Dục Tu Ký

Chương 125: Tiền Bối Chính Là Ta




Nàng ta thấy biểu tình thất thố của Lý Quý thì đầy tiếu ý, chỉ nháy mắt mấy cái.Sau đó chợt nhìn sang nhân ảnh mập mạp kia, nũng nịu..- Cha… bọn chúng bắt nạt nhi nữ …..Vừa nghe xong, Lý Quý triệt để rơi xuống hố băng.

Bởi lúc nãy còn có chút nghi ngờ… bây giờ thì đã hoàn toàn chắc chắn..“Cái lão trung niên kia… chính là….….chính là….

ma đầu Hồng Cự ?”.“Nhìn Hồng Nhược Lan vóc dáng cũng cân đối xinh xắn… phụ thân làm sao có thể…..

khó coi như vậy….?”.“Khoan đã… lão ta chẳng phải đang chưởng quản Thi Tông ở phương Nam xa xôi….

Sao lại bất ngờ xuất hiện ở đây ?”.Lý Quý đang thất thần thì đã thấy Hồng Cự bất ngờ tiến về phía này, ánh mắt như có như không đảo về phía hắn khiến Lý Quý cả người giật thót mấy cái.Thấy bộ dạng của hắn, Hồng Cự có chút tiếu ý, sau đó mới buông tha.

Đi đến ôm chầm lấy Hồng Nhược Lan, sau đó mới xoa xoa đầu..- Ai cha… lâu ngày không gặp nhi nữ của cha đã mập lên không ít… càng lúc càng có khí độ của ta a….Vừa nói ông ta vừa nhìn xuống bên dưới, nhất thời toàn trường đều trố mắt, Hồng Nhược Lan khuôn mặt đỏ ran lên..- Cha này… người ta là đang hoài thai a… mập cái gì mà mập.

Ta mà mập như cha, quỷ mới thèm a….Vừa nghe xong, Hồng Cự trố mắt..- Cái gì… thai..

ngươi….Hồng Nhược Lan liền ôm lấy cánh tay mũm mĩm của Hồng Cự.Cảnh tượng có chút kì quái, Hồng Nhược Lan cũng không phải thấp bé, nhưng đứng bên cạnh Hồng Cự, hệt như một đứa trẻ nhỏ đứng bên cạnh một người trưởng thành vậy.Nàng ta cầm lấy bàn tay khổng lồ núc ních của ông ta, xoa xoa lên bụng mình, mỉm cười..- Có nghĩa là…......cha đã lên chức nội tổ đó rồi đó a ! ….Hồng Cự vừa nghe xong, ánh mắt trợn tròn, sau đó liền bật cười một tràng..- Hahaha… hai vị đại ca của ngươi suốt ngày chỉ biết cắm đầu tu luyện, không hề màng đến chuyện kết đạo lữ…...- Khá lắm… nhi nữ của ta khá lắm......…..chờ đợi biết bao lâu rốt cuộc cũng đến ngày này..Thấy ánh mắt của Hồng Nhược Lan có chút e thẹn nhìn về Lý Quý.

Hồng Cự chợt giật thót..- Này tiểu tử này….

cái tên gì gì Hạo Phi sao lại tóc tai bạc trắng thế này… tu vi cũng….Ánh mắt Hồng Cự chợt trợn tròn..- Cái gì… sao lại Nhân Tiên tầng 2….?.Lý Quý lúc này dù đau đớn nhưng vẫn rặn ra một nụ cười.

Nhưng còn xấu hơn cả khóc.

Hắn qua kí ức của Hạo Phi cũng biết.Hồng Cự trước đây luôn can ngăn Hồng Nhược Lan kết đạo lữ với người cùng tông.

Bởi Hồng Cự e ngại người cùng tông sẽ thông qua Hồng Nhược Lan, lợi dụng ông để đạt tư lợi.Mà sự thật cũng đúng là như vậy.Chính vì vậy khi biết tin nhi nữ mình kết đạo lữ với Hạo Phi, cũng là người của Thi Tông.

Hồng Cự kịch liệt phản đối, nhưng Hồng Nhược Lan lúc đó vô cùng cố chấp, Hồng Cự cũng biết..Nam Tử Si, Nhất Thời Mê.

Nữ Tử Si, Một Dược Y.(*Nam tử si tình thì chóng qua, còn nữ tử đã si tình thì hết thuốc chữa, nữ tử khi yêu thường mãnh liệt hơn nam giới vô số lần ).Chính vì vậy, Hồng Cự biết không thể thuyết phục nhi nữ mình, cũng đành mắt nhắm mắt mở mà đồng thuận, tuy nhiên cũng chỉ thoáng gặp qua Hạo Phi một lần, không hề có ấn tượng gì nhiều.Thậm chí ngày kết hôn, Hồng Cự vì chán ghét chuyện này cũng chẳng hề tham dự, chỉ thông qua đà chủ gởi quà mừng cưới đến mà thôi.Chính vì vậy, dù trí nhớ cũng tu sĩ dù có vô cùng tốt nhưng Hồng Cự vẫn nhầm lẫn Lý Quý thành Hạo Phi.Hồng Nhược Lan thấy biểu tình thất thố của phụ thân liền xấu hổ, kéo ông ta xuống nói nhỏ..- Cha… huynh ấy… không phải Hạo Phi… còn tu vi chân chính là Nhân Ma tầng 8 chứ không phải là Nhân Tiên tầng 2 a….- Nhưng mà để nói sau đi… tình huống đang có chút không tiện nói chuyện..Nghe vậy, Hồng Cự trợn tròn, không lâu sau khuôn mặt đầy tiếu ý, tiến đến nhìn Lý Quý từ trên xuống dưới..- Ha ha ha… tốt..

tốt..

không quản ngươi là môn hạ của phái nào… chỉ vì đỡ một kiếm cho nhi nữ ta… đảm bảo tiểu tử ngươi sẽ được chưởng giáo đề cử a…..Hồng Nhược Lan kéo tay Hồng Cự nhăn nhó..- Cha… đã nói là không phải lúc thích hợp rồi mà….Nghe vậy, Hồng Cự bật cười..- Được rồi… được rồi….Ông ta quay người, tiến về phía Mặc Long, nhướng mày..- Các ngươi khá lắm… ta mà đến không kịp… không chỉ nhi nữ mà tôn tử ta cũng….Nhất thời khuôn mặt ông ta phát lạnh.Uy áp phát ra không chút cố kị, lấy Hồng Cự làm trung tâm, không gian như vặn vẹo, từng làn sóng đen toả ra xung quanh.Vô số đệ tử Thần Kiếm Tông tu vi có chút yếu ớt đều quỳ thọp xuống, những đệ tử cao giai hơn một chút thì linh lực trong đan điền chấn động như cuồng bạo, một số nôn mửa tại đương trường.Ngay cả mấy vị chưởng giáo thấy uy áp kia phát ra sắc mặt đều đại biến, nói không thành lời...- Đây là… đây là cảnh giới…....Lý Quý cũng không khá hơn, cả người run rẩy, linh lực bên tán loạn như muốn thoát hết ra bên ngoài.

Hồng Nhược Lan thấy vậy vội đỡ lấy hắn, niệm pháp quyết gì đó.

Cả cơ thể hắn mới dần ổn định lại được.Ở phía đối diện, Phùng Diêm Sâm dù tu vi đã là Thiên Tiên hậu kỳ, nhưng mồ hôi trên trán đã chảy ra thành dòng.

Nhưng khuôn mặt vẫn vô cùng bình tĩnh, tiến tới chắp tay...- Tiền bối… chúng ta hoàn toàn không hề biết nàng ta là nhi nữ của ngươi.

Như vậy đi, dù sao nàng ta vẫn hoàn hảo nguyên vẹn chưa hề có thương tổn gì..- Chúng ta cũng không muốn chém giết vô nghĩa … việc này… hay là kết thúc thôi.

Tiền bối........!cứ mang nàng ta đi …..Hồng Cự nghe vậy, thoáng nhìn về phía Hồng Nhược Lan… lúc này nàng ta như không để ý đến bên này, vẫn đang dìu lấy Lý Quý, bộ dạng vô cùng lo lắng trị thương.Chẳng biết nghĩ gì, Hồng Cự đảo mắt một vòng, nhướng mày..- Được !..Vừa nghe đến đây, đám Thiên cảnh chính phái đều thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng được mấy hô hấp, đã nghe tiếng quát...- Khốn kiếp, nhi nữ của bổn toạ, chắc chắn phải mang đi rồi..….

Nhưng ta đến đây… vốn là vì việc khác ….Mặc Long ánh mắt chợt loé, chắp tay..- Mời tiền bối nói….Hồng Cự lúc này bước tới mấy bước, không chút cố kị đảo mắt một vòng...- Lý Quý của Thần Kiếm Tông là tên khốn nào….

mau chường cái mặt chó ra đây cho bổn toạ…..Vừa nói xong, toàn trường chợt im bặt, yên tĩnh đến độ ngay cả một thanh kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.Khung cảnh vô cùng quỷ dị, ngay cả Mặc Long lẫn Phùng Diêm Sâm khuôn mặt cũng vô cùng đặc sắc...- Sao ?… các ngươi điếc à… ?...- Tiền bối… là….chính là ta…...Nghe giọng nói kia, Hồng Cự đảo mắt sang, người nói chính là nhân ảnh đang được Hồng Nhược Lan đỡ lấy.Khuôn mặt ông ta giật giật mấy cái, trong nháy mắt… Hồng Cự đã xuất hiện trước mặt Lý Quý.Trợn tròn nhìn hắn.Thấy cước bộ của Hồng Cự, Phùng Diêm Sâm nhìn sang Mặc Long, ánh mắt không giấu nổi khiếp sợ trong mắt đối phương.Bởi đó chính là Thuấn Di thuật… hàng thật giá thật.Tu sĩ Thiên Cảnh trở đi, đã miễn cưỡng mượn được thiên địa linh lực, cũng bước đầu có thể sử dụng được Thuấn Di, nhưng trong chớp mắt không hề có sự chuẩn bị, mà lại di chuyển nhanh và chuẩn như vậy… không khỏi khiến Mặc Long lẫn Phùng Diêm Sâm kinh sợ.Lúc này, cả hai đã rõ ràng, không còn nghi ngờ.Lão giả mập mạp trước mắt… tu vi….....sâu không lường được, thậm chí.......!còn có thể là...!Ma Quân !.....Ma Quân chính là cảnh giới huyền thoại mà các tu sĩ Thiên Cảnh luôn mong muốn chạm đến, chỉ là ở phương Bắc này, cao nhất chỉ là Thiên Cảnh đại thành.Còn Ma Quân, Tiên Quân ? Hiển nhiên cả ngàn năm qua chưa từng xuất hiện.

Vì vậy tất nhiên cũng chẳng ai biết cảnh giới Ma Quân rốt cuộc mạnh mẽ như thế nào.Lúc này, không chỉ Mặc Long, Phùng Diêm Sâm mà 4 vị chương giáo Thiên Cảnh còn lại sắc mặt đều cẩn thận lẫn đề phòng hơn cả lúc trước..- Ngươi… xác nhận… ngươi.......chính là Lý Quý ?.Nhìn khuôn mặt béo núc của Hồng Cự phía trước đầy khó hiểu, Lý Quý nuốt nước miếng mấy cái..- Đúng… đúng...!là vãn bối….Hồng Cự sắc mặt vô cùng khó hiểu, nhìn sang nhi nữ mình, sau đó lại nhìn sang Lý Quý, có chút suy ngẫm.Hồng Nhược Lan thấy vậy liền nhăn nhó..- Cha..

rốt cuộc là chuyện gì… sao người lại đột ngột tìm Lý Quý hắn ?.Nghe vậy, Hồng Cự khuôn mặt âm trầm..- Vậy cớ sao có người báo tin cho ta, ngươi cùng Hạo Phi đang bị Lý Quý của Thần Kiếm Tông bắt giam ?.Nhất thời, cả Lý Quý lẫn Hồng Nhược Lan nhìn nhau, vẻ mặt khó xử..- Chuyện là… chuyện là….Hồng Cự mất kiên nhẫn..- Chuyện là thế nào ?....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.