Dục Tu Ký

Chương 10: Nhập Ma




Lý Quý vẫn đang trầm mê khám phá hạ thân Liễu Thanh liền giật mình.

Tiếng gọi của Văn Tịnh Kì như cảnh tỉnh hắn.

Đầu lưỡi liền rút lại, bàn tay bên dưới hạ thân cũng đình chỉ.

Hắn nhất thời không biết nên làm gì cho phải.

Lỡ như bán cầu vô sắc này không hoạt động được như Liễu phu nhân nói.

Văn Tịnh Kì không may thấy cảnh hắn cùng Liễu Thanh, hai người sư nương cùng độ đệ đang cùng loã thể.

Lý Quý bỗng rùng mình, không dám nghĩ tiếp.

Nhưng cho dù bán cầu vô sắc này hoạt động tốt như Liễu phu nhân nóiđi nữa.

Vừa hành sự với Liễu phu nhân, mà thấy bóng dáng nàng đứng bên ngoài.

Hắn thực sự áy náy, không sao làm được.

Lý Quý bất giác liếc lên Liễu phu nhân.

Đồng thời lúc này bà ta cảm thấy cảm giác mơn trớn dưới hạ thân đột nhiên đình chỉ.

Ánh mắt nhìn xuống Lý Quý sắc lẹm, trợn trừng tỏ vẻ không hài lòng.

Chỉ thấy Liễu Thanh đưa tay ra phất mấy cái rồi gật đầu tỏ ý không cần lo lắng.

Ánh mắt Liễu Thanh thoáng liếc nhìn hắn, chỉ vào hạ thân của mình, ý bảo hắn tiếp tục.

Lý Quý khuôn mặt có chút khó xử, Liễu phu nhân cũng thật biết làm khó hắn a.

Hắn nghĩ đến tình huống xấu nhất, cười khổ không thôi.

Có lẽ Liễu phu nhân không ngần ngại sẽ hạ sát thủ với Văn Tịnh Kì giết người diệt khẩu.

Lý Quý bỗng thấy nhói ở trong tim mình.

Giờ phải làm sao ? Giờ phải làm sao a.

Đầu óc lúc này đang rối rắm, hắn chẳng biết từ lúc nào trong lầm bắt đầu trầm xuống.

.

.

.

Tâm ma dần thay thế, tự thì thào với chính bản thân mình.

Lý Quý ơi Lý Quý, ngươi nghĩ ngươi tốt lành à.

Ngươi lén nhìn nữ tử người ta tắm, ngươi hạ tiện như vậy có xứng với tiên nữ Văn Tịnh Kì ?Những chuyện ngươi đã làm với Sư Nương Liễu Thanh đã đại nghịch bất đạo.

Dù có chết đi nữa Lý Quý ngươi cũng không thể sạch tội.

Văn Tịnh Kì gần đây còn bắt đầu chán ghét, muốn xa lánh ngươi kia mà.

Nàng vốn chỉ xem ngươi như một sư đệ vô dụng, nàng ta chỉ tội nghiệp ngươi.

Ngươi lại ảo tưởng nàng sẽ thích ngươi ?Nếu muốn nàng thích ngươi.

Lý Quý ơi ngươi phải có thực lực.

Thật tàn nhẫn…thế giới này vốn mạnh được yếu thua.

.

.

.

Tình trường cũng không ngoại lệ.

Văn Tịnh Kì vĩnh viễn sẽ không bao giờ sánh đôi với một kẻ vô dụng, một kẻ không có thực lực.

Lý Quý khẽ thì thào.

Còn bây giờ…ngươi chỉ là tên vô dụng.

Chỉ thấy đôi mắt Lý Quý bắt đầu trở nên đỏ thẫm, ngấn lệ.

Hai tay bất giác nắm chặt lại, móng tay không biết từ khi nào đã đâm vào thịt rỉ máu.

Trong lòng hắn gằn lên từng chữ.

Ta không muốn là kẻ vô dụng.

Ta đã chán ghét cảm giác bị người ta khinh bỉ.

Ta muốn có thực lực.

Ta muôn được người khác công nhận.

Ta muốn được người khác tôn trọng.

Bất giác Lý Quý nghĩ đến Tà Thần uy chấn hắc bạch lưỡng đạo.

Đúng rồi …Hợp Hoan Đại Pháp.

Chẳng phải ta là truyền nhân Hợp Hoan Đại Pháp sao.

Lý Quý ánh mắt đanh lại, như có suy nghĩ thông suốt.

Việc cần làm bây giờ không phải là tư tình nam nữ, nếu có thực lực, hắn mới có tiền vốn để sánh đôi với Văn Tịnh Kì.

Dù sao hắn cũng đã nhập ma đạo.

Hậu quả có ra sao hắn cũng chấp nhận.

Tuyệt không oán không hối.

Nghĩ thì lâu, thực tế chỉ trải qua mười mấy hơi thở, Lý Quý chợt hít một hơi thật sâu, tâm tình dần bình tĩnh lại.

Mở mắt ra, chỉ thấy Liễu Thanh vẫn đang đứng đấy.

Tư thế vẫn không chút thay đổi.

Lý Quý ánh mắt đảo qua cơ thể vưu vật của Liễu phu nhân mấy vòng.

Khuôn mặt dần giãn ra, tâm trạng cũng dần trở nên thoải mái hơn.

Ánh mắt hắn đình chỉ ở phần hạ bộ hắc mao rậm rạp.

Nhưng lần này khác hẳn những lần khác.

Lần này Lý Quý hắn chủ động nảy ra những suy nghĩ đầy nhục dục tội lỗi để tự kích thích mình.

Đây là hạ bộ của một trong những người được kính ngưỡng nhất Thần Kiếm Tông a.

Người luôn được chúng đệ tử kính ngưỡng, tôn trọng.

Đây cũng chính là hạ bộ của sư nương hắn, phu nhân của sư phục Mặc Long hắn a.

Giờ đây mặc sức ta hưởng dụng.

Không biết Mặc Long sư phụ biết sẽ cảm thấy như thế nào a.

Bất giác Lý Quý dục vọng dâng trào ào ạt như nước lũ.

Hắn khẽ đưa mặt lại gần âm hộ bà.

Khuôn mặt đầy si mê, đầu lưỡi bắt đầu đảo qua đảo lại bên dưới hạ bộ Liễu phu nhân.

Liễu Thanh vốn là cáo già lão luyện, cực kì tinh ý.

Dù chỉ mười mấy hơi thở nhưng bà thu hết mọi dị biến của Lý Quý vào mắt.

Từ lúc thất thần chuyển sang biểu cảm đầy đau khổ.

Rồi bất ngờ lao vào hạ thân bà đầy dục vọng.

Liễu Thanh ánh mắt chăm chú loé lên mấy lần, bất giác khuôn mặt dần giãn ra, tỏ vẻ chợt hiểu.

Trong đầu thầm khen ngợi- Tốt.

Tốt.

Tiểu tử tâm tính không tệ chút nào.

Như vậy mới xứng với kì vọng của Liễu Thanh ta a.

Liễu Thanh bất giác giật mình, bên dưới chỉ thấy Lý Quý bạo gan hơn, đưa đầu lưỡi tiến lên phía trên.

Môi và lưỡi hắn ra sức liếm mút hạt lựu hồng nhạt, tay phải đưa lên phía âm đạótay nhè nhẹ đưa vào giữa hai môi âm vật tìm đường tiến vào tiểu đạo bên dưới.

Liễu Thanh chỉ nhìn hắn mỉm cười yêu mị, khuôn mặt dần ửng đỏ.

Hắn lúc này khuôn mặt đang say sưa, chỉ thấy ngay tiểu đạo của Liễu Thanh đang có nước màu trắng đục chảy ra từng dòng từng dòng.

Bất giác đã chảy xuống ướt đẫm cằm hắnLý Quý có chút hồi hộp, ngón tay bất ngờ len theo dòng nước đục chầm chậm tiến vào bên trong âm lộ.

Hắn tim đập nhanh như trống đánh, mới tiến vào khoảng một thốn đã thấy đầu ngón tay truyền đến cảm giác ẩm ướt.

Liễu phu nhân tuy có khẽ giật mình nhưng vẫn chăm chú nhìn về phía tiếng gọi khuôn mặt cảnh giác.

Chỉ thấy Lý Quý ngón giữa đưa vào sâu hơn, dần dần mất hút bên trong.

Một cỗ ẩm ướt và ấm nóng ôm lấy ngón tay.

Hắn lúc này động dục rạo rực, miệng si mê mân mê âm vật Liễu Thanh, ngón tay ra sức chọc ngoáy bên trong hạ thânbà.

Tạm gác qua chuyện Văn Tịnh Kì.

Lúc này Lý Quý cảm giác mọi việc không chân thật, giống như một giấc mơ mà hắn không muốn tỉnh giấc.

Bắt đầu đúng như lời Liễu phu nhân nóiHắn chắc chắn sẽ không hối hận vì lựa chọn vào Hợp Hoan Tông.

Khó một chàng trai trẻ nào cưỡng lại được cảm giác này.

Hắn kích thích tột độ, đan điền cũng không rãnh rỗi điên cuồng hấp thu linh khí xung quanh, bên trong lốc xoáy đen đang gia tốc nhanh hơn bao giờ hết.

Lốc xoáy bỗng tích tụ thành 1 viên cầu màu đen bóng bên trong đan điền, nằm ở trung trâm đang xoay 1 cách nhè nhẹ.

Bàn tay bên dưới làn nước khôn khéo vân vê long đầu lúc nhanh lúc chậm để tránh phóng xuất tinh khí.

Lý Quý đang dần dần quen với cách tu luyện này.

Bất giác liếc lên trên, chỉ thấy Liễu phu nhân vẫn đang trấn tĩnh khuôn mặt chỉ thoáng ửng hồng.

Lúc nàymới thấy định lực của Liễu phu nhân thật đáng nể, nếu là một người phụ nữ khác ắt hẳn phải uốn éo rên rỉ lên rồi.

Bỗng có tiếng gọi vọng vào lớn dần.

- Tiểu sư đệ, Tiểu sư đệ.

- Ngươi trốn đi nơi nào rồi !Lý Quý dù đã quyết tâm, bỏ chuyện Văn Tịnh Kì ra sau đầu nhưng đôi mắt vẫn vô thức liếc về phía bìa suối, cạnh căn nhà gỗ.

Chỉ thấy bên ngoài bên ngoài Bán Cầu Vô Sắc Tinh của Liễu Phu nhân, có một hình dáng quen thuộc, dù có chút lờ mờ nhưng Lý Quý vẫn nhận biết rõ ràng.

Sư tỷ Văn Tịnh Kì của hắn mặc bộ bạch y thướt tha, đang chống hai tay lên eo.

Lúc này nàng đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên, miệng nhỏ chu lên đầy cảnh giác nhìn vào bán cầu đang úp ngược trên suối.

Lý Quý hắn vốn không có linh khí, chắc chắn không thể tạo ra được một bán cầu lớn quỷ dị như thế.

Ắt hẳn có người khác làm.

Văn Tịnh Kì khẽ phóng xuất thần thức đến bán cầu này, chỉ thấy lúc gần tiếp xúc, thần thức như bị dội ngược trở lại.

Bất giác Văn Tịnh Kì ánh mắt chớp động, đầy đề phòng, thính giác của tu sĩ vốn rất nhạy bén.

Ngoài tiếng suối nàng ta còn nghe được tiếng sột soạt khẽ phát ra từ bên trong, mặc dù là rất nhỏ.

Trong đầu bắt đầu nảy sinh nghi ngờ thì Văn Tịnh Kì bỗng nghe âm thanh Liễu phu nhân từ trong vọng ra:- Văn nhi chớ làm ồn ào, sư đệ ngươi đang chuẩn bị đột phá Nhân Tiên.

Cả Lý Quý và Văn Tịnh Kì đồng thời đều ngẩn ngơ, khuôn mặt cả kinh.

Sư tỷ Văn Tịnh Kì của hắn cũng biết cả năm qua Lý Quý hắn vốn không thể hấp thụ linh khí.

Thậm chí linh căn cũng không có, nếu thực sự bước vào cảnh giới Nhân Tiên, quả là một chuyện đáng vui mừng a.

Khuôn mặt Văn Tịnh Kì lúc này đang miên man không biết đang suy nghĩ gì, bất giác cũng bỏ qua những nghi hoặc ban nãy.

Về phần Lý Quý.

Hắn đang làm chuyện đồi bại với Liễu phu nhân, qua miệng nói của bà đã trở thành một chuyện vô cùng nghiêm túc.

Ánh mắt chợt động, nhìn lên Liễu phu nhân muốn bật cười, nhưng lại cố kiềm chế.

Liễu phu nhân liếc nhìn hắn đang nhoẻn miệng đắc ý thì trừng mắt.

Nhanh chóng đưa tay lên miệng, ý muốn hắn im lặng.

Lý Quý chỉ đưa tay trái lên, giơ ngón cái tỏ ý khâm phục.

Một phần vì bán cầu vô sắc này cực kì hiệu quả, một phần vì bà nhanh chí xoá tan khuôn mặt nghi ngờ của Văn Tịnh Kì bên ngoài.

Bỗng tiếng nói bên ngoài bán cầu vọng vào:- Sư Nương giúp sư đệ thành công đột phá quả là 1 đại hỷ sự.

Văn Tịnh Kì ánh mắt có chút suy nghĩ.

- Con sẽ ở bên ngoài cốc thông báo không để người khác làm phiền hai người.

Liễu phu nhân khuôn mặt bình tĩnh, chỉ nói :- Được rồi.

Nhờ Văn nhi vậy.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.