Dực Thủy

Chương 29




Bầu trời u ám, gió lạnh thấu xương, trước cửa một cô nhi viện có đặt một cái giỏ trúc, trong giỏ trúc là một đứa nhỏ vừa tròn một tuổi, miệng đang không ngừng a a mà hướng nam nhân quơ tay. Nam nhân cau mày xoay người muốn rời đi. Thấy nam nhân sắp đi, đứa nhỏ trong giỏ trúc liều mạng gào lên. Nam nhân một mực không quay đầu lại, tiếng khóc thê lương của đứa nhỏ thủy chung không thể lưu lại cước bộ của hắn.

“A!!!!!”

Thất Dạ bật dậy không ngừng thở dốc, sao tự nhiên lại mơ đến việc bị vất bỏ ở kiếp trước? Rõ ràng chuyện này đã qua rất lâu rồi mà, như thế nào ta không thể quên.

“Dạ nhi!”

Lãnh Dực Lăng lo lắng lau đi tầng mồ hôi bám đầy trên trán Thất Dạ. Y kéo Thất Dạ vào lòng, vỗ về thân thể run rẩy của hắn.

“Không sợ, đã có phụ thân ở đây.”

Thất Dạ dựa vào ngực của Lãnh Dực Lăng, lặng nghe nhịp tim vững vàng của y, tâm tình cũng dần bình ổn trở lại.

Giấc mơ vừa rồi gợi lại sự ruồng bỏ trước đây mà ta đã phải trải qua hay chính là muốn nói tới đứa nhỏ vô tội trong bụng Phong Linh? Nó cũng có quyền hưởng thụ tình yêu của cha mẹ. Thất Dạ túm chặt lấy vạt áo của Lãnh Dực Lăng, do dự mãi mới nói: “Phụ thân, sự việc ngày hôm qua, Dạ nhi đều nghe thấy.”

Trái tim của Lãnh Dực Lăng như nghẹn ra, y không nói, mà chờ Thất Dạ nói tiếp, y muốn biết rốt cuộc trong lòng hắn nghĩ như thế nào.

“Ngọc hồn có ‘độc tâm thuật’, ngày hôm qua Dạ nhi có hỏi qua hắn, hắn cũng đã xác thực lời nói của Phong Linh là sự thật…..” Thất Dạ dừng lại một chút bởi vì tâm can hắn đang đau đến dữ dội khi phải đi đến quyết định này, “Phụ thân nên thành hôn với Phong Linh đi, mỗi đứa trẻ đều cần có cha mẹ yêu thương.”

Lãnh Dực Lăng mãnh liệt nâng đầu Thất Dạ lên, nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt của hắn.

Đôi mắt của Thất Dạ lúc này đều bị bao phủ bởi sự đau buồn, ưu lo nhưng với một người đang bị vây trong lửa giận mù quáng như Lãnh Dực Lăng lúc này lại không thể phát hiện ra.

Đối với Lãnh Dực Lăng, việc chính tai phải nghe thấy lời nói đó từ một người y vô cùng sủng chiều là một đả kích rất lớn. Bên môi thoáng hiện lên một nụ cười lạnh lùng.

“Phụ thân đều nghe Dạ nhi.”

Lãnh Dực Lăng thong dong nói từng chữ một, chừng chữ từng chữ lại như đâm vào trái tim mong manh của Thất Dạ một kiếm, giống như muốn xé tan trái tim hắn.

Ngọc hồn ẩn thân trong vòng ngọc bất đắc dĩ thở dài, người này, không thể ích kỷ một chút sao, rõ ràng là thuộc về mình, mà lại miễn cưỡng giao cho người khác. Đành vậy, dù sao đây cũng là kiếp số của bọn họ. Đã là kiếp số thì chỉ có thể chính bản thân bọn họ giải quyết mà thôi.

Lãnh Dực Lăng nổi tiếng trên giang hồ là người nói được làm được, chỉ sau giờ ngọ, y đã đón Phong Linh nhập Vân Thư trang, tự mình an bài chỗ ở cho nàng, thái độ đối với nàng cũng thập phần nhiệt tình, lại còn tự thân xem bệnh cho nàng. Bấy nhiều thôi cũng làm cho toàn bộ người trên dưới Lãnh Nguyệt cung cảm thấy rất khó hiểu.

Thất Dạ cuộn tròn người lại trong góc giường mà nghe từng thanh âm huyên náo bên ngoài.

“Thiếu chủ.” Dương Liễu nhẹ giọng gọi, “Cung chủ mời người đến đại sảnh.”

Thất Dạ không rõ Lãnh Dực Lăng là có ý tứ gì, nhưng vẫn gật đầu đồng ý đi theo Dương Liễu đến đại sảnh. Đến nơi, điều đầu tiên mà Thất Dạ nhìn thấy là hình ảnh Phong Linh đang dựa vào trong ngực Lãnh Dực Lăng. Tình cảnh này thực khó làm cho người ta tin nổi thái độ lạnh nhạt của Lãnh Dực Lăng mới ngày hôm qua đối với nàng.

Thấy Thất Dạ đến, Phong Linh vội vàng đứng dậy, sửa sang lại xiêm y, hướng Thất Dạ vẫy tay cười hòa.

“Đây là Dạ nhi đúng không? Thật là đáng yêu, mau lại đây cho ta xem nào.”

Thất Dạ khẽ nhếch miệng cười coi như chào hỏi, song không hề có ý muốn đi tới chỗ nàng. Bắt gặp ánh mắt trào phúng của Lãnh Dực Lăng đang nhìn mình, trong lòng Thất Dạ lại sản sinh ra một loại cảm giác khó chịu không tên, phụ thân muốn thành hôn, ta hẳn phải cảm thấy vui mừng chứ.

“Dạ nhi ra mắt Phong cô cô.”

“Quả nhiên là một tiểu hài tử lễ phép.”

Lãnh Dực lăng cười nói: “Sau này chúng ta sẽ còn có thêm nhiều tiểu hài tử nữa.”

Phong Linh bởi câu nói của Lãnh Dực Lăng mà mặt thoáng phiếm hồng, “Xem chàng kìa, Dạ nhi đang ở đây mà nói không biết ngượng gì cả.”

Phụ thân là muốn ta đến đây chứng kiến cảnh hai người họ ân ân ái ái sao?

“Phụ thân, Dạ nhi xin phép cáo lui trước.”

Ngọc hồn từ vòng ngọc bay ra đỡ lấy thân thể kiệt quệ vì sốc nặng của Thất Dạ, nhãn thần cũng đen đi vài phần. Giữ vững Thất Dạ để tránh bị ngã quỵ, hắn quay đầu lại dùng khẩu hình nói với Lãnh Dực Lăng, “Đêm nay gặp tại hoa viên.”

“Ầm.” Cái bàn trong đại sảnh bị lật tung, Lãnh Dực Lăng trong mắt tràn ngập hàn khí,hắn… hắn… muốn làm cái gì?

Cảm nhận được ánh mắt của Lãnh Dực lăng, Phong Linh đứng một bên rõ ràng, nàng thủy chung chỉ là một vật thay thế.

Đêm khuya, tại hoa viên.

Một thân ảnh trắng thuần đứng dưới bầu trời đêm như tỏa sáng mông lung, làm cho người ta cảm thấy như một vị tiên đang chuẩn bị bay lên thiên đình.

Phía sau vang lên tiếng bước chân, Lãnh Dực Lăng xoay đầu lại, liền nhìn thấy một đứa nhỏ với khuôn mặt tròn tròn, hai mắt to thật to, gò má thì phấn nộn, nhìn trông rất đáng yêu. Nếu nhìn kỹ, oa nhi này sau khi lớn lên sẽ rất giống Lãnh Dực Lăng bây giờ cho mà xem.

Ánh mắt lạnh thấu xương của Lãnh Dực Lăng bắn về đứa nhỏ kia. Ngọc hồn, hay cũng chính là đứa nhỏ nọ cũng không hề sợ hãi chút nào mà chính diện đáp trả lại ánh mắt của Lãnh Dực Lăng.

Ngọc hồn lên tiếng trước: “Ngươi biết ta hẹn ngươi tới đây là để nói về chuyện của Thất Dạ chứ?”

Lãnh Dực Lăng vuốt cằm xem như là câu trả lời.

“Ta chỉ nói một câu, nếu ngươi còn tiếp tục đối với hắn như thế này, ta sẽ dẫn hắn đi.”

“Hắn sẽ không đi cùng ngươi.” Dạ nhi đã từng nói, vĩnh viễn sẽ không rời khỏi ta mà.

“Làm sao ngươi có thể khẳng định? Ngươi thấy rồi đó, ta không phải không có năng lực làm chuyện đó.”

Cuồng phong gào thét, chỉ kịp nhìn thấy thoáng lên một tia sáng, nhuyễn kiếm đã quấn quanh người Ngọc hồn. Ánh sáng hỗn tán hòa vào trong không khí, tiểu đồng đáng yêu vừa rồi đã biến mất, thay vào đó là một thiếu niên tóc và mắt đều là màu xanh lam. Những sợi tóc màu xanh lam dưới ánh trăng nhu hòa như phát sáng trong làn gió thu se se lạnh, cùng đôi môi đỏ tươi giống Lãnh Dực Lăng đến năm phần.

Thiếu niên kia cười nhạt, nói: “Trước nay không hay cùng ngươi nói giỡn, bây giờ, ta nói được là làm được. Nếu ngươi còn tiếp tục đối với hắn như vậy, ta nhất định sẽ dẫn hắn đi, đi thật xa. Ngươi nếu không tin, chúng ta có thể đánh cược một lần. Nếu ta thật sự dẫn hắn đi, ngươi có thể dễ dàng quan hệ với người khác.”

Thiếu niên không để ý tới mục quang của Lãnh Dực Lăng, trực tiếp xoay người rời đi.

Đi, hắn nếu thực sự muốn đi, ta sẽ để hắn đi. Chỉ là… nếu hắn đi thật thì… Lãnh Dực lăng cật lực lắc đầu muốn xua tan cái ý nghĩ đó đi, Dạ nhi, Dạ nhi của ta sẽ không rời đi, Dạ nhi đã đáp ứng với ta rồi mà…

Cont…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.