Dục Lạc

Chương 82: Mưu




...Chẳng bao lâu sau, ta đã về đến Đan Điểu.

Vừa về tới nơi ta chẳng còn tâm trí quan tâm tới Sơn Tiểu Văn thế nào nữa mà tập trung đầu vào công việc ngay.

Nhìn thấy mớ công sự mà ta bỏ lỡ trong lúc đi U Minh giới ta liền lao đầu xử lý, sáu đó viết một bức mật hàm gửi cho mật thám của ta ở Ma tộc.

Song, ta cũng gửi đến cho Đại Lục một truyền âm, muốn gặp hắn gấp.

Ta đã trễ kế hoạch mấy ngày, lần này phải chuyên tâm mới được.Lúc ta về thì tuyết ở đây đã tan hết rồi, ta bắt việc khảo sát binh sĩ ở thao trường đến tận tối mới về, việc gấp gáp, ta chẳng có thời gian nghĩ tới chuyện nghỉ ngơi.

Tối đó ta về thư phòng, ngồi một mình trước lượt đồ trận địa mà suy nghĩ.

Suy nghĩ một hồi lại sinh ra tức giận, ta đập tay lên bàn, cắn chặt răng.

Ta vốn định đánh vào Đan Điểu sau đó thừa thắng mà đánh Miêu tộc nhưng nào ngờ thập nhị thần tộc vốn chia rẻ nay đột nhiên lại thống nhất lại bàn kế diệt trừ ta.

Miêu tộc ta tạm không địch nhưng bỏ cũng không được.

Tình thế này Hàn Trung Động của ta đang bị bao vây tứ phía, nơi nào cũng có địch thủ.

Thật là đáng hận!Vừa lúc đó Đại Lục xuất hiện với làn khói xanh, hắn đã nghe truyền âm triệu hồi của ta nên tới.

Vừa thấy hắn, ta vội chỉ tay vào chiếc ghế trước mặt, nói:"Mau, vào ngồi đi."Hắn vội vã đi tới, ngồi xuống:"Có chuyện gì lại gấp gáp như vậy.

Dùng cả truyền âm khẩn nữa, có biến sao?"Ta nhìn vào mắt hắn, tay gõ vào bản đồ hồ hở thông báo:"Ta muốn đi bước khác!"Nghe câu đó, Đại Lục ngồi thẳng lại, chăm chú nhìn ta.

Ta lại lấy ngón tay chỉ vào địa phận của Miêu tộc trên lược đồ:"Lão già này ta không đánh trực tiếp nữa.

Ta sẽ nhường tên mèo già này cho kẻ khác."Hắn liền hỏi ngay:"Sao vậy? Có vấn đề gì à?" Ta vừa có một viện binh mới, rất chất lượng.

"" Là ai? "Ta nhìn kỹ xung quanh rồi biến phép đóng hết cửa trong phòng lại, nhìn kỹ không có ai ta mới nói nhỏ với hắn:" Tạm thời ta không thể cho ngươi biết, nhưng ta cần ngươi giúp đỡ.

Nghe cho rõ đây, ta muốn Ma tộc tuyên chiến với Miêu tộc, từ đó Ma tộc cũng chính là giúp ta trừ hậu họa thần tộc.

"Đại Lục tỏ ra ngạc nhiên:" Bằng cách nào chứ? Rõ ràng cô biết Ma quân chỉ nhắm vào cô, ông ta biết rõ làm vậy là giúp cô một tay, ông ta không ngốc nghếch tới không nhận ra đâu.

"" Ta có cách khiến ông ta biết là giúp ta cũng phải làm.

"" Là cách gì? Cô nói thử xem.

"Ta lấy một trái nho trong mâm trái cây trên bàn đặt lên lược đồ ngay vị trí của Ma tộc, nói:" Một trái nho là đủ.

"" Trái nho? Ta không hiểu.

"Ta nhếch môi cười:" Anh hùng ngàn đời cũng không qua khỏi ải mỹ nhân, ngươi nói thử xem..

Miêu quân và Ma quân có lý do gì phải đánh nhau tới kẻ sống người chết không? "" Hình như..

hình như không có.

"" Sai rồi! "Nói rồi, ta lăng quả nhỏ đó đến chỗ địa phận của Miêu tộc rồi nói tiếp:" Mẫu thân xinh đẹp của ta ngươi quên rồi sao? Mà ấy đặc biệt thích ăn nho, quả nho chính là biểu tượng cho bà ấy.

"Đại Lục hốt hoảng, hình như hắn đã hiểu ý của ta, hắn la lên:" Không được! Ta không tán thành cách này! Làm như vậy sẽ khiến chủ nhân đau lòng.

Người là mẫu thân ruột của cô đó.

"" Nực cười! Là ruột thịt hay người dưng cũng được.

Miễn là có ít cho cơ nghiệp của ta.

Ngươi nghĩ xem..

nếu như để Ma quân nhìn thấy mẫu thân của ta nối lại tình xưa với Miêu quân thì sẽ như thế nào? "" Không được, sao cũng không được.

Lỡ làm hại tới chủ nhân thì sao? "Ta đập bàn đứng dậy, túm lấy cổ áo của Đại Lục:" Ngươi bên phe ta hay bên phe của Ma quân? Ai mới là chủ nhân hiện tại của ngươi, ngươi nghĩ cho kĩ đi..

Ma quân rất yêu mẫu thân ta, cho dù trời có sụp xuống ông ta cũng không làm hại mẫu thân ta.

Nếu như nhờ bà ta mà giúp ích được cho ta, bà ta như vậy mới là mẫu thân đúng nghĩa.

"Đại Lục gạt tay ta ra, hắn bắt đầu suy nghĩ với điều mà ta nói.

Ta biết cho dù thế nào thì hắn cũng ủng hộ ta thôi.

Đúng như thế, một lát sau, hắn quay lại nhìn ta, nói:" Được..

ta hỏi cô.

Đạt được kế hoạch rồi cô sẽ làm gì tiếp theo? "Chỉ chờ có thế, ta đáp ngay:" Đương nhiên là giành hết lực lượng đối phó với Thiên tộc, lấy máu của chúng rửa hận cho ta.

Đợi Ma tộc đánh với Miêu tộc đến sứt đầu mẻ trán, tới lúc đó, ta cùng diện binh chen vào, giành thế thượng phong, cùng lúc hạ hai đối thủ.

Kế hoạch của ta rất đơn giản.

Ngươi có muốn giúp không? "Đại Lục cau mày đắng đo, hắn lấy tách trà của ta lên uống rồi nói:" Được, cô muốn ta làm gì? "Ta ngay người lại, bắt chéo chân, để hai bàn tay đang đan vào nhau trước bụng, thả giọng ra chậm rãi:" Viết thư cho bà ta, nói ta giao chiến với Miêu quân ở Tây hải đến một sống một còn.

Với tính của bà ta, bà ta nhất định sẽ đến can không cho ta đánh cha mình.

Còn về Miêu quân, viết một thư mật gửi nói là muốn lấy lại xác con trai bảo bối của mình thì đem đến Tây hải một cây trâm hình hoa phù dung bằng vàng, ông ta nhất định sẽ đến, tới lúc đó chúng ta chỉ chờ xem kịch hay.

"" Xác của tên tướng quân Miêu tộc lần đó cô giết vẫn còn giữ sao? "Ta lại nhếch môi cười:" Còn chứ! Vẫn còn của "quý" của hắn Quỷ binh của ta cảm thấy ghê tởm chưa dùng, hiện tại vẫn còn nguyên, đem cho Miêu quân coi như an ủi ông ta vậy.

"" Cái gì? Cô giữ lại cái đó của hắn? Sao cô có thể biến thái như vậy? Ta thật không dám tin cô lại giữ lại cái, cái..

"" Hứ! Ta còn không tin mình có thể làm vậy thì nói gì tới ngươi.

Yên tâm đi, ngoài cái đó ra, nể tình hắn là đệ đệ cùng cha của ta, ta còn giữa lại rất nhiều thứ.

Cũng cho hắn còn đầy đủ.

"" Còn giữ nữa sao? "" Còn chứ! Giữ làm chút kỷ niệm, nhờ hắn mà ta biết lão Miêu quân ngu ngốc như vậy, ta đương nhiên không bạt đãi thân xác của hắn rồi.

Mắt, da và cái đó.

Gộp lại ba món thì đầy đủ để diễn tả hắn rồi.

Con người trống rỗng chỉ có cái bên dưới hoạt động thai não.

Một tên cầm thú.

"Đại Lục nhìn ta với bộ dạng đấy kinh sợ.

Hắn nắm lấy tay ta, nói gấp:" Có cần nghỉ ngơi thêm ít hôm rồi mới suy nghĩ chuyện dùng mưu được không? Để vài ngày nữa biết đâu nghỉ ngơi rồi cô sẽ bình tĩnh lại.

"" Ta bây giờ là bình tĩnh nhất rồi.

Ngày mai làm lập tức cho ta, không được chậm trễ.

"" Được được.

Ta sẽ làm, nhưng mà cô, cô cũng nên nghỉ ngơi, ta thấy cô thế này đột nhiên hơi sợ.

"" Sợ cái gì? Ta cũng không cắt cái của ngươi thế vào bù cho hắn.

Cẩn thận với ta, ta theo dõi ngươi, nếu ngươi ra ám hiệu trong thư giúp cho mẫu thân ta thì đừng trách ta không nể tình.

Trác Liên vẫn còn nhỏ, ngươi đừng ép ta cho nó một người cha mới.

"Đại Lục run sợ nhìn ta:" Sẽ không đâu.

Ta biết mình nên làm gì mà.

"Ta cười, tay chạm lên mắt hắn, kéo hắn sát vào mặt ta, hôn nhẹ lên môi hắn:" Vậy thì tốt.

Rất lâu rồi ta không được ngươi hầu hạ.

Hay là hôm nay ta với ngươi đi ngủ sớm chút đi.

"Ta vừa dứt câu thì cửa chính đột nhiên mở ra.

Ta và Đại Lục cùng nhìn lại thì thấy Tiểu Văn đang đi vào, hình như hắn vừa từ U Minh giới về.

Mặt Tiểu Văn khi bước vào từ ngạc nhiên rồi chuyển sang giận dữ, hắn lớn tiếng hỏi:" Hai người làm trò gì vậy hả? "Ta giật mình buông tay ra, ngồi ngay thẳng lại nhưng vẫn nói nhỏ với Đại Lục:" Vào phòng của ngươi tắm rửa chuẩn bị đi, lát nữa ta đến.

"Đại Lục vừa thấy Tiểu Văn thì tỏ ra rất khó chịu, ta cũng hiểu bởi vì hắn có ưa gì Tiểu Văn đâu.

Tuy vậy, Đại Lục vẫn nghe lời ta, hắn không nói lời nào liền đi ra cửa về phòng ngủ của mình.Đại Lục đi rồi, lúc này Tiểu Văn mới bước đến, hắn vừa định nói, ta liền vội cắt lời hắn:" Cửa phòng ở đây cao hơn ở Hàn Trung Động thì phải, ngươi đi vào mà không đụng đầu sao? "Hắn không trả lời câu hỏi của ta, cáu gắt nhìn ta mà hỏi:" Ta hỏi nàng, hắn ở đâu ra trong phòng nàng? Không phải hắn đi rồi sao? "Ta liền đáp:" Đây là thư phòng của ta.

Ai vào là quyền của ta.

Phòng đã đóng cửa, ngươi không đoán được ta đã không muốn cho ai vào hay sao mà còn vào.

"" Chính bởi vì đóng cửa nên ta mới không gõ cửa liền đi vào.

Ta phải coi nàng làm gì mà phải đóng cửa, có thật sự là làm việc không hay ôm ấp mỹ nhân nào trong tay.

"" Đơn giản vậy sao? Khi nãy ta bàn chính sự, ngươi đã nghe được gì rồi? "" Chưa nghe gì cả, chỉ thấy nàng và hắn tình tứ bên nhau mà thôi.

Nàng có cần giải thích gì không? "" Giải thích làm gì? Là vậy đó.

Ngươi có chuyện gì tìm ta? "Tiểu Văn đi tới, ngồi xuống ghế chiếc ghế Đại Lục mới ngồi lúc nãy rồi lo lắng, nói:" Ta thà thấy nàng vừa bị thương xong thì nên tịnh dưỡng, công việc có gấp gì đâu mà nàng về không báo với ta tiếng nào hết vậy? Nàng có biết ta lo lắm không? "Ta tỏ ra bình thản, cầm tách uống một ngụm trà, đảo đều trong miệng rồi nuốt xuống, rồi đáp lời hắn:" Công việc của ta rất gấp, không rãnh rỗi như ngươi.

"" Nàng muốn đánh Thiên tộc đến vậy sao.

Không cần binh lực của nàng, ta vẫn có thể đấu tay đôi sống còn với Chiến Thần, dành đất về cho nàng.

"" Ngươi đấu lại sao? "" Nàng đừng khinh thường ta.

"" Thôi được rồi.

Không nói chuyện này nữa, nói chuyện khác đi.

Ngươi có thể nói, khi nào ngươi đến gặp Thùy Dung nữa hay không? "Nghe câu hỏi này Tiểu Văn liền bối rối:" Sao..

sao nàng hỏi vậy? "" À..

ta chỉ muốn hỏi thăm thôi mà, ta muốn gửi tặng cô ấy vài món đồ để lấy thảo, nói sao thì cô ta cũng sinh ra cho ta một cái bao cát rất hữu dụng.

"Nghe tới đây, hắn liền vui vẻ trả lời ta:" Không cần quà gì đâu.

Mẫu thân ta không để ý chuyện nhỏ nhặt, nàng quan tâm mẫu thân là ta vui rồi.

"" Không được, ta muốn gửi quà nhưng món quà này phải mở ra dùng ngay nên ngươi phải nói trước ngày đi để ta chuẩn bị, ta không muốn thất lễ.

"" Được được, để ta tính.

Ờ..

là 15 tháng sau, ngày đó ta sẽ đi gặp mẫu thân ở Hỏa sơn, nơi đó nàng biết mà.

"" À..

thì ra là vậy..

Thôi cũng khuya rồi, ta về phòng ngủ đây, ngươi cũng ngủ đi."Nói rồi, ta đứng dậy rời khỏi thư phòng.

Ngay khi đi khỏi đó, ta đến ngay phòng của Đại Lục cùng hắn vui vẻ hưởng lạc một đêm nồng cháy..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.