Dục Lạc

Chương 69: Khả Năng Lãng Quên




Lúc hay tin, Tiểu Văn chỉ ngẩng người mà không nói lời nào cả, ta cũng khá bất ngờ trước thái độ đó của hắn.Tối, ta đang đọc sách thì có một kẻ chạy vào, báo:"Chủ nhân, Sơn Tiểu Văn nói muốn gặp người."Ta có chút kinh ngạc bỏ quyển sách xuống, trong lòng bắt đầu đoán là hắn muốn nói gì.

Không lâu sau đó, ta mặc áo choàng vào và không chút đắng đo đi tới đại lao gặp mặt hắn.

Khi bước vào phòng giam, ta nhìn thấy Tiểu Văn đang ngồi thiền trên giường.

Nhận ra là ta đi đến hắn cũng không mở mắt ra nhìn mà chỉ nói một câu:"Nàng tới rồi sao? Cùng ta ngồi xuống thiền tịnh đi."Ta bật cười: "Ngươi mà cũng thiền nữa sao? Chắc ngày mai mặt trời mọc đằng đông quá! Nói gì thì nói nhanh đi, ta còn về ngủ."Hắn vẫn bình thản, an nhiên đáp lời: "Ở cạnh nói chuyện với ta nhàm chán thế sao? Cùng ta ngồi thiền cho lòng thanh tịnh."Tới đây ta đã bắt đầu nổi nóng không nhịn được nữa, ta gắt giọng:"Thiền là cái quái gì? Ta tới đây không phải để nhìn ngươi thiền đâu!""Ta biết.

Thiền không là cái quái gì với nàng cả nhưng chỉ có thiền mới giúp ta tịnh tâm trước những hành động tàn ác của nàng được.""Hứ! Rồi ngươi muốn nói gì đây?""Ta chỉ muốn xem nàng vui vẻ thế nào khi trêu đùa trên tình yêu của ta mà thôi.

Ta nhận ta thua rồi.""Chỉ có vậy thôi sao?""Còn nữa.

Chuyện trước đó nàng yêu cầu ta sẽ đồng ý, ta sẽ làm Quỷ tướng quân cho nàng."Ta ngạc nhiên: "Ngươi chấp nhận thật sao?""Thật.""Vậy thì ngươi còn chối mình không phải Quỷ Thiên Vương nữa không?""Ta không chối nữa, Quỷ Thiên Vương là ta, Quỷ tướng quân cũng là ta.""Được, vậy ta cho ngươi làm Quỷ tướng quân."Nói rồi, ta quay mặt bỏ đi ra ngoài, vừa đi vừa ra lệnh:"Dẫn hắn đi theo ta đến động nhốt quỷ binh."Binh sĩ nghe theo lệnh ta lặp tức tháo xích áp giải Tiểu Văn đi theo sau lưng ta.

Lát sau, ta đưa hắn đến trước động nhốt quỷ binh, những cái xác sống vô tri trong đó vừa nhìn thấy ta đã thèm khát gào lên òm trời làm run động cả chim muôn cây cỏ.

Ta đứng nhìn vào mặt Tiểu Văn, chỉ tay vào động, nói với hắn:"Muốn làm Quỷ tướng quân thì phải làm sao cho binh sĩ của mình thuần phục đã."Nói xong, ta rút kiếm ra khỏi vỏ, nhưng lại chỉ đưa vỏ kiếm cho hắn: "Cầm thứ này vào chiến đấu."Ban đầu hắn còn rất hoang mang ta có thể thấy rõ điều đó trong mắt hắn nhưng lát sau thì không còn nữa, ánh mắt hắn cũng trở nên quyết tâm hơn, nói với giọng đầy quả quyết:"Được, vì nàng ta sẽ làm."Ta mỉm cười ra hiệu cho người cởi trói cho hắn rồi mở của động nhanh chóng đẩy hắn vào trong.

Ngay khi hắn vừa bước vào, đám quỷ bình lập tức lao vào tấn công hắn dữ dội.

Quỷ binh trong động rất đông, có hơn ngàn con, một mình hắn đứng giữa vòng vây đối đầu với chúng, chiếc vỏ kiếm kia chẳng mấy chốc cũng đã nhốm đầy máu.

Ta đứng bên ngoài quan sát mà trong lòng rất hài lòng về biểu hiện của hắn, hắn rất hung bạo, rất nóng, đã có phần nét giống Quỷ Thiên Vương rồi nhưng giờ ta sẽ không sợ cái hung bạo này của hắn nữa, bản thân ta bây giờ cũng hung bạo cơ mà! Quỷ binh lao đến từng đợt, Tiểu Văn gầm lên như hổ đánh bật từng tên một, máu loang khắp nơi, âm thanh hỗn loạn.

Nửa canh giờ sau, hắn đã gần kiệt sức và đám quỷ binh cũng bắt đầu khiêm dè, chúng đứng vây thành vòng tròn nhưng không dám xông lên nữa.

Hắn say sẩm khụy một gối xuống đất, lấy vỏ kiếm chống chịu rồi thổ huyết phun máu ra ngoài.

Thổ huyết xong, hắn ngẩng mặt nhìn những quỷ binh khát máu xung quanh mình rồi hét lên:"Tiếp tục đi! Tiếp đi!"Quỷ binh sợ sệt không dám xông tới nữa.

Lúc này thì ta cũng đã chấp nhận hắn, ta hài lòng cười lớn rồi tháo áo choàng ném vào bên trong cho hắn, nói:"Vòng sơ khảo đã qua rồi.

Ta ban thưởng cho ngươi chiếc áo đấy!"Nghe ta nói vậy hắn liền mở to mắt hốt hoảng chạy thật nhanh tới nhặt áo choàng trước khi nó bị quỷ binh xé nát.

Khi hắn mặt được áo choàng thì có một tên quỷ bên nhào tới cắn áo giật lại, hắn liến chẳng chút thương tiếc cho một cú đập gãy cỗ tên quỷ bịnh sau đó ôm áo một cách trân quý nhìn về phía ta.

Ta nhìn hắn cưới một cái rồi quay lưng rời đi không nói thêm lời nào nữa.Từ sau hôm đó, ta để Tiểu Văn đi lại thoải mái trong doanh trại.

Ta có quy định là hắn chỉ được làm việc ở doanh trai nhưng hắn cứ đúng bữa lại lén đem thức ăn đến cho ta.

Đại Lục dạo này bận canh giữ ở biên giới với Thiên tộc nên không còn ở lại Đan Điều thành nữa, hắn lại đêm Trác Liên về Hàn Trung Động cho Hoa Linh chăm sóc, làm tối nào ta cũng buồn chán không có gì để vui chơi cả, cho nên khuya ta thường không ngủ đến thư phòng đọc sách.

Ấy vậy mà Tiểu Văn cũng không ngủ theo ta, hắn lặng lẽ ngồi bên ngoài cửa không biết làm cái gì.Mấy hôm liên tục như thế không sót buổi nào làm ta cũng có chút khâm phục sự kiên trì của hắn.

Hôm đó, trong lòng ta vui vẻ nên cho hắn vào quỳ dưới sàn mài mực cho ta viết thư pháp, hắn liền vui vẻ đồng ý ngay.

Trong lúc mài mực mặc dù đang quỳ nhưng miệng của hắn không lúc nào im, hết kể chuyện sự tích xa xưa đâu đó, đến kể chuyện tình lưu truyền ở nhân gian làm ta nghe đến nhức cả lỗ tai.

Nhưng ta có khó chịu nói thế nào hắn cũng không căm mồm, khiến ta vừa nhức đầu vừa phiền.

Khi đã mài mực xong, ta không cho hắn làm nữa nên hắn chán nản và lại đêm đồ ra may vá, hắn may vá không khéo nhưng hình như lại đang rất tập trung muốn may gì đó.

Ta tỏ ra không quan tâm nhưng thực chất cũng biết hắn bị kim đâm rất nhiều lần.Gần sáng, hắn buồn ngủ quá không trụ nổi thì liền gục đầu ngủ ngay trong tư thế quỳ.

Thấy hắn ngủ gật ta liền ném một thứ gì đó vào hắn để hắn tỉnh rồi đuổi ra ngoài, ai ngờ hắn lại càng thấy càng thích thú, đã vào được thì nhất quyết không đi, con người đó liêm sỉ bị rơi ở đâu rồi.

Da mặt dày tích góp qua từng ngày.

Hắn luôn ve vãn quanh ta, một khắc rời đi hắn lại chạy đến nói nhớ..Cứ như thế, thời gian cứ qua.

Tính từ lúc thả hắn khỏi ngục đến giờ cũng gần nửa tháng.

Nửa tháng hắn đi theo ta là nửa tháng mà ta luôn dành cho hắn những thứ lạnh lùng và vô tâm nhất, thế nhưng hắn chưa một lời oán than mà luôn tươi cười.

Không biết là vì lý do gì mà mỗi lần Tiểu Văn cười ta lại thấy hắn là con người rất giả tạo.

Rõ ràng hắn khóc gần như hết nước mắt, khan cả cổ, hết lần này tới lần khác lăn bò dưới đất níu lấy chân ta, cầu xin được ở lại.

Vậy mà chỉ cần ta thả lỏng ra một chút, không kiếm chuyện với hắn, hắn lại cười nói vui vẻ, coi như chẳng có chuyện gì.

Cho dù hắn giỏi chịu đựng đi nữa thì ít nhất cũng phải có chút biển hiện bất bình hay đơn giản là không còn cảm giác khi ở cạnh ta.

Ấy vậy mà hắn vẫn cứ làm như bản thân không chút gì bị tổn thương vậy.

Sao một người lại có thể giỏi chịu đựng như vậy? Nếu ta là hắn, ta không biết đã bỏ cuộc từ đời nào rồi.Hôm nay khi vừa từ doanh trai về, ta ghé qua chỗ nhà bếp lấy một bình rượu để uống.

Tìm được nơi vắng vẻ, yên tĩnh liền uống rượu lấy tinh thần.

Đang lúc hưởng thứ rượu say mê nơi vắng vẻ, ta cứ tưởng là đã yên thân rồi nhưng đột nhiên có tiếng gọi vang lên:"Hàn Hàn, Hàn Hàn!"Âm thanh đó phát ra chỉ có thể là của một người đang rất vui mừng mới có thể gọi được bằng chất giọng như vậy.

Ta không nhìn lại cũng biết đó là ai, còn ai ngoài Sơn Tiểu Văn nữa chứ.

Mái hiên nơi ta ngồi đối diện với hồ nước, tuyết rơi nhưng rất ít, phong cảnh xung quanh vẫn trắng xóa như nửa tháng trước chẳng chút thay đổi, trong lòng ta lại được dịp tức cảnh sinh tình mà buồn rầu.

Vừa im được một lúc thì Tiểu Văn lại gọi."Hàn Hàn, nhìn ta này! Hàn Hàn!"Ta đành nhìn lại.

Tiểu Văn đứng cách tầm mắt ta không xa, bên cạnh hắn là một con người tuyết rất lớn.

Thấy ta nhìn lại, hắn cười rất sảng khoái, hỏi lớn:"Nàng thấy người tuyết này giống nàng không hả?"Ta lạnh lùng ngoảnh mặt đi, lòng thầm khó chịu: "Lại tới nữa rồi."Nói rồi ta lại uống rượu.

Vừa uống xong một chun, định rót một chun nữa thì ở phía sau bất ngờ có kẻ chạm vào vai ta.

Ta khó chịu lấy tay đẩy hắn ra, quát:"Tránh xa ta một chút!"Ta biết rõ đó là Tiểu Văn, cũng chỉ có hắn mới dám liều mạng như vậy.

Dù bị đẩy ra rồi, hắn vẫn bước đến ngồi ghế đối diện với ta, tươi cười mà nói chuyện:"Hôm nay ta đến thao trường tìm nàng thì bị mấy tên binh sĩ kiếm chuyện.

Họ nói ta nhìn yếu đuối đó Hàn Hàn, ta tức quá nên mới thử trò vật tay với chúng, kết quả ta thắng hết cả đám.

Ta còn được lời một bữa ăn ngon nữa."Ta không nói gì, cũng không ngẩng mặt nhìn hắn, chỉ im lặng uống thêm rượu vào.

Lúc này hình như hắn đã nhận ra rằng ta không hề có hứng thú nói chuyện với hắn, hắn lại đồi chủ đề quay sang lo lắng hỏi ta:"Nàng không vui à? Sao lại uống rượu thế?"Ta đáp lại hắn một cách hờ hợt: "Ngươi nhìn không đoán được ta đang vui hay buồn à? Đi đi, đi xa một chút.""Nàng cảm thấy không khỏe chỗ nào? Nàng cứ nói đi.""Ta thấy mặt ngươi là đã không khỏe rồi.""Trong thời gian qua ta đã cố gắng hết sức làm cho nàng vui, nàng cứ rầu rĩ như vậy làm ta cảm thấy rất rất đau lòng.

Nàng có thể cười được không?""Không cười được.

Mỗi lần ta nhớ lại cảm giác Quỷ Thiên Vương nói hắn là ngươi, ta liền không vui nổi.

Ngươi không hiểu được cảm giác của ta đâu.""Ta đã nói ta không phải Quỷ Thiên Vương.

Sao nàng cứ nhắc tới hắn mãi như thế? Hắn rốt cuộc đã làm gì nàng mà nàng hận tới như vậy?""Hắn móc mắt của ta còn chưa đáng hận sao?""Nàng cũng nói rồi đó.

Là hắn móc mắt của nàng chứ không phải ta.

Ta một lòng với nàng, nàng không thể nào cứ lạnh nhạt với ta như vậy."Nói xong, hắn im lặng một lúc..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.