Dục Lạc

Chương 63: Nghiệp Duyên




"Nãy giờ bà nói đủ chưa? Nàng ấy có thế nào thì cũng là nữ nhân của ta.

Ta không cho phép bà xúc phạm nàng ấy!"Bà già đó bật cười:"Ha ha ha.

Hay, hay cho ngươi.

Yêu ả ta đến mụ mị rồi.

Ta đã nói rồi, khi nào ả có con với ngươi thì ta sẽ cho ả thấy kiếp trước của người.

Nếu ả ta cả đời không có con được thì đành chịu thôi.

Ngươi cứ bỏ cô ta rồi tìm người mới là được.

Hạn nữ nhân rẽ tiền này cần gì phải lưu luyến.

Ngươi đừng quên, trước khi làm thê tử của ngươi ả đã là người của phụ thân ngươi rồi.

Ngươi dùng lại đồ của người khác bộ không thấy bẩn à."Tiểu Văn xiết chặt lấy ta, hình như hắn cũng không kìm chế nổi trước những lời nói cay nghiệt nhắm vào ta của lão già đó nữa.

Tiểu Văn liếc bà ta, ánh mắt căm phẫn vô cùng:"Bà nói đủ chưa? Ta làm chuyện gì mặc ta, người của ta có ra sao thì cũng không tới lượt bà nói."Nghe Tiểu Văn nói xong đột nhiên bà ta im lặng.

Nền đài đột nhiên run lắc dữ dội.

Đá từ trên đời đâu rơi xuống, Tiểu Văn vội lấy lưng ra đỡ cho ta.

Gió đột nhiên thổi mạnh, con hổ đá đó tự dưng hai mắt chảy máu.

Bà lão kia sợ hãi lùi lại.

Ở khu rừng dưới đáy vực bay lên một đám lá quay đầu về phía Tiểu Văn rồi bay thật nhanh tới, ở mỗi chiếc đều có một lưỡi dao nhỏ.

Ta vừa phát giác ra liền lập tức tạo một kết, cản những chiếc lá đó lại.

Lúc này bà ta nhìn vào ta, hai mắt hóa thành màu đỏ:"Ha ha ha ha.

Xem ra ta không cần ra tay cô cũng có thể biết được thứ mình muốn.

Oan nghiệt! Ả nữ nhân kia, cô chuẩn bị tinh thần gặp lại cố nhân đi.

Cả đời cô là bi kịch.

Hoa Diên lão tổ bối toán quả không sai.

Là họa.

Ha ha ha ha!"Nghe những lời nói đó của bà ta khiến ta không khỏi kinh ngạc.

Bà ta lần đầu gặp ta nhưng tại sao lại biết tới cả danh tính sư phụ của ta? Trước giờ chưa ai biết cả.

Còn cả quẻ bói chỉ có một chữ "họa" làm sao bà ta biết? Không nghĩ ngợi nhiều, ta đẩy Tiểu Văn ra chạy tới chỗ bà ta.

Ai ngờ bà ta biến mất, thoáng chốc đã chẳng thấy đâu.Trong lúc đó, đột nhiên có một lực kéo rất mạnh, kéo ta đi.

Ở phía trên cao bỗng nhiên hiện lên một hố đen, nó hút rất mạnh, hút Tiểu Văn vào trong còn ta sau một hồi cố gắng cũng bị hút vào.

Ở trong đường dẫn đen tối, đột nhiên có một bàn tay kéo ta tách khỏi Tiểu Văn.

Tiểu Văn bất tỉnh nhưng xung quanh hắn lại có một thứ ánh sáng rất kỳ lạ.

Khi nhìn thấy nó đột nhiên mắt ta lại rất đau.

Ta sợ sẽ lạc mất Tiểu Văn sẽ không về được nên cố hét lên để hắn tỉnh dậy:"Tiểu Văn! Mau tỉnh lại!"Nhưng đổi lại cho sự cố gắng của ta không phải là Tiểu Văn tỉnh dậy mà là một chiếc sừng từ đâu vay vào tay ta.

Đang bay lơ lững thì đột nhiên ta rơi thẳng xuống dưới..

giống như một vực sâu vạn trượng.Lúc rơi tự do xuống dưới, ta không hoảng loạn cho lắm, chỉ thấy cái sừng trên tay rất quen và nó còn tỏ ra hào quang nữa.

Chưa biết mình bị rơi tới khi nào thì đùng một cái, phát hiện ra mình đang đứng trên mặt nước của một con cái hồ rất lớn, nước trong vắt, trên trời cỏ trắng bay vô cùng yên ả, cảnh đẹp, chim hót làm mê hoặc lòng người nhưng mãi nhìn xung quanh mà không thấy Tiểu Văn đâu.

Ta ném chiếc sừng vô dụng trên tay xuống rồi lo lắng chạy đi tìm Tiểu Văn, nào ngờ vừa đi được ba bước thì đầu ta đột nhiên đau như búa bổ, ta ngã ngay xuống, hai mắt đau điếng giống như có kim đâm vào.

Cảnh vật xung quanh bỗng nhiên mờ nhạt rồi không còn tình thấy gì nữa.

Ngay lúc đó chợt có một bàn tay đỡ ta dậy, ta cứ ngỡ là Tiểu Văn nên không có phòng bị, người đó cất tiếng hỏi rất dịu dàng:"Nàng không sao chứ?"Ta nhận ra đó là giọng của Tiểu Văn nên càng yên tâm.

Nhưng lạ thay trên người hắn lại có lông rất mềm mại.

Ta cố mở mắt thật to, cố gắng cầu xin cho có thể thấy lại.

May mắn là sau một hồi cố gắng mắt ta cuối cùng cũng nhìn rõ nét.

Gương mặt của người đó xuất hiện ngay trước mắt mặt ta.

Vừa nhìn thấy, lập tức cả cơ thể ta bất động, miệng ta không thể cử động được, tay chân như mất cảm giác.

Ta sợ đến run lên:"Quỷ..

Thiên..

Th..

Vương.."Người đó không phải là Tiểu Văn, đó là Quỷ Thiên Vương không sai vào đâu được.

Hắn mỉm cười âu yếm nhìn ta:"Lâu quá không gặp."Ta lùi lại, hoảng loạn, sợ đến kinh hoàng.

Ta nhớ đến sự đáng sợ của hắn, hắn đến hành động độc ác của hắn khiến ta bất giác thành sợ hắn.

Dù đã rất lâu rồi không gặp lại nhưng cơ thể ta dường như đã có phản xạ sợ hãi khi nhìn thấy hắn.

Ta thể khống chế nổi sợ của mình mà cầu xin hắn:"Làm ơn, tha cho ta.

Tha cho ta, ta cầu xin ngươi.

Đừng ám theo ta nữa.

Ta xin ngươi, để ta yên đi mà."Ta đang lùi thì hắn kéo mạnh chân ta lại.

Bỗng chốc nơi hồ nước hóa thành một căn phòng, ta và hắn ở ngay trên giường.

Lông lá trên người ta hắn biến mất chỉ chừa lại làn da rắn chắc, với chiếc áo của Tiểu Văn khoác ngoài.

Sừng trên đầu của hắn bị mẻ một chút.

Mắt mũi hắn vẫn bình thường như bao người nhưng lại có hàm răng nanh, hai vành tai lại có mấy chóm lông mọc ra.

Bây giờ gương mặt này là mặt thật của Quỷ Thiên Vương ư? Ta chợt nhận ra lúc ở cạnh Quỷ Thiên Vương ta vốn dĩ bị mù, làm sao có thể nhìn ra mặt hắn được.

Tất cả những ký ức lúc trước chỉ là tưởng tượng ra hắn nhưng nổi sợ thì không thể sai vào đâu được.

Quỷ Thiên Vương lại mỉm cười nhìn ta:"Lâu ngày không gặp, nàng có nhớ ta không?"Hắn nói một câu, ta lại khóc thét lên, còn hơn cả cảm giác gặp phải ngươi đã chết quay trở lại.

Ta cố rút chân mình lại, tự trấn an: "Hắn chết lâu rồi.

Chỉ là ảo giác, là ảo giác.

Nhất định là vậy."Khi đó hắn đột nhiên nắm chặt chân ta, đặt chân lên vai hắn, dồn người về phía trước, còn chạm lên mặt ta.

Ta ngắm mắt vì nổi sợ quá lớn nên ta chẳng còn tâm trí nghĩ đến vận công đánh hắn, chỉ còn biết cầu nguyện: "Làm ơn, tha cho ta..

ta cho ta.

Ta sẽ đem trái cây tới cúng mộ ngươi.

Làm ơn đừng ám ta nữa.

Ta rất sợ..

ta sắp ngất rồi.."Hắn khì cười: "Nàng nói gì vậy Hàn Hàn? Nàng tại sao lại sợ ta như vậy? Lúc trước rõ ràng chúng ta ngày đêm bên nhau, nàng còn rất ngoan ngoãn nghe lời nữa."Ta cầu mong cho mọi chuyện là mơ.

Lúc này hắn hôn lên mắt ta, ta đánh liều mở mắt nhìn vào mặt hắn.

Gương mặt đó bỗng nhiên hóa thành mặt của Tiểu Văn, dù gương đó đúng là Tiểu Văn nhưng ta vẫn sợ, ta bấu víu vào mềm gối, vừa giãy giụa vừa khóc:"Ta không muốn sống nữa.

Ngươi giết chết ta đi."Hắn lại cười: "Sợ sao? Thấy chưa, ngay cả bản thân nàng khi không biết sự thật vẫn có cảm giác sợ Sơn Tiểu Văn.

Đó chính là vì tâm linh chúng ta tương thông."Ta gào thét:"Có ai không..

làm ơn cứu ta! Cứu ta với.

Làm ơn đưa ta khỏi đây đi! Đại Lục..

Đại Lục! Cứu ta!"Trong khi ta sợ đến phát điên thì Quỷ Thiên Vương trong bộ dạng của Sơn Tiểu Văn vẫn không thôi cái nụ cười hiền hòa đáng sợ đó.

Nửa thần hồn của ta như sợ đến mất đi một nửa, chân ta tê cứng nhưng vẫn não vẫn mách bảo ta phải chạy.

Ta bật chạy khỏi giường, Quỷ Thiên Vương kéo lại chỉ với một tay, ta khóc thét lên, ra sức cầu xin hắn:"Đừng mà..

làm ơn tha cho ta! Ta quỳ lạy ngươi.

Tha cho ta! Đừng ám ta nữa!"Những lời nói của ta hầu như không chút tác dụng, hắn đè ta ra giường.

Ta chỉ biết đưa tay nắm lấy vách giường, bám víu vào gốc, vừa gào vừa khóc cố thoát khỏi hắn.

Hắn cười giang xảo, đặt tay lên cổ ta vuốt ve rồi cắn lên đó, cắn xong, hắn lại nói:"Sao nàng lại sợ ta? Ta là Tiểu Văn..

Ta không cầm đao giết người, ta không phải kẻ địch của nàng tại sao nàng sợ ta?"Ta đánh liều nhìn hắn lần nữa, lúc này chợt phát hiện trên người hắn có mấy vết roi đánh và còn cả cái tay phồng rộp đó.

Tại sao những vết thương của Tiểu Văn lại có trên người hắn? Lẽ nào là một cơ thể sao? Quỷ Thiên Vương hôn lên cổ ta, cơ thể ta giống như bị hắn điều khiển hoàn toàn.

Hắn đưa tay nâng eo ta lên, cởi áo ta ra rồi nghiến mạnh tại một chỗ trên bụng.

Hành động đó làm ta chết lặng.

Não của ta vốn dĩ là một khối nhưng bây giờ lại rã rời.

Ta cố gắng tự trấn an mình rằng đó không phải Tiểu Văn, mặc dù những gì hắn nói, hắn làm đều rất giống với Tiểu Văn.Cắn xong, hắn hôn lên môi ta, nhìn vào mắt hắn, ta nhận ra ánh mắt đó quả đúng là của Tiểu Văn, không thể nào nhận lầm được.

Hắn thì thào nói với ta:"Nàng có biết nàng quyến rũ tới mức nào không hả? Eo của nàng rất nhỏ, nhỏ tới mức ta chỉ muốn ăn hết vào bụng.

Chiều ta một lần có được không?"Ta gần như không còn lý trí, giọng nghẹn ngào nhìn hắn:"Tiểu Văn..

thật sự là ngươi sao?""Không là ta thì là ai?"Hắn vừa trả lời xong ta liền mếu máo vì sợ.

Ta gạt nước mắt, nuốt ngược lệ rồi dùng chân đạp thẳng vào bụng hắn.

Quỷ Thiên Vương ngã ra sau, chân ta không cử động được nên ta chỉ còn chắc tự lăng xuống đất, kéo y phục của mình lại.

Áo và váy của ta khi đó đã bị cỡi hơn một nửa.

Ta lùi lại nhìn hắn mà hét lên:"Không thể nào.

Tiểu Văn không thể nào là người! Ta sẽ không bao giờ giúp ngươi chào đời đâu! Nếu hắn là ngươi thì ta đã sớm nhận ra rồi!""Nhưng nàng đã làm hết cả rồi, nhờ nàng mà ta mới thuận lời chuyển kiếp ra đời thành công.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.