Dục Lạc

Chương 60: Thứ Đáng Đánh Đổi




Cảnh Khang nhìn ta một cách lo lắng.

Ở hắn ta cảm thấy được sự đồng cảm, sự, chia sẽ rất lớn, còn làm ta cảm thấy an toàn hơn khi nãy.

Hắn an ủi ta:"Chuyện đó ta biết đối với nữ nhân đó là cú sốc rất lớn.

Nhưng mà người gánh chịu là cô lúc ở hạ giới.

Cô ở hiện tại không cần nhớ nữa.

Những chuyện đó cứ để nó qua đi.

Bây giờ cô có ta, có Đại Lục bảo vệ, có Sơn Tiểu Văn hết mực yêu thương.

Cô không cần nhớ tới tên đáng ghét kia.

Cô càng sợ, hắn sẽ càng lấn át lý trí của cô.

Như vậy hắn sẽ đắc ý đó.""Ta rất muốn quên.

Nhưng ngươi không hiểu được cái cảm giác bị bàn tay khô cứng của một con quái thú chạm vào người là thế nào đâu.

Ta không yêu hắn nhưng lại bị ép buộc.

Hắn rất đáng sợ..

Ta đã làm nên tội tình gì mà phải gặp hắn chứ?""Cô không có tội.

Kẻ có tội là kẻ đã ra tay với quá trình lịch kiếp của cô.

Khiến cô đời đời đau khổ, dày vò.

Cô không nên cảm thấy trách bản thân, cô phải trách những người kia.""Trách những người kia? Ý ngươi là Mạc gia sao? Mạc lão phu nhân, là bà ta khiến ta ra nông nổi này.""Phải, cô phải trách bà ta.

Hàn Hàn, nghe lời ta, bây giờ cô nên nghỉ ngơi, đừng tranh đấu nữa.

Cô càng như vậy sẽ khiến bản thân cô kiệt quệ đó""Có chết thì ta cũng phải chết trên sa trường."Nói đến đây, đột nhiên đau ta ập đến một cơn đau điếng xoáy vào não.

Ta khó chịu đập tay lên đầu, tức giận trách chính mình: "Đầu ta lại đau rồi, cái khỉ gì không biết! Nhất định lại là Sơn Tiểu Văn làm."Nghe ta nói vậy Cảnh Khăng liền lo lắng bước đến gần xoa đầu cho ta, hắn tỏ ra đau lòng vì ta, nói: "Coi như ta xin cô, cô nghe lời ta dừng lại mọi việc để tịnh dưỡng cho thật tốt.

Đánh giết sẽ khiến cô chết nhanh hơn đó."Ta không nghe lọt tay được lời của hắn mà hất tay hắn ra.

Bản thân ta chưa bao nghĩ tới việc sẽ vì bất kỳ điều gì mà dừng kế hoạch.

Cảnh Khang lại giống như Tiểu Văn và Chiến Thần rồi, suốt ngày muốn ta dừng tay, đám người xuất thân Thiên giới, thần tộc thật phiền toáiBuổi trưa hôm đó, trời bỗng đổ tuyết.

Ta đoán lần này ra trận là phải ra trận trên tuyết rồi.

Ngay mai đã là ngày ra trận, đêm nay ta nằm cạnh Đại Lục, vừa mới xong trận giao hoan hơi thở ta vẫn còn gấp gáp, hắn cũng còn đang đắm chìm trong hương sắc đó.

Dù là đang vui vẻ nhưng lòng ta vẫn cứ lo, lo về chuyện của Quỷ Thiên Vương và cả chuyện trận ngay mai.

Phiền lòng không nguôi, ta quay sang nhìn Đại Lục tâm sự:"Đại Lục, ngươi nghĩ ta có nên dừng lại không?"Nghe ta hỏi, Đại Lục đang mân mê cơ thể của ta liền lập tức dừng lại, hắn ở bên trên nhìn vào mắt ta, hỏi ngược lại:"Sao cô lại nghĩ như vậy? Là ai nói gì à?"Ta thở dài ngồi dậy lấy áo cầm lên đưa cho hắn mặc giúp.

Hắn nghe lời mặc áo lại giúp ta, lúc này ta lại nói:"Gần đây ta bị xui xẻo đeo bám, có quá nhiều rắc rối.

Ngày mai là trận lớn, ta cảm thấy công lực của ta bây giờ còn hạn chế không đủ kiểm soát Quỷ binh chặt chẽ.""Cô lo là chuyện đó sao? Nếu là vì nó thì ta có thể truyền công lực của mình cho cô.""Hầy..

Tự nhiên giờ lại rối lung tung lên.

Thôi, ngươi mặc quần áo vào rồi qua ngủ cùng với Trác Liên đi, ta muốn một mình đêm nay."Nói xong, ta gạt tay hắn ra khỏi người rồi đứng dậy đi lại bàn rót nước uống.

Vào lúc đó, ta nghe có tiếng khó chịu của Đại Lục, ta biết hắn còn chưa xong.

Chưa kịp xử lý xong nhu cầu của mình nhưng hắn vì lệnh của ta mà cuốn quần áo đứng dậy cúi đầu chào rồi từ từ rời khỏi phòng.

Sau khi cánh cửa phòng được đóng lại, ta nhìn quanh rồi biến ra mảnh Sơn Linh thạch cầm trên tay.

Lúc này ta liền nghĩ:"Chỉ còn mình nó giúp được mà thôi.

Ta phải tăng thêm công lực bằng mọi cách.

Ngày mai..

ngày mai ta nhất định phải là người mạnh nhất."Nói rồi, ta đặt Sơn Linh cạnh Ma Phong, ngồi lên giường, một tay ấn vào trán, nhắm mắt lại.

Lúc đó cả căn phòng liền bị gió lớn thổi từ hai nguồn lực của chúng làm bay đồ đạc khắp nơi, trong cơn gió có một thứ cắt vào cổ tay ta, máu bắt đầu truyền vào Ma Phong nhưng đổi lại nó cũng lấy linh khí của Sơn Linh thạch truyền cho ta.

Thứ cảm giác tràn đầy năng lượng này ta chưa từng biết qua, nó thoải mái, khiến ta không thể ngừng hấp thụ nó.

Chỉ một lát sau, mọi cảm giác mệt mỏi, đau đớn trong người ta đều vụt mất, máu trong huyết quản sôi lên sùn sục, hưng phấn không thể tả được.

Ta từ từ mở mắt ra, gió lớn trong phòng cũng tắt hẳn.

Sơn Linh thạch nhạt màu hơn khi nãy một chút.

Ta vui sướng mà cười."Trên đời còn thứ kìa diệu thế này sao? Đúng là bảo bối."Mới dùng Sơn Linh Thạch có một chút mà ta đã cảm thấy công lực tràn trề thế này, lòng tham khiến ta bỏ qua hoàn toàn lời cảnh báo của Tiều Văn, ta tiếp tục hấp thụ linh lực của mãnh ngọc đó.

Suốt một canh giờ sau, ta dành toàn bộ thời gian cho việc đó.

Đến khi đã đủ rồi ta lại cảm thấy thân mình phơi phới, nhẹ tựa lông hồng, sinh lực dồi dào.

Bởi vì thế mà cả người ta nóng ran, có chút dục vọng nổi lên, ta lại qua phòng kế bên tìm Đại Lục thỏa mãn.* * *Sáng sớm tinh mơ hôm sau, ta thức dậy trong tư thế khỏa thân nằm cùng Đại Lục.

Ta vội ngồi dậy mặt áo vào rồi đánh vào ngực hắn gọi dậy.

Hắn thức giấc, mơ màn ngồi dậy dụi mắt:"Tới giờ đi rồi sao? Tối qua cô làm ta mệt quá, bây giờ không còn sức gì cả."Ta lo lật đật mặc quần áo, sỏ giày, trong lòng đầy quyết tâm nói với hắn:"Trận này buột phải thắng.

Đan Điểu tộc kết hợp với Miêu quân, trận này ta không thắng thì chỉ có nước mất hết tất cả.

Ta bây giờ có thừa sức giết lão Miêu quân kia."Đại Lục mỉm cười như thấy được điểm ở ta mà hắn thích, hắn vỗ mạnh vai ta:"Rất tốt! Đại soái, xuất phát thôi!"Ngay sau đó, ta cùng Đại Lục thay giáp phục ra rổi đi đến doanh trại.

Trên đường đi ta rất tập trung để nhớ lại những trận pháp sẽ sử dụng.

Chẳng mấy chốc sau, binh lính tập kết đủ và hành quân đến chiến trường.

Mọi thứ diễn ra rất nhanh vì đã có sắp xếp từ trước.* * *Giờ thìn ra trận.

Đại địch cũng đứng trước mặt nhưng lại không hề thấy Miêu quân, trong lòng ta có chút thất vọng.

Ta đảo mắt một vòng nhìn toàn cảnh, rồi thúc ngựa vun gươm hô lớn:"Đánh!"Hai quân nhập vào nhau trong hỗn loạn.

Quỷ binh coi ra rất thích đám binh sĩ dũng mãnh của Miêu gia.

Ta phi ngựa thẳng về phía đại tướng địch, lần này là một kẻ khác có tiếng tăm.

Ta đánh với hắn mấy mươi hiệp nhưng vẫn chưa thấy có thể thắng.

Lúc này đột nhiên con thú cưỡi của Miêu quân xuất hiện, bay thẳng về phía ta, ta vì tránh nó mà ngã khỏi ngựa.

Thì ra lão Miêu quân đang ngồi trên lưng nó, ta nhếch môi cười đầy thích thú:"Rốt cuộc cũng tới rồi à?"Ta đứng dậy, biến Ma Phong ra nhưng chưa làm gì cả thì Ma Phong tự động bay về phía con thú kia.

Ta có chút bất ngờ một, cứ tưởng con thú đó sẽ chết ngay lập tức nhưng không ngờ nó lại ngậm Ma Phong dễ dàng trong miệng rồi bay đi cùng Miêu quân.Lúc này 2 quân đang giao chiến dữ dội, một mình Đại Lục nhất định không sử lý kịp nên ta không thể đuổi theo giành lại Ma Phong.

Quá tức tối, ta ném kiếm về phía đại tướng địch, ông ta không phản ứng kịp liền bị kiếm đâm xuyên cổ chết tươi.

Ngay cả ta cũng không ngờ tướng địch lúc đó đang lơ là, lần này thắng mà chẳng khác gì dùng ám khí thừa nước đục thả câu.

Nhưng cái này không làm ta quan tâm, cái ta đang quan tâm là Ma Phong thật ra đang làm gì.

Ta triệu hồi lại mấy lần như không hề có động tĩnh.

Có binh khí nào trên đời lại bỏ chủ nhân ngay giữ chiến trường như nó không? Ma Phong vốn là tập hợp ma linh, uống máu của ta mà sống, bản thân cũng có linh khí sẵn, bây giờ chẳng khác gì con người, hắn mà không làm binh khí cho ta thì sớm đã có thể tịnh tâm tu dưỡng mấy vạn năm nữa để được hình người rồi.

Ta nhìn theo hướng Ma Phong bay đi thở dài rồi nhìn lại toàn cục chiến trận.

Hầu như binh của Miêu gia không nhiều, ta thoáng nghĩ, liệu có phải ông ta giấu giếm lập kế hoạch cho trận sau hay không? Ở cách ta không xa là một cái đầu của quỷ binh đã bị cắt lìa nhưng vẫn còn sống, bên cạnh có thanh kiếm.

Bởi vì vừa ném kiếm đi nên ta cần có kiếm mới nên mới bước đến định nhặt kiếm, nhưng không ngờ cái đầu quỷ bình đó không nhận ra được chủ nhân, nó thấy ta đi đến liền lau tới cắn vào chân ta, ta hốt hoảng đá nó ra xa, tim vẫn còn đập mạnh, máu từ chân ta chảy ra, dấu răng hiện rõ.

Ta chợt tự trách mình:"Giá như cho quỷ binh được một cơ thể sắt đá bất tử thì tốt quá.

Làm như vậy ta sẽ không cần phải lo lắng việc phải dùng ma lực của mình để tạo ra quỷ binh.

Sẽ không hao tổn nguyên khí."Vừa nói dứt lời trong đầu ta liền lóe ra một ý tưởng.Ta ngồi xếp bàn trên đất, nhặt đại một thanh kiếm cắt vào lòng bàn tay mình một đường rồi dùng số máu đó vẽ thành một vòng tròn xung quanh mình.

Vòng tròn đó phát sáng chiếu lên tận trời, ta nhắm mắt lại và bắt đầu niệm chú.

Khi đó đột nhiên có tiếng của Đại Lục ở khá gần đó la lớn:"Hàn Hàn, cô làm gì vậy? Bây giờ không phải là lúc cô hiến tế đâu.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.