Dục Lạc

Chương 6: Lâu Quá Không Về Nhà Cũ Hôm Nay Về Lại Làm Con Dâu Dâng Trà Cho Người Yêu




Ta dứt khoát bỏ đi nhưng thực sự trong lòng ta vô cùng khó chịu.

Vừa đi vừa suy xét cẩn thận ta mới quyết định đến Ma giới gặp mẫu thân ruột của mình.Ta vào cổng lớn Ma điện.

Căn đại điện rộng lớn chỉ có hai người ngồi ở trên bật cao, một người là mẫu thân ta, người còn lại là phu quân của bà ấy.

Nam nhân kia nhìn có vẻ đứng tuổi, tóc bạc một phần ôm mẫu thân ta trong lòng, còn mẫu thân ta như một đóa hoa cẩm chướng thùy mị khép mình vào lòng phu quân của mình.

Năm xưa Ma quân có ba người con trai, trong đó có một người tên là Trúc Tiệp là con trai thứ 2 được chọn làm Ma quân kế nhiệm, mẫu thân của ta chính là gã cho hắn làm thiếp sau đó thì có với Trúc Tiệp hai người con nhưng đều bị bệnh mà qua đời.

Mẫu thân ta sau đó bị Trúc Tiệp ép đi quyến rũ Miêu quân cũng chính là phụ thân ta để lấy Ngọc Thùy Cầm vốn là bảo vật của Miêu tộc.

Đáng tiếc mẫu thân ta vô tình bị bại lộ thân phận nhưng trước đó bà ấy đã mang thai ta nên Miêu quân không nhẫn tâm giết, bà ấy sinh ta ra trong đại lao rồi được đại ca của Trúc Tiệp cứu đem về Ma giới còn ta thì bị Miêu quân vứt trên núi mặc cho hổ báo ăn thịt.

Nói đến đây phải nói đến một lòng chung tình của một người dành cho mẫu thân ta.Đại ca của Trúc Tiệp là Đồng Ly từ nhỏ bị nói là kém tư chất không đủ quyết đoán lại quá nhân từ nên không được Ma quân trọng dụng.

Vốn có tình cảm với mẫu thân ta từ lúc nhỏ nhưng lại chứng kiến mẫu thân ta bị đối xử tệ bạch nên sinh hận với đệ đệ mình.

Cứu sống mẫu thân ta từ tay Miêu quân, Đồng Ly lặp tức giành lại ngôi vị Ma quân, chính tay cắt cổ đệ đệ, giết sạch hết tất cả gia quyến của Trúc Tiệp, đám trưởng lão không dám hé môi.

Từ đó Đồng Ly làm Ma quân và lấy mẫu thân làm chính thất.

Đồng Ly không thể có con nên ông ta luôn cảm thấy có lỗi với mẫu thân ta vì thế lúc biết ta là con gái của bà ấy, Đồng Ly không hề ngăn cấm ta gặp mẫu thân.

Cả đời bà ấy đau khổ quá nhiều nên dù có không nuôi ta ngày nào ta vẫn không thể ghét bà ấy.

Lúc mẫu thân nhìn thấy ta bước vào điện thì lặp tức buông Đồng Ly ra:"Hàn Hàn, con chịu về rồi sao ?"Ta bước tới ba bước nhìn sắc mặt của lão Ma quân.

Mẫu thân ta bước xuống nắm lấy tay ta:"Con gái, con về thì tốt rồi.

Hôm nay cả nhà chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm được không? "Ta vỗ nhẹ tay mẫu thân:"Ta đến đây là có việc, không tiện ở lại lâu."Nói xong ta lại nhìn Ma quân nói:"Nghe nói hôm nay ông định ra tay với con trai của Chiến Thần trong hôn lễ phải không? "Lão Đồng Ly Ma quân nhìn ta:"Chuyện của Ma tộc không lẽ Hàn Trung Động cũng muốn xen vào sao ?""Ta không rãnh xen vào, chỉ muốn nói cho ông biết phía bên Chiến Thần đã biết kế hoạch của ông rồi, ngài ấy còn định dùng tân lang giả để dụ các người."Đồng Ly cười lớn:"Ha ha ha, hắn có đổi bao nhiêu người cũng không làm hỏng kế hoạch của ta được.""Ông nói vậy là sao?"Ta chờ Ma quân trả lời.

Ông ta nhếch môi cười:"Con người ta hành sự trước giờ đều tính toán rất kỹ.

Ta đoán được hắn sẽ dùng Sơn Tiểu Văn làm kẻ thế mạng nhưng cái ta thật sự nhắm đến chính là tính mạng của con gái Thủy Thần, chỉ cần ta giết được cô ta, Chiến Thần sẽ sống khó yên.

"Ta hơi ngạc nhiên:"Cô gái kia là ai?""Tại sao ta phải trả lời ngươi?"Ta nhíu mày nhìn mẫu thân rồi quay mũi chân định quay về:"Ta về động."Vậy là ta trở về, chỉ mất một lúc ta đã tra ra từ chân tơ đến ngọn tóc cô gái được gã vào Mạc gia.

Hóa ra sư phụ ta khi trẻ không có con, sau này tầm trung niên mới có một cô con gái.

Nhớ lúc sư phụ ta mất, cô con gái đó chỉ mới 8 trăm tuổi, cô ta bây giờ là thê tử của Thủy Thần Tây hải, họ có với nhau 9 người con, người được gã vào Mạc gia là cô con gái út chỉ mới 5 vạn tuổi tên là Vu Yến, cũng tức là Vu Yến là cháu ngoại của sư phụ ta.

Biết được sự thật này nên ta không đứng nhìn người thân của sư phụ ta bị giết được.

Ta vội chạy lên Cửu Trùng Thiên, giữa đường gặp được đoàn đưa dâu, ta giả dạng thành y tiên may mắn được vào kiệu của tân nương vì cô ta đột nhiên chóng mặt.

Lúc này ta mới cho cô ta uống thuốc mê rồi lấy y phục của cô ta mặc vào, trong đầu dự trù sẵn kế hoạch: “Đến được nơi theo tục của Mạc gia thì đến tối mới làm lễ tế, trong khoảng thời gian đó ta sẽ đến gặp Tiểu Văn nói cho hắn biết kế hoạch sau đó bảo hắn diễn một màn kịch, còn Vu Yến ta sẽ cất cô ta đi, đợi đến sáng hôm sau, mọi chuyện được giải quyết, cô ta vẫn là người của Mạc gia, sẽ không ai biết người bái đường là ta."Vậy là đúng như kế hoạch, ta thuận lợi vào Mạc gia.

Họ đưa ta vào phòng nghỉ ngơi, đợi cung nữ lơ là ta đánh ngất họ rồi lén ra ngoài.

Đường đi ở Mạc Phủ ta nắm chắc trong lòng bàn tay bởi lẽ khi xưa nơi này ta đã ở hơn 5 vạn năm.

Ta tìm khắp trên dưới phủ nhưng không tìm được phòng của Tiểu Văn, đến lúc đi vòng ra sau hậu hoa viên ta mới bắt gặp một gian nhà nhỏ giống nhà của người giữ vườn hoa nhưng trước nhà ta thấy Tiểu Văn đang ngồi giặt áo.

Ta mừng rỡ vì cuối cùng cũng tìm thấy, nhưng khi ta định đi tới thì một nam nhân khác gầy gò ốm yếu, người che khăn, mặt áo dày cộm đi đến.

Hai người họ trò chuyện.

Ta lén nép vào nghe thử.

Tiểu Văn kính cẩn cúi đầu chào:"Ngũ ca huynh đến tìm đệ có việc gì không?"Thì ra đây là ngũ ca của Tiểu Văn, nhìn hắn giống như sắp chết vậy mà Chiến Thần vẫn muốn tìm thê tử cho hắn.

Ngũ ca của Tiểu Văn vội đỡ Tiểu Văn lên:"Hiền đệ, trong số huynh đệ tỷ muội, đệ là người bị người khác khinh thường nhất nhưng ta tuyệt đối không khinh thường đệ.

Đệ xem, một lát nữa đệ thay ta làm lễ, sau đó lại quay về sống tạm bợ ở đây, đệ không cảm thấy tiếc sao?""Huynh nói vậy là ý gì? Đệ không hiểu.

""Ta không vòng vo nữa.

Bệnh tình của ta ngày càng nghiêm trọng, e là không sống nổi 3 tháng nữa.

Cô gái kia còn trẻ tuổi nếu gã cho ta chỉ làm cho cô ấy thêm đau khổ.

Còn đệ, tuy phụ thân ta nhận đệ làm nghĩa tử nhưng người lại đối xử rất tệ với đệ, không lẽ đệ định cả đời chịu ô nhục sao? Chi bằng làm theo lời ta, tối nay sau khi đệ thay ta bái đường xong ta sẽ bí mật đưa tân nương đến chỗ đệ, chỉ cần cho con gái của Thủy Thần làm thê tử của đệ, đệ nhất định một bước hóa rồng, không ai dám khinh thường đệ nữa.""Không được.

Như thế không được.

Rõ ràng cô gái đó là gã cho huynh, ta làm vậy thì khác gì...""Đệ đừng nghĩ nhiều như vậy.

Nếu khi ta chết rồi mà để lại một thê tử trẻ tuổi khiến cô ấy phí hoài thanh xuân thì ta có chết cũng không nhắm mắt.

"Ngũ ca của Tiểu Văn kích động ho mấy tiếng.

Trong đầu ta lại lóe lên một câu hỏi.

Tại sao hắn nói Tiểu Văn là nghĩa tử của Chiến Thần, rõ ràng hai người họ là ruột thịt?Trong lúc ta suy nghĩ thì Tiểu Văn đã tiễn tên kia đi từ lúc nào.

Thấy vậy ta mới lộ diện chạy nhanh đến bịt miệng Tiểu Văn từ phía sau rồi lôi hắn vào nhà gài cửa chắc lại.

Ta buông hắn ra, hắn đột nhiên ôm lấy ngực thở gấp, còn không thèm nhìn xem ai kéo hắn vào.

Hắn như vậy làm ta cũng hốt hoảng, ta rót chén nước quỳ dưới đất đưa nước cho hắn, hắn nhìn thấy ta liền bình tĩnh hẳn, tóm lấy hai vai của ta rồi kéo vào lòng mình, tiếng thở như đang rất mệt:"Là nàng sao? Nàng...tại sao nàng đến đây?"Ta vỗ nhẹ lưng hắn:"Ngươi sao vậy, tại sao lại khó thở như vậy?"Tiểu Văn không trả lời, cố điều tiết lại hơi thở, được một lúc thì hắn buông ta ra, sắc mặt cũng khá hơn chút nhưng mồ hôi nhễ nhại.

Tiểu Văn mở mắt nhìn ta:"Sau này khi muốn gặp nàng cứ báo trước một tiếng, đừng làm bất ngờ như vậy nữa."Ta đứng dậy, trong lòng đặt ra câu hỏi, không lẽ tim hắn yếu đến vậy sao? Ngay lúc này mới nhớ ra việc cần làm, ta ngồi xuống ghế cạnh đó.

Tiểu Văn nhìn sang ta:"Tại sao nàng lại mặc y phục tân nương?""Khoan hả hỏi ta.

Lo cho ngươi trước đi.""Ta ổn rồi.

Nàng đến gặp ta có việc gì?""Ta đến để..."Ta chỉ vừa nói ba từ, hắn đột nhiên lớn tiếng chen ngang, còn nắm chặt hai cổ tay ta cứng ngắt:"Có phải do nàng nghĩ ta sắp thành thân không? Không phải đâu, ta chỉ làm lễ bái thay ngũ ca thôi vì huynh ấy sức khỏe rất yếu không thể ra ngoài lâu được.Giọng hắn gấp gáp giống như đang muốn giải thích với ta điều phi nghĩa.

Ta lơ mắt đi:"Ngươi có lấy ai thì mặc kệ ngươi, ta quan tâm làm gì? Hôm nay ta đến đây là để..."Ta chưa kịp nói, bên ngoài đột nhiên có người gõ cửa:"Tiểu Văn, có Thùy Dung y tiên muốn gặp."Ta vừa nghe thấy liền vội chạy nhanh ra cửa sau trốn.

Mất nửa ngày trời mà kế hoạch chẳng đâu vào đâu, ta quay trở về phòng tân nương nghỉ ngơi.

Vu Yến vẫn nằm bất động.Giờ lành đã tới, ta thay Vu Yến chịu kiếp nạn này đồng thời cũng giúp Chiến Thần không rơi vào bẫy.

Ma quân đã muốn giết ai thì người đó phải mạng rất lớn mới không chết, huống hồ Vu Yến là nữ nhân yếu đuối làm sao chịu được.Dưới lớp khăn trùm đỏ rực ta đi vào đại điện nơi mà đáng lẽ 7 vạn năm trước ta đã cùng Chiến Thần bước vào vậy mà hôm nay ta lại là thay người khác bước vào.

Vừa đứng lại ta chợt nghe tiếng ho khan.

Ta thấy lạ, không lẽ Tiểu Văn lại ho như vậy? Hé nhẹ tấm khăn lên thì mới biết người đó không phải Tiểu Văn.

Không biết đã xảy ra chuyện gì mà lại thay đổi người rồi.Lát sau, trong lúc ta hành lễ dâng rượu với Chiến Thần, khá buồn cười vì giờ ta vừa bái đường với con của ngài ấy vừa dâng trà con dâu, ta còn chưa nghĩ đến có ngài thế này.

Vừa dâng tách trà xong thì có một mũi tên tàng hình bay tới, ta nghĩ Chiến Thần cũng không nhận ra đâu, mũi tên đó quả thật hướng vào ta nhưng ta có cách để nó không lấy mạng mình.

Nó chỉ đâm vào vai mà thôi, áo màu đỏ nên người khác cũng khó nhận ra… Đỡ xong mũi tên này thì coi như kế hoạch thành công rồi..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.