Dục Lạc

Chương 47: Gặp Bằng Hữu Cũ Biết Được Vài Thứ Khá Bất Ngờ




Sau trận say bí tỉ đó, khi ta tỉnh lại vẫn thấy mình nằm gục trên bàn, nhưng ta tỉnh là do có người gọi.

Người đó là Hoa Linh, Hoa Linh đứng bên cạnh đưa ra trước mặt ta tấm thiệp mời của Sơn Tiểu Văn và nói:"Người đã ngủ hai người rồi đó chủ nhân, hôm nay có tiệc ở Sơn gia, người có định đi không?"Ta cố ngứng mày ngồi dậy, ngáp một cái dài rồi sờ tay lên vai Hoa Linh:"Đã ngủ hai ngày rồi sao? Sao tới bây giờ mới kêu ta dậy?"Hoa Linh đưa ta một mảnh khăn ấm để ta lau mặt rồi nói tiếp:"Đã có gọi rồi, người cũng tỉnh rồi nhưng sau đó lại uống rượu rồi ngủ tiếp.

Bây giờ người cố gắng tỉnh táo lại đi, suy nghĩ xem có nên đi tiệc ở Sơn gia không đây nảy."Ta vừa lau mặt vừa ngẫm nghĩ, đến khi lau xong cũng đã có câu trả lời, ta nói:"Nấu nước tắm cho ta đi, tắm xong ta tới đó, ăn miễn phí có gì mà ngại không đi chứ."Hoa Linh nghe lời nhanh chóng chuẩn bị nước tắm cho ta..

Lát sau, ta mặc một bộ đồ mới vào, cố ý cài trâm mà Chiến Thần tặng rồi đi đến Sơn gia.Lúc ta xuất phát cũng không còn sớm nhưng ta vẫn chỉ thong thả mà bay trên trời vừa ngắm cảnh để tránh tới quá sớm phải xem mấy cái lễ nghi nhậm chứ rất chán, can giờ làm sau khi tiệc vừa bày ra cũng là lúc vừa đến nơi là được.Ba giờ sau, ta tới cổng Sơn gia, Sơn gia trang hoàng rất lộng lẫy, không khí rất náo nhiệt còn có khách mời từ các tộc khác đến nhưng trớ trêu là toàn tộc mà ta gây thù, một mình ta chọi với mấy chục tộc cũng không lại nên nhẫn nhịn dùng thuật ẩn thân để vào tiệc.

Không biết có phải Sơn Tiểu Văn cố tình chơi sỏ ta không nữa, để khi nào xong tiệc này là phải hỏi hắn cho ra lẽ.

Vì muốn ăn miễn phí mà giờ ta phải tránh né đám khách này, trốn chui trốn nhủi chẳng khác gì ăn trộm, đúng là miếng ăn là miếng tồi tàn! Quá chán cảnh chen lẫn ẩn thân đi, ta bỏ đại điện Sơn gia để đi ra sân sau thư giản.Đến một khu vắng vẻ, ta hiện thân ra sẵn thấy có bộ bàn ghế đặt sẵn ở sân, ta đi lại đó ngồi xuống nghĩ mệt.

Nào ngờ khi vừa đặt mông xuống thì có một chiếc lọ hoa từ đâu rời xuống bàn ngay trước mặt ta, ta giật mình đứng dậy rút hờ kiếm nhìn xung quanh tìm kẻ nào dám to gan như vậy.

Quanh đi ngoảnh lại chả thấy ai, ta ngồi xuống ghế thì bất ngờ một người với bộ mặt xanh lè đáng sợ hiện lên ngồi ghế đối diện ta, hắn vừa hiện ra làm ta giật mình suýt chút rớt tim ra ngoài.

Hắn nhìn ta đầy vẻ cười nhạo nói:"Tưởng cô không tới, ai ngờ cũng tới.

Ta cứ ngỡ cô thầy Sơn Tiểu Văn chết thì sẽ mềm lòng, không ngờ cô lòng dạ sắt đá quá, đến chết vẫn không ngó nhìn hắn một cái." "Ta nhìu mày nhìn thật kĩ mặt tên đó, mặc dù có hơi xanh nhưng cũng làm ta chợt nhận ra hắn có nét rất hao hao giống một người quen, ban đầu ta cứ ngỡ mình nhìn làm nhưng hắn lại nói tiếp:" Sao vậy? Không nhận ra ta sao? "Ta cố gắng nhớ ra hắn là ai, thật sự là rất quen.

Hắn lại nói tiếp:" Vậy ta gợi ý cho cô biết thêm.

D8áng lẽ những gì hắn có phải là của ta.

"Ta hoang mang tột độ.

Tự hỏi, lại chuyện gì nữa đây? Chả nhẽ là lại mắc vào kiếp đào hoa với người nào ở Sơn gia mà ta quên sao? Lúc này ta liền đáp lại hắn:" Ta không nhớ ngươi là ai, ngươi nói rõ ngươi là ai đi.

"Hắn nhếch môi cười:" Cô không còn nhớ ta, nhưng ta nhớ cô rất rõ.

Cô còn nhớ Cảnh Khang chứ? "Ta ngạc nhiên, cái tên này nhất định là ta quen rồi, chẳng những quen mà còn quen thân nữa chứ! Ta hỏi ngay:" Sao ngươi biết Cảnh Khang? "Ta vừa dứt lời, làn khói xanh tỏa ra xung quanh hắn dần mờ đi, gương mặt hắn lộ rõ, ta hốt hoảng nhận ra là người quen cũ, một chút vui mừng một chút lại hoảng sợ.

Ta đứng dậy ngay lập tức rút kiếm thủ thế sẵn:" Cảnh Khang nguyên quân? Ngươi không phải bị nhốt ở bảo tháp sao? Tại sao ngươi ở đây? "Hắn nợ một nụ cười ngạo mạn:" Cô nhận ra ta sao? Ta cứ tưởng cô quên mất ta rồi.

Nếu đã nhận ra thì là bằng hữu cũ, nên ngồi xuống đàng hoàng nói chuyện, không nên rút kiếm thủ sẵn thế đâu.

Ta không giết cô đâu.

"Nghe vậy ta mới cất kiếm vào rồi ngồi xuống, dù thế nhưng ta vẫn giữ tư thế phòng bị.

Để tránh hắn nhìn thấy ta có phòng bị, ta vờ cười vui vẻ nói chuyện với hắn:" Hóa ra là ngươi Cảnh Khang, làm sao mà không nhận ra ngươi được! Năm đó ngươi chỉ mới 3 vạn tuổi đã được làm tới chức nguyên quân trong Dược động.

Nhớ năm xưa ta lịch kiếp hạ phàm, ngươi còn đi trước ta mấy ngày.

Nào ngờ hạ phàm rồi lại gặp nhau.

Nói ra cũng do ta hại ngươi, đáng lẽ kiếp đầu tiên ngươi đã được trở lại rồi, nào ngờ kiếp đó ta làm sơn tặc, giết chết mười mấy mạng người nhà ngươi, giết luôn cả ngươi nên ngươi phải ở lại kiếp nữa.

"Hắn nhếch môi cười đầy khinh bỉ:" Hứ! Cô cũng nhớ kỹ quá nhỉ.

Vậy cô nói thử xem cô trải qua mấy kiếp ở hạ giới? "" Um..

um..

hình như mười một hay mười hai gì đó.

"" Vậy ta và cô gặp nhau được bao nhiêu kiếp? "" Hình như là hai hay ba gì phải không? "" Ha ha, xem ra sau vụ lần đó cô đã quên hết rồi? Vậy để ta nhắc cho cô nhớ nha, ta và cô gặp nhau là 7 kiếp đó! "Ta giật mình:" Hả? Ta..

ta không nhớ ra lại nhiều như vậy.

Ở đâu ra nhiều thế? Có nhớ lầm không? "" Ta không bao giờ nhớ lầm, ta còn nhớ mình từng nói đợi khi cô về thiên giới ta sẽ tìm để giết chết cô nữa.

"" Sao lại giết ta? Là do ta hại ngươi bị nhốt ở bảo tháp sao? "Hắn đột nhiên hung dữ, quát:" Phải! Trong đầu cô chỉ toàn Chiến Thần nên quên mất ta rồi.

"" Ta..

ta nhớ ra ngươi mà.

Ngươi làm gì..

hung..

hung dữ vậy? Từ..

từ nói.

"Ta vừa dứt lời, hắn liền dùng bộ mặt đầy sát khí nhìn ta:" Để ta cho cô nhớ rõ hơn vì sao ta phải giết cô.

Kiếp đầu tiên ta chết oan mạng trong tay cô coi như bỏ qua.

Kiếp thứ 2 của ta, ta là hoàng đế, cô là thích khách, cô hạ độc ta, ta chết..

Kiếp thứ 3, ta làm đại tướng quân, cô là kỷ nữ được kẻ thù của ta huấn luyện, trong lúc ta cùng cô ân ái, cô giết ta.

Là chết 3 lần rồi chứ gì? Kiếp thứ tư, ta yêu cô, đỡ cho cô 3 đao, ta chết.

Lại chết vì cô.

Kiếp thứ 5, là kiếp này, cô còn nhớ không? Cô nói ta nghe xem! "Ta ngớ người ra nhìn hắn, tên Cảnh Khang này nhớ lúc trước khi ta còn ở Cửu Trùng Thiên có lần nghịch phá lỡ tay làm cháy đám thuốc phơi khô của hắn, hắn không nói không rằng bắt ta ra đánh, khi đó hắn cũng chỉ hơn ta 2 vạn chứ bao nhiêu, sau hôm đó hắn không biết bị gì mà một hai bắt ta học y thuật, muốn làm sư phụ dạy y thuật cho ta, báo hại ta chạy trốn khắp nơi.

Còn nhớ có lần ta đến bảo tháp để thăm bằng hữu cũ, ta còn nói nếu bọn ta gặp nhau thì phải đánh 300 hiệp mới đủ, bằng hữu bị nhốt trong tháp chính là hắn đó.

Tới bây ta vẫn bị cái thái độ gắt gỏng này của hắn hù dọa.

Ta trả lời hắn:" Lâu quá nên ta quên cả rồi.

"Hắn lớn tiếng:" Cô quên thì để ta nhắc lại cho cô nhớ.

Kiếp thứ 5 chúng ta là phu thê qua mai mối không có tình yêu, cô vì sinh con cho ta mà chết.

Kiếp thứ 6 chúng ta vẫn lại là phu thê, chúng ta cùng chết trên sa trường.

Kiếp thứ 7 trong quá trình lịch kiếp của ta, cô lại nhảy chân vào, ta yêu cô còn hơn bản thân mình, cô cũng yêu ta, chúng ta hẹn bên nhau vạn kiếp, mãi mãi không chia lìa..

nhưng cô..

"" Nhưng ta làm sao? "Đột nhiên nói tới đây hắn rưng rưng nước mắt:" Chúng ta 7 kiếp thù hận cuối cùng được ở cạnh nhau trọn đời, ta trải đủ khổ ải thế gian nên được quay về Cửu Trùng Thiên nhưng cô lại không về được.

Từ hôm đó ta chờ cô mãi ở nơi phơi thuốc mà chúng ta lần đầu gặp gỡ, ta một lòng thương nhớ cô, mong cô quay về.

Nhưng cô mãi cũng không về.

Ta bắt đầu điều tra thì mới biết chuyện của cô và Chiến Thần, và hơn hết là chuyện lão phu nhân Mạc gia thay đổi quá trình lịch kiếp của cô, hại cô vạn kiếp sống trong bể khổ.

Từ khi ta trở lại Thiên giới cô vẫn tiếp tục kiếp số nhưng mỗi lúc càng sa đọa, làm mọi chuyện ác, tu ma đạo, giết người vô số.

Ta chỉ là một vị tiên ở Dược động, ta không thể làm gì để cứu cô cả nên đã đi đến nói tất cả với Chiến Thần.

Chiến Thần vừa nghe tin đã rất tức giận, đích thân đến hạ giới.

Chiến Thần cứu cô ra khỏi, ta cũng có công, vậy mà cô không hề nhớ ra ta và cô tình cảm sâu đậm thế nào ở Hạ giới, cô chỉ nhớ những chuyện thù hận của ta và cô.

Cô bị đuổi, bị đày ở U Minh giới.

Ta vì cầu xin cho cô mà bị Thiên đế nhốt ở bảo tháp, mười mấy vạn năm nay cô cũng chưa từng tới tìm ta, một câu cảm ơn cũng không.

Rồi đột nhiên có một ngày ta nghe được tin cô từ U Minh trở về, ta muốn tìm cô nên đã dùng cách xuất hồn khỏi xác mà đi tìm nhưng nào ngờ..

"" Nào ngờ thế nào? "" Nào ngờ ta quên mất mình là người của Sơn gia, hồn lìa khỏi xác liền sẽ bị kéo về Sơn gia này.

Ta ở đây từ lúc vừa nghe tin cô quay về từ U Minh giới tới giờ, hồn này của ta vẫn còn trẻ nhưng cái xác không biết đã bị nhện, rệt cắn tới đâu rồi.

Ta trông chờ cô tới tìm xác của ta về..

nhưng cô không về.

Trời ơi, xác của ta! "Hắn vừa nói vừa hít hà lấy tay lau nước mắt, nghe giọng chắc đang đau khổ lắm.

Thảo nào lâu rồi không gặp hắn mà hắn vẫn trẻ như vậy, thì ra chỉ là hồn phách bị nhốt lại lúc còn trẻ.

Hắn gục đầu rồi khóc ầm lên.

Ta thấy vậy nên vỗ vai an ủi hắn:" Thôi, ta biết ta có lỗi với ngươi.

Thù hận mấy kiếp rồi cũng thành phu thê ở hạ giới, chúng ta xem như bạn già có nhau.

Chuyện lịch kiếp ai cũng phải trải qua, quên được thì tốt, ngươi đừng giữ tình cảm nam nữ đó với ta.

À..

à phải rồi, ngươi là người Sơn gia sao? Sao trước giờ ta chưa từng nghe vậy?".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.