Dục Lạc

Chương 38: Ngu Ngốc!




Ta ấp úng, suy nghĩ thật kỹ lại:"Ta cũng không nhớ rõ nữa.

Có lẽ lâu quá rồi, đợi khi nào nhớ ra ta sẽ nói.

Bây giờ ngươi ngoan ngoãn ngủ đi, ta đi lấy nước ấm."Nói xong ta nhanh chóng rời đi, vừa khép cửa lại ta chợt thấy một vong hồn trẻ con đang đứng trước mặt, Sơn gia đi đâu cũng gặp ma đúng là ghê gợn.

Lúc này ta bỗng nhớ nhớ lại gì đó nhưng lại không chắc chắn được vì trong đầu cứ mờ nhạt rồi lại tự hỏi:"Sao đương không lại muốn hỏi ý nghĩa của cái tên đó? Lại gì nữa sao?"Sau đó ta quay về Hàn Trung Động xử lý công việc của mình.

Trong lòng ta cứ thầm nghĩ đứa trẻ này tâm hồn thật yếu đuối nhưng hắn cũng làm được một chuyện mà đa số nam nhân không làm được.

Hắn có thể vì yêu ta mà bỏ qua rất nhiều chuyện, nếu đổi lại là người khác, chuyện quá khứ của ta bị đồn đại khắp nơi là trăng hoa như vậy nhất định người ta đã tránh xa ngay từ đầu rồi huống chi là chọn yêu.

Có điều chuyện hôm nay hắn không thể chấp nhận được..

Chắc hắn yêu ta nhiều lắm nên mới sốc như vậy.

Hắn cứ đeo bám như vậy thật làm ta nhức đầu, không biết kiếp trước ta có nợ gì hắn không nữa.Sau khi về động công việc cứ lấn tới, hết luyện binh rồi dẫn binh đi nghênh chiến với mấy đám gây sự.

Chiến sự với Thiên tộc chưa dứt, mặc dù Chiến Thần tặng ta cây trâm nhưng nó chỉ là tình cảm của riêng hai người mà thôi, còn việc công thì vẫn phải làm.

Mấy ngày liền ta chỉ cho quân đánh với mấy bọn tép riêu để dọa thôi chứ không có đánh trận lớn, thế nhưng lão Ma Quân sau cái lần đến động của ta thì hình như ghi hận, ông ta cứ lăm le đâm sau lưng ta hoài.

Một mình ta cũng không thể phân thân ra lo đánh cả hai bên nên cứ chạy tới chạy lui mệt hết cả đầu, chưa kể phải kiểm soát đám quỷ binh vô tri, ta thật sự lo lắng cho cái mạng già này của mình.* * *Hai tuần sau, có thư của Tiểu Văn gửi đến cho ta.

Có lẽ thời gian qua hắn đã dưỡng bệnh, bây giờ khỏe rồi lại muốn tìm ta.

Lá thư đầu tiên của hắn ta đốt bỏ, tới chiều lại có bức thứ hai, ta lại đốt.

Đến đêm, ta gọi Hoa Linh vào ngủ chung, đang ngủ với mỹ nhân thì lại có bức thư thứ ba gửi đến.

Ta quá bực bội nên ra lệnh không nhận cho bất kỳ ai nhận thư nữa.

Kết quả là sáng hôm sau Tiểu Văn không gửi thư đến nữa mà lại là mẹ của ta gửi từ Ma tộc đến, trong thư ghi ta có người đến gửi lễ vật tới vạm hỏi ta.

Đọc xong thư ta suýt rớt cả cặp mắt ra ngoài, kẻ nào lại dám cầu hôn ta vậy? Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ sao? Biết chuyện thú vị này nên ta tạm gác công việc để đến chỗ mẹ ta xem thế nào, không ngờ khi ra tới cổng động thì thấy một thùng toàn thư từ đặt ở một góc, thấy lạ nên ta hỏi binh sĩ:"Thùng thư này là sao vậy?"Binh sĩ trả lời: "Là thư của Sơn Tiểu Văn trong đem qua gửi đến."Ta vô cùng kinh ngạc, không nghĩ là hắn kiên trì như vậy.

Lúc này cũng bắt đầu có hứng thú xem hắn viết gì trong đó, mấy bức thư trước ta đều chưa mở bao ra đọc chữ nào.

Đi tới tùy tiện chọn một bức mở ra đọc, trong thư lại ghi "Ta gửi lễ vật tới nhà mẹ nàng rồi, nàng chấp nhận gả cho ta đi." Đọc xong, ta liền gấp thư lại rồi cho một ngọn lửa đốt sạch hết tất cả thư từ.

Quá quắt lắm rồi, muốn làm gì thì làm không coi ta ra gì nữa! Mang trong người cơn tức giận, ta không đổi ý không tới chỗ mẹ nữa mà đi đến Sơn gia tìm thằng ranh con đó.Sơn gia ở rất xa chỗ của ta, mỗi lần đi đều phải tới tận mấy canh giờ mới tới.

Khi ta đến nơi thì trời đã trưa nhưng cảnh vật ở đây vẫn âm u và quang đãng không có lấy một chút nắng ấm.

Ta phá cửa chính hùng hổ đi vào trong, có mấy vong hồn bay là là dưới đất, có cái còn rơi cả hàm răng ra ngoài nhìn thôi đã sợ.

Nơi này vừa vào đã thấy toàn thứ ô uế.

Ở ngoài đại điện ta đi thì mấy con mắt đó bay lòng vòng cứ như đi dạo, ta thật không hiểu nổi làm sao mà sống nổi ở chỗ này.

Không có thời gian quan tâm tới những thứ đó nên ta đi thằng tới phòng của Gia Nguyên, nhưng khi đến nơi thì không thấy hắn đâu cả, vậy là ta phải đi lòng vòng gọi tên hắn để tìm.

Đi một vòng Sơn gia rộng lớn, ta phát hiện ra ở sân sau có trồng một cây tử đằng rất to, rễ của cây tử đằng đó bao xung quanh một ngôi miếu nhỏ, bên trong đó không thờ ai hết mà chỉ có một đốm lửa màu tím bay lơ lưng, bên cạnh còn có một cái khung hình cánh hoa làm bằng vàng được đặt trang trọng trong một chiếc hộp pha lê.

Sơn gia này có nhiều thứ thú vị thật!Không tìm thấy Tiểu Văn ở sân sau, ta lại đảo lên khu từ đường, ở ngay trước cửa từ đường đặt mười mấy rương gỗ lớn được buột vải đỏ trông cứ như là sính lễ Tiểu Văn chuẩn bị cho ta.

Ta đi tới mở từng gương ra xem thử, nào là lụa đào, trâm ngọc, vàng bạc, y phục đủ hết cả.

Trong lòng ta chợt nao nao, không ngờ hắn chuẩn bị kĩ lưỡng như vậy đó! Ta thấy một cây trâm ngọc rất vừa mắt nên tiền tay bỏ túi đem về tặng Hoa Linh.Đi nửa canh giờ mà chẳng thấy mặt mũi Tiểu Văn ở đâu, ta bực bội hậm hực đi tìm hắn tiếp.

May mắn là sau đó ta đi đến một khu phòng khác, đi ngang một gian phòng thì nghe có tiếng của Thùy Dung.

Biết mẹ con họ đang ở đây, ta vội nắp vào nghe lén họ nói gì.

Thùy Dung cất lời nói với Tiểu Văn ta nghe rất rõ:"Nữ nhân đó chẳng qua thích con là bởi vì con có nét giống Chiến Thần mà thôi.

Con xem cái tên của con là tên của con trai họ lúc trước đấy.

Việc này không phải ai cũng biết đâu, đứa trẻ đó sinh ra chưa được 100 tuổi đã chết rồi.

Cô ta chỉ xem con là trò đùa mà thôi."Nghe thấy những lời đó ta bỗng nhiên giật mình.

Tới bây giờ ta mới nhớ ra, lúc trước quả thật ta và Chiến Thần có nhận một đứa trẻ sinh non trên chiến trường làm con, nhưng vì sức khỏe nó yếu ớt nên không sống được quá lâu.

Ta cũng sớm đã quên đi sự có mặt của đứa trẻ đó rồi, bây giờ lại có kẻ soi mói chuyện cũ ra để nói.

Thùy Dung quả thật muốn ta và Tiểu Văn có chuyện đánh nhau hay sao? Ta im lặng lắng tai nghe xem Tiểu Văn phản ứng thế nào nhưng lại không có động tĩnh gì cả, thấy vậy ta vờ như không biết gì mà đi vào:"Hóa ra mẹ con các người ở đây, trốn cũng kĩ quá đó!"Tiểu Văn chậm rãi nhìn ta, mặt hắn tái nhợt chỉ có mắt là ửng đỏ.

Thùy Dung thấy ta liền đứng dậy chạy bỏ ra ngoài như tránh tà vậy.

Xem như bỏ qua cho ả một lần, lần sau nhất định giết chết ả cho hả giận.

Ta bắt đầu nhìn lại Tiểu Văn, hắn lại né tránh ánh mắt của ta.

Ta vẫn màng tới đi lại hỏi hắn:"Ai cho phép ngươi vạm hỏi ta? Ăn gan hùm rồi à?"Hắn ngó lơ.

Ta lại nói tiếp:"Ngươi bay giờ đã quá quắt lắm rồi, không biết tôn ti lớn nhỏ gì cả!"Nghe tới đây Tiểu Văn đột nhiên cáo gắt cầm lấy chén thuốc bên cạnh mình ném xuống đất, nạt ta:"Nàng ra ngoài cho ta! Đừng đứng trước mặt ta nữa!"Ta tròn mắt nhìn hắn, giày của ta bị bẩn mất rồi.

Ta còn chưa đánh hắn thì hắn đã lớn tiếng nói tiếp:"Nàng từng có con với Chiến Thần có phải?"Ta khoanh tay lại, môi cười nhẹ coi hắn như trò đùa mà hỏi lại:"Ngươi nghe ai nói vậy?""Điều đó không quan trọng.

Ta hỏi nàng, có phải nàng từng sinh con cho Chiến Thần phải không?""Ta nói không ngươi tin không? Trong lòng ngươi sớm đã có câu trả lời rồi.""Vậy là thật..

Nàng tại sao lại giấu ta? Còn lấy tên của đứa trẻ đó đặt cho ta.

Có phải mỗi lần gọi tên ta nàng lại nhớ về kỉ niệm đẹp đẽ với lão Chiến Thần kia hay không?"Ta bật cười, Tiểu Văn bây giờ không tin thì ta còn biết nói gì nữa bây giờ.

Ta ghét nhất là nói chuyện với những người ngu ngốc nên chẳng thèm nói thêm gì với hắn mà quay lưng bỏ đi luôn.

Ông trời luôn là như vậy, luôn sinh ra những kẻ đến sau nhưng luôn mong người ta có quá khứ tốt không chút điểm xấu.

Nam nhân hay yêu cầu nữ nhân trước khi gặp họ phải trong sạch, vậy thì ta xin hỏi.

Ngày trước lúc cần nhất thì hắn có ở bên cạnh ta hay không? Đã là kẻ đến sau mà cứ soi mói đời tư quá khứ của người khác thì chỉ có vứt, rất xứng đáng nhận cạnh cô độc cả đời.Ta bỏ mặc Tiểu Văn để đi ra cửa quay về nhưng vừa bước đi vài bước thì cánh cửa tự động đóng chặt lại.

Ta dừng bước, có chút bất ngờ, rồi lúc này từ phía sau bỗng dưng Tiểu Văn chạy tới đè ta áp sát vào cửa, hắn hôn lên vai ta, không cho ta quay người lại.

Ta vẫn cảm nhận được hơi nóng do sốt cao từ người hắn tỏa ra.

Hắn thì thầm vào tai ta:"Nàng muốn chạy đi tìm ông ta nữa sao? Ông ta già rồi, hôm nay đã có ta.

Ta muốn nàng nhớ ngày hôm nay để nàng biết, ta không phải một đứa trẻ con, nàng hiểu chưa?"Ta cảm thấy mình bây giờ quá hiền rồi nên bây giờ có kẻ không biết sợ.

Ta vùng vẫy kịch liệt, cố thoát thân nhưng sức hắn mạnh bất chấp, vừa nắm lấy cổ áo được liền vội xé ngay, sau tiếng "xoạc" của vải, gần như cả chiếc lưng hiện ra ngoài, hắn vẫn ép ta vào cửa, một bàn tay của hắn đủ rộng để kìm chặt hai tay ta, không cách nào chạy thoát khỏi.

Ta tức giận cảnh cáo hắn:"Đừng có làm càng, nếu không ngươi sẽ phải hối hận đó."Hắn dường như không nghe ta nói gì, cắn vào lưng ta một cái.

Ta mím môi cố không cho lên tiếng.

Tiểu Văn cứ thế vòng tay qua eo ta rồi bế ta nhẹ nhàng lên vai.

Ta thật sự muốn coi hắn làm được trò gì nên thả lỏng cho hắn hành sự.

Tiểu Văn đi tới lại bế ta ném lên giường rồi bò lên người ta, chân chèn giữa hai chân ta:"Là nàng nhẹ nhàng không chịu lại cứ thích ta mạnh tay.

Hôm nay dù có chết ta cũng phải có được nàng."Nói dứt câu, hắn tự cởi áo mình ra rồi đè chặt hai tay ta xuống giường, hôn khắp người, càng lúc càng dữ dội.

Ta có chút cảm thấy thằng nhóc này thú vị rồi đây, lão già này cưỡng ép không biết bao nhiêu nam nhân, tới cha của hắn là do ta lập mưa chiếm đoạt, vậy mà cũng chưa từng nghĩ có ngày ta lại bị ép làm chuyện này.Một hồi sau, hắn dừng lại rồi mở thắt lưng của ta ra.

Ta cười một cách ngạo mạn nhìn hắn:"Biết bao nhiêu đường tốt đẹp không chọn người lại con ta là ngươi có vẫn đề rồi.

Hãy cố gắng thở đi."Hắn không hiểu lời của ta và mặt vẫn còn ham muốn lắm, nhưng chỉ một giây sau đó ta chạm tay vào tay hắn, ngay lập tức hắn bị một dòng ma khí chạy vào người, mặt bắt đầu đen lại trong đau đớn ngã vật ra giường la hét thống khổ.

Vậy là hạ gục xong, ta ngồi dậy cởi lớp áo ngoài đã bị xé ném lên mặt hắn rồi đứng dậy nhếch mép khinh bỉ nhìn hắn:"Ngu ngốc.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.