Dục Lạc

Chương 37: Phiền Thật!




Nghe ta nói xong câu đó, hắn liền ôm mặt đập đầu vào tường đá:"Ông trời! Tại sao lại đối xử với ta như vậy? Ta đã làm sai điều gì?"Nhìn hắn điên khùng như vậy làm ta cũng hơi hoảng.

Làm gì mà sốc thế nhỉ? Ta lại nói:"Ngươi làm gì sốc quá vậy? Có cái gì đâu mà.."Ta vẫn chưa kịp dứt lời thì đã bị một cái tát đau đớn vào mặt, ta ngỡ ngàng nhìn Tiểu Văn, hắn càng lúc càng nhìn ta đầy căm phẫn:"Ngủ với đàn ông mà nói không có gì à? Đồ đàn bà lăng loàn!"Ta như hóa thành đá, hai chân chôn ngay một chỗ, lần đầu tiên trong đời ta bị một tên đàn ông đánh nhu thế.

Tiểu Văn bước tới cầm lấy phần áo của ta khi nãy bị Chiến Thần xé rách lên, da thịt trước ngực cũng lộ rõ, trên đó càng có một vết cào.

Nhưng những thứ đó không nói lên gì cả, ta và Chiến Thần rõ ràng còn chưa kịp làm gì mà! Tiểu Văn nhìn ta ứ nước mắt, nói không nên lời, hắn hít thở khá nặng nề, rồi đẩy ta qua một bên, ta vẫn chưa định hình được tâm trạng sau cái tát đó.

Đầy ta xong, hắn đi tới chỗ Chiến Thần đang đứng.

Chiến Thần lập tức nói ngay:"Ta và cô ta không làm gì cả."Tiểu Văn không nghe, vẫn cứ đi tới đấm mạnh vào mặt Chiến Thần:"Ông có phải là nam nhân không hả? Đã có Thánh chủ, có mẫu thân ta, ông vẫn chưa hài lòng sao? Tại sao ông cứ muốn cướp nữ nhân của ta?"Chiến Thần không hề tỏ ra xao động.

Ông ấy bình tĩnh lau vết máu trên miệng vừa chảy ra sau cú đánh của đứa con trai:"Ngươi đừng làm càng nữa.

Ta có nhiều công vụ, không rãnh tranh cãi với nhãi con như ngươi."Nói rồi Chiến Thần bỏ Tiểu Văn qua một bên, đi tới chỗ ta, nói:"Hiện giờ Tiểu Văn hơi mất bình tĩnh, chuyện này nhất định có liên quan tới Thùy Dung, cô cẩn thận mà cư xử.

Một lúc nữa Thái Thượng Lão Quân sẽ tới đây, cô và nó ở lại lâu không tiện.

Cô cố tìm cách đưa nó rời khỏi đi.

Hôm nay coi như ta nợ cô một lời cảm ơn, ngày sau nhất định báo đáp."Nghe Chiến Thần nói một câu mà ta mát lòng mát dạ, ta lập tức bỏ qua cái tát của Tiểu Văn mà mỉm cười vui vẻ nắm lấy tay ngài ấy nhõng nhẽo:"Chàng đừng có nói như vậy, chàng hôn ta một cái đi không cần cảm ơn."Chiến Thần nhìn ta một cách bất lực rồi đánh vào trán ta: "Già hết cả rồi, làm cho con nít cười à?"Ta sờ trán mình mà cảm thấy vui sướng tiếp tục nhõng nhẽo tiếp:"Chàng kì quá à! Ta không biết đâu, chàng xé áo của người ta, phải đền lại gì chứ!"Khi ta nói câu đó trong ánh mắt của ngài ấy rõ ràng đã có chút giao động nhưng mặt vẫn lạnh lùng.

Gạt tay ra ra một cách nhẹ nhàng rồi Chiến Thần lấy trong túi áo của mình ra một cây trâm cài đưa cho ta:"Cái này cho cô, ta mua nó ở Hạ Giới lúc đi tìm cô lịch kiếp dưới trần.

Cầm lấy cây trâm này giùm ta cho đỡ vướng víu, mai hay mốt gì đó ta trả lại bộ quần áo mới đẹp hơn cho cô."Nói hết câu Chiến Thần lập tức quay lưng rời khỏi.

Ta nhìn theo ngài một cách mê đắm, quả là người đàn ông đẹp trai nhất trong mắt ta, tình đầu đúng là không chê vào đâu được.

Tuy có hơi lạnh lùng nhưng như vậy ta càng thích! Ta khoái chí cất trâm cài vài túi của mình rồi nôn nóng muốn cài lên tóc ngắm nghía thử nên quên mất Tiểu Văn, đang định bay về Hàn Trung Động thử trâm thì bị Tiểu Văn hung hăng kéo lại.

Ta còn chưa kịp định hình thì hắn đã xô mạnh vai ta khiến ta ngã vào tường.

Thêm cú đẩy này nữa hắn đã làm cho con hổ trong lòng ta thức tỉnh rồi, hình như ta nhịn hắn nên hắn muốn leo lên đầu ta ngồi.

Quá bực tức, ta quay lại quát lớn:"Ngươi bị điên hả? Hai người già bị người đánh không ai đánh lại nên ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ có phải không!"Cái tên điên trước mặt ta còn hừng hùng tức giận hơn cả ta, hắn vung tay đấm mạnh, ta cứ tưởng là đấm vào mặt ta nên mới nhanh chóng cầm Ma Phong sáo đặt vào cổ hắn định cướp cái mạng của hắn rồi.

Nhưng sau đó ta mới biết hắn chỉ hù ta thôi, hắn đấm vào tường đá rồi nhìn xuống thanh Ma Phong đang nằm trên cổ mình mà nở một nụ cười rất tà ác:"Nàng hay lắm, muốn giết ta sao?"Ta nghiêm nghị nhìn vào mắt hắn: "Ngươi muốn gì? Làm phiền ta như vậy là quá đủ rồi đó."Hắn nhếch mép:"Ta muốn gì? Ta phải hỏi ngược lại là nàng muốn gì.

Trước kia nàng với ông ta ân ái mặn nồng thế nào ta không cần biết.

Nhưng bây giờ..

bây giờ nàng đã nói sẽ lấy ta.

Nếu mẫu thân không nói với ta thì ta nhất định vẫn còn ngu ngốc tin rằng ta sắp có được nàng rồi.

Nàng làm ta quá đau lòng, quá thất vọng..""Là ta lừa dối ngươi, ta nhận sai.

Nhưng chuyện hôm nay thật sự không như ngươi nghĩ.

Chiến Thần không làm gì ta cả.""Chiến Thần không làm gì nàng mà là nàng tự dâng hiến phải không? Với ta thì nàng dè dặt còn với ông ta thì nàng phô bày ra.""Ta rất mệt rồi đó.

Xem như ta nói trước kia bỏ hết, không tính nữa!""Nàng là người chuyên đi lừa gạt tình cảm của người khác sao? Nữ nhân như nàng có đúng với luân thường không vậy hả?"Câu này của hắn lại làm ta thấy nực cười rồi.

Tự hỏi bản thân ta đi gieo rắc tình cảm lừa gạt vào nhiêu trái tim đàn ông mà hắn không nghe danh sao? Chẳng lẽ hắn kém hiểu biết tới như vậy? T đẩy mạnh hắn ra, trong mắt ta đầy sự khinh thường nhìn hắn:"Hứ! Trong thiên hạ này ta đã đóng vai ác rồi, vai ác mà còn phải theo luân thường sao? Nực cười! Đừng có tỏ ra đau lòng, ghen tuông với ta, ta không có đếm xỉa gì đâu.

Theo ta là do ngươi ngu, ngu thì ngươi tự chịu.

Trước khi biết ta sao người không đi lòng vòng hỏi xem ta có bao nhiêu nam nhân rồi, lừa bao nhiêu người rồi? Đã kém thông minh mà học đòi làm kẻ si tình."Vừa nghe ta nói xong câu đó, hắn hình như tức mà mà thổ huyết phun máu đỏ tung tóe, giây phút đó khiến ta hết hồn vội né máu của hắn.

Né nhanh như vậy mà vẫn dính một chút máu, ta chề môi vội phủi nó đi, đúng thật là xui xẻo mà! Phủi một hồi ta nhìn lại hắn, hắn quỵ gối dưới đất, mắt nhìn ta rất bi thương, giọng hắn yếu hẳn:"Trách cho số phận ta không tốt.

Ta không có gì cả, cũng không có được trái tim của nàng.

Nàng là người của Chiến Thần rồi, không phải..

ta nói sai, phải là từ trước khi ta sinh ra thì nàng đã là của Chiến Thần rồi.

Bây giờ ta không thiết sống nữa, ta ghen không nổi nữa rồi, ghen đến không thở được.

Một ngày không có nàng ta cũng đủ ghen rồi, bây giờ đây..

ta..

rất muốn..

rất muốn giết chết ông ta.."Nói xong hắn cũng ngất đi luôn.

Ta ngơ ngác nhìn hắn, thật không thể hiểu nổi hắn.

Có ngốc cũng chưa phần người ta ngốc với chứ! Bây giờ hắn nằm ườn ra đó ta lại phải đưa hắn rời khỏi đây rồi, quá phiền phức! Coi như lần này ta làm từ thiện, dẫn hắn về đến Sơn gia.Về tới nơi trời cũng đã tối, mỗi lần tới nơi này ta đều rất khó chịu, can đảm bao nhiêu ta mới dám bước vào.

Ta khó khăn lắm mới đặt hắn được lên giường thì Tiểu Văn tỉnh lại nắm chặt tay ta không rời, hắn nghiến môi dường như vẫn đang tức giận:"Hàn Hàn..

nàng đừng đi.."Ta gạt tay hắn ra, vô tình mà mắng hắn:"Đừng năn nỉ ta, ngươi phiền phức chết đi được!"Hắn ho mấy tiếng, máu lại phun ra ướt cả gối nằm nhưng vẫn không buông tay, giọng hắn thều thào:"Ta biết ta phiền.

Nhưng...nàng có thể nào trước khi ta chết, nói tại sao nàng đặt tên ta là Tiểu Văn không?".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.