Dục Lạc

Chương 24: Thằng Nhóc Ngu Ngốc




Ta chỉ tay về hướng kho củi, nói:"Trong đó có củi, muốn lấy bao nhiêu cũng được.""Hả? Nàng nhẫn tâm nhìn ta lạnh sao? Nàng có trái tim không vậy?"Ta ngoảnh mặt:"Ai bảo ngươi xem ta thua đám vong hồn đó.

Ta cho ngươi củi đã là quá nhân từ rồi.

Không ở được thì đi về, đừng ở đây lôi thôi, ta chẳng vui vẻ gì để tiếp đón đâu."Nói xong ta bay xuống đất, quay lưng định đi vào phòng, ngay lúc này Tiểu Văn cũng bay xuống, hắn ôm lấy ta:"Nàng giận ta chuyện đó làm gì? Ta xin lỗi mà..."Lần này ta không đẩy hắn ra nữa mà dùng chiêu khác cho hả giận.

Ta nhéo chặt hông sường của hắn.

Hắn đau nhưng không buông, lại càng ôm chặt hơn nữa.Ta tức không chịu được liền đẩy thật mạnh hắn ra làm hắn ngã ra đất, giận dữ ta quát:"Ta lo lắng cho ngươi nhiều thứ như vậy, ngươi không biết lại thích nói hai tiếng người thân như vậy thì đi mà tìm họ.

Một tiếng xin lỗi đổi được mấy trăm năm công lực ta truyền cho ngươi sao? Lần này ta quyết không dễ dàng tha thứ.

Ngươi cứ quỳ dưới ao cá đó cho tới khi ta vui vẻ lại thì thôi! Biết trước ngươi vô ơn như vậy ta đã bỏ mặt ngươi cho xong."Nói xong ta bỏ đi, không ngủ ở Hàn Trung điện nữa, dù gì ngủ một mình ngủ cũng không được.

Ta đi tới Lục Trung Các tìm Đại Lục, bỏ mặc tên Tiểu Văn đáng ghét không gặp thì nhớ tới lúc gặp lại chỉ muốn mắng.

Cũng không biết hắn có nghe điều kiện vô lý mà ta nói hay không nữa?Tối đó ta quả thật đã đến chỗ Đại Lục ngủ qua đêm còn cùng với hắn mây mưa mấy hiệp.

Trong lòng lại không chút bận tâm nào tới tên nhóc đó, cứ như chỉ cần biết hắn vẫn còn chạy theo thì ta yên tâm vậy.Sáng sớm hôm sau, đó là một ngày thời tiết xấu, sáng có sương muối còn có mây phùng, trên đường về Hàn Trung điện ta còn cảm thấy lạnh huống gì.

Về tới nơi ta bắt gặp Tiểu Văn đang quỳ ở ao cá thật.

Tim ta nhói lên từng nhịp, trong lòng lo lắng vô cùng.

Ta đi lại chỗ hắn đang quỳ, hắn nhìn ta, ta nhìn hắn trong lòng ta lúc đó đầy xót xa chỉ muốn ôm hắn vào lòng và nói cho hắn nghe một câu gì đó ngọt ngào nhẹ nhàng.

Nhưng dường như ta không thể làm được, cổ họng ta khản lại, ta cố gắng nói một cách dịu dàng và dễ nghe nhất:"Ngươi cũng biết nghe lời ta quỳ ở đó sao? Cá trong hồ của ta chết hết ngươi đền nổi không? Tại sao lại không biết suy nghĩ, hễ ta nói gì ngươi cũng nghe như vậy, có não để trưng bày thôi à?"Vừa nói xong câu đó ta biết ngay bản thân đã hơi quá đáng nhưng mà cũng không thể dịu dàng hơn nữa rồi, coi như đã cố gắng hết sức.

Ta lạnh lùng bước tới đưa tay ra, nhìn đôi mắt ướt át của hắn giống như một đứa trẻ vừa bị phạt xong cảm thấy rất hối lỗi.

Ta không dám nhìn thẳng vào mắt hắn lần hai vì sợ bị hắn làm cho mềm lòng, ta cộc cằn hỏi hắn:"Có muốn đứng dậy không hả?""Muốn..."Giọng nói của hắn rất trầm, trầm đến nổi nói giống như đang nằm ở một âm vực khác vậy, lại thêm như đang xúc động, một tiếng "muốn "của hắn có thể làm vạn con tim nữ nhân ngưng đập.

Hắn đặt tay lên tay ta rồi đứng dậy.

Ánh nắng khi nãy đã bắt đầu lên nhưng khi hắn đứng cạnh ta, một chút nắng cũng không cảm nhận được, cái xác to đùng như vậy không biết khi ngã có làm nức đất không nữa? Ta nhìn hắn một cái rồi quay chỗ khác, tay ta kéo lại như hắn không muốn buông, hắn đưa tay ta lên xoa xoa rồi dùng hơi thở của hắn thổi vào:"Tay nàng lạnh như vậy sao không mặc áo dày một chút để giữ ấm, mùa này sương muối rất rét, cẩn thận bảo vệ mình một chút thì tốt hơn."Ta nheo mắt, cảm thấy sự sến sẩm đang dần xâm chiếm lấy phong cảnh buốt giá chẳng có gì ngoài hơi nước này.

Nhìn mặt hắn chắc là mơ ước có người để chiều chuộng lắm nên lúc nào cũng một tâm hồn tình cảm đầy ấp cả, nếu mà phụ thân hắn được ba phần như hắn thì tốt quá!...!Ta giật tay lại, quay mũi chân hướng vào phòng:"Đến chuyện này cũng muốn dạy đời ta sao? Lạnh ta không chết, nhưng mật ngọt quá sẽ chết ruồi đó.

Sao này đừng làm vậy nữa, với cái miệng dẻo quẹo của ngươi chỉ khổ cho ai nghe được lời ngươi nói mà nhẹ dạ tin vào mà thôi.

Mau vào phòng đi!"Nói xong, ta ung dung đi vào trong, Tiểu Văn chậm chạp bước tới, dáng đi khập khễnh.

Ta đứng chờ hắn trước cửa lâu nên dọa một chút:"Ta đếm tới ba, ngươi không vào thì ta đóng cửa đó!"Hắn vừa nghe thấy đã huýnh lên, co chân nhăn mặt mà chạy.

Mỗi lần hành hạ hắn như vậy tận sâu trong lòng ta là một niềm vui mà không ai có thể cưỡng nổi, lâu dần nó cũng trở thành thú vui duy nhất mà ta có hứng thú, có thể thấy niềm vui trên nổi đau của hắn là một sự "tao nhã" đối với ta, hắn càng cực khổ ta càng vui vẻ, đời này hắn xui xẻo lắm mới gặp phải ta.Gian phòng rộng rãi chỉ có ta và Tiểu Văn.

Hắn vẫn đứng mà không dám ngồi xuống.

Ta đảo qua tủ quần áo lấy ra một bộ y phục rồi đưa cho hắn:"Cầm lấy vào trong thay đi! Là đồ của Đại Lục đó!"Hắn ngạc nhiên nhìn ta, nét mặt lại như giận dỗi, hắn hất tay ta ra:"Không mặc.""Chứ ngươi muốn mặc gì? Đừng có đòi hỏi.

Thay ra đi, không thì bị cảm đó."Hắn khó chịu cầm lấy bộ y phục rồi vào phòng thay đồ.

Ta ngồi bên ngoài đợi hắn ra nên tiện thể thay bộ đồ dính bùn ao này ra.

Lúc sau Tiểu Văn bước ra, thấy vậy ta liền rót cho hắn tách trà nóng để sẵn, nhưng chưa kịp mời thì hắn đã chạy lao tới, kéo ghế xích sát lại ta, tự nhiên cầm tách trà ta đã uống một nửa mà uống sạch, trong khi tách trà rót riêng lại không uống.

Hắn cười cong mắt, khi ta quay qua nhìn:"Đừng nhìn ta vậy chứ! Ly nước nàng uống rồi ta lại uống lại, đó chính là đang hôn gián tiếp đó, nàng có thấy vui không hả? ""Vui cái đầu của ngươi.

Trẻ con! "Hắn ngã đầu lên vai, hai tay vòng vào eo ta, nét mặt lại như đang hạnh phúc vô cùng.

Ta không nói gì, chỉ tiếp tục uống trà, nhìn ra phía cửa sổ gần đó thì thấy sương đã tan rồi, gió thổi vào mát rượi làm người ta cảm thấy dễ chịu.

Tiểu Văn nằm yên một chút rồi hôn lên nhẹ vào cổ ta, ta vẫn không hề biểu lộ chút cảm xúc.

Hôn xong hắn đưa tay kéo nâng nhẹ cằm ta về phía hắn rồi đột nhiên hỏi ta:"Chuyện hôm trước nàng nói năm đó nàng nhốt ta trong băng động là để giúp ta trị thương.

Chuyện đó với chuyện mấy trăm năm công lực là sao vậy?""Ta lỡ giận quá nên nói đại thôi.

Đừng quan tâm.

""Được, ta không nói về nó nữa.

Vậy còn chuyện y phục của Đại Lục ở trong phòng nàng thì sao?""Bình thường thôi.

Ta đã nói hắn là nam sủng của ta mà, y phục của hắn để quên là chuyện thường.""Nàng nghĩ ta tin chuyện hắn là nam sủng của nàng sao? Cái gì mà có nhiều nam nhân hầu hạ, chỉ là nói dối.

Con người nàng cao ngạo như vậy, nàng chịu để nam nhân mình không yêu chạm vào người sao? Với lại nàng còn rất trọng chuyện lớn nhỏ tuổi tác, nhìn Đại Lục như vậy chẳng lẽ lại lớn tuổi hơn nàng? Ta cũng biết động não mà."Ta gạt tay hắn ra, trả lời:"Đại Lục đúng là nhỏ tuổi hơn ta nhưng dù sao hắn cũng lớn hơn ngươi.

Còn cái gì mà không cho nam nhân không yêu chạm vào người.

Ta cũng đâu yêu ngươi, ngươi cũng đang ôm ta đó thôi.

Lẽ nào ngươi không phải nam nhân?"Vừa nghe ta nói xong, hắn liền xiết chặt ta hơn:"Nàng vừa nói gì? Nàng chưa thấy ta đủ đàn ông à? Nàng cho ta ôm như thế này chẳng qua vì trong lòng nàng đã có tình cảm với ta mà nàng không nhận ra thôi "Biết hắn bị chạm tới lòng tự trọng nên ta càng muốn nói nhiều hơn.

Ta nhếch mép cười:"Tình cảm gì ở đây? Biết ta và ngươi là tỷ muội với nhau rồi, ta còn cần gì tránh né ngươi làm gì? Ta cũng không tốt, đã hai lần cho nữ nhân vào tận phòng ngươi nhưng lần nào cũng không thành công vậy mà ta không nhận ra được, ta đúng là quá tàn nhẫn, cứ ép ngươi làm chuyện mình bất lực.

Thảo nào lại không thấy ngươi dùng Sơn Linh thạch, haizzz....tội thật!"Tiểu Văn, buông ta ra, nắm chặt tay lại, hắn cười gượng:"Nàng đừng lấy chuyện của nam nhân ra cười đùa như vậy, thật sự đối với nữ nhân như nàng không tốt chút nào.""Hửm? Thật sự không tốt sao? Sao ta không biết vậy? Có gì nói đó thôi, ngươi như vậy thật cũng đâu có gì đáng xấu hổ.

Chỉ là hơi tiếc cho Thùy Dung, đời này không có cháu ẫm bồng mà thôi ."Tiểu Văn cúi mặt không nói gì, chỉ rót thêm trà mà uống, chắc là đang cố nhẫn nhịn.

Một lúc sau hắn đột ngột đứng bật dậy, không thèm nhìn ta nữa, hắn vừa quay lưng đi, vừa nói:"Y phục của ta chắc đã khô rồi, ta đi thay ra trả bộ này cho nàng."Nói rồi hắn đi nhanh vào trong.

Hắn cũng rất giỏi kiềm chế, đổi lại là nam nhân khác chắc chắn sẽ tìm mọi cách chứng minh, thậm chí là mắng lại cũng không chừng....!Ta ngồi đợi hắn đã gần hết tuần hương rồi, trà cũng uống cạn ấm vậy mà hắn vẫn chưa bước ra.

Trong lòng có chút khó hiểu nên đứng dậy đi vào trong tìm hắn.

Trong phòng thay đồ không có người, ta lại đi lòng vòng mấy gian phòng nhỏ khác để tìm hắn:"Tiểu Văn! Ngươi làm gì lâu vậy? Giận ta à?"Không một tiếng trả lời.

Ta lại tiếp tục tìm, lúc chợt lướt ngang căn phòng để y phục bẩn chờ người tới đem đi, ở trong đó ta thấy có người, là Tiểu Văn không sai vào đâu được.

Hắn thay đồ ra rồi còn ngồi đó làm gì nhỉ? Ta nhanh chân bước đến gần, vừa đưa tay định đánh vào lưng gọi hắn nhưng liền sựng lại.

Tròng mắt của ta mém chút rơi ra ngoài, ta không biết nói gì, từ trong lòng ngực máu nóng tràn lên khiến ta không thể không đánh hắn.

Tiểu Văn hắn cầm thứ gì? Hắn cầm trên tay chiếc áo lót ta vừa thay ra khi nãy, ta tức giận đá vào lưng hắn, quát lớn:"Ngươi làm cái gì vậy? Thứ hạ lưu!".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.