Dục Lạc

Chương 150: Đã Không Thiết Sống Thì Sống Chỉ Chờ Chết




"Nàng to gan lắm Hàn Hàn! Ta sẽ cho nàng biết trốn ta thì sẽ bị gì."Nói rồi, hắn đưa cô đi, cô vùng vẫy đánh vào lưng hắn, cố gắng thoát khỏi tay hắn nhưng bất thành.Rồi hắn đưa cô vào nhà và ném lên giường.

Hắn bắt đầu mắng cô:"Tại sao ta yêu thương nàng như thế mà nàng không chịu nghe lời ta hả? Nàng trốn ta làm gì? Nàng không có bị mù, bị câm nhưng vẫn có tai mà, nàng không nghe ta nói sao?"Quá giận, hắn lấy dây trói tay cô lại nhưng bị cô cho một cái tát đau đớn.

Không chửi, không lườm cũng không tỏ ra giận dữ, cô chỉ ngoảnh đầu một cái đã toát lên được tất cả lòng tự tôn, tự trọng và cả điều cô ghét.

Cô chẳng bao giờ tự nhận mình cao quý nhưng hành động của cô luôn ép kẻ khác phải hạ bậc với mình, điều này có thể Tiểu Văn đã thấm thuần trong não rồi.Nhìn cô lại lạnh nhạt, hắn chỉ trách bản thân mình quá mức yêu cô nên mới ngu dại việc gì cũng không nỡ làm cô đau lòng.

Bất lực, hắn ném dây xuống đất uất ức khóc lóc bỏ đi.Sau khi hắn đi, cô không bỏ cuộc mà bỏ nhà đi tiếp.

Lần này Tiểu Văn đứng ngay ngoài sân nhìn thấy cô đi nhưng cũng không dám cản nữa, hắn âm thầm đi theo cô.

Cô cứ đi mà không hề hay biết gì, đi được một đoạn cô liền khắc dấu lên thân cây để làm dấu.

Đi một lúc đâu, cô đến được trấn tấp nập người qua lại.

Bọn người thấy cô mù lòa liền nhìn cô như kẻ bệnh, có kẻ còn cố ý va vào ngươi cô nhưng những thứ đó cô đều thư thái cho qua.

Đi được một đoạn rất xa, tới một con đường vắng, cô đứng lắng tay nghe kĩ xung quanh xem có ai không.

Thấy thế, Tiểu Văn vội đứng nấp vào cách nhìn ra.

Khi đã nhận thấy vắng người rồi cô mới nhẩm một câu chú biến ra Vạn Sát, thầm hỏi kiếm linh trong kiếm:“Sau khi ta tự sát, Ma Phong đã đi đâu vậy? Ngươi triệu nó về có được không?”Kiếm run lên rồi kiếm linh trả lời: “Ma Phong thất lạc tung tích, không biết hắn ở đâu cả.”Cô lại nói trong lòng: “Giúp ta tìm hắn đi.

Giải quyết ân oán xong một thể.”Nghe cô nói, Tiểu Văn bỗng chốc nhận ra cô muốn tiếp tục liên quan tới Ma đạo.

Bản thân hắn cứu cô sống lại, chăm sóc cô tới thời điểm này cũng chỉ mong cô thoát khỏi cái vòng vây tranh đấu khốc liệt kia, vậy mà giờ cô lại muốn tìm được quay lại khiến hắn quả thật tức giận dâng trào.

Kiên trì nhẫn nhịn không nổi nữa, hắn nổi cơn hổ báo sòng sọc đi lại nắm chặt tay cô, lớn tiếng nói:"Nàng điên rồi hay sao? Nàng đi tìm Ma Phong, bộ định tự sát nữa sao? Nàng muốn chết lắm phải không? Ta chờ nàng tỉnh lại mấy ngàn năm ở hạ giới này bộ dễ sống lắm hay sao? Nàng cố tình chọc cho ta điên lên phải không hả?"Hàn Hàn có chút bất ngờ, cô lúng túng cất Vạn Sát kiếm vào rồi bỏ gậy xuống cố kéo tay Tiểu Văn ra.

Nếu như là bình thường thì cô đã mắng hắn đã miệng rồi nhưng không nói làm làm cho uy phong của cô cũng giảm đi, cộng với việc hắn cao lớn như vậy, quả thật bề ngoài nhìn vào cô không phải đối thủ.Chưa kịp thoát tay ra thì tay cô đã sắp gãy luôn rồi.

Lúc này cô không hề muốn day dưa thêm, muốn cho hắn gì đó rồi dứt khoát một lần là xong.

Trong lòng cô trách hắn chứ không hề biết hơn, đáng lý đã chết từ lâu, sớm đã thanh thản nhưng lại bị hắn kéo giữ lại, thế này là do hắn ép cô tiếp tục dính phải thị phi rồi! Giằng co một hồi mà Tiểu Văn vẫn không buông, lúc này cô bất lực buông lơ.

Tiểu Văn thấy vậy mới nói thêm:"Hàn Hàn, ta yêu nàng.

Ta rất yêu nàng, cho nên nàng hãy vì ta một lần mà từ bỏ tất cả đi, đừng dính dáng tới bọn chúng nữa."Mặc kệ Tiểu Văn bây giờ có tốt bao nhiêu thì cô vẫn không quên mối hận kiếp trước, không quên hắn vì sao mà có mặt trên đời, cũng không hề quên Đại Lục vì ai mà chết.

Những thứ chấp niệm này chết mang theo, sống thì vẫn giữ, chẳng cách nào bỏ qua cả.

Bây giờ trong lòng cô chỉ muốn chết, nhưng có kẻ níu kéo mãi thế này cô chết cũng không yên.

Đành chôn cất nổi buồn vào lòng, cô ngước mặt lên trời hít một hơi đầy rồi tự bước chân đi hướng về nhà.

Tiểu Văn thấy vậy trong lòng liền vui mừng vội dìu cô bước đi.

Cô về bởi vì cô biết, sớm muộn gì thứ gì nên tới cũng sẽ tới tìm, đi tìm hay chờ được tìm đến cũng như nhau mà thôi.Về đến nhà, từ đó cô cứ ngồi ngoài cửa sổ trông ngóng Ma Phong đến giết mình.

Cô trông chờ cái chết mà Tiểu Văn nào đâu biết, hắn tưởng rằng cô đã nghĩ kỹ muốn cùng hắn êm đêm sống qua ngày nên hắn vui mừng.

Hắn chẳng đòi hỏi gì cả, chỉ mong cô ở lại, cả ngày ở nhà chờ hắn đi làm về rồi cùng ăn cơm, chỉ có đơn giản thế thôi….Vài ngày sau, thứ cô chờ đợi cuồi cùng đã đến, khao khát được chết của cô cũng sắp thành.Đêm đó, cô ngửi thấy mùi ma khí nồng nạc trong không khí.

Đợi đến khi Tiểu Văn nằm trên sàn đã ngủ say, cô từng bước đi tới mở cửa sổ ra, gió thổi rất mạnh và còn có giông lớn.

Lúc này cô mới cắn vào tay mình lấy một giọt máu đưa ra mưa, ngay sau đó cô cảm nhận được luồn ma khí như muốn nuốt chửng căn nhà nhỏ này.

Bọn chúng tìm ra cô rồi.

Biết rằng đã tới cô biếnVạn Sát kiếm ra và lập tức nhảy qua cửa sổ mà rời đi.Trong mưa giông, cô nhắm hướng có luồn ma khí mạnh nhất mà đi, trời mưa càng lúc càng lớn, gió bây giờ lạnh buốt.

Cô đi mãi và dừng lại khi đến một nơi lộng gió tanh mùi máu, nơi này là ở giữ khe núi, có tiếng gió thổi qua khe đá ùa ùa, có cả tiếng tre lắc rắc kêu nữa và rồi lại nghe thấy tiếng nói của Ma Phong:"Chủ nhân, cuối cùng ta cũng tìm được cô rồi."Từ trong bóng tối, một dáng mạo quen thuộc bỗng xuất hiện.

Một người đàn ông, và người đó chính là Chiến Thần.

Nhưng, ánh mắt đó không phải của Chiến Thần.

Đây là tình huống gì đây? Hàn Hàn không hề nhìn thấy bộ dạng mới của Ma Phong, cô lo sợ và nắm chặt tay lại như đang tự trấn an mình rồi dùng truyền âm để trả lời Ma Phong:"Ngươi muốn gì đây?"Ma Phong liền đáp: "Ta muốn cô.

Tại sao cô bỏ ta? Không phải cô từng nói sẽ cùng ta thâu tóm Thiên giới hay sao?"Hàn Hàn lắc đầu: "Ta không làm nữa, ta chỉ muốn chết mà thôi.

Đại Lục đã chết, Chiến Thần cũng chết, động lực của ta đã không còn."Giọng nói của Ma Phong bỗng nhiên đầy phẫn nộ: “Nói không làm là không hay sao? Chủ nhân, lúc cô tạo ra ta, lúc cô đem ma khí của ta nuôi trong thanh sáo này cô đã giao ước chuyện gì? Ta có nửa phần cơ thể của cô.

Bây giờ cô bỏ ta, có phải cũng nên làm theo lời đó không? Trả lại nửa phần cơ thể cho ta không?"Cô chẳng có chút gì nao núng, đáp lại ngay: "Ngươi muốn làm gì thì cứ làm đi.

Ta sớm đã biết kết quả của mình rồi."Nghe câu này của cô Ma Phong bỗng tỏ ra lưỡng lự.

Ánh mắt của hắn nhìn cô rõ ràng có hận nhưng cái hận này cứ như là đau lòng hơn, khó hiểu vô cùng.

Giữa lúc bọn họ đứng ở khe núi này thì Tiểu Văn ở nhà cũng đã phát hiện ra Hàn Hàn đã đi.

Nửa đêm hắn thường sẽ thức đi sắc thuốc để sáng may cô có thuốc uống và lúc thức dậy hắn đã biết cô lại trốn đi rồi.

Ngay lập tức hắn như một kẻ điên loạn hét lên và chạy khắp nơi tìm cô.Quay lại việc ở khe núi này, Ma Phong đắng đo một lúc thì đã quyết định ra tay thật.

Hắn tụ ma lực ở tay, Hàn Hàn cảm nhận được điều đó nên đã mỉm cười dang hai tay ra chờ đợi.Ngay sau đó, Ma Phong đẩy ma lực cực lớn chưởng vào người cô, ngay lập tức từ tứ phía có hàng vạn nguồn ma khí đâm xuyên qua người cô như những con dao sắc bén, cơ thể cô nóng rát lên, hừng hực trong ma khí, cô vẫn cố gắng cắn răng chịu đựng.Sau một lúc chứng kiến cô đau đớn, Ma Phong bỗng bay tới chặt đứt kìa cánh tay trái của cô.

Nỗi đau này không thể diễn tả được, cô buông bỏ kiếm trên tay rồi quỵ gối xuống đất, đám ma linh vẫn đang dần dần ăn mòn cơ thể của cô, từng chút một, cô cảm nhận được máu từ cánh tay kia đang chảy khắp nơi và da thịt bị cào mòn trong đau đớn tận cùng.

Giây phút cuối, cô ngẩng mặt lên trời, làn mưa lạnh giá này có lẽ là thứ cuối cùng cô cảm nhận được trên cuộc đời này.

Cô dần mất ý thức và gục xuống đất bất tỉnh.….Sau đó mấy canh giờ Tiểu Văn mới tìm thấy cô đang nằm dưới đất, lúc hắn đến ma linh vẫn đang ăn cơ thể của cô.

Không còn cách nào để đuổi đám ma linh đói khát đó đi, Tiểu Văn chỉ nghĩ ra được một hạ sát duy nhất, hắn cầm Vạn Sát kiếm tự cắt lìa ngón tay trỏ của mình để làm vật dụ ma linh đổi hướng chú ý.

Máu của Tiểu Văn xưa nay là món Hàn Hàn thích nhất và cũng là món ma linh thích, bọn chúng vừa nghe mùi máu của hắn thì liền bị kích thích chạy sang chỗ ngón tay đứa lìa Tiểu Văn vừa ném ra xa.

Thấy đám ma linh tàn ra rồi, mặt dù đau đớn nhưng hắn vẩn cô đi lại bế cô lên.

Giây phút chạm vào cơ thể tím tái của cô, con tim hắn như chết từ giây phút đó, nhìn thấy cánh tay cô nằm dưới đất bị ăn mòn chỉ còn xương, hắn đau khổ mà rơi lệ.

Có lẽ việc cô tự làm mình bị thương bây giờ cũng là đồng nghĩa với việc làm tổn thương Tiểu Văn hơn gấp trăm vạn lần, con tim cũng vỡ nát thêm vài phần nữa.

Đưa cô về đến nhà hắn đã lập tức nghĩ ngay tới việc nhờ sự giúp đỡ của Cảnh Khang.Trong lúc cận kề cái chết ấy, cô cảm giác được mình đang đi lang thang khắp nơi nhưng xung quanh đều toàn màu trắng xóa.

Lối đi đó đến vô tận không có lối thoát, chẳng có thiên đàng, cũng chẳng có địa ngục mà chỉ toàn một nỗi cô độc.

Cô đã đi như thế rất lâu, cho đến khi có một giọng nói gọi cô:"Hàn Hàn, nàng làm ơn tỉnh dậy đi! Tại sao lại ra nông nỗi này chứ! Nàng mau tỉnh lại đi!".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.