Dục Lạc

Chương 144




“Đừng la lớn.

Cho ta một chút máu, một chút thôi.”Nghe giọng của ta hắn mới bình tĩnh lại, tay chân hắn thả lòng ra.

Lúc này ta liền kéo cổ áo của hắn xuống, liếm sạch vài cái rồi cắn chặt vào, máu từ trong làn da trắng trẻo đó tuông ra tan đều trong miệng, hơi nóng chảy dần vào bao tử, một cảm giác vô cùng thỏa mãn khiến ta chiềm đắm không thể thoát.

Cùng như bao lần khác, hắn vẫn nằm yên cho ta hút máu.

Hắn thở dốc, một tay chạm vào lưng ta còn tay kia thì nắm chặt gồng lại.

Ta nghe được tiếng thở của hắn bên tay, lồng ngực hắn chuyển động dồn dập mạnh tới nổi ta có cảm giác như cơ thể đang bị hắn nâng lên theo nhịp thở.

Không biết vì lý do gì, uống máu của hắn khiến ta rất hưng phấn, cảm giác như mê man.

Mãi tới lúc đã đủ, ta dừng lại nhưng vẫn còn lưu luyến liếm lên vết cắn ta để lại rồi liếm yết hầu của hắn.

Chạm vào vị trí đó hắn liền bị kích thích, tay lập tức xiết chặt ta lại rồi đè ngược lại ta nằm xuống bỏ.

Lúc này hắn nằm trên người ta, Tiểu Văn chợt hôn lên môi ta rồi kéo vai áo của ta xuống, hắn hôn lấy hôn để còn thèm khát hơn cả ta.

Ta chưa kịp phản ứng thì hắn đã nhanh tay kéo cổ áo của ta ra, tay của hắn sờ đến chỗ mềm mại.

Ngay lập tức giật mình, gắng sức đẩy hắn ra rồi ngồi dậy chạy ra, vội vã kéo áo lại:“Ngươi làm gì vậy? Sao ngươi dám vô lễ với ta?!”Hắn quay đầu lại, áo phanh xõa phanh ngực, vội đứng dậy chạy tới chỗ ta.

Ta sợ hãi lùi lại.

Lúc này, hắn nói:“Nàng muốn uống máu của ta lúc nào ta cũng cho nàng uống, vậy tại sao ta chỉ muốn có một điều đơn giản thế này nàng lại không cho ta? Mau lại đây, chúng ta tiếp tục.”Nghe hắn nói ta liền trở nên hoang mang: “Tiếp tục gì? Ngươi bị điên à!”Khi ấy trong ký ức của ta chợt tới ra cái cảm giác bị bàn tay của hắn sờ soạn khi nãy.Vừa nhớ tới đã làm ta cảm lấy kinh tởm, ta lập tức rút kiếm ra, hét lên trong sự phẫn nộ:“Sao ngươi dám làm thế với ta! Là tay đã chạm vào ta, ta phải chặt nó!”Tiểu Văn lùi lại hai bước, nghiêm giọng nói:“Nàng có chặt nó đi thì nó cũng đã chạm vào nàng rồi.

Nàng chấp nhận làm người của ta đi.”Ta nghiến răng, hận không thể phanh thây hắn ra trăm ngàn mảnh:“Ngươi dám lăng mạ ta, làm ô nhục ta.

Sau này ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa, đợi khi trả thù cho Đại Lục xong ta sẽ chết theo chàng ấy.

Ta không muốn sống để nhớ đến sự kinh tởm của ngươi, đồ quái vật!”“Nàng hút máu của ta, ta chỉ muốn nàng trả lại những thứ ta xứng đáng có mà thôi.

Cho dù ta có làm hành động gì thì đó cũng là vì ta yêu nàng, muốn có vị trí trong lòng nàng.

Ta hoàn toàn không muốn lăng mạ hay làm ô nhục nàng.

Hành động hôm nay của ta chỉ đơn giản vì ta quá yêu nàng mà thôi!”Ta trừng mắt: “Im đi!”Nghe ta quát hắn liền không nói nữa, tay hắn thu tay nắm chặt, môi cũng mím lại như đang kiềm chế bản thân, sau đó hắn quay lưng đá chân thật mạnh vào đống cỏ làm cỏ bay lên tung tóe, hắn nói:“Lần này làm ta không hối hận đâu, ta sẽ nhớ ngày hôm nay cho đến cuối đời.

Ta sẽ tiếp tục làm như vậy nếu thấy nàng lơ là.

Lần sau muốn đến uống máu của ta thì phải biết chuẩn bị, ta không nương tay như mới nãy đâu.”Nói rồi, hắn liền bỏ đi.

Ta đứng tại chỗ nhìn hắn, sau đó vì quá tức tối mà chém kiếm lung tung vào không khí hét lên.

Sau khi từ đó về, ta vào bồn tắm ngâm mình một canh giờ, không ngừng chà rửa để quên đi cảm giác bị Sơn Tiểu Văn chạm vào, Mặ dù biết bàn tay của hắn vẫn cách vài lớp vải quần nhưng vẫn không tài nào tránh khỏi ớn lạnh khi nghĩ tới.

Nam nhân thật nguy hiểm, chỉ cần sơ xuất một chút là chúng ra tay ngay.

Lần này được uống máu mà phải chịu thiệt hại như vậy, quả thật không chấp nhận nổi.

Bây giờ cứ coi như vì miếng ăn mà chịu chút nhục đi, sau này có chết ta cũng sẽ không tìm hắn để uống máu nữa.

Sau khi đã tắm sạch sẽ xong, ta gạt qua chuyện đó để nghĩ về chuyện ngày mai xuất binh.Tối, ta bắt đầu chuẩn bị binh ngũ xuất phát, lần này ta định tập kích nơi ở của Mạc Khiển để lấy đầu hắn trước rồi mới đánh vào Cửu Trùng Thiên.Trước giờ khởi hành ta có đi dạo lòng vòng doanh trai cho đỡ căng thẳng nhưng đi lại vô tình bắt gặp cảnh Sơn Tiểu Văn đang ngồi bên đống lửa ngửi tay của mình mà cười khúc khít.

Đầu óc ta lúc đó không tài nào trong sáng lên nổi, ta nghĩ ngay tới bàn tay đã vấy bẩn ta, hắn đang tận hưởng lại cảm giác đắc ý đó sao? Ta bực tức không chịu được, bèn nhặt một hòn đá to ném về phía hắn.

Hòn đá ném ngay đầu, hắn giật mình quay lại xoa xoa đầu nhưng chắc không nhận ra ta nên lại quay lưng liếm ngón tay đó tiếp.

Trong khoảnh khắc đó, ta thề, nếu không phải vì hắn là cháu của Liêu Kỹ, ta giết hắn Liêu Kỹ sẽ phản không đánh trận này tiếp ta nữa, thì ta đã phanh thây hắn cho chó ăn rồi.

Đợi đi, đợi đánh xong trận ngày mai, nếu thắng ta sẽ quay lại giết hắn, nếu thua ta cũng sẽ kéo hắn chết cùng.

Hàn Hàn ta xưa nay không ghét thì thôi, nếu mà ghét thì kẻ đó nhất định không có đường sống!….Lát sau, ta lên ngựa dẫn binh hành quân tới sát địa giới Thiên tộc dựng trại.Sau khi đã cấm quân xong thì trời cũng tờ mờ sáng.

Ngay trong sáng sớm đó đó ta và hơn năm người thân thủ nhanh nhẹn lén đột nhập Chiến Thần Điện để xử tử Mạc Khiển.Khi tới được Chiến Thần điện ta đã thấy nơi đây hoang tàn cả rồi, cỏ phủ khắp nơi rêu phong phủ kín tường.

Tại sao lại ra như vậy? Mạc Phong cả đời lẫy lừng vào sinh ra tử như thế chả nhẽ cũng không khiến Thiên Quân niệm tình mà giảm nhẹ hình phạt hay sao? Đến Chiến Thần điện không thấy ai thì sao giết được, cho nên ta bắt một cung nga ở điện khác hỏi thử, khi tra hỏi kĩ ra thì mới biết rằng Chiến Thần đã từ thê tử và con cái trước khi bị bắt vì nhập ma, thế nên thê tử ông ấy và con cái rất giận và không quan tâm đến sống chết của ông nữa.

Sự thật nếu đúng là vậy thì khác gì càng khẳng định Chiến Thần sớm đã dự tính ra kết cục của mình rồi, chẳng lẽ đều do ngài ấy chuẩn bị trước? Thế là ta hỏi thêm về Mạc Khiển đang ở nơi nào thì được biết hắn ở phủ riêng, hỏi xong hết việc, ta đánh ngất cô cung nga đó rồi cùng những người khác đi tới phủ riêng của Mạc Khiển.Khi ta và đồng bọn của mình đến nơi và lẻn vào được và tới phòng riêng của Mạc Khiển thì thấy Mạc Khiển đang ngồi bế một đứa bé rất nhỏ giống như mới sinh mấy tháng, còn tay kia thì cầm trống đồ chơi lắc lư miệng cười với đứa bé, bên cạnh hắn còn có cả thê tử đang ngồi ăn cơm.

Lúc này hắn mới nhìn thê tử mình với đôi mắt rất thương yêu và trìu mến, dịu dàng hỏi:"Tối nay nàng có mệt không? Nếu mệt thì để ta với nhũ nương lo cho con là được rồi, nàng không cần lo đâu."Người thê tử cũng nhỏ nhẹ nói lại:"Chàng còn lo việc binh, Liên Hàn Hàn có động binh rồi, cô ta nhất định tìm ngươi để trả thù cho tướng quân thân cận.

Chàng cứ để con cho ta, lo mà giúp Thiên tộc diệt trừ nữ ma đầu đó."Mạc Khiển mỉm cười choàng vai thê tử của mình:"Thê tử của ta quả là hiểu lý lẽ rất nhiều.

Nàng yên tâm đi, ta không dễ bị giết đâu.

Sau này ta còn phải cùng nàng sinh thêm vài đứa nữa cho vui nhà."Ngươi thê tử âu yếm véo mũi phu quân mình:"Đã 4 đứa rồi còn muốn thêm sao? Chàng tham quá đấy! Để mấy huynh đệ của chàng biết được chàng thích nhõng nhẽo với ta thì họ làm sao nghe lời được?""Ta có thê tử thì ta nhõng nhẽo thôi, họ không nhõng nhẽo được là họ thiệt thòi đấy!"Nói rồi Mạc Khiển hôn lên má thê tử mình và rồi lại cười đùa vui vẻ với nhau.

Thấy cảnh tượng này tự nhiên ta không muốn xuống tay với Mạc Khiển nữa.

Thật không ngờ hắn lại là kẻ yêu thương thê tử như vậy.

Hắn có một gia đình yên ổn thế này thì làm sao ta nỡ giết hắn để thê tử hắn thành gà mái nuôi con, còn con hắn thì thành kẻ mồ côi cha đây?Ta do dự không nỡ ra tay nhưng mà nghĩ lại, cũng vì hắn mà Đại Lục mới chết, Trác Liên và Mạt Xuyên với mất cha, ta mới mất đi một phu quân tri kỷ tâm giao.

Chẳng lẽ ta lại mềm lòng chỉ vì không muốn phá nát sự hạnh phúc của gia đình hắn? Bởi vì có người vô tội ở đây nên ta không thể ra tay được.

Ta và đồng bọn vội rời đi nắp nơi khác chờ đợi thời cơ.Trong lúc chờ đợi Mạc Khiển đi khỏi phòng đó, ta quay sang hỏi những người đi cạnh, bọn họ có cả nam lẫn nữ, ta hỏi họ:"Các người lập thất chưa?"Cả năm người họ đều nói đã lập thất rồi và ta lại hỏi: "Đã có con đầu lòng chưa?"Bọn họ đều trả lời đã có đứa thứ 2 thứ 3 rồi nhưng trong số họ chẳng có ai là không nhỏ hơn ta vài vạn tuổi.

Nghĩ tới ta lại đâm ra tủi thân.

Im lặng một lúc lâu, ta lại hỏi tiếp:"Nếu ngày mai tất cả các người cùng chết thì con cái và thê tử, phu quân của các người sẽ thế nào?"Và rồi lạ thay, trong số 5 người đó có hai cặp nam nữ nắm lấy tay nhau, chỉ còn một nam nhân đứng lẽ.

Ta như hiểu rõ mọi chuyện rồi, hóa ra những người cùng ta đi hôm nay đều có đôi có cặp.

Ta chỉ biết cười, cười đã rồi thì quay sang hỏi tên đứng lẻ:"Ngươi không có thê tử đi theo à?"Hắn trả lời ta với một vẻ rất dứt khoát:"Cô ấy đã chết trong trận chiến của người với thái tử Thiên tộc."Nghe câu này ta tự dưng như hóa đá, tên đó nói tiếp:"Trước khi cô ấy mất đã để lại cho tiểu nhân một đứa con, tiểu nhân đã tự hứa với lòng sẽ dốc hết sức chăm sóc nó."Lời nói của tên đó và những ánh mắt âu yếm nhìn nhau của các cặp đôi trước mắt ta, cả ánh mắt đau sót của tên nam nhân vừa mất đi thê tử làm ta cảm thấy giống như vừa có một con dao đâm vào tim mình, cảm giác có lỗi dâng lên khiến lòng ta tự trách và vô cùng ân hận.

Nếu như họ không đi theo ta thì họ sớm đã hạnh phúc bên nhau rồi, là tại ta.

Ta đột nhiên có chút ân hận.

Nếu như ta nghe lời Tiểu Văn ngay từ đầu bỏ tất cả thì Đại Lục cũng không chết, ta cũng không giết cha ruột của mình.

Ngoài họ ra, có biết bao nhiêu người đã chết, có bao nhiêu gia đình tan vỡ, có biết bao đứa trẻ mất đi cha mẹ, đều tại ta….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.