Dục Lạc

Chương 124




"Cậu nhìn chắc không phải là người ở đây hả?"Tiểu Văn trả lời:"Ta không phải.

Ta đến để giặt quần áo thôi.

Nước ở giếng ở thành của ta không trong nên ta đến để giặt."Bà lão đó: "Nhìn cậu có vẻ không phải tiên nhân bình thường.

Cậu là người của Long tộc hay là người của Thần Thú tộc?"Tiểu Văn bật cười:"Ta làm gì có danh phận cao như vậy? Ta là người bình thường thôi."Bà lão: "Không đâu, ta thấy cậu khôi ngô thế này còn toát ra tiên khí rất trong sạch nhất định là bật tiên nhân nào đó.

Cậu có thê tử chưa?"Tiểu Văn: "Có rồi.

Bà thấy ta khôi ngô sao? Thê tử ta lúc nào cũng bảo ta xấu.

Hồi sáng này đột nhiên nổi điên lên bắt phạt ta rồi bắt ta giặt y phục.

Đồ của nàng ấy ta vò cả buổi cũng không hết, mỏi nhừ cả tay rồi."Bà lão: "Trên đời này có nữ nhân như vậy sao? Sao cậu không nói rõ với cô ấy? Nam nhân mà đem đồ nữ nhân đi giặt bộ cậu không thấy gì sao?"Tiểu Văn: "Bình thường thôi mà.

Hồi đó đồ của ta và mẫu thân đều do ta giặt.

Thê tử ta bận bịu nhiều thứ, ăn còn không ăn, tối lại không ngủ, ta nhìn mà sót cả ruột.

Mấy bộ đồ này cũ hết rồi, khi nào rãnh ta định may vài bộ cho nàng ấy nhưng không biết nàng có chịu mặc không."Bà lão: "Cậu tốt thật đấy.

Chắc cậu thương thê tử lắm hả?"Tiểu Văn: "Còn phải nói sao? Ta không thương thì sao mặt dày mà theo nàng ấy lâu như vậy.

Nàng ấy hôm nào cũng đánh ta, một cái tát của nàng ấy đủ khiến một con bò chết tươi đấy.

May mà ta khỏe, nếu không chắc cũng lên bàn thờ với tổ tiên lâu rồi.

Có lần nàng ấy đánh ta tới phun cả máu còn muốn giết ta.

Mới đây nhất nàng ấy còn nắm sứt cả một chùm tóc của người ta, dữ như cọp vậy."Nghe tới đây ta liền muốn chạy ra vả vào mặt hắn một cái nhưng phải cố kìm chế lại.

Đúng lúc này một nữ nhân mặc áo xanh cất tiếng hỏi:"Có nữ nhân dữ vậy sao? Cô ta có đẹp không?"Tiểu Văn trả lời ngay lập tức:"Đương nhiên đẹp.

Các người biết hoa sen trong hồ của Thiên hậu không? Có biết săn hô ở Đông hải không? Còn có hào quang của Cửu Trùng Thiên nữa.

Thê tử của ta còn đẹp hơn cả chúng, lúc nào cũng đẹp cả, đẹp không có lời để diễn tả."Nữ nhân áo xanh bật cười: "Đẹp như vậy thảo nào cậu thích là phải rồi."Bà lão lại nói: "Đẹp nhưng dữ quá cũng không tốt.

Nữ nhân nên hiền dịu để chăm sóc phu quân.

Không thể dữ như vậy.

Thê tử cậu dữ vậy rồi hai người làm sao ở bên nhau? Có được mụn con nào chưa?"Tiểu Văn trả lời:"Nàng ấy hiện tại không muốn có con.

Với lại mấy tháng ta mới có cơ hội ở cạnh nàng ấy một lần.

Nàng ấy đi ra đường một lúc là có nam nhân cướp ngay, nên ta phải giữ chặt nhưng càng giữ nàng ấy càng chạy.

Ta cũng không biết sao nữa."Bà lão: "Với nữ nhân thì ngươi phải dữ họ mới sợ."Tiểu Văn: "Thôi, ta không dám dữ với nàng ấy nữa.

Nàng ấy mà bỏ ta thì ta lại phải khổ.

Đời này ta chỉ có mỗi mình nàng, hận cũng có, yêu cũng có, chính là khó lòng buông bỏ."Bà lão mỉm cười: "Tuổi trẻ đúng là rất hạnh phúc."Lúc này ta cũng không muốn trốn nữa mà đi thẳng ra.

Ta đi đến ngay sau lưng mà bọn họ vẫn chưa ai nhận ra, tới lúc ta đá chân vào vai Tiểu Văn thì cả 6 người mới quay lại.

Tiểu Văn hốt hoảng bỏ y phục xuống:"Hàn Hàn, nàng tới đây làm gì?"Ta bước tới véo lỗ tai hắn kéo lên: “Ta cưới ngươi bao giờ mà đi rêu rao khắp nơi là có thê tử? Mơ vừa thôi nghe chưa!”Hắn đau đớn la lên: "Đừng đừng, đau đó!"Bà lão kia liền đứng dậy hỏi ta:"Cô là...là thê tử của cậu này sao?"Ta trả lời: "Không, ta là chủ của hắn.

Bà là ai? Có phải muốn tiếp cận điều tra hay không? "Tiểu Văn chen miệng vào: "Bà ấy chỉ là người thường thôi, không có ý điều tra đâu."Bà lão kia tức giận lên nhìn ta:"Lão thân già thế này nhưng vẫn chưa thấy nữ nhân nào ăn nói hỗn láo như cô.

Cậu thanh niên này lấy cô quả là vô phúc mà."Ta bật cười:"Bà già như bà ngày 3 buổi có đi khỏi nhà xa được 3 dặm chưa mà thấy.

Năm nay bà bao nhiêu tuổi mà xưng là lão thân với ta?"Bà lão: "Ta ở hạ giới tu luyện rồi lên Thiên giới này đã 10 vạn năm.

Nếu tính ra cũng 13 vạn tuổi.""Ha ha ha ha.

Vậy bà phải kêu ta một tiếng tỷ tỷ rồi.

Ta không hơn không kém lớn hơn bà 4 vạn tuổi, đó là chưa tính số năm lẻ ra.

Bà dám lớn tiếng nữa không? Lo mà giặt đồ đi, để ta dạy thằng nhóc này."Nói rồi, ta buông tai Tiểu Văn rồi mắng hắn tiếp:"Ngươi nói ai là cọp? Ta hiền quá nên ngươi ngứa mồm sao? Gom đồ lại rồi về với ta."Tiểu Văn vội ngồi xuống gom đồ lại.

Bà lão kia lắc đầu nhìn Tiểu Văn:"Ta thật sự không ngờ cậu lại thích lấy nữ nhân tới tuổi như vậy.

Hầy..."Tiểu Văn mỉm cười: "Bà thấy có phải rất uy dũng không? Ta phải đi rồi, có duyên gặp lại."Ta vội kéo Tiểu Văn rời đi.

Đi được xa một đoạn, ta đứng lại, trách hắn:"Sao ngươi trò chuyện với người lạ? Còn nói nhiều như vậy? Biết họ có ý tốt không? "Tiểu Văn quẩy thúng đồ đặt sau lưng, hắn đột nhiên kéo eo ta lại, nói nhỏ:"Nàng nhớ ta nên đến gặp phải không? Đáng yêu quá mà."Ta tát cho hắn một cái rồi lùi: "Tỉnh ra chưa? Hôm nay ngươi về thành giặt đồ, phơi khô xong thì đến trước phòng của ta nhảy ếch một ngàn cái."Nói xong, ta vội vã bay đi, Tiểu Văn bay theo sao năn nỉ:"Một ngàn cái mệt lắm đó.

Hay là đừng phạt, tim của ta rất yếu nàng biết mà.""Yếu thì cho chết.

Một ngàn cái còn không làm được thì lấy gì đòi làm phu quân của ta.

Không tập luyện, suốt ngày chỉ ăn với ngủ nên giờ mập thây ra.""Ta mập ra sao?""Còn chút nữa thì đủ tạ rồi.""Hả? Không phải chứ, ta đâu có ăn gì đâu.""Im cái miệng lắm lời của ngươi đi.

Suốt ngày cứ ríu rít rồi lại khóc sướt mướt.

Không biết ta là nữ nhân hay ngươi nữa."Nói dứt lời, ta tăng tốc thật nhanh.Về tới thành, ta bỏ mặc Tiểu Văn, rồi lại tới doanh trại.

Cả buổi còn lại cũng chỉ là luyện binh, tập trận.Trời tối, ta quay trở về phòng.

Vừa về tới cửa thì thấy hai bên sân treo dây phơi đủ thứ lỉnh kỉnh, chăn màn, quần áo, giày vớ, thứ gì cũng có.

Ta mở cửa đi vào phòng thì phát hiện màu sắc chăn màn và ga giường đã đổi hết toàn bộ thành màu trắng.

Trên bàn có một bàn thức ăn thịnh soạn, Tiểu Văn ngồi trước bàn đợi và còn có mẫu thân của ta.

Ta không nhìn vào bàn ăn mà nghiêm mặt lại nhìn mẫu thân mình:"Tới đây làm gì?"Bà ấy vui vẻ trả lời ta: "Ta được Tiểu Văn mời tới.

Coi con kìa mồ hôi nhễ nhại hết rồi.

Nào, mau ngồi xuống ăn cơm."Ta ngồi xuống ghế, nói:"Hôm đó mớ tóc mà ta cắt ra đã đánh dấu chúng ta không còn quan hệ rồi.

Ta đưa bà về cũng là vì ý của Đại Lục.

Bà cũng thấy rồi, ta và phu quân bà đang đối địch, mai đây sẽ có kẻ sống người chết.

Bà thấy muốn ở với ai thì ở, không muốn liên lụy thì ta sẽ sắp xếp người quen ở hạ giới, đưa bà tới đó mà sống."Mẫu thân ta đáp lại:"Mẫu thân chỉ muốn ở bên con.

Đồng Ly có là phu quân thì cũng chỉ là người dưng, cũng đâu bằng máu mủ là con.

Trước khi đi ta đã viết thư lại rồi, ta không về đó nữa.

Sau này mẫu tử chúng ta bên nhau có được không con?""Tùy ý bà...!Lúc chiều ta ăn cơm với binh sĩ rồi, bây giờ không thấy đói.

Hai người cứ ăn đi."Nói rồi, ta đứng dậy bước tới giường rồi nằm xuống.Tiểu Văn quay lưng nhìn ta một cái rồi lại nhìn sang mẫu thân ta:"Chắc nàng ấy mệt nên không muốn ăn.

Chúng ta cứ ăn đi, tối chút nữa con đem thức ăn khác đến cho nàng."Mẫu thân ta buồn bã trả lời:"Đành vậy thôi.

Con ăn đi."Ta nằm trên giường rồi lúc nào ngủ cũng chẳng hay.

Sơn Tiểu Văn cũng biết cách lấy lòng mẫu thân ta lắm chứ.

Nhưng mà cái tên càng giỏi lấy lòng người khác thì càng không nên tin tưởng.Nửa đêm đang ngủ thì giật mình bật ngồi dậy, vừa định bước khỏi giường thì phát hiện ra Tiểu Văn đang cởi áo ở gần giường.

Ta hốt hoảng hỏi:"Ngươi làm cái trò gì vậy?"Tiểu Văn quay đầu lại, cơ ngực của hắn như đang chọt vào mắt ta, hắn bước tới:"Nàng thức rồi à? Đói chưa? Ta đi dọn cơm cho nàng."Hắn càng tới gần thì càng làm ta khó thở, cơ bắp gì mà to thế! Không ổn rồi, ta phải trấn tỉnh lại! Nghĩ rồi, ta đứng dậy rút kiếm chỉa vào ngực hắn:“Mặc áo vào rồi đi ra ngoài nhanh!”Vừa nghe ta nói thế hắn liền cuống cuồng lấy áo mặc vào vội giải thích:“Áo của ta bị dính ướt sốt cà nên ta mới cởi ra chứ không có ý gì đâu, nàng đừng hiểu lầm!Bây giờ có nghe gì ta cũng không lọt tay đâu.

Mà đây là thấy hắn dạo này muốn đi đâu là đi không có phép tắc gì cả nên phải phạt hắn.

Nghĩ rồi, ta liền nói với hắn:“Đi lãnh phạt 50 gậy.

Ngày mai lên đường lấy đầu yêu thú đó cho ta, không cho thêm thời gian nữa!"Nói xong, ta liền đi gọi binh sĩ vào đánh hắn giúp.

Lát sau hắn nằm ở trước sân phòng của ta và bị đánh thật.

Mặt của hắn trong rất căm phẫn, hắn gục đầu quỳ ở chịu đòn, hai tay nắm lại rồi đánh mạnh xuống đất.

Thấy vậy nên ta đóng cửa phòng lại rồi ngủ tiếp..Sáng hôm sau ta thức dậy đi dạo một vòng thành mà không thấy Tiểu Văn nữa, chỉ thấy mẫu thân ta, bà ấy nói Tiểu Văn sáng sớm đã rời thành rồi.

Chắc là hắn đi lấy đầu con yêu thú kia cho ta.…Sau khi hắn đi, ta giao việc trong thành lại cho mấy vị tướng quân rồi tới Hàn Trung Động tìm Liêu Kỹ bắt ông ta quay về làm theo lới hứa khiến cho Quỷ binh của ta bất tử nhưng ông ta nói mình vẫn còn bị thương nên không làm được.

Tức quá mà không nói được lão đó lời nào, ta đii một vòng Hàn Trung Động cho đỡ tức rồi chợt nhớ đến Hoa Linh.

Mấy lần trước về Hàn Trung Động không thấy Hoa Linh ra mặt, không biết giờ cô ấy đang ở đâu rồi.Vừa nghĩ tới ta liền đi hỏi người tìm, hỏi hết cả buổi thì mới biết được Hoa Linh đang ở rừng trúc.

Không nghĩ ngợi gì nhiều, ta đi đến rừng trúc tìm, đi một lúc thì thấy một ngôi nhà tranh, ta thấy Hoa Linh đứng bên ngoài ngắm hoa nên vội chạy lại.

Nhưng khi đến gần thêm một chút, ta bỗng phát hiện ra bụng của Hoa Linh to hơn bình thường, ở đằng sau cô ấy bỗng xuất hiện một tên nam nhân tuấn tú.

Ta bắt đầu thấy có gì đó sai sai nên cũng chậm bước đi lại..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.