Dục Lạc

Chương 120: Nơi Đẹp Đẽ Cách Mấy Cũng Không Làm Lòng Ta Lãng Mạn Được




"Đi về thôi, không thể ở đây lâu được."Nói rồi, ta bay lên trên không, đúng lúc đó một tia sét từ đâu đánh xuống, ta giật mình né sét vì mất chớn mà rơi xuống biển rồi chìm sâu xuống dưới, vừa định bơi lên thì đột nhiên kiếm của ta sáng chói lên, Tiểu Văn vừa lúc cũng nhảy xuống, hắn bơi tới ôm lấy ta, và ngay lúc này nước xoáy đột nhiên trở nên rất mạnh, kiếm của ta tự tuốt khỏi vỏ rồi rơi vào vòng xoáy, ta cố bơi lên để lấy lại kiếm thì Tiểu Văn ôm lấy lại nhưng càng lúc ta và hắn càng chìm sâu rồi bị hút vào vòng xoáy đó.Ta đã định bỏ Tiểu Văn ra để lấy lại kiếm nhưng hắn lại cứ cố gắng ôm chặt lấy ta, cuối cùng thanh kiếm vụt mất, ta và hắn cũng không biết bị kéo đi tới nơi nào, ta chỉ biết trước khi ta ngất đi thì nhìn thấy một luồn ánh sáng mạnh mà thôi....Ta lại mơ màng tỉnh dậy, mọi thứ cứ mơ mơ màng màng, hình như ta đang nằm ở trong một chiếc hộp, trước mặt chỉ có nền đá mà thôi, rồi đột nhiên thì bị ai đó kéo chân tuột xuống dưới, cảm thấy giống như đang rơi và khi nhìn lại thì thật là đang rơi.Sau một lúc rơi tự do, ta đáp xuống phải một cái thứ chất nền gì đó dẻo nhẹo.

Lòng đầy hoang mang, ta đứng dậy rồi thử bước đi, mỗi bước đi cứ lúng lên lúng xuống, ở đây chỉ có mỗi ta thôi, không thấy Sơn Tiểu Văn.

Ta vội lấy lại tinh thần quan sát thật kĩ mọi thứ nhưng chẳng có gì ngoài việc ta đang ở trong một cái hố cả, phía trên có vách đá xoa tròn chìa ra cùng những mũi giáo sắc nhọn chỉa ra ngoài như một cái rọ cá.

Sơn Tiểu Văn đâu rồi nhỉ? Khi nãy hắn ôm chặt ta lắm mà?Ở dưới đáy biển lại có chỗ không có nước sao, có khi nào đây là chỗ ở của 3 con thủy quái đó không?Ta lại bước đi tiếp tục.

Qua khỏi thứ chất dẻo đó ta lại tới một cái cửa hang lớn, thế là ta đi vào, trong đây có tới tận 5 ngã rẽ, ta đang phân vân không biết nên đi ngã nào thì đột nhiên có tiếng bước chân lộp cộp chạy tới, ta cố gắng nghe xem nó ở phía nào thì đùng một cái, ta bị nhấc bổng lên rồi chạy vụt đi thẳng về phía trước, hóa ra lại là Sơn Tiểu Văn tới nữa, hắn cong chân mà chạy, không biết xảy ra chuyện gì, ta thắc mắc hỏi hắn:"Có chuyện gì mà ngươi chạy dữ vậy? Ai đuổi theo ngươi sao?"Hắn sợ hãi cực độ, la lên:"Có con nhện muốn ta cho một đứa con.

Đáng sợ quá đi mất!""Cái gì? Sao ngươi không cho đi, để bây giờ bị đuổi theo thế này.""Con của ta chỉ do một mình nàng sinh ra mà thôi."Hắn vừa dứt câu nói đó, thì đột nhiên thắn gấp lại, trước mặt ta bây giờ là một con nhện lớn kinh khủng, phía sau cũng có một con nhện vừa đuổi tới.

Biết đường nào cũng chết nên ta vội tìm cách thoát thân, ta nhảy khỏi tay Tiểu Văn, đứng nhìn con nhện đó rồi nói:"Ngươi muốn gì ta cho đó.

Đừng có đụng tới ta, ta không liên quan đâu."Tiểu Văn hớt hải chạy lại ta: "Nàng nói gì vậy? Ta là của nàng mà, nàng phải nói với nó không được đụng tới ta chứ!""Ngươi không làm gì nó thì làm sao nó muốn đẻ con cho ngươi.

Ngươi tự chịu đi."Con nhện kia bỗng nhiên biến thành một nữ nhân, nó bước tới và nói:"Ta không có ý hại các người.

Tên đó bị trúng độc rồi, nếu như trong 2 canh giờ không được giải độc thì sẽ chết.

Là ta vô ý hại hắn, ta muốn chuộc lỗi.

"Ta ngạc nhiên:"Trúng độc gì?"Cô ta trả lời: "Độc tình."Vừa nghe cô ta nói xong, ta hốt hoảng đẩy Tiểu Văn ra, hắn ngã xuống đất, tròn xoe mắt nhìn ta:"Hàn Hàn! Nàng tại sao lại đối xử tệ bạc với ta như vậy hả?"Ta mặc kệ hắn, thử bước lại chỗ nữ nhân kia, hỏi:"Sao hắn bị trúng độc vậy?"Cô ta trả lời: "Chỗ ta ở là Hoa vực, lúc ta đang hái hoa thì gặp hắn nắm dưới đất, thấy vậy ta mới đem hắn về nào ngờ đâu trong lúc ta đi vắng hắn lại tỉnh lại rồi lấy nhằm bình độc mà uống, chuyện là vậy đó.""Vậy sao không mặc kệ hắn đi, sao còn đòi có con với hắn, cô không sợ mình thiệt thòi à?""Ta ở đây mấy vạn năm nhưng chưa từng thấy ai khôi ngô như hắn.

Ta chỉ muốn có thể sinh ra một đứa trẻ xinh đẹp chút thôi.

Đằng nào ta cũng rất cô đơn."Nghe cô ta nói vậy thì ta đã hiểu rồi.

Cũng đúng, Sơn Tiểu Văn bây giờ đang ở trong hình dạng con người, không có sừng cũng không đáng sợ, nữ nhân bị mê hoặc là phải.

Ta nhếch môi cười đáp lại cô ta:"Vậy à? Vậy ta hiểu rồi."Nói xong, ta quay lại nói với Tiểu Văn:"Tiểu Văn, ngươi đồng ý với cô ta đi.

Đằng nào thì ngươi cũng rất yếu, có người tình nguyện cho ngươi rồi này."Tiểu Văn bật dậy: "Yếu gì hả? Ta yếu khi nào?"Ta nháy mắt với hắn rồi trả lời: "Cưới nhau 2 vạn năm mà ngươi vẫn chưa cho ta đứa con nào chẳng lẽ không yếu?Ta thấy ngươi vô dụng muốn bỏ lâu rồi, hôm nay có cô nương đây, thôi thì ngươi ở lại đi, ta đi kiếm người khác."Tiểu Văn hình như đã hiểu, hắn khóc lóc bò tới ôm lấy chân ta:"Đừng mà, chỉ có hai vạn năm thôi mà, từ từ sẽ có con thôi.

Nàng đừng bỏ ta."Cô gái kia ngeh vậy nhăn nhó tỏ ra hơi bất ngờ: "Nhìn hắn lực lưỡng vậy chẳng lẽ lại bất lực sao?"Ta quay qua đi lại vỗ vai cô gái đó:"Đừng nhìn mặt mà bắt hình dong, hối hận không kịp đấy.

Ta và hắn từ nhỏ có hứa hôn nên ta mới phải lấy hắn, ta xui xẻo được rồi, cô đừng xui xẻo giống ta."Cô ta lùi lại: "Vậy...vậy ta không làm phiền hai người nữa.Nói xong thì từ từ bỏ đi, con nhện còn lại cũng biến đi.

Xem ra nam nhân có đẹp mấy mà bị yếu sinh lý thì cũng chẳng có cô gái nào dám đến gần, cách này quả thật hữu dụng.

Thấy họ đi cả rồi ta mới đi lại chỗ Tiểu Văn:"Đi rồi, không cần diễn nữa."Hắn đứng lên nhưng lại xấu hổ giấu mặt đi: "Ta xin lỗi, gây phiền phức cho nàng rồi.""Không sao.

Ngươi ổn không? ""Không ổn chút nào.

Gần 2 canh giờ rồi, ta cảm thấy lần này phải chết thật rồi.""Ai bảo ngươi uống thứ linh tinh làm gì? Bây giờ sao đây? Không biết chỗ này là đâu làm sao quay về? Đi tìm cái hang nào cho ngươi nghỉ mệt trước đã."Ta bỏ hắn rồi đi tiếp.

Không ngờ trong lúc sinh tử vì trúng độc mà một nam nhân như hắn lại còn nghĩ tới không được có lỗi với người mình yêu.

Sao đột nhiên ta thấy cảm động thế này?…Một lát sau ta đến được một cái hang, ta và Tiểu Văn đi vào đó.

Tiểu Văn nằm trên đất cuộn người lại, áo của hắn đỗ mồ hôi đến ướt cả lưng, thấy vậy ta quay qua hỏi nhỏ:"Trúng độc thật sao?"Hắn bóp chặt ngực mình:"Ta đau quá, không chịu nổi nữa rồi.""Không chịu nổi cũng ráng chịu đi.

Làm gì có độc nào giải chỉ bằng cách đó thô thiển như vậy.""Ta cảm thấy không ổn rồi.

Ta không muốn chết ở đây, ta còn muốn ở cạnh nàng."Hắn quay lại nhìn ta, ta liền ngồi co chân lại:"Hay là ta tìm cô gái đó lại cho ngươi? Không thì giờ chúng ta tìm cách rời khỏi đây? ""Còn kịp không? Nàng không muốn giúp ta sao?""Giúp cái đầu ngươi!”"Nếu ta chết thật thì sao? Nàng có đau lòng không? "Tiểu Văn đột nhiên đưa tay chạm vào chân ta, ta giật mình gạt tay hắn ra, hắn nhìn ta rồi rơi lệ quay đi, nói:"Coi như ta mệnh khổ, ta không làm phiền nàng nữa.

Chuyện là do ta tự chuốt lấy, ta sẽ tự chịu."Nói xong câu đó hắn im lặng hẳn, thấy vậy ta cũng đi ra khòi hang cho hắn thoải mái giải quyết vấn đề của mình….Ta ngồi bên ngoài hang chờ, cứ lâu lâu lại nghe hắn rên một tiếng nghe rất chi là gợi tình, nghe đến nổi ta cũng rợn sóng lưng.Lát sau, hắn đứng dậy đi ra, mặt có hơi ửng hồng một chút.

Ta đứng dậy nhìn từ đầu tới chân hắn, rồi hỏi:"Ngươi hết rồi sao?"Hắn đáp:"Ừm, hết rồi.”"Thú thật thì ta cũng chẳng muốn mình kêu kỳ kị thi ai đâu nhưng mà biết hắn ở trong động tự giải quyết “nhu cầu” thì ta buộc lòng phải kị thị hắn, thấy hắn cứ dơ dơ thế nào ấy, nhất là hai tay.

Không muốn nhìn hắn nữa, ta quay lưng bỏ đi trước còn hắn thì nhanh chóng đi theo sau.

Ta phải đi tìm thanh kiếm của ta, nó nhất định ở đâu đây thôi.

Đi được một lúc thì nhìn thấy một con suối nhỏ, Tiểu Văn liền chạy đi rửa tay.

Tuy hành động bình thường nhưng ta lại thấy nó ám muội sao ấy, mắt ta cứ hễ nhìn vào hắn là cứ tập trung vào cái bên dưới, kì thật!Ta và Tiểu Văn đi khắp nơi rồi lại quay về nơi có nền đất dẻo đó, ta bước ra đứng giữa rồi nhìn lên cao nơi giống một cái miệng núi lửa có những mũi giáo đâm ra rồi bay lên đó, Tiểu Văn hốt hoảng bay lên theo:"Hàn Hàn, nguy hiểm đó!"Ta luồn lách qua những khoảng cách nhỏ rồi đứng hẳn lên một ngọn giáo, trước mắt ta bỗng hiện ra một cánh đồng cỏ rộng lớn, Tiểu Văn vừa lúc cũng bay lên, ta vội nói với hắn:"Cứ đi theo ta được rồi, đừng lên tiếng, om sòm quá!"Nói rồi ta lại bay xuống cánh đồng cỏ đó, tưởng cỏ ngắn thôi nhưng nào ngờ đâu vừa chạm đất thì cỏ đã mọc cao hơn cả đầu, ta chẳng còn thấy đường đi nữa.Tiểu Văn thấy vậy liền vội kéo ta lên, đặt ta lên vai, ta cảm thấy hơi mất mặt một chút nên liền lấy giọng lại, nói:"Không phải ta thấp mà là cỏ cao thôi."Tiểu Văn mỉm cười:"Ta biết mà.

Nàng muốn đi hướng nào?""Đi thẳng đi, ta cảm thấy kiếm của ta đang ở phía trước."Tiểu Văn đi thẳng, vừa đi hắn vừa nói chuyện:"Hôm qua lúc sét đánh ở chỗ ta ở sao nàng không đến?"Ta trả lời:"Lúc chỗ ngươi bị sét đánh thì chỗ Đại Lục cũng bị đánh nên ta đến cứu hắn.""Vậy sao nàng không chọn cứu ta?""Ngươi cũng ra được còn gì.""Nếu lỡ ta chết trong đám cháy thì sao?""Ta không nghĩ ngươi chết cháy được đâu, ngươi thừa sức chạy mà.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.