Dục Lạc

Chương 100: Quái Thú Là Kẻ Đa Nhân Cách Ư




Ta trả lời: "Ghi giấy cam kết."Một người đem giấy lên, ta cầm lấy giấy và viết vào đó rất nhiều quy định, viết xong, ta đưa cho Tiểu Văn ký tên và đóng dấu vào.

Hắn cầm lấy nhưng vẫn chưa hiểu gì, quay lại nhìn ta trong ngơ ngác nhưng rồi cũng chịu ký tên lăn tay vào, ta cũng làm hệt như vậy.

Xong hết việc, ta đưa giấy cho người đem cất rồi quay lưng đi vào thành.

Hắn đuổi theo ta, chặn lại:"Nàng bảo ta ký giấy đó rốt cuộc có âm mưu gì không? Ta nói cho nàng biết, một điều khoản trên giấy không làm ta bị nàng điều khiển đâu.

Nàng còn dám làm ta điên lên ta thật sự sẽ không nhượng bộ nữa."Ta chán nản trả lời hắn:"Sao cũng được.""Sao cũng được là sao? Nàng nói rõ ra đi, không nói ta sẽ đốt thành này của nàng.""Đốt thì đốt đi.""Nàng tưởng ta không dám đốt à? Ta bảo nàng bỏ hết việc ở đây đi! Nàng muốn ta móc mắt của nàng lần nữa mới chịu đi theo ta sao?"Vừa nghe tới đây, ta tức giận lườm hắn: "Ngươi cứ thử đi.

Đừng có lấy ta ra mà so với phàm nhân yếu đuối kia.

Ngươi lấy mắt của ta, cả đời này ngươi cũng đừng mong có hạnh phúc.

Ta nhân nhượng không có nghĩa là ta bỏ qua chuyện cũ, lần đầu ngươi lấy mắt của ta, ta có thể bỏ qua, lần thứ 2 thì chưa chắc.

Nhớ kĩ lời hôm nay ngươi nói, và hãy nhớ đó chính là một trong những lý do lớn nhất khiến ta không yêu ngươi nổi.

Muốn hỏi tại sao ta không yêu ngươi thì hãy hỏi lại hành động của ngươi đi.

Ngươi, không hề yêu ta! Bản năng của một quỷ vương bảo ngươi phải có được ta mà thôi.

Đừng có giỡn mặt, lên giọng với ta, ta sợ ngươi đó nhưng ta không sợ phải giết ngươi đâu.

Khôn hồn thì đừng chọc cho ta điên lên.""Nàng vừa nãy còn thỏa hiệp, bây giờ lại trừng mắt hùng hổ nói chuyện với ta vậy sao? Lúc nào mới thật là nàng đây?"Ta chỉ tay vào ngực hắn:"Ngươi làm sao thì ta như vậy.

Tự nhìn vào gương và nhớ lại coi ngươi có giống ta hay không, hay còn hơn nữa.

Ta hai mặt đấy, một mặt hiền và một mặt ác.

Còn ngươi là một mặt thú, một mặt quỷ! Con thú thì có mơ mới bằng con người.""Nàng!"Hắn đưa tay lên định đánh ta, gương mặt hắn tức giận nhìn vô cùng dữ tợn.

Ta nghênh mặt lên, nói lớn:"Đánh đi! Đánh rồi thì ngươi chính là con thú, một con thú không hơn không kém!"Ánh mắt hắn nhìn ta dần dịu lại, hắn hạ tay xuống.

Ngay lúc này ta tung ngay một cú tát thật mạnh vào mặt hắn, tát xong ta còn đạp mạnh vào bụng hắn cho hắn ngã xuống đất.

Ta chỉ tay vào mặt hắn, tức giận nói:"Ngươi đánh ta thì ngươi là một con thú.

Còn ta đánh ngươi, đây chính là dạy dỗ con thú không biết nghe lời.

Cầm thú không có lương tri, ta đánh cho ngươi nhặt lại cái lương tri nửa phần con người làm rơi.

Nhớ cho kĩ cái tát này của ta, ngươi được ở bên ta thì nên lấy làm phần phúc, đừng để ta tưởng tượng ra mình đang ở với một con động vật.

Kinh tởm còn hơn cả đạp phải phân."Nói rồi, ta hùng hổ bỏ đi, để lại hắn nằm dưới đất, ánh mắt thất thần giống như chết lặng.Hùng hổ chưa đầy 10 bước ta đã cuống lên mà chạy, vừa rời hành lang xuống đài, ta hét toáng lên, ôm cánh tay đau mà chạy:"Cảnh Khang! Cứu ta!"Xương tay của ta mới hồi phục, bây giờ lại tát hắn mạnh như vậy làm cho xương tay hình như lại gãy rồi.

Một phút ngầu chi giờ cho khổ thế! Chạy một lúc nữa thì Cảnh Khang và Đại Lục cùng nhau tới, ta mếu máo đưa cái tay lật lìa của mình lên trước mặt Cảnh Khang:"Tay ta gãy thật rồi này! Hu hu hu.."Vừa thấy ta như thế, hai bọn họ kẻ bế người bưng vác ta lên rồi chạy.

Họ đưa ta đến phòng của Cảnh Khang, để ta ngồi lên giường, Cảnh Khang nhìn sơ tay ta rồi hỏi:"Tay cô bị gì?"Ta quát hắn:"Ngươi là đại phu, ngươi không biết bị gì sao ta biết? Hôm trước Tiểu Văn bẻ gãy tay của ta, hôm nay ta đã tự chữa lành rồi nhưng hồi nãy ta tát hắn một bạt tai thì liền ra như vầy.

Ngươi xem coi!"Hắn tỏ ra bức xúc: "Sơn Tiểu Văn này đúng là không phải người.

Một nữ nhân mà hắn dám ra tay như vậy, mà còn là người hắn yêu nữa.

Quá đáng thật!"Nói xong, hắn cầm lấy tay ta, nắn nắn bẻ bẻ một hồi rồi "rộp" một cái, ta đau mà cứ tưởng bàn tay mất luôn rồi.

Hắn băng bó tay đau lại còn tay không đau thì xoa thuốc xong mới băng.

Tay ta như cái giò heo quơ quơ không làm được gì.

Đại Lục đang thoa thuốc vào vết bầm trên mặt cho ta.

Ta thở dài rồi nói với họ:"Kiếp này ta không thoát khỏi hắn rồi! Các người sau này phải ở bên cạnh ta băng bó vết dài dài."Đại Lục bức xúc: "Sao cô lại sống như mấy nữ nhân cam chịu nữa rồi? Lần này hắn đánh cô, ta sẽ trả thù cho cô.

Ta không tin tên khốn nạn đó dám đánh cô lần hai."Cảnh Khang: "Phải đó, lần này có đánh chết hắn cũng được."Ta nói: "Đánh thì đánh đó mà đánh chỉ đau tay thôi.

Hôm ở Chiến Thần Điện rõ ràng ta đâm hắn hai nhát, một nhát xuyên tim vậy mà các ngươi xem, hắn sống nhăn răng.

Hồi trước ở cạnh ta, rõ ràng ta nghe tim hắn ở bên trái vậy mà tới khi ta đâm nó chạy vào chính giữa rồi.

Khốn kiếp! Hắn còn là con người thì ta đưa cổ cho các ngươi chặt.

Không hiểu sao ta vướng phải tên này nữa?"Đại Lục: "Hồi đó ta bảo cô tránh hắn từ đầu cô đâu có nghe, bây giờ đáng đời cô."Ta lại nói: "Hồi đó ta tưởng hắn là con nít thôi, ta cũng có cho hắn đến gần đâu, là hắn tự đến tìm ta mãi.

Hắn là Quỷ Thiên Vương đầu thai để ám ta mà, làm gì chịu buông."Đại Lục: "Vậy giờ cô tính sao?"Ta: "Tạm thời để cho qua lần này.

Sau này chúng ta bày mưu giết hắn, tuyệt đối đừng trực diện, các người mà giết không thành hắn lại đến tìm ta thì ta lại lãnh đủ."Cảnh Khang: "Giết thật sao? Không còn cách nào thay đổi Tiểu Văn ư?"Ta liếc Cảnh Khang: "Ngươi giỏi thì đi mà thay đổi.

Hắn ghen rất dữ.

Ta đi với ngươi, hắn cũng ghen, với Đại Lục cũng ghen, với Chiến Thần thì càng ghen.

Ta mà chiều thì hắn sẽ được nước làm tới, nói không chừng bắt ta mang thai cho hắn mới chịu tha."Cảnh Khang: "Vậy cô sinh đi!"Hắn vừa dứt câu, cả ta và Đại Lục cùng nhau đạp thẳng vào mặt hắn, cùng đồng loạt nói: "Ngươi đi mà sinh cho hắn!"Cảnh Khang ôm mặt: "Các người làm gì mạnh chân vậy? Ta chỉ nói thôi mà."Đại Lục nạt hắn:"Câm cái miệng của ngươi lại cho ta nhờ."Lúc này ta đứng dậy, bước tới vài bước rồi nói:"Hắn tuy là rất điên cuồng nhưng có thể lợi dụng điểm này.

Quỷ tộc của hắn rất mạnh, huống hồ lời hứa của Liêu Kỹ vẫn còn, chúng ta cần lực lượng hùng hậu đó.

Ta có cách để áp chế hắn, khiến hắn nằm gọn trong lòng tay nhưng ta phải cho hắn cảm nhận hắn phải quy thuận ta.

Nhưng e rằng trong lúc ta chưa thuần hóa được hắn, nếu các người đi cạnh thì thì cái mạng của các người ta không đảm bảo."Nghe xong Đại Lục bước tới, kéo ta vào lòng hắn, ôm chặt: "Ta không cho cô đi với hắn nữa.

Ta sẽ giết hắn."Ta quay mặt lại dịu dàng nhìn Đại Lục: "Ta không phải không cho ngươi giết hắn, ta chỉ sợ đời này không còn người hiểu ta như ngươi mà thôi.

Đại Lục, ta xem ngươi còn hơn cả người thân, tình cảm của ta với ngươi còn hơn cả yêu.

Ta không muốn mất ngươi, không muốn ngươi gặp nguy hiểm, chúng ta còn có một đứa con, ngươi muốn bỏ lại ta một mình nuôi con sao?""Hàn Hàn..""Coi như vì ta.""Được..

ta hiểu rồi."Đúng lúc đó ở bên ngoài cửa có một giọng người nói vào:"Chủ nhân Sơn Tiểu Văn phải làm sao? Hắn ngã xuống giếng rồi."Vừa nghe thấy, ta lập tức chạy ra ngoài cửa:"Ngã giếng nào?"Tên binh sĩ báo tin trả lời:"Ở trong thành chỉ có một cái giếng, nó nằm ở phía tây thành."Đại Lục và Cảnh Khang cùng lúc chạy ra, ta và hai bọn họ chạy thẳng tới giếng nước đó.* * *Vừa chạy tới giếng nước đã thấy người bâu đầy xung quanh, ta hốt hoảng chạy tới, nhìn xuống giếng thì thấy Tiểu Văn đang đứng ở dưới nhìn lên, nước giếng còn chưa cao tới vai hắn, nhưng bất ngờ là ở chỗ cơ thể của hắn về lại hình người rồi, chỉ có mỗi cặp sừng là con thôi, trông cũng không quá đáng sợ như mới nãy.

Lúc này hắn nhìn thấy ta liền vui vẻ mà nói:"Ta biết nàng sẽ lo cho ta mà.

Nàng yên tâm, ta cố tình nhảy đó thôi."Ta quay lại, dựa lưng vào thành giếng, nhìn đám binh sĩ rồi hỏi:"Ai nói hắn ngã giếng?"Tên binh sĩ báo tin cúi đầu chạy ra:"Tiểu nhân thấy hắn nhảy xuống nhưng tiểu nhân nghĩ chẳng có ai bị điên mà tự nhiên nhảy xuống giếng cả nên tiểu nhân nghĩ hắn ngã.""Ta nói cho ngươi biết, hắn chính là điên như vậy đó.

Đầu hắn không có bình thường, sau này thấy hắn nhảy thì kệ cho hắn nhảy, nhưng kêu nhảy xa xa một chút, đừng có nhảy giết cũng đừng có vào báo lại với ta."Cảnh Khang từ đâu chen miệng vào: "Cô không lo cho Tiểu Văn à?"Ta lập tức lườm hắn, tự hỏi, sao cái tên này nói ra câu nào cũng khiến bị đánh vậy? Ta trả lời:"Cả thành chỉ có một cái giếng, hắn nhảy vào thì còn gì là sạch sẽ nữa mà dùng.

Hắn là đệ đệ ngươi đó, kéo hắn lên đi, ngươi kéo lên chắc hắn biết ơn ngươi, sau này hắn điên lên sẽ tha mạng cho ngươi.

Ở đó mà bênh vực!"Cảnh Khang lùi lại, im lặng.

Ta lại nhìn xuống giếng nước, hỏi Tiểu Văn tiếp:"Bị ta mắng tới điên rồi sao? Nhảy xuống đó làm gì?"Tiểu Văn nhìn lên trả lời:"Ta không có bị điên.

Hồi nãy nàng mắng ta, ta liền nghĩ ta sai rồi, ta phải tìm thứ gì đó để xin lỗi nàng.""Hức! Ngươi nghĩ thứ gì có thể làm ta tha cho tội của ngươi? Ta nhớ nó cả đời đấy, hận ngươi cả đời.""Không, nàng không hận ta đâu.

Nàng yêu ta mà.

Nàng nói ta bị điên nhưng ta thấy mình rất tỉnh, ta sẽ tìm ra thứ khiến nàng nguôi giận.""Ngươi nói xem dưới giếng có thứ gì quý giá tới nổi khiến ta hết hận ngươi?""Có cá.""Trong giếng làm gì có cá?""Thì dưới giếng không có cá nhưng ta tìm ra được cá thì mới quý chứ! Ta bắt cá to nấu cháu cho nàng."Vậy mà còn nói mình không điên, bình tĩnh chắc có người như hắn? Ta nói tiếp:"Vậy thì bắt đi nhá! Ta đi ăn cơm cùng con trai cưng của ta."Nói rồi ta quay lưng lại, chỉ tay vào giếng:"Lấy nắp đậy giếng lại, đá tản dằn lên.

Ta muốn xem hắn bắt cá đường nào.

Tên điên này đặt biệt điên hơn bình thường, các ngươi canh gác cho cẩn thận."Ra lệnh xong, ta cùng Đại Lục rời đi.

Cảnh Khang đứng không yên vì lo cho đệ đệ nhưng vẫn không kháng lệnh của ta được..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.