Dục Hỏa Trùng Sinh, Ta Phải Là Ác Nữ!

Chương 86




“Hứ…”

Tiêu Phong Hàn cười nhẹ ra tiếng, ý cười không rõ, cũng chỉ là phát ra một âm tiết rất trầm thấp.

Nữ nhân này từ khi ở Tạ gia đã cố ý làm lơ hắn, luôn tới bây giờ, cuối cùng cũng cho hắn một ánh mắt.

Quân Phi Yến, lá gan này ngày càng lớn rồi.

Tiêu Phong Hàn ý tứ không rõ cười một cái, điều này rơi vào trong mắt người bên cạnh chính là cười lạnh một tiếng, thêm nữa ánh mắt của Huyền vương gia tựa như luôn vô tình hay cố ý rơi vào trên người Phi Yến của Quân gia, mọi người rõ ràng cảm thấy Quân gia đại tiểu thư hôm nay phải xui xẻo lớn rồi.

“Thất hoàng đệ, hoàng huynh và đệ cũng có khoảng thời gian không gặp rồi, không bằng đến Tụy Anh lâu uống một ly? Còn về phần Quân đại tiểu thư, nàng ta nhanh mồm nhanh miệng cũng không phải một lần hai lần rồi, nếu như nói đến, cũng là không có ý xấu gì.”

Tiêu Thành Vũ dịu dàng mở miệng.

Nhưng Tần Lam lại nhìn nhìn ra, Tiêu Thành Vũ đang bán một cái tốt của nàng.

Hắn biết mâu thuẫn giữa Phi Yến Quân gia và Huyền vương, nói như vậy, trên thực tế là cho nàng một ân huệ.

Tần Lam cười không tiếng một cái, tâm cơ của Tiêu Thành Vũ đúng là dùng bất chấp mọi thủ đoạn.

“Ồ, lục hoàng huynh, hoàng đệ còn có chút hiếu kỳ, Quân gia đại tiểu thư này lại làm chuyện gì? Chi bằng…”

Ánh mắt của Tiêu Phong Hàn động đậy, rơi vào trên người của Khương Vân Nhi: “Vị này chính là Khương nhị cô nương sao, chi bằng mời Khương nhị cô nương mới một chút?”

Hắn hỏi.

Âm thanh lạnh lùng xa cách, ánh mắt ngưng tụ ở trên người của người khác lộ ra luồng điên cuồng tản mạn.

Khương Vân Nhi đột nhiên bị điểm tên lồng ngực hồi hộp, sau đó cung kính hướng về phía Tiêu Phong Hàn hành lễ: “Dân nữ Khương Vân Nhi tham kiến Huyền vương gia, xin Huyền vương gia làm chủ cho dân nữ.”

Lễ nghi rất chu toàn, thu lại dáng vẻ kiêu ngạo, ngược lại lộ ra oan ức ngấm ngầm chịu đựng.

“Ngươi nói, nếu là thật, đương nhiên bổn vương sẽ thay ngươi làm chủ.”

Tiêu Phong Hàn nói.

Giọng nói của hắn trầm thấp, âm thầm mang theo một chút khàn, rất dễ nghe.

Cuối cùng Khương Vân Nhi mở miệng, nàng ta mang theo giọng nói oan ức ngấm ngầm chịu đựng chầm chậm thuật lại, trật tự rõ ràng.

“Huyền vương gia, dân nữ chưa từng có cuộc đố cược nào với Quân đại tiểu thư, Quân đại tiểu thư ở tình hình không có bất kỳ bằng chứng nào, chỉ dựa vào một cái miệng, liền xử oan như vậy cho dân nữ, thậm chí còn vu oan cho lục hoàng tử, dân tức thật sự giận dữ, mời vương gia làm chủ cho dân nữ.”

Khương Vân Nhi khom người.

Bên trong trà lâu, nhất thời yên lặng như tờ, mọi người hô hấp đều dè dặt cẩn thận.

Tay của Tiêu Phong Hàn giữ mép của xe lăn, vẫn chưa lên tiếng.

Yên lặng như vậy, khiến mọi người càng run sợ trong lòng, luôn cảm thấy sau một khắc Quân Phi Yến sẽ bị Huyền vương gia cho một cái tát đánh bay.

Chỉ có Tiêu Thành Vũ, hắn híp mắt lại, luôn cảm thấy có chút không đúng.

“Quân Phi Yến, ngươi có gì muốn nói?”

Bất chợt, giọng nói của Tiêu Phong Hàn trầm ấm vang lên.

Tần Lam bị điểm tên, nhìn mắt nhìn mắt với Tiêu Phong Hàn, nét mặt không kiêu ngạo không sủng nịnh, không có kinh hoàng sợ hãi, nàng mím môi, không có mở miệng.

Nàng có cách, khiến cho Khương Vân Nhi thừa nhận cuộc đặt cược ở Vân Trang Các hôm đó.

Nhưng mà, Tiêu Thành Vũ sẽ liếc qua một cái.

Khóe miệng của Khương Vân Nhi cong nhẹ một cái, nhớ đến chuyện ở ngọc tuyền hoàng gia này nàng không những không sao, mà còn có lược danh tiếng, ngược lại Quân Phi Yến làm cho cả thân tanh, sợ là lại gặp xui xẻo lớn.

“Ừm?”

Thấy Tần Lam hồi lâu chưa mở miệng, hắn ta trầm thấp nhả ra một âm tiết đơn.

Tần Lam nâng mặt lên, ánh mắt trong trẻo và gợn sóng rơi vào trên người Tiêu Phong Hàn, lại chậm rãi hướng về phía mọi người, chỉ nghe nàng nói: “Quân Phi Yến ta ở trong lòng mọi người hung hăng càn quấy, ỷ thế hiếp người, ngược lại cũng không phải là một ngày hai ngày rồi, nhưng có một chuyện mọi người cũng nên biết, ta chưa bao giờ nói dối.

Khương nhị tiểu thư luôn miệng nói ta vu oan nàng, nói ta khiến cho lục hoàng tử bị oan, vậy sao ta không vu oan người khác, không đổ oan cho người khác.

Cũng giống với Khương nhị tiểu thư đã nói, ta và nàng ấy trước kia không thù, hôn nay không oán, lại vì sao phải không biết tại sai vu oan cho ta? Còn khua chiêng đánh trống như thế, thậm chí không tiếc đắc tội lục hoàng tử? Còn về chuyện nửa tháng trước Khương nhị tiểu thư đánh cược với ta, ta quả thực không có chứng cứ, nhưng Khương nhị tiểu thư ngươi cũng không có bằng chứng có thể chứng minh bản thân không có nói qua?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.