Dục Hỏa Trùng Sinh, Ta Phải Là Ác Nữ!

Chương 67




Nghe thấy lời của Tần Lam, Tiêu Chính và quận chúa Vinh Hoa nhìn nhau một cái, sau đó nói: “Nha đầu Phi Yến, ngươi chỉ cần chế ngự được hỗn tiểu tử đó, làm sao cũng được.”

Nghe được lời này, Tần Lam liền yên tâm rồi.

“Được.”

Tần Lam khẽ mỉm cười, sau đó nâng chân lên, mở cửa ra,

Vừa vào mắt đã nhìn thấy hai người hầu đứng ở đó, bộ dạng lúng túng, trên người tên là tiểu Đức Tử toàn thân đều ướt, cả gian nhà là mùi thuốc.

Hai tên người hầu nhìn thấy Tiêu Chính và quận chúa Vinh Hoa, nhanh chóng hành lễ, Tiêu Chính khoát khoát tay để hai người họ lui xuống.

Bốn người vào trong nhà, Phùng lão vác theo hòm thuốc của ông ta rất cẩn thận đứng ở sau cùng.

Băng qua sảnh ngoài, đi vào trong phòng, vừa nhìn đã thấy chén gốm rơi vỡ ở trên đất, trên giường hẹp Tạ Chi Quang thân trên trần truồng, thân dưới mặc quần ngắn, nằm dang tay dang chân ở trên giường hẹp, nhắm mắt lại một bộ dạng không còn gì luyến tiếc.

“Chi Quang, con lại đang phá gì vậy?”

Quận chúa Vinh Hoa nhìn thấy đống hỗn độn trên đất, chau mày thở dài hỏi, một bộ dạng không biết phải làm thế nào.

“Nương, ta phá chỗ nào chứ? Thuốc đó thật sự đắng… ta uống không được, không muốn uống…”

Tạ Chi Quang nghe thấy tiếng mẹ của hắn ta, mở mắt gào khóc la lên, vừa quay đầu, nhìn thấy Tần Lam đang đeo mũ ô sa, ngẩn người ra, tiếp đến giận dữ nói: “Đây là ai, nương, hai người thông qua sự cho phép của ta chưa? Đã dẫn nữ tử đến phòng của ta rồi?”

Tạ Chi Quang gào khóc nói.

Đưa tay nắm lấy chăn gấm che bản thân.

“Quang Nhi, con không muốn Phùng lão thi châm cho con, lại không uống thuốc, vì thế nương lại lần đã tìm đến một đại phu qua đây, vị đại phu này y thuật rất cao minh, để nàng ấy giúp con thi châm, con rất nhanh liền có thể xuống đất rồi.”

Quận chúa Vinh Hoa giải thích nói.

“Không cần, cút cút cút, ai ta cũng không cần.”

Vẻ mặt của Tạ Chi Quang đều là sự chống đối, gào khóc nói.

“Quang Nhi, con nghe lời, con không phải tiểu hài tử nữa rồi, không thi châm không uống thuốc con có thể khỏi sao?”

Vẻ mặt quận chúa Vinh Hoa không có cách nào khuyên dỗ.

“Ta nằm mấy ngày là khỏi rồi, để bọn họ đi hết.”

Toàn thân Tạ Chi Quang đều viết đầy từ chối.

Tần Lam nhìn thấy cảnh này, chỉ cảm thấy Tạ Chi Quang đúng là thân trong phúc không biết phúc, hắn ta không biết tối hôm qua khi xảy ra chuyện, cha mẹ hắn đã khổ sở lo lắng thành bộ dạng gì rồi, hôm nay còn ở đó làm khổ, lại không phải đứa trẻ bốn năm tuổi, uống miếng thuốc đâm cây châm làm ầm ĩ đến như vậy.

Tần Lam trực tiếp nhấc chân đi về phía giường hẹp, tiếp tục đi về hướng Tạ Chi Quang.

“Ngươi làm gì? Ngươi đừng qua đây, nhanh chóng cút ra, tiểu gia không cần ngươi trị.”

Tạ Chi Quang không dám vận động mạng, nếu không sẽ rất đau, mắt thấy Tần Lam đi về hướng của hắn, đôi mắt hoa đào trừng to, giống như một con báo nhỏ đang giận dữ, hướng về phía Tần Lam cắn răng chịu đựng.

Tần Lam căn bản không để Tạ Chi Quang vào trong mắt, hắn lúc này trong mắt bản thân chỉ là một con hổ giấy.

Chỉ nhìn thấy Tần Lam đi đến bên mép giường, trực tiếp kéo ra tấm chăn bông trên người Tạ Chi Quang, sau đó ở chỗ xương sườn bên phải của hắn ấn một cái, chỉ nghe thấy một tiếng thét thảm giống như heo bị làm thịt vậy: “Ôi nương của ta ơi, đau chết tiểu gia rồi.”

“Xương sườn của ngài gãy rồi, đâm vào trong nội tạng, vốn là chứng bệnh vô cùng nguy hiểm, nếu như không dùng thuốc kịp thời, dẫn đến miệng vết thương viêm nhiễm, sợ là có nguy hiểm đến tính mạng.”

Tạ Chi Quang bị ấn một cái, đau đến cả thân người đều phải hít hơi lạnh, chỉ hơn thế không thể tát Tần Lam một cái, thế nhưng không dám nâng tay, vừa động đậy cả người đau nhức.

“Phùng lão, ta tay không đến, không có đem ngân châm, có thể mượn của người dùng một chút không.”

“Trời đất, nữ nhân này ngay cả ngâm châm cũng không có, ngươi biết xem bệnh gì chứ, nương à, hai người nhanh làm đuổi nàng ta đi, nhanh chóng.”

Tạ Chi Quang gào khóc kêu lớn.

“Vân hạnh cực kỳ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.