Dục Hỏa Trùng Sinh, Ta Phải Là Ác Nữ!

Chương 57




Nghe thấy Lãnh Mục hỏi, Tần Lam ném cho hắn một ánh mắt, ánh mắt này khiến Lãnh Mục có chút cảm thấy mạc danh kỳ diệu.

Cũng may trên đường về không gặp phải Phùng Thần, nếu không thì quả thật có trăm cái miệng cũng không nói rõ được.

Một đường thuận lợi rời khỏi Huyền vương phủ, xe ngựa của phủ tướng quân dừng ở góc phố, Tần Lam tiến lên chào hắn một tiếng, sau đó đi vào phủ.

Tuy rằng nàng trở về tay không, nhưng Tiêu Phong Hàn đã nói sẽ phái người đưa thuốc giải tới, Tần Lam cũng không nghi ngờ lời nói của hắn, nguyên nhân bởi vì với thân phận của Tiêu Phong Hàn, nếu hắn muốn từ chối cũng không có gì là không được, nhưng nếu đã đồng ý thì hắn nhất định sẽ làm.

Về đến Quân gia, xe ngựa vừa dừng lại liền có một người trong bóng tối bước ra, trên tay cầm một cái túi màu xanh, trực tiếp đưa cho Tần Lam, sau đó gật đầu, trong nháy mắt liền biến mất vào bóng đêm.

Tần Lam mở ra nhìn thử một chút, phát hiện bên trong có rất nhiều dược liệu, đặc biệt còn có Bách Linh Thảo vẫn còn dính dấu vết bùn đất rất mới, hiển nhiên là vừa mới hái, tổng cộng có hai mươi cây.

Tần Lam đoán rằng Tiêu Phong Hàn có một điền trang trồng thảo dược.

“Nha đầu, đó có phải người của Huyền vương phủ không?”

Quân Lôi Đình vẫn đang đợi sẵn ở cửa, nhìn thấy chuyện vừa diễn ra trước cửa phủ, nghe thấy nữ nhi của mình đến Huyền vương phủ liền suýt ngã ra đất.

Nếu không có lão phu nhân ngăn cản, hắn thật sự đã ngã ra rồi.

“Vâng, đây là thuốc con lấy từ Huyền vương phủ có thể làm thuốc giải An Hồn Lạc, bây giờ con sẽ nấu thuốc, rất nhanh sẽ có thôi.”

Tần Lam trực tiếp nói.

Quân Lôi Đình vẫn chưa hết nghi ngờ, biết rằng lúc này chưa nên gặng hỏi, gật đầu sau đó cùng Tần Lam vào phủ.

Vào tới nội phủ Tần Lam liền nhận thấy bầu không khí khác hẳn, lính canh túc trực cũng nhiều gấp ba lần bình thường.

“Nha đầu, mọi thứ đều đã được điều tra cặn kẽ xong rồi, từ quản gia xuống nha hoàn, không hề có người nào rời khỏi phủ tướng quân. Nếu người hạ độc là người trong phủ, vậy hắn nhất định vẫn còn trong phủ. Nha đầu, con có biện pháp để tìm được kẻ này không?”

Ánh mắt Quân Lôi Đình lạnh lùng.

Nếu như tìm được kẻ đó, nhất định sẽ không dễ dàng tha cho hắn.

“Có thể, chỉ cần hắn vẫn còn trong phủ, con nhất định có thể khiến hắn xuất đầu lộ diện.”

“Được.”

Tần Lam cầm lấy cái túi màu lam mà Tiêu Phong Hàn đưa cho nàng, trực tiếp đi vào phòng bếp, dược liệu khá đầy đủ, còn thừa ra một ít để điều chế thuốc giải.

Tần Lam nhanh chóng đong đếm nấu thuốc, nhìn thuốc được sắc ra, Tần Lam liền thở phào nhẹ nhõm.

Quá trình này diễn ra rất nhanh, thuốc giải An Hồn Lạc đã được điều chế, ngoại trừ việc dịch nhựa của Bách Linh Thảo không dễ tìm ra.

“Đây là thuốc giải sao?”

Người trong phủ không ai dám ngủ. Nhìn thấy chén thuốc mà Tần Lam vừa chuẩn bị xong, Diêm Như Mai lo lắng bật dậy, suýt nữa ngã ra đất. Nhìn Nhị thẩm nương đút từng thìa thuốc cho Quân Linh Nhi, Tần Lam tiến lên bắt mạch cho nàng, mạch tượng tuy vẫn còn rất chậm, nhưng đã tốt hơn trước rất nhiều, biết rõ đây là do thuốc giải vẫn chưa hoàn toàn phát huy tác dụng, Tần Lam cuối cùng cũng buông lỏng trái tim mình.

“Nhị thúc, nhị thẩm, Linh Nhi muội muội sẽ sớm tỉnh lại thôi, hai người yên tâm, nàng không sao rồi.”

“Tốt quá, tốt quá rồi Na Na, nếu như không có con….”

“Đừng nói vậy, nhị thẩm nương, Linh Nhi là muội muội của con, con tất nhiên sẽ không hy vọng nàng xảy ra chuyện gì.”

Tần Lam nói.

Diêm Như Mai lau nước mắt, vẫn còn có chút lo lắng.

Thấy Như Mai như vậy, Tần Lam cũng hiểu được tâm trạng của bà nên cũng không tiếp tục nói nhiều, nàng quay sang tổ mẫu đang ngồi bên cạnh.

“Tổ mẫu, cũng muộn rồi, cháu gái đỡ người đi xuống nghỉ ngơi trước.”

Quân lão phu nhân đứng dậy,

“Tổ mẫu không sao, nha đầu, con có muốn nói cho tổ mẫu biết chuyện gì xảy ra ở Huyền vương phủ không?”

Từ lúc Tần Lam rời đi, lão phu nhân đã luôn nghĩ đến chuyện này, răng cũng bắt đầu thấy đau rồi.

Bà không ngăn cản, một bên vừa lo lắng cho cháu gái nhỏ, một bên vừa lo lắng nàng đi Huyền vương phủ xảy ra chuyện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.