Đức Dương Quận Chúa

Chương 97: Ta Ấy Mà Chính Là Quá Lương Thiện




"Kỷ công tử rất xuất sắc." Trở lại phòng Trần Tử Thiến nói với Ân Trường Hoan "So với tưởng tượng của ta thì tốt hơn nhiều."

Đối mặt với biến cố như vậy, không phải tất cả mọi người có thể phân rõ được đúng sai, còn có thể thủ vững bản tâm.

"Biểu ca Kỷ Thừa đúng là rất tốt, Kỷ Oánh Oánh mặc dù tính tình không tốt nhưng kỳ thật cũng không xấu.

" Ân Trường Hoan gắp một con tôm bự cho vào trong nồi, hồ nghi nói "Thật không biết Gia Hòa nuôi đôi nhi nữ này thế nào."

Trần Tử Thiến nhìn nước trong nồi sôi bốc lên, nhớ tới lời vừa mới nói cho Kỷ Thừa "Có thể là theo người Kỷ gia."

Kỷ gia là thế gia truyền thừa trăm năm, dù chợt có bất thành khí đệ tử nhưng đại đa số vẫn là lương kim mỹ ngọc.

Tôm to màu xanh dần biến thành màu đỏ mê người, Ân Trường Hoan gắp lấy "Nói cũng phải."

Dù sao không thể là theo Gia Hòa.

Hai người bọn họ vừa nghe vừa ăn, hơn nửa canh giờ sau mới rời khỏi, lúc ở cửa ra vào còn gặp Kỷ Thừa cùng với hai người trẻ tuổi khác đang định rời đi.

Hai người này mặc áo gấm, cũng hẳn là công tử thế gia, Ân Trường Hoan cảm thấy diện mạo của bọn hắn có chút quen thuộc nhưng không nhớ rõ thân phận cụ thể, bình thường người khó coi nàng đều nhớ không rõ ràng lắm.

Hàn huyên hai câu, định đi lên tính tiền thì hộ vệ nói với Ân Trường Hoan "Kỷ công tử đã thanh toán rồi ạ."

Ân Trường Hoan nghe xong há mồm muốn nói chuyện, Kỷ Thừa nói trước "Một bữa cơm mà thôi, Trường Hoan còn muốn khách khí với ta sao?"

Cũng không phải muốn khách khí, Gia Hòa bị phế, tài sản thuộc về phủ trưởng công chúa đều bị thu về, trong tay Kỷ Thừa cùng Kỷ Oánh Oánh nhất định không còn dư dả như trước.

Tựa hồ biết suy nghĩ của Ân Trường Hoan, Kỷ Thừa nói "Tôn thất thu hồi đi chỉ là một phần, phần lớn trong phủ là do ban thưởng từ chỗ ngoại tổ mẫu và hoàng thượng, những thứ này đều để lại cho ta cùng Oánh Oánh, cho nên muội yên tâm, ngân lượng cho một bữa cơm ta vẫn có."

Bị nhìn thấu tâm tư, Ân Trường Hoan đành cười một tiếng, có chút ngượng ngùng.

Kỷ Thừa lại rất thản nhiên, dù có Trần Tử Thiến cùng bạn bè hắn ở đây, trên mặt cũng không có nửa điểm dị sắc.

Rời khỏi chỗ Kỷ Thừa, Ân Trường Hoan lại cùng Trần Tử Thiến đi dạo đến mấy chỗ bên cạnh, mãi đến sắc trời dần tối thì nàng mới đưa Trần Tử Thiến về Trần gia rồi trở lại phủ quận chúa.

Vừa xuống xe ngựa, người gác cổng liền chào đón nói "Quận chúa, thái tử điện hạ tới."

Ân Trường Hoan nghe vậy nhanh chân đi vào trong "Đến đây từ lúc nào?"

"Mới được hai chén trà." Người gác cổng chạy chậm đến đuổi theo Ân Trường Hoan "Nhược Vân cô nương vốn định phái người đi tìm quận chúa nhưng bị thái tử điện hạ cản lại."

"Ta biết rồi."

Diệp Hoàn gần đây bận việc đến túi bụi, Ân Trường Hoan đã vài ngày không nhìn thấy hắn.

Nàng càng chạy càng nhanh, ngày bình thường muốn đi hết chỗ này không bao lâu là đến.

Diệp Hoàn đang ở trong chính sảnh, Nhược Vân đứng bên ngoài, nhìn thấy Ân Trường Hoan liền vội vàng đi tới "Thái tử điện hạ nói muốn ăn lẩu cay nên nô tỳ cho người đi chuẩn bị rồi."

Lại là lẩu cay, Ân Trường Hoan nhẹ gật đầu, đi vào chính sảnh, chỉ thấy Diệp Hoàn một thân thường phục ngồi trên chỗ khách tọa, tay cầm thoại bản mà nàng hay đọc giết thời gian, bản này hình như là nàng vừa mua, kể về chuyện của hai vị thần tiên.

Nàng rất thích truyện này, bởi vì nhân vật nam nữ chính đều rất xinh đẹp.

Nghe thấy tiếng nàng đến, Diệp Hoàn ngẩng đầu, nhìn thấy nàng liền lập tức nở nụ cười ôn nhu "Về rồi."

"Ừm." Ân Trường Hoan ngồi vào cạnh Diệp Hoàn "Sao không phái người tới nói trước một tiếng? Hôm nay không hồi cung ư?"

Hai ngày trước Diệp Hoàn đã chính thức chuyển vào Đông Cung.

"Ta xuất cung làm ít chuyện, làm xong sớm nên ghé thăm nàng một chút." Diệp Hoàn buông thoại bản xuống "Không về, lát nữa về phủ Vĩnh vương."

Hai người đi nhà ăn, Ân Trường Hoan nói cho Diệp Hoàn nàng đi Trần gia, mặc dù hạ nhân khả năng đã nói với Diệp Hoàn hướng đi của nàng.

"Lúc chúng ta đi nghe kể chuyện thì gặp phải biểu ca Kỷ Thừa." Ân Trường Hoan nói "Cảm giác huynh ấy nghiêm túc hơn rất nhiều."

"Phát sinh chuyện như vậy, hắn như vậy cũng không kỳ quái." Diệp Hoàn thuận miệng hỏi "Hắn có nói với nàng gì nữa không?"

Diệp Hoàn không muốn phải nghe cái gì, Ân Trường Hoan sắp thành thái tử phi của hắn, Kỷ Thừa mãi mãi không có khả năng.

"Huynh ấy nói muốn ta coi huynh ấy như ca ca, còn nói sẽ cố gắng phấn đấu trở thành chỗ dựa cho ta cùng Kỷ Oánh Oánh." Ân Trường Hoan thở dài "Ta cảm thấy huynh ấy như vậy là muốn đền bù ta, chuộc tội thay mẫu thân."

Vẻ mặt Diệp Hoàn cứng lại, đền bù? Có lẽ có nguyên nhân này, nhưng phần lớn là tâm ý của hắn với Trường Hoan.

A! Hắn ở trong lòng cười lạnh, không ngờ Kỷ Thừa lại tâm cơ như thế, không làm được phu quân thì muốn làm ca ca ruột, hắn sẽ không cho Kỷ Thừa cơ hội này.

"Vậy nàng trả lời hắn sao?"

"Ta đương nhiên là nói được, biểu ca Kỷ Thừa vốn bởi vì chuyện của Gia Hòa mà luôn thấy hổ thẹn với ta, nếu còn không đồng ý chắc còn tưởng rằng ta ghi hận huynh ấy mất." Ân Trường Hoan chậc chậc cảm khái "Ta ấy mà, chính là quá lương thiện, không muốn để người khác có một chút xíu thương tâm."

Khoé miệng Diệp Hoàn co giật, lấy phẩm hạnh của Kỷ Thừa, hắn đã nói ra về sau nhất định sẽ che chở Trường Hoan, kiểu chuyện chiếm tiện nghi này sao lại thành nàng thiện lương.

Nhưng hắn vừa rồi nhìn thoại bản viết, một phu quân tốt chính là phu nhân nói cái gì đều đúng, phải tán thành vô điều kiện.

"Nàng nói đúng.

" Diệp Hoàn nói "Loại thời điểm này đồng ý hắn tương đối tốt, chỉ là không có Gia Hòa, Kỷ Thừa cũng không dễ dàng, về sau có việc gì thì nàng cũng đừng làm phiền hắn, ta là hôn phu của nàng, nàng có bất kỳ chuyện gì đều có thể nói cho ta."

Lời này nghe rất có lý, nhưng nghĩ đến chuyện hiểu lầm Cố Nguyên, mắt Ân Trường Hoan híp lại, hỏi "Chàng nói như vậy có phải là bởi vì chàng không muốn ta tiếp xúc nhiều với biểu ca Kỷ Thừa không?"

Trong thoại bản viết giữa nam nữ, cho dù là người tài giỏi thì cũng sẽ có tâm tư nhỏ của riêng mình.

"Khụ khụ.

" Khóe miệng Diệp Hoàn cứng đờ, vội vàng ho khan hai tiếng, mặt không đổi sắc nói "Nàng suy nghĩ nhiều rồi, nàng là hôn thê của ta, hắn là họ hàng chúng ta, sao ta lại ăn dấm của hắn chứ."

"Thật không?" Ân Trường Hoan nghiêng đầu dò xét Diệp Hoàn, thấy hắn không có bất kỳ biểu cảm chột dạ nào thì thu hồi ánh mắt, tiếp tục đi lên phía trước, nhưng trong lòng vẫn không tin.

Lẩu cay đã chuẩn bị xong, Ân Trường Hoan lại không thấy đói bụng nên giúp Diệp Hoàn nhúng đồ ăn, ngẫu nhiên thấy đồ ăn ngon lại ăn một miếng.

Lúc nàng ăn xong, lại đổi đũa khác chuẩn bị giúp Diệp Hoàn nhúng đồ ăn thì Diệp Hoàn nói "Không cần phiền phức như thế, chỉ có hai người chúng ta, nàng có thể không đổi đũa."

"Không đổi đũa?"

"Chúng ta là hôn phu thê, cũng không phải người ngoài, không cần phải vậy."

Dứt lời hắn cúi đầu ăn đậu, miếng đậu hũ này đã nấu một hồi lâu, mười phần ngon miệng, Diệp Hoàn tựa hồ cũng mười phần thích ăn, ăn liên tiếp hai ba cái cũng không ngẩng đầu.

"Thật tốt."

Ân Trường Hoan cười ngọt, thấy có một củ khoai phiến đã nấu xong, nàng gắp lên cho vào trong chén của mình rồi chấm chút tương, sau đó đút tới miệng Diệp Hoàn "Không chê nha."

Diệp Hoàn giương mắt kiểm nhìn Ân Trường Hoan một chút, sau đó cúi đầu cho củ khoai phiến vào miệng, nhai kỹ nuốt chậm nói "Hương vị rất ngon."

Ân Trường Hoan vểnh khóe miệng, thần sắc vừa kiêu ngạo lại ngọt ngào "Ta nấu thì hương vị có thể không ngon sao?"

Diệp Hoàn nhìn lướt qua nồi lẩu, không vạch trần câu "Ta nấu" của Ân Trường Hoan, cho thêm củ khoai vào trong nồi.

Nam nhân thông minh lúc này sẽ không mở miệng nói chuyện, thế là Diệp Hoàn tiếp tục ăn đậu hũ.

Lúc tiễn Diệp Hoàn về, Ân Trường Hoan hỏi "Mấy ngày nữa chính là tiệc cưới Hoài Di, chàng có đi không?"

Hiện tại đã là cuối tháng mười một, hôn kỳ của Ân Hoài Di là vào lúc này.

Mặc dù ở kiếp trước có tham gia một lần nhưng Ân Trường Hoan vẫn vui cho Ân Hoài Di.

"Sẽ đi." Diệp Hoàn gật đầu nói, Chu di đối với hắn có nhiều quan tâm, hắn không có khả năng không đi, mà hiện tại là thái tử, đi chính là cho Ân Hoài Di chỗ dựa, để Ân Hoài Di ở nhà chồng không bị khinh thường.

Ngày Ân Hoài Di thành thân, Ân Trường Hoan từ sáng sớm đã đến phủ Anh Võ hầu, ngoài ý muốn phát hiện tiệc cưới lần này long trọng hơn trước rất nhiều, trực tiếp thể hiện chính là khách đến.

Lúc đi xem Ân Hoài Di thì Ân Trường Hoan từ trong miệng nàng biết nguyên nhân, thì ra là Chu thị cũng không dự tính sẽ có nhiều khách như vậy, thế nhưng từ khi Diệp Hoàn được phong làm thái tử, Chu thị được các phu nhân hoan nghênh rất nhiều, thậm chí rất nhiều người chủ động đề xuất muốn tới chúc mừng niềm vui thành hôn của Ân Hoài Di.

Một thân áo cưới đỏ tươi, trang dung tinh xảo, Ân Hoài Di nói "Đây quả thực là một người đạt được, gà chó lên trời.

Nếu không phải thái tử điện hạ và muội thì sẽ không có nhiều tân khách đâu."

"Còn có thể ví von thế sao?"

Ân Trường Hoan cười khổ không được, nhưng lời nói cẩu thả lý không cẩu thả, phủ Anh Võ hầu và nàng cùng Diệp Hoàn đều có quan hệ rất tốt, cho dù không phải vì lấy lòng Diệp Hoàn cùng nàng thì mọi người trong kinh thành cũng vì Diệp Hoàn cùng nàng mà cho phủ Anh Võ hầu mặt mũi.

Nàng đến chưa bao lâu, Ân Thành liền dẫn Lâm An và Lâm Giai đến.

Ân Thành cùng Lâm An là nam tử, không nên tiến vào khuê phòng của Ân Hoài Di, Lâm Giai là thân đường tỷ, nha hoàn liền dẫn nàng đến đây.

Từ khi Lâm Giai được tìm về, Ân Trường Hoan chưa gặp qua lần nào, lúc này nhìn lại, y phục mặc gấm vóc, kiểu tóc dù thanh lịch nhưng một cây trâm cũng không rẻ tiền, ánh mắt trong suốt, không giống cô nương lớn lên ở trong thôn, ngược lại có loại khí chất của nữ nhi thư hương, bề ngoài không hề kém so với Ân Bạch Tuyết.

Ân Trường Hoan chưa thấy Lâm Giai, nhưng Lâm Giai lại tới phủ Anh Võ hầu mấy lần nên có quan hệ không tồi với Ân Hoài Di, thấy nàng tới liền vội vàng chào hỏi.

Lâm Giai đi lên trước muốn hành lễ Ân Trường Hoan, bị Ân Trường Hoan ngăn lại "Đều là tỷ muội, không cần đa lễ."

Ân Trường Hoan không muốn ra ngoài, luôn ở trong phòng Ân Hoài Di, mãi đến khi nha hoàn đến thông báo thái tử điện hạ đến thì nàng mới chuẩn bị ra ngoài, Ân Hoài Di cũng bảo nàng đưa Lâm Giai đi.

.

Ngôn Tình Hài

Lâm Giai là đích nữ danh chính ngôn thuận của tam phòng Ân gia, nhưng dù sao cũng sinh trưởng ở bên ngoài, khó tránh khỏi có người sẽ chướng mắt, nhưng có Ân Trường Hoan dẫn theo ra ngoài thì sẽ khác.

Ân Trường Hoan cùng Lâm Giai đều hiểu ý Ân Hoài Di, Lâm Giai vội từ chối "Ta ở chỗ này với tỷ là được mà."

"Giờ lành là buổi trưa mà, muốn ở cạnh tỷ ấy còn nhiều lắm.

" Ân Trường Hoan kéo Lâm Giai ra ngoài "Hiện tại cùng ta ra ngoài đi dạo."

Lúc Ân Trường Hoan vẫn là Đức Dương quận chúa thì đã có rất nhiều người lấy lòng, hiện tại thành hôn thê của thái tử thì càng không có ai dám trêu chọc nàng, ngay cả Lâm Giai cũng được tán dương.

Biết được thân phận Lâm Giai, lại nhìn khí độ của nàng, có vài người đánh chủ ý, mặc dù sinh trưởng ở nông thôn có chút không tốt, nhưng việc có giao hảo với Ân Trường Hoan hoàn toàn có thể đền bù điểm không tốt.

Nhìn thấy thái tử cùng Ân Lôi, Ân Thành cùng một chỗ, Ân Trường Hoan dẫn Lâm Giai đi qua, không có người ngoài, nàng ý vị thâm trường nói với Ân Thành "Vừa rồi có rất nhiều phu nhân khen Lâm Giai tốt đấy, lần sau gặp mặt không chừng tam thẩm lại muốn cảm tạ ta."

Không tính Ân Bạch Tuyết, Lâm Giai mới thật sự là đại tiểu thư Ân gia nhưng Ân Hoài Di và Ân Trường Hoan người thì thành thân người thì đính hôn, Lâm Giai thì lại không có tin tức, hôm nay có nhiều phu nhân khen Lâm Giai tốt như vậy, nói không chừng không lâu nữa sẽ có người tới Đồng gia cầu hôn.

Lâm An nghe hiểu ý Ân Trường Hoan nói, thần sắc hơi ngừng lại, lại rất nhanh khôi phục bình thường, chắp tay với Ân Trường Hoan "Đa tạ quận chúa chiếu cố tiểu muội."

Nói xong, hắn nhìn về phía Lâm Giai, mặt mày thanh lãnh lộ ra ôn nhu vô hạn..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.