Đức Dương Quận Chúa

Chương 25: Một cô nương tốt khó tìm trên trời dưới đất




"Huynh không tin ta?"

"Không phải " bà lão đi đến chỗ đối diện, Diệp Hoàn vỗ đầu ngựa tiếp tục đi "Thần chỉ là đang nghĩ quận chúa thật sự là quá khó khăn."

"Đúng không " Ân Trường Hoan thâm dĩ vi nhiên(*) gật đầu "Ta cũng cảm thấy như vậy, cho nên ta rất ít khi tự chịu oan ức, có thù có oán nhất định sẽ báo."

(*) Thâm dĩ vi nhiên: tự mình sâu sắc cho rằng.

Diệp Hoàn nhịn không được bật cười, khóe môi hơi mím "Vậy chuyện giải trừ hôn ước với Đoan vương gia thì sao?"

"Cũng coi như vậy." Nàng trước khi trùng sinh gặp được Phó Dịch cùng Ân Bạch Tuyết đã quyết định muốn giải trừ hôn ước, chỉ là kéo tới hiện tại mà thôi.

"Quận chúa không lo lắng hoàng thượng sẽ không đồng ý giải trừ hôn ước?"

Nam nhân tam thê tứ thiếp là bình thường, Đoan vương mặc dù có tư tình với Ân Bạch Tuyết là không đúng, nhưng đối với một vương gia mà nói quả thực không tính là chuyện lớn gì, hoàng đế cũng rất có thể sẽ chỉ quở mắng Đoan vương một trận.

"Không lo lắng, hoàng cữu cữu yêu thương ta như vậy, cho dù người nhất thời không đồng ý, ta một khóc hai nháo ba treo cổ người kiểu gì cũng sẽ đồng ý. Lại nói " Ân Trường Hoan cười nham hiểm "Ta không phải còn có ngoại tổ mẫu và huynh sao, hoàng thượng quan tâm ngoại tổ mẫu và Diệp đại nhân, hai người cùng nói giúp ta, hoàng cữu cữu nhất định sẽ đồng ý."

Ánh mắt Diệp Hoàn càng sâu, nhìn chằm chằm Ân Trường Hoan, nàng thật sự cảm thấy hoàng đế sẽ tin một bề tôi như hắn hay là... Nàng đã biết thân thế của hắn.

Ân Trường Hoan mỉm cười, bộ dáng xinh đẹp.

Diệp Hoàn nhẹ nhàng cười một tiếng "Quận chúa nói đùa, tại hạ chỉ là một Đại Lý tự thiếu khanh, sao có thể biết được tâm ý của hoàng thượng."

"Không cần biết tâm ý của hoàng cữu cữu đâu, chỉ cần khuyên nhủ thêm nhắc nhở " múa mép khua môi là việc mà Ân Trường Hoan rất giỏi "Đây là việc mà chỉ trung thần mới có thể làm."

Nàng nghiêng đầu nhìn Diệp Hoàn, cắn môi nói "Hoặc là nói Diệp đại nhân nhẫn tâm nhìn một cô nương tốt khó tìm trên trời dưới đất như ta phải gả cho một kẻ bội bạc?"

Diệp Hoàn trầm mặc, khẽ cười một tiếng "Quận chúa lợi hại, tại hạ nói không lại người."

"Không phải ta nói lợi hại, là ta nói có lý." Ân Trường Hoan hất cằm "Có lý thì đi đâu cũng không sợ, Ân Trường Hoan ta xưa nay không ỷ thế hiếp người."

Vừa vặn có mấy công tử áo gấm đi qua bọn họ nghe thấy Ân Trường Hoan nói đều ngẩng đầu nhìn lại, giống như giữa ban ngày thấy quỷ.

Ân Trường Hoan cũng nhìn thấy bọn họ, ánh mắt sáng lên "A " nàng chỉ vào một nam nhân tô son trát phấn "Ngươi không phải người lần trước muốn ta làm tiểu thiếp thứ mười tám sao?"

Có lá gan nói với nàng câu này chắc cả đời này cũng chỉ có hắn, cho nên Ân Trường Hoan đối với hắn có ấn tượng rất sâu sắc

Nam nhân loè loẹt lập tức nấp sau lưng bạn bè, vẻ mặt đau khổ cầu xin tha thứ "Cô nãi nãi, ta sai rồi, ta lần trước chỉ là nói miệng thôi, không phải thật sự muốn người làm tiểu thiếp đâu."

Chuyện này xảy ra cuối tháng sáu năm ngoái, lúc đấy hắn vừa trở lại kinh thành, thấy Ân Trường Hoan da trắng mỹ mạo liền tùy ý nói vài câu, nào biết được hắn vận khí đen đủi như vậy, thế mà đùa giỡn đến Đức Dương quận chúa, bị Đức Dương quận chúa đe dọa một trận, về nhà lại bị thi hành gia pháp, cuối cùng còn bị bắt đi xin lỗi, hiện tại vừa nhìn thấy Ân Trường Hoan, hắn đã cảm thấy toàn thân đều đau, chân run lập cập.

"Ngươi sợ cái gì, ta cũng không có đánh ngươi." Nhìn thấy dáng vẻ nhát gan của hắn, Ân Trường Hoan ghét bỏ bĩu môi, sau đó quay đầu nhìn Diệp Hoàn.

Vẫn là nhìn Diệp đại nhân dễ chịu.

Bờ môi nam nhân loè loẹt run run, lắp ba lắp bắp lấy lòng nói "Ta không có sợ, ta chỉ là bị uy nghi của quận chúa trấn trụ."

Ân Trường Hoan:...

Thế mà gặp phải một người còn nói bậy hơn cả nàng!

"Vậy ngươi nói ta có phải lấy lý lẽ làm phục người không?" Nàng cũng không quên dáng vẻ như gặp quỷ vừa rồi của bọn họ.

Nam nhân loè loẹt gật đầu như giã tỏi, sợ Ân Trường Hoan không cảm giác được hắn thành tâm "Vâng, quận chúa là người ngay thẳng, không bao giờ ỷ thế hiếp người."

Ân Trường Hoan:...

Hắn biểu hiện như vậy không phải là đang nói nàng ỷ thế hiếp người sao?

Phất phất tay "Các ngươi đi đi!" Thấy họ ánh mắt của nàng liền đau nhức.

"Chúng ta cũng đi thôi." Ân Trường Hoan cười lúm đồng tiền như hoa nhìn Diệp Hoàn, giống như chưa xảy ra chuyện gì.

Diệp Hoàn trong mắt chứa ý cười ho nhẹ một tiếng "Quận chúa rất đáng yêu."

"Cám ơn " Mặt Ân Trường Hoan không đỏ tim không đập "Ta cũng cảm thấy như vậy."

Nói xong, nàng bật cười, tiếng cười thanh thúy, nghe tiếng cười kia liền biết nàng thật cao hứng.

"Bên cạnh quận chúa chính là trạng nguyên Diệp Hoàn của mấy năm trước, hiện tại là Đại Lý tự thiếu khanh Diệp đại nhân sao?"

Mấy nam tử cùng nam nhân loè loẹt nhìn bóng lưng Ân Trường Hoan cùng Diệp Hoàn.

"Hẳn là vậy, đều nói trạng nguyên này điển trai nhất, dù sao ta chưa thấy ai đẹp hơn hắn."

"Diệp Hoàn này sao lại đi cùng quận chúa, quận chúa và Đoan vương gia đã đính hôn rồi mà, bọn họ cô nam quả nữ hình như không phù hợp lắm."

"Cái gì mà không thích hợp " Nam nhân loè loẹt gõ đầu người kia một cái "Chúng ta không phải người sao, đám người trên phố lớn không phải sao, hộ vệ của bọn họ không phải người sao."

Người bị đánh che đầu căm giận nói "Ngươi không phải vì bị nàng đánh sao, sao còn nói giúp nàng?"

Nam nhân loè loẹt ưỡn ngực "Ta không nói giúp quận chúa thì giúp ngươi sao " Ánh mắt hắn lướt qua mặt của đối phương, xùy một tiếng "Cũng không biết nhìn lại gương mặt mình đi."

Người bị đánh ủy khuất, sao còn công kích tướng mạo hắn, hắn cũng không phải nữ nhân, muốn mặt đẹp làm cái gì. Mà hắn mặc dù không tuấn mỹ nhưng hắn cường tráng mà, vẫn có nhiều người thích hắn đấy.

"Diệp đại nhân, ta cho huynh thêm gà xé nấm nhé " Ân Trường Hoan nhìn hộ vệ một cái, ra hiệu bảo nàng ấy đi lấy gà xé nấm "Xem như cám ơn Diệp đại nhân đã tiễn ta về."

"Gà xé nấm thực sự là mỹ vị " Diệp Hoàn không từ chối "Vậy tại hạ liền không khách khí."

"Đều là bằng hữu, có cái gì mà khách khí." Mắt Ân Trường Hoan đảo một vòng "Diệp đại nhân, huynh vừa rồi hỏi ta một vấn đề, để công bằng thì ta có thể hỏi huynh một chuyện không?"

"Quận chúa cứ hỏi " Diệp Hoàn nói lại câu của Ân Trường Hoan "Tại hạ cũng biết gì nói nấy."

"Là huynh nói đó, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy."

"Thần hứa."

"Vậy ta hỏi " Ân Trường Hoan chỉnh ngay ngắn thần sắc "Nếu ngoại tổ mẫu bỗng nhiên qua đời, ta phát hiện Đoan vương cùng Ân Bạch Tuyết có tư tình nhưng không lập tức nói cho hoàng cữu cữu, đang muốn nghĩ cách giải trừ hôn ước của ta cùng Phó Dịch, nhưng đúng lúc ta đang nghĩ biện pháp thì bị ám sát, loại tình huống này, Diệp đại nhân nói có thể sẽ là ai hạ thủ."

Mày Diệp Hoàn nhíu lại "Quận chúa làm sao lại hỏi loại giả thiết này?"

"Ta chính là đột nhiên nghĩ đến mà!" Ân Trường Hoan cười cười "Diệp đại nhân đã hứa biết gì nói nấy, huynh không được chơi xấu."

Diệp Hoàn trầm ngâm nửa ngày, áy náy nói "Thật có lỗi, tại hạ..."

"Quận chúa."

Người đến là Trình thị cùng Đồng thị, bọn họ luôn chờ lão phu nhân cùng Ân Bạch Tuyết. Sau khi lão phu nhân cùng Ân Bạch Tuyết đi thì bọn họ đã phái người đi thông báo cho Ân Bác Văn nhưng có tin tức nói Ân Bác Văn cũng bị truyền vào hoàng cung.

Người gác cổng nói Ân Trường Hoan đã trở về, bọn họ không lo được hiềm khích trước đó lập tức tới nghe ngóng tin tức.

Trình thị nhìn thấy Diệp Hoàn, cảm thấy kỳ quái, nhưng bây giờ bà ta không có thời gian nghĩ nhiều, nhìn Diệp Hoàn khẽ chào một cái rồi nhìn về phía Ân Trường Hoan, gọn gàng dứt khoát hỏi "Quận chúa, tổ mẫu và đại tỷ tỷ người tiến cung, người có biết tin tức của họ không"

"Biết đó " Ân Trường Hoan cười đến nhu thuận "Ta còn thấy bọn họ mà."

Ân Trường Hoan rõ ràng cười đến xán lạn, ngữ khí còn ôn hòa hơn trước nhưng Trình thị lại như treo quả tim lên cao hơn.

Đồng thị thấy Trình thị không nói được lời nào, chờ không nổi liền tự hỏi "Vậy quận chúa có biết tại sao hoàng thượng lại muốn truyền Bạch Tuyết tiến cung?"

Ân Trường Hoan cười ngọt ngào "Các ngươi thật sự muốn biết?"

Lông mày Trình thị nhíu chặt, trực giác nói cho bà ta biết không nên hỏi chuyện này, nhưng ý nghĩ này vừa nghĩ ra liền nghe Đồng thị nói "Còn xin quận chúa nói cho ta."

"Mọi chuyện kỳ thật cũng không phức tạp " Nụ cười Ân Trường Hoan dần nhạt đi "Chỉ là nữ nhi Ân Bạch Tuyết của ngươi và hôn phu Đoan vương Phó Dịch trước của ta có tư tình...

Đồng thị kinh ngạc nhìn thần sắc lạnh dần Ân Trường Hoan, muốn nói đây không có khả năng, nhưng lại không phát ra được thanh âm nào.

"Đây tuyệt đối không có khả năng, Bạch Tuyết nghe lời nhất hiểu chuyện, con bé không có khả năng làm ra chuyện như vậy." Trình thị nghiêm nghị quát "Quận chúa, ta biết người còn giận Lâm nhi nhưng Bạch Tuyết đối với người luôn một mực tôn kính, tại sao người có thể bởi vì Lâm nhi mà giận chó đánh mèo Bạch Tuyết."

Đồng thị nhìn Trình thị phẫn nộ dị thường, chợt nhớ tới thần sắc Ân Bạch Tuyết trước khi tiến cung, đó là loại tuyệt vọng đến tĩnh mịch, nếu quả thật là quận chúa oan uổng Bạch Tuyết, vậy Bạch Tuyết sẽ không có thần sắc như vậy.

Ân Trường Hoan a một tiếng, thản nhiên nói "Lúc ở ngự thư phòng Ân Bạch Tuyết đã thừa nhận, ta nghĩ bọn họ cũng sắp trở về rồi, các ngươi nếu không tin có thể trực tiếp đi hỏi nàng ta."

Không nhìn bọn họ nữa, Ân Trường Hoan nói với Diệp Hoàn "Diệp đại nhân, vấn đề kia huynh cứ thong thả suy nghĩ, khi nào huynh cảm thấy có đáp án thì nói cho ta cũng được." Nàng dừng lại suy nghĩ một chút "Nếu Diệp đại nhân không nguyện ý trả lời cũng không cần gấp, ta sẽ không truy vấn, huynh yên tâm."

Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của nàng có mấy phần trêu tức, nhưng trong ánh mắt lại rất nghiêm túc.

Diệp Hoàn nghiêm mặt nói "Quận chúa, vấn đề này đối với người rất quan trọng sao?"

Ân Trường Hoan cười tủm tỉm hỏi lại

"Huynh cảm thấy thế nào?"

Diệp Hoàn trầm mặc "Thần sẽ cẩn thận suy nghĩ vấn đề này."

Ân Trường Hoan tươi cười "Vậy Trường Hoan đa tạ Diệp đại nhân."

Nàng lấy gà xé nấm từ tay hộ vệ đưa cho Diệp Hoàn "Ta sẽ không tiễn Diệp đại nhân đâu."

Diệp Hoàn cầm gà xé nấm "Quận chúa dừng bước."

Diệp Hoàn lên ngựa, chắp tay với Ân Trường Hoan, sau đó cưỡi ngựa rời đi.

Diệp Nhiên cưỡi ngựa đuổi theo, đưa tay nói "Công tử, để thuộc hạ cầm gà xé nấm cho."

Diệp Hoàn không nhúc nhích, quay đầu hỏi hắn "Vì sao?"

Diệp Nhiên ngơ ngẩn, vì sao? Đương nhiên là bởi vì người là chủ tử, chủ tử sao có thể tự mình cầm đồ chứ.

"Không cần." Diệp Hoàn nói "Cái này không nặng."

Diệp Nhiên: Đây là vấn đề có nặng hay không sao?

"Buổi tối hôm nay ăn cá ướp muối và canh gà xé nấm." Trở lại Diệp phủ, Diệp Hoàn đưa gà xé nấm cho Diệp Nhiên.

Diệp Nhiên cầm gà xé nấm, không kịp oán thầm Diệp Hoàn lại đưa gà xé nấm cho hắn, nghe được Diệp Hoàn nói, cả kinh hỏi "Công tử, người muốn ăn cá ướp muối? Người không phải chưa từng ăn cái này sao?"

Phải biết lúc chọn đồ đưa cho Đức Dương quận chúa thì công tử không muốn tính cá ướp muối vào, ngại mùi cá ướp muối khó ngửi, là hắn tận tình khuyên, mồm mép đều mài mỏng mới mua cá ướp muối, sao công tử đột nhiên lại muốn ăn.

Diệp Hoàn bình tĩnh "Quận chúa nói hương vị cá ướp muối rất tốt."

Diệp Nhiên hơi giận "Thuộc hạ cũng đã nói cá ướp muối rất ngon, còn nói rất nhiều lần."

"Thật sao?" Khoé miệng Diệp Hoàn nở nụ cười thản nhiên "Vậy mà ta lại không nhớ rõ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.