Mà làm cho Triệu Đào Hoa nhìn lâu nhất chính là cặp chân nhỏ gót sen ba tấc của bà cụ.
Tuy rằng chân đang đi tất còn ngồi xếp bằng, nhưng đôi chân này vẫn chọc người chú ý.
Chu Minh Lan lập tức đi lướt qua đôi mẹ con này, một mông ngồi vào mép giường bên kia, làm trò trước mặt lão thái thái, đối với Triệu Miêu Miêu chính là một đốn mắng chửi : “Sao? Đây là khóc gì đâu? Cô cạy đối tượng của chị họ còn liếm mặt khóc thương? Nhà họ Triệu này sao lại có đứa con gái không biết xấu hổ như cô vậy? Hôm nay hai mẹ con cô không cho tôi một cách nói thì đừng mong chạy!”Lý Anh thấy con gái nhà mình bị em dâu bắt nạt như vậy, lá gan tức giận cũng nói dỗi lại em dâu: “Hiện tại là xã hội mới không có việc ép duyên! Thiên Bách không thích Đào Hoa nhà thím, chẳng lẽ thím còn một hai ép hôn sao?”Chu Minh Lan lười nói lý với bà chị dâu này, bà nhìn về phía Tiền Bảo Như hỏi : “Mẹ, mẹ nói chuyện này giải quyết như thế nào?”Ánh mắt sắc bén của Tiền Bảo Như đánh giá bọn họ, sau đó nhấp nhấp đôi môi khô quắt của mình, mở miệng nói: “Nói một chút đi, rốt cuộc chuyện là như thế nào?”Sau khi nghĩ đến tính tình của vài người ở đây, bà liền duỗi tay chỉ đích danh : “Chính Nam nói”.
Triệu Chính Nam nguyên bản đang ngồi xổm ở cửa cuốn thuốc lá sợi vui vẻ nghe mấy người trong phòng cắn véo lẫn nhau, bây giờ lão thái thái bỗng nhiên chỉ mình, đầu tiên hắn ngẩn ra, ngay sau đó không tình nguyện đành phải thu lại thuốc lá đứng lên.
Sau đó hắn đi đến bên giường sưởi đem những gì mình biết một năm một mười nói ra cho Tiền Bảo Như biết.
Tiền Bảo Như híp mắt lại không lên tiếng, thẳng đến khi đem tiền căn hậu quả đều nghe xong mới một lần nữa nhìn về phía hai đôi mẹ con đang ngồi trước mặt mình.
Đôi mắt sáng ngời có thần của bà sáng đến dọa người, phảng phất chỉ cần bà liếc mắt một cái có thể nhìn thấu nội tâm của mọi người.
Lý Anh chột dạ hơi hơi xê dịch thân mình, bà ta cướp lời lên tiếng trước: “Chính Nam là anh trai Đào Hoa, đương nhiên nói chuyện sẽ hướng về phía em gái mình! Mẹ, mẹ cũng không thể tin a~”.