Dựa Vào Anh

Chương 14




Hôm nay sẽ là một ngày Chủ Nhật bình thường nếu như Hoa không thấy Đan lén lút ra ngoài một mình khi dọn xong đống hàng buổi sáng.

Cô giả vờ ra ngoài đi dạo rồi lại bám theo bạn. Nơi Đan đi đến là quán nước nhỏ nhắn của Tín. Khi bạn vừa bước vào, Hoa liền nhanh chóng bay đến cái cửa sổ trước quán, ngồi thụt xuống, ngó đầu lên theo dõi.

- Đan đến rồi đấy à!

Mở đầu cuộc nói chuyện là tông giọng trầm thấp quen thuộc của Tín.

- Dạ. Chào anh.

- Nay bên mẹ vẫn đông khách chứ?

Đan từ từ di chuyển vào quầy nước. Họ đang làm gì nhỉ? Hoa nghĩ rồi quan sát thêm một chút nữa. Hình như là đang dạy Đan làm cà phê thì phải. Mà sao cô lại không nghe Đan nói gì cả. Sao lại không nói nhỉ?

Hoa cứ mãi chú ý đến hai người trước mặt mà không phát giác ra bên cạnh đã xuất hiện thêm một người nữa.

- Cậu đang làm gì vậy?

Cô giật mình quay lại khi nghe thấy giọng nói ở sau lưng, cảm giác như đang bắt gặp làm chuyện xấu vậy. Cô ra dấu giữ yên lặng, rồi quay lại ví trí kiểm tra xem có bị phát hiện chưa. Khi đã chắc chắn việc theo dõi vẫn chưa bị lộ, cô mới bắt đầu nói chuyện.

- Cậu đến đây làm gì?

- Câu đó là tôi hỏi mới đúng! Mới sáng sớm đã lén la lén lúi. Trong đó có gì à?

Minh nói rồi chuẩn bị đứng dậy ngó thử thì bị Hoa kéo lại.

- Không có gì đâu. Tại hôm nay Đan ra ngoài một mình, tôi tò mò đi theo nên tới đây thôi.

Minh nghe nói gật gù rồi lại làm tư thế chuẩn bị đứng dậy. Hoa giật nảy ôm chặt lấy tay cậu, hét nhỏ:

- Cậu làm gì vậy?

- Vào trong.

Cậu trả lời với tông giọng thản nhiên.

- Không được.

- Tại sao?

- Cậu không thấy hai người đó ở đằng trong à?

Hoa nói, hất mặt vào trong ra hiệu.

- Thì sao chứ? Không vào trong thì sao có bàn học bài.

- Cậu học bài á?

- Ờ.

Minh trả lời rồi huých cái cặp ở đằng sau lên chứng minh điều mình vừa nói.

- Cũng siêng năng đấy.

- Đương nhiên.

- Chủ Nhật sao không đi chơi đi?

- Thái đi chơi với gia đình rồi.

Vậy đó là lý do mà cậu ta mang cặp đến để làm học sinh ngoan đây. Hoa lại ngó vào trong xem tiếp. Gương mặt của Đan trông vui vẻ chưa kìa. Cô không muốn có tác nhân nào gây cản trở cậu ấy đâu. Nghĩ rồi Hoa cúi người kéo Minh ra xa cửa tiệm.

- Đi đâu vậy?

Minh hỏi khi bất ngờ bị kéo đi.

- Đi chơi.

- Hửm?

- Hôm nay tụi mình đi chơi.

Hoa cười tươi quay lại nói với cậu. Nụ cười trong trẻo cùng chiếc má lúm, rạng rỡ dưới cái nắng mùa xuân trông thật thích mắt. Cậu ngớ người không biết phản ứng thế nào. Tự nhiên lòi đâu ra cái cớ để đi chơi chung thế này.

Gương mặt điển trai bỗng chốc trở nên hào hứng. Cậu sau đó không mất nhiều thời gian, liền nhanh chóng tiếp nhận, đi lên trước kéo ngược lại Hoa.

- Được. Vậy tụi mình đi coi phim.

Rạp chiếu phim kể cũng gần đây. Minh nói đi xe đạp cậu cho nhanh, nhưng khi nghĩ đến cái hôm đi xe đạp cùng cậu mặt cô lại đỏ ửng lên, giả vờ lân la nhìn lên trời lấy lý do trời nắng muốn đi xe buýt.

Bước vào rạp chiếu phim cô thích thú nhìn xung quanh. Cái không gian rộng rộng này nhìn xịn xò dữ. Có cả khu vui chơi dưới tầng luôn này. Bên kia mọi người làm gì mà xúm lại chụp hình nhiều ghê. Không biết xem phim như thế nào nhỉ? Bỗng nhận thấy mình hơi hào hứng quá, nên đành tém tém lại ánh nhìn xung quanh. Đừng trách Hoa nhé! Cô đây là lần đầu tiên được vào rạp chiếu phim đấy!

Nhìn phản ứng của Hoa, Minh thầm vui mừng trong lòng. Trong lúc đứng xếp hàng mua vé, Minh hỏi cô muốn xem phim nào, cô thì chẳng biết gì tới mấy cái này, với lại hôm nay là Minh bao nên cô nhường cậu lựa phim. Cậu nhìn lên bảng chiếu suy nghĩ một hồi rồi chốt một bộ phim hài.

Đến lượt mua, Minh thuần thục chọn phim, chuẩn bị mở ví trả tiền thì nghe chị nhân viên nói tiếp:

- Hôm nay rạp có chương trình 'Chủ Nhật của đôi ta' nên rạp sẽ giảm giá vé cho các cặp đôi đến xem. Không biết hai bạn đây có phải là cặp đôi không nhỉ?

Vừa nghe đến từ 'giảm giá' đầu Hoa liền nhanh chóng nhảy số. Cô vội ôm lấy tay Minh, cười nói:

- Đúng rồi ạ.

- Vâng. Vậy đây sẽ là giá vé của hai bạn.

Minh đứng hình trước hành động của Hoa, mọi giác quan trên não chợt nhạy cảm với câu nói ấy. Bây giờ không còn là đi chơi chung nữa mà là chuyển sang hẹn hò sao?

Thấy Minh không phản ứng gì, Hoa khều nhẹ tay cậu ra hiệu, Minh sau đó cũng hoàn hồn đưa tiền nhận vé để vào rạp.

Hoa ngày càng trở nên phấn khích hơn khi yên vị trên chiếc ghế đặt trong rạp. Cô ngạc nhiên nhìn cái màn hình lớn trước mặt. Phim sẽ chiếu lên đây sao?

Hoa mở to mắt nhìn bộ phim đang được chiếu trên cái màn hình lớn đó. Bỗng, trong bóng tối, tay cô truyền đến cảm giác kì lạ. Ngó xuống thì thấy bàn tay mình đã gọn ghẽ đặt trong lòng bàn tay người bên cạnh. Cô hướng đôi mắt ngạc nhiên vào Minh thay cho câu hỏi 'cậu đang làm cái gì vậy?'.

Con cáo bên cạnh không những không bối rối với hành động của mình, mà còn thản nhiên ghé sát tai con thỏ thì thầm:

- Không phải ngoài kia cậu nói tụi mình là cặp đôi sao? Vậy nên tụi mình phải cư xử sao cho giống cặp đôi đang yêu nhau, nếu không họ soát camera, phát hiện tụi mình nói dối lại phạt tiền thêm đấy!

Hoa bị đánh trúng tâm lý nên hơi dao động, cô nghĩ Minh hay đi xem phim nhiều nên chắc cậu sẽ không nói dối mình. Với cả chỉ nắm một bên tay cũng không ảnh hưởng gì. Hoa vì suy nghĩ đó mà thoải mái để yên cho con cáo lợi dụng.

Cáo ta vốn thông minh nên hiểu rõ người bên cạnh sẽ không biết gì khi đang tập trung vào thứ gì đó. Đợi đến khi thỏ ta say mê nhìn màn hình, cáo ta liền mân mê bàn tay nhỏ xinh được đặt trong tay mình, thỏa thích thực hiện các kiểu nắm tay mà hắn biết.

Tay Hoa mềm mềm xinh xinh, khiến cho cậu chẳng muốn buông ra chút nào. Bộ phim dường như không còn thu hút được cậu nữa rồi, nhưng nói đúng hơn là không thể thu hút được.

Đan tay này, nắm ngón tay này, xoa xoa đầu ngón tay này... Xem nào, Hoa có 6 chiếc hoa tay cả thảy, hèn gì thấy rất tháo vát. Bên ngón trỏ còn có vết sẹo tròn nhỏ. Thế là có cậu bạn ngồi săm soi, nghiên cứu bàn tay xinh xắn.

Nhưng cuộc vui nào, cũng có lúc tàn. Bộ phim kết thúc, Minh buộc phải dừng lại hành động xoa đầu ngón tay cái người bên cạnh, của mình. Tiếc nuối về quá trình lúc chọn phim thời quá khứ, biết vậy đã chọn bộ phim dài nhất rồi.

Minh rầu rĩ chuẩn bị buông tay thì Hoa bên cạnh quay qua hỏi nhỏ:

- Mình có cần phải nắm tay đi ra rạp luôn không?

Thỏ con ngây thơ vẫn còn tin lời nói của cậu. Thôi thì đã nói dối thì phải nói dối cho trót luôn vậy. Nghĩ vậy cậu liền gật đầu cái rụp. Thỏ ta lại một lần nữa bị cáo ta lợi dụng mà không biết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.