" Thưa ngài,mẫu sản phẩm đó, bị lấy rồi! " Một tên vệ sĩ thông báo với Boss của mình đang ngồi ở ghế sa lông dài màu đen bóng kia,người ấy dừng lại ly rượu đỏ đang thưởng thức ngạc nhiên nhìn tên vệ sĩ
" Gì cơ? ngươi nói lại " Hắn hỏi lại lần nữa
" Mẫu..Mẫu sản phẩm đó của ngài..đã bị lấy từ..bảy năm trước.." Tên vệ sĩ bắt đầu sợ hải,run rẩy khi cảm nhận cặp mắt sắt bén đó nhìn hắn
" Bảy năm trước? Chú nghĩ tôi bị bệnh ư? nó có thể gieo mầm một khoảng thời gian ngắn huống chi lần này tận bảy năm, hai mẫu bị lấy? " Nam Nhân ngồi trên ghế cất giọng lạnh lẽo,từ tốn nhưng đối với tay sai,vệ sĩ làm việc chung với hắn lâu như vậy,lẽ nào không biết âm thanh này là sự tức giận,anh ta run rẩy đang đoán kết cục hậu quả của mình,một là bị đánh gãy xương,hai bỏ mạng thưởng thọ trẻ,khi nghĩ đến đó mặt tái nhợt,Nam nhân ngồi ở ghế như nhìn thấu được lại một lần nữa lên tiếng:" Chú yên tâm,tôi không xử chú.Nhưng chú biết rõ thứ tôi cần ngay lúc này mà,nhỉ? "
Vệ sĩ giật mình,nheo mày suy nghĩ một lúc đáp" Đội ơn ngài tha mạng,tôi đã biết nhiệm vụ của tôi,sẽ có kết quả sớm nhất có thể! " rồi rời đi
Nam nhân ngồi ở ghế từ nãy đến giờ vẫn bình tĩnh,nhâm nhi ly rượu ngắm nhìn thành phố rồi lấy chiếc điện thoại trên bàn bấm một dãy số,tiếng tít vang lên một lúc liền bắt máy
/ Alo, em nghe đây / Giọng nam nhân trẻ bên kia vang lên đều đều
" Ngươi có nhiệm vụ,hai mẫu đó mất rồi " Hắn nói lại tình hình hiện tại
/ Hai mẫu? Mẫu gì cơ? Hm..Hả?! Ý ngài là cái đó? / Nam nhân nghĩ ngợi một lúc rồi ngạc nhiên
" Ừ "
/ Chúa..Như thế nào mất được hay vậy../ Đầu dây bên kia giọng chán nản nói
" Cũng không phải mất, mà bị lấy đi " Hắn giơ ly rượu lên,lắc qua lại đều đều
/ Bị lấy bao nhiêu lâu rồi / Anh ta hỏi
" Bảy năm " Hắn kéo dài từ,rồi nghe bên kia một tiếng sặc rõ to
" Nhiệm vụ của ngươi bây giờ là tra thông tin của bệnh viện và lục tung cả đất Hàn Quốc lên cho tôi,bất cứ giá nào cũng phải tìm được đầy đủ thông tin chủ nhân lấy nó " Hắn ra lệnh
/ Hừm, Đã Rõ! / Giọng nói chắc nịt bên kia vang lên,hắn cúp máy
Hắn đứng dậy,trên người đơn giản quần đen ôm tạo nên cặp chân dài,thân trên áo sơ mi trắng cùng gile bên ngoài đen bóng,sải bước dài rời khỏi phòng,vệ sĩ nghiêm ngặt kéo dài thành hàng cúi đầu chào,hắn lên chiếc Rolls-Royce Boat Tail đậu sẵn lái xe rời đi
Phóng nhanh trên con đường rộng lớn của Las Vegas,nơi ăn chơi của giới thượng lưu nhà giàu,bước vào Casino at Bellagio,đến địa điểm đã hẹn,hắn ngồi xuống ghế thản nhiên nhìn đám người trước mắt
" Ồ ngài Khương,ngài mới tới! " Anh ta là Brian, một người gốc Mỹ và là tên tay chơi chính hiệu
" Brian, ngươi lại đây " Hắn ra lệnh,ạn ta dừng xào bài,đặt bộ bài xuống bàn rồi tiến đến
" Vâng,tôi nghe đây " Anh ta lễ phép lên tiếng
" Lo việc ở đây một thời gian,tôi phải về Bắc Kinh " Hắn thản nhiên nghiêng người gác chân lên ghế
" Được,ngài cứ đi đi,công việc ở đây cứ để tôi lo " Anh ta đồng ý lời chủ nhân của mình
" Tốt " hắn thuận tay móc một cọc tiền trong túi, sấp tiền được buộc gọn gàng nhưng số tiền lên đến hàng triệu USD,hắn đưa thẳng đến mặt anh ta " Làm việc cho tốt,tôi đi tìm lại phu nhân của mình đây " Hắn cười gian xảo
" Phu nhân? Ờm..Được thôi,mong ngài thuận lợi " Anh ta mặc dù thắc mắc nhưng cũng không dám hỏi quá phận hắn gật đầu lại một lần nữa rời đi
Trên đường về,chiếc điện thoại đặt ở ghế phụ reo lên,hắn nhìn sang thấy một số điện thoại cùng biệt danh,hắn bắt máy" Alo mẹ,con nghe đây"
Người phụ nữ bên kia đáp / Chung Văn,con đang ở đâu? /
Hắn im lặng tập trung lái xe một chút rồi trả lời " Las Vegas, hai ngày sau,con về Trung Quốc,mẹ yên tâm "
/ Ừm,về Bắc Kinh thẳng đến Khương Gia,ba con biết chuyện rồi đấy chàng trai trẻ /Hắn ngạc nhiên,im lặng một lúc phụt cười
" Ôi trời,có khi nào ba sẽ giết con vì để bị mất cái đó không? Sợ hãi quá,phải tìm chủ nhân thôi " Hắn trêu chọc trò chuyện cùng mẹ mình
/ Ba con đang khá là tức giận đấy,con biết tính ba con mà nhỉ? Còn thêm một người quyền lực nữa đấy /Bà Khương tiếp lời trêu chọc
" Ông nội à? Chúa,con quên mất chuyện này mới đau,mẹ nói với hai người đấy yên tâm.Vương Thiếu đang nhận lệnh tìm kiếm rồii " Hắn khai báo tình hình,bỗng bên kia nghe được một giọng nam nhân khác
/ Cho dù trời sập hay ra sao,ngươi cũng phải tìm kiếm ra đấy,con trai của ta / Giọng nói trầm chậm rãi thốt lên
" Ba à,con biết rồi mà,cứ làm quá lên " Hắn trả lời ba mình
/ Tốt,ba chờ kết quả từ con đấy nhé / Ông Khương hài lòng rồi cả hai cúp máy.Lúc này hắn mới tắt nụ cười,dừng xe ở đèn đỏ,hai tay cầm vô lăng để đầu mình dựa vào đó thở dài.
Về đến nhà,hắn mệt mỏi cởi chiếc áo gile ra treo lên móc,cởi bỏ một nút áo sơ mi để dễ lưu thông không khí,hắn ngã mình nằm xuống chiếc giường lớn uể oải nhắm mắt lại,bỗng nghe tiếng gõ cửa,hắn lên tiếng " Vào đi "
Một nam nhân bước vào,nhìn hắn nằm trên giường lớn trước mặt " Thưa ngài,bọn em tìm được rồi " hắn giật mình ngồi bật dậy nhìn người vừa mới nói kết quả
" Vương Thiếu,Chú tìm được rồi? " hắn hỏi,tay cầm lấy tờ giấy thông tin, tờ giấy còn nóng chứng tỏ vừa được in ra
" Vâng,một người phụ nữ,tên Lôi Trí Hiền,quốc tịch Hàn Quốc,đã lấy cái đó từ bảy năm trước " Vương thiếu khai báo những thứ mình vừa lấy được
" Chỉ tìm được như vậy? " Hắn hỏi
" Vâng, theo như em tìm nhà đó sống theo lối ẩn,và..một cái nữa gia thế của người này em từng nghe qua hả gì rồi đấy " Anh ta đặt tay lên cằm xoa cố gắng suy nghĩ thứ gì đấy
" Tiếp tục tìm tiếp đi,càng rõ càng tốt " hắn nói nhưng đôi mắt nhìn về tờ giấy, Vương Thiếu ngạc nhiên nhìn hắn,rồi gật đầu nhận lệnh quay lưng đi
" Lôi Trí Hiền? Họ Lôi à? Nghe quen nhỉ " Hắn ban nãy cũng đã nhớ mang máng sự quen thuộc của họ này,nhưng hình như sự kiện này đã qua lâu không để trong tâm trí hắn
Đúng vậy,hắn đã bỏ lỡ một đời vợ của mình, và bỏ lỡ tuổi thơ trong sáng của con hắn,chỉ vì một chút tiền tài địa vị đó,hắn đã bỏ lỡ những thứ quan trọng nhất đời mình rồi