Đứa Trẻ Hoang Dã - Miêu Nô

Chương 9




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hứa Ngật Xuyên đã quen với chuyện hai người ôm nhau ngủ trên giường gỗ cứng rắn, nằm trên chiếc vip pro mềm mại của mình ngược lại không ngủ được, anh trằn trọc, đứng lên hút điếu thuốc rồi chạy về phòng khách.

Đứa trẻ đã ngủ say, phát ra tiếng thở nông và đều đặn.

Ha, nhóc con này không có lương tâm, anh trai em nhớ em không ngủ được, nhưng em lại ngủ say đến mức đổ mồ hôi hột.

Rõ ràng đứa nhỏ này đã lớn nhưng lại cuộn tròn trong góc, một cục nho nhỏ, nhìn có chút đáng thương, trái tim Hứa Ngật Xuyên căng thẳng, vì sao đứa nhỏ luôn có thể gợi lên sự đồng tình khó hiểu của anh chứ?

Anh lặng lẽ chui vào ổ chăn của Kỷ Nghiêu Vũ, ôm ngực Kỷ Nghiêu Vũ từ phía sau, chân chạm vào khuỷu chân của cậu. Trong lúc ngủ, Kỷ Nghiêu Vũ cảm nhận được nhiệt độ và xúc cảm quen thuộc, bất giác xoay người, mặt đối mặt tựa vào ngực Hứa Ngật Xuyên.

Cậu không bị Hứa Ngật Xuyên đánh thức, ngược lại còn bị nụ hôn nhẹ nhàng đánh thức.

Cậu đang nằm mơ, bốn phương tám hướng đều là nước, cậu trốn không thoát, sợ hãi đến phát run, đột nhiên được một người ôm lấy, cứu cậu lên bờ, người nọ hôn lên trán cậu.

Vừa mở mắt, chính là khuôn mặt của Hứa Ngật Xuyên.

“...... Anh? "Kỷ Nghiêu Vũ dụi dụi mắt," Sao anh lại tới đây?”

Cậu nhớ trước khi đi ngủ, Hứa Ngật Xuyên từng nói, trong nhà nhiều giường, rốt cuộc cũng không cần chen chúc nữa.

Hứa Ngật Xuyên ho một tiếng, nói: "Anh sợ em không thích, ngủ không ngon nên tới thăm em.”

Trong lòng Kỷ Nghiêu Vũ nở hoa, ngọt ngào vâng một tiếng ôm chặt Hứa Ngật Xuyên ngủ thiếp đi.

Hứa Ngật Xuyên nhìn khuôn mặt ngủ say của đứa bé, không khỏi lâm vào trầm tư.

Kỷ Nghiêu Vũ dường như đang dần dần thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn, không quen và ngủ không ngon dần dần biến thành chính cậu…

Nghĩ tới nghĩ lui, Kỷ Nghiêu mang Hứa Ngật Xuyên đi công viên trò chơi, tuy rằng tuổi tác hai người bọn họ chênh lệch không quá lớn, nhưng vẫn có loại ảo giác người lớn dẫn theo trẻ con.

Bé ngoan đến mức nào? Rõ ràng tràn ngập tò mò với mọi thứ, nhưng lại không dám chạy loạn, vẫn nắm chặt góc áo Hứa Ngật Xuyên, thỉnh thoảng bị sự vật mới mẻ hấp dẫn, cũng nhanh chóng tỉnh táo, sợ mất dấu.

Hứa Ngật Xuyên nhìn qua ông lớn vô cùng men, trên thực tế lại là một người sợ độ cao sợ quỷ, đu quay, nhà ma, tàu lượn siêu tốc là những thứ cả đời này anh cũng không dám đụng vào.

Kỷ Nghiêu Vũ đứng dưới vòng đu quay lớn nhất châu Á, ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt lấp lánh ánh sao tò mò.

Hứa Ngật Xuyên thở dài một hơi, còn có thể làm gì, đi cùng đi.

Về ảo tưởng lãng mạn của đu quay, Hứa Ngật Xuyên biết, nhưng anh chưa bao giờ tin những điều này, nhưng ma xui quỷ khiến, khi đu quay đạt tới điểm cao nhất, anh đã in một nụ hôn lên trán Kỷ Nghiêu Vũ.

Bất kể là thật hay không, luôn phải có một niệm tưởng.

Đứa bé chỉ lo thưởng thức cảnh đẹp, nhảy nhót hoan hô: "Cao quá... Cao hơn núi sau... Đẹp quá..."

“Nào có xinh đẹp bằng em. "Hứa Ngật Xuyên lầu bầu một câu.

“Cái gì?”

“Không, đi thôi.”

Vừa khiêu chiến vòng đu quay xong, thì tới nhà ma.

Hứa Ngật Xuyên mới vừa đi tới cửa nhà ma, đã thấy một đám du khách gào khóc thảm bị tên giết người cầm cưa điện điên cuồng đuổi theo chạy ra, có người sợ tới mức mất cả giày.

Anh không khỏi rùng mình, thế nhưng vẻ mặt Kỷ Nghiêu Vũ hưng phấn lớn hơn khủng hoảng, Hứa Ngật Xuyên hỏi: "Muốn đi xem không?”

Kỷ Nghiêu Vũ gật đầu, rụt rè hỏi: "Có thể, có thể không?”

“Có thể, sao lại không thể, em muốn chơi gì, anh đều ở bên em. "Hứa Ngật Xuyên vỗ ngực," Đừng sợ, anh bảo vệ em.”

Ngôi nhà ma được trang trí thành một bệnh viện hoang phế, bầu không khí âm u, ánh đèn lờ mờ, thỉnh thoảng lại xuất hiện một bộ xương ma quái. Hứa Ngật Xuyên sợ tới mức nhiều lần thiếu chút nữa không kìm được rống to, trong lòng không ngừng nhắc tới giàu mạnh dân chủ văn minh hài hòa, vừa nắm chặt cánh tay Kỷ Nghiêu Vũ, ngoài miệng lại nói: "Nghiêu Nghiêu, đừng sợ, anh đang ở đây.”

Giọng bất giác run rẩy, Kỷ Nghiêu Vũ lo lắng hỏi: "Anh, anh không sao chứ…”

“Anh chắc chắn không sao.....”

“Phó Cường là ai? Sao anh cứ gọi anh ta hoài vậy…”

“... "Hứa Ngật Xuyên che giấu xấu hổ," Đi mau đi.”

Xung quanh yên tĩnh đến lạ thường, phía trước không có đường đi, chỉ có một cánh cửa gỗ cũ kỹ, không ai biết đằng sau cánh cửa đó là gì. Đáy lòng Hứa Ngật Xuyên phát điên, nhưng trên mặt vẫn làm bộ như vân đạm phong khinh, "Để anh mở.”

Kỷ Nghiêu Vũ lại mở cửa trước anh một bước, cửa gỗ kiểu cũ phát ra tiếng cọt kẹt. Đột nhiên, trong khe cửa lộ ra một cái đầu người máu chảy đầm đìa, hai người đều sợ tới mức hô hấp cứng lại.

“Chạy mau! "Hứa Ngật Xuyên quát to một tiếng, kéo Kỷ Nghiêu Vũ chạy như điên.

Kỷ Nghiêu Vũ nói: "Anh, có phải chúng ta chạy sai hướng rồi không?”

“Chạy là được rồi, mạng quan trọng hơn!”

Mặc dù trong lòng Kỷ Nghiêu Vũ có chút hoang mang, chẳng lẽ không phải giả sao, sao lại liên quan tới mạng, nhưng anh Xuyên nói chạy, vậy thì chạy đi.

Hai người chạy lung tung một hồi, không ngờ thật đúng là chạy tới cảnh tượng tiếp theo, trước mắt là một cây cầu chật chội, trong bóng tối lộ ra vô số cánh tay, như là muốn kéo người qua cầu xuống, mặc dù là tay giả, nhìn qua cũng khiếp sợ.

Đây là con đường nhất định phải đi qua, Hứa Ngật Xuyên kiên trì đi phía trước, "Theo sát anh.”

Đang đi được một nửa, Kỷ Nghiêu Vũ đột nhiên ngẩn người, nói: "Anh, anh cảm giác được không?”

“Cảm giác được cái gì?”

“Có tay thật......”

“Không có? Anh không có cảm giác gì cả? "Da đầu Hứa Ngật Xuyên tê dại," Sao em biết?”

“Có tay đang sờ em......”

Hứa Ngật Xuyên nghe vậy lập tức tức giận, tất cả sợ hãi đều bị quét sạch, "Ai dám sờ em?!”

Anh mở đèn pin điện thoại, kiểm tra xung quanh khe hở cầu, quả nhiên phát hiện một đôi tay không giống tay người thường, anh níu lấy ngón tay đang hung hăng vung lên, màn sân khấu phía sau phát ra thảm thiết tiếng kêu: "A -- đại ca -- tha mạng!"

"Tại sao cậu lại chạm vào em ấy?"

Buồn cười, dám ăn đậu hũ Nghiêu Nghiêu của tôi, xem tôi thu thập nhà mi như thế nào!

"Tôi chỉ là một nhân viên bình thường – đây là công việc của tôi – ngài buông tay ra đi..."

“Công việc? Vậy sao tôi có thể sống tốt được? "Hứa Ngật Xuyên cười lạnh buông lỏng tay," Sau này còn tùy tiện sờ lung tung nữa, tôi sẽ đi tố cáo!”

Nói xong, Hứa Ngật Xuyên dẫn theo Kỷ Nghiêu Vũ nhanh chóng rời đi.

Ra khỏi nhà ma, Kỷ Nghiêu Vũ cảm thấy nhân viên công tác có hơi vô tội, nói: "Anh, anh ấy chỉ là sờ sờ chân em mà thôi..."

“Chân cũng không được, "Hứa Ngật Xuyên nói," Sau này không thể để người lạ tùy tiện sờ vào bất cứ chỗ nào của em.”

Hứa Ngật Xuyên lại dẫn theo đứa nhỏ trải nghiệm một ít trò chơi ôn hòa, vốn tưởng rằng vui chơi hôm nay sẽ kết thúc, không ngờ tới trước khi ra khỏi công viên, gặp phải Boss lớn - - tàu lượn siêu tốc.

Con mắt đứa bé khóa chặt chiếc tàu lượn siêu tốc 360 độ lăn lộn lại 90 độ lao thẳng xuống, hưng phấn hỏi: "Anh... Cái này chơi vui không?"

Chỉ nhìn vào lời tuyên truyền giới thiệu vắn tắt, cái gì mà "Vua tàu lượn siêu tốc toàn cầu", cái gì mà "Cao trên không, đường hầm, đường thủy ba lần kích thích", cái gì mà "Lên trời xuống đất không gì không làm được", chân Hứa Ngật Xuyên liền mềm nhũn.

“ Ầy...... Không vui lắm.”

Nhìn ánh mắt thất vọng của đứa bé, anh lập tức sửa lại: "Rất tốt, rất tuyệt, rất kích thích, đi, thử xem.”

Cảm giác chết như thế nào? Hãy đến và đi tàu lượn siêu tốc!

Cho dù nhắm mắt lại, cho dù nắm tay Kỷ Nghiêu Vũ, cảm giác sợ hãi và mất trọng lượng cuồn cuộn không ngừng tập kích trái tim Hứa Ngật Xuyên. Toàn bộ quá trình anh đều ngậm miệng lại, bởi vì anh sợ vừa mở miệng sẽ không có tiền đồ kêu lên một tiếng - - anh tuyệt đối không cho phép mình mất mặt trước mặt Kỷ Nghiêu Vũ.

Nhưng thứ đồ chơi chết tiệt này sao lại dừng lại giữa không trung!

“Anh, "Bên tai truyền đến tiếng kêu hưng phấn của Kỷ Nghiêu Vũ," Nhìn em này!”

Hứa Ngật Xuyên không thể không mở mắt ra, đứa bé đang nháy mắt với anh, trên mặt ửng đỏ hưng phấn, trông rất đẹp mắt, nhưng rất nhanh Hứa Ngật Xuyên đã bị khoảng không cao mấy trăm mét dưới đầu dọa đến xanh mặt.

“Anh! Sao anh lại khóc? "Kỷ Nghiêu Vũ lo lắng.

“Anh rất vui... "Hứa Ngật Xuyên tuyệt vọng nhắm mắt lại, mất mặt vô cùng.

Mẹ kiếp, Hoa Trạch Lỗi không phải nói đứng lên đầu có thể cầm được nước mắt sao?  Tất cả chỉ là dối trá!

Vừa xuống tàu lượn siêu tốc, Hứa Ngật Xuyên liền chạy vào WC, nôn long trời lở đất vào bồn cầu.

Anh thề, đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng.

Ra khỏi nhà vệ sinh, Kỷ Nghiêu Vũ vẻ mặt quan tâm hỏi: "Anh không sao chứ?!”

Mặc dù vẻ mặt Hứa Ngật Xuyên nhếch nhác, nhưng vẫn nhếch môi, nói: "Anh có chuyện gì được chứ, em quên à, anh là siêu nhân.”

Kỷ Nghiêu Vũ thở phào nhẹ nhõm, lập tức tươi cười nói: "Anh, tàu lượn siêu tốc kích thích quá, về sau còn có thể chơi không..."

Hứa Ngật Xuyên thiếu chút nữa ngất xỉu, nhéo nhéo mặt Kỷ Nghiêu Vũ: "Có thể, không thành vấn đề!”

Thôi quên đi, lần sau lại thề tiếp.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.