(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mùa đông Tây Liễu vô cùng lạnh giá nhưng trái tim của hai người lại nóng bỏng khi cùng ôm ấp sưởi ấm.
Trời còn chưa sáng, Kỷ Nghiêu Vũ đã bị cái nóng đánh thức, cậu được Hứa Ngật Xuyên ôm chặt, kín không kẽ hở, khoảng cách giữa bọn họ rất gần, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.
Vật thể cứng rắn đè lên đùi cậu, khiến Kỷ Nghiêu Vũ có hơi được tự nhiên, phải tốn rất nhiều công sức mới có thể thoát khỏi xiềng xích của Hứa Ngật Xuyên.
Hứa Ngật Xuyên còn đang trong mộng, lông mày hơi nhíu lại, môi bất giác nhếch lên, không vui lẩm bẩm mấy câu, như là gọi một tiếng Nghiêu Nghiêu, tóc rối thành tổ chim.
Kỷ Nghiêu Vũ bị dáng vẻ của Hứa Ngật Xuyên chọc cười, cậy chưa từng thấy dáng vẻ trẻ con của anh Xuyên như thế, không chụp ảnh kỷ niệm một phen thì thật sự là không thể nào nói nổi.
Có đôi khi cậu cũng chơi điện thoại di động của Hứa Ngật Xuyên, không phải cảm thấy hứng thú với các loại chức năng tiên tiến, chỉ là đơn thuần yêu thích chụp ảnh mà thôi.
Hứa Ngật Xuyên chụp cậu, cậu cũng chụp Hứa Ngật Xuyên.
Cầm lấy điện thoại di động bên cạnh gối đầu, nhìn thấy ảnh chụp trên màn hình, Kỷ Nghiêu Vũ có hơi kinh ngạc.
Là tấm ảnh chụp chung duy nhất của hai người, hai người đều cười rất rạng rỡ.
Hứa Ngật Xuyên luôn khen cậu đẹp như thế nào, mà Kỷ Nghiêu Vũ lại cảm thấy anh Xuyên mới là người thích hợp nhất để chụp ảnh nhất.
Hôm nay hiếm khi Hứa Ngật Xuyên ngủ quên, khi tỉnh lại, Kỷ Nghiêu Vũ đã chạy bộ.
Hứa Ngật Xuyên soi gương nhìn mình một phen, có lẽ trước hai mươi bốn tuổi, anh có thể tuyên bố với toàn thế giới rằng anh là thẳng nam sắt thép, thậm chí trước đêm qua anh còn nghi ngờ tình cảm của mình đối với Kỷ Nghiêu Vũ có phải chỉ là một loại tình thương hay không.
Nhưng mà một giấc mộng xuân qua đi, anh cong, cong đến triệt để, cong đến không chút do dự.
Tính tình Hứa Ngật Xuyên thoải mái, cho dù cong anh cũng thản nhiên tiếp nhận, tuyệt đối không ngạc nhiên, thậm chí cảm thấy đây là một con đường thênh thang tràn ngập vui mừng.
Dấu vết đêm qua đã được dọn dẹp sạch sẽ, sự quẫn bách trên mặt Hứa Ngật Xuyên đã bị quét sạch, khôi phục tinh thần phấn chấn nam tính trước sau như một.
Anh giơ cánh tay lên, uốn cong cơ bắp xinh đẹp, sau đó mỉm cười thở dài, đã lâu không tập thể dục, nếu không tập lại, Kỷ Nghiêu Vũ sớm muộn cũng sẽ đuổi kịp anh, nhưng nếu đứa nhỏ luyện ra được cơ bắp thì sẽ càng quyến rũ…
Đang lúc anh đang suy nghĩ, Kỷ Nghiêu Vũ đã trở lại, Hứa Ngật Xuyên từ xa đã nhìn thấy bóng người cao gầy kia, tâm tình tốt đến mức sắp bay lên, lấy điện thoại di động ra chụp lại.
Đột nhiên phát hiện trong album có thêm vài tấm ảnh mới chụp, là dáng vẻ ngủ của anh, các loại góc độ kỳ quái tương đối buồn cười, đơn giản là Kỷ Nghiêu Vũ chụp, lại trở nên vô cùng thuận mắt, Hứa Ngật Xuyên nhìn thấy mà mặt đỏ tới mang tai.
“Anh Xuyên, chào buổi sáng.”
“... Chào buổi sáng, "Hứa Ngật Xuyên thu lại vẻ xấu hổ trên mặt," Tới đây ăn điểm tâm đi.”
Hai người vừa ngồi xuống, ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ cửa ngắn ngủi.
Trưởng thôn Lưu Thủ Tài bất chấp gió lạnh chờ ở ngoài nhà, thấy Kỷ Nghiêu Vũ cũng không kinh ngạc, nói: " Chào thầy, dự báo thời tiết nói ngày mai có một trận tuyết lớn, bọn nhỏ đi học không tiện, trong thôn quyết định nghỉ một tuần, thông báo tôi đã treo lên, thầy không cần phải đi một chuyến.”
Tuy nói có nghỉ hay không đối với Hứa Ngật Xuyên mà nói cũng không có gì khác biệt lắm, nhưng cứ như vậy sẽ có nhiều thời gian dính lấy Kỷ Nghiêu Vũ hơn, Hứa Ngật Xuyên gật đầu: "Được rồi, trưởng thôn, cháu biết rồi, ngài ăn điểm tâm chưa? Vào cùng ăn đi.”
“Ăn rồi, sẽ không quấy rầy hai người ăn cơm nữa. "Lưu Bảo Tài cười cười, đưa cho Hứa Ngật Xuyên một cái túi," Đây là dưa muối nhà tôi, thầy nếm thử đi.’
Nói xong phất tay với Kỷ Nghiêu Vũ bên trong: " Nhóc quỷ, ăn nhiều một chút.”
Kỳ nghỉ một tuần nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, nhưng sống ở một nơi xa xôi như vậy quả thực rất khó khăn.
Hứa Ngật Xuyên quyết định thật nhanh, quyết định trước khi bão táp tới sẽ mang Kỷ Nghiêu Vũ đến thành phố S nơi mình sinh ra và lớn lên.
Anh nhớ rõ lúc tới vô cùng căm ghét đến tận xương tuỷ đối với loại phương tiện giao thông lạc hậu, mà lần này ngồi phương tiện giao thông tương tự trở về, tâm tình lại hoàn toàn bất đồng.
Bên cạnh có cục cưng tò mò Kỷ Nghiêu Vũ đi cùng, ngồi lâu hơn nữa Ngật Xuyên cũng sẽ không có một câu oán hận.
Đứa bé dường như tràn ngập tò mò đối với tất cả, vô cùng sung sức, suốt mười tiếng đồng hồ liền không chợp mắt.
Hứa Ngật Xuyên không ngại phiền toái giải đáp nghi vấn cho cậu, gặp phải vấn đề mình cũng không hiểu, còn phải cẩn thận tra cứu Baidu.
Hình tượng Hứa Ngật Xuyên trong lòng Kỷ Nghiêu Vũ đã lên tới độ cao không gì không làm được, không gì không hiểu.
Trằn trọc đi qua ba loại phương tiện giao thông, trải qua mười giờ, hai người rốt cục cũng tới thành phố S.
Cả thành phố được bao bọc trong ánh đèn neon rực rỡ, ngạo nghễ trong màn đêm. Hứa Ngật Xuyên nhìn người đi đường bọc chặt áo khoác vội vã đi qua và quái vật xi măng cốt thép san sát nối tiếp nhau, đột nhiên cảm thấy tất cả đều không hề có tình người, chỉ có nhiệt độ trong tay mới là kiên định nhất.
Anh nắm chặt tay Kỷ Nghiêu Vũ, hỏi: "Thích nơi này không?”
Đứa trẻ lần đầu tiên nhìn thấy nơi rộng lớn như thế, có chút sợ hãi, lại khó nén hưng phấn gật đầu.
Hứa Ngật Xuyên dẫn theo Kỷ Nghiêu Vũ trở về nhà mình.
Ba mẹ chạy ngược chạy xuôi buôn bán quanh năm, Hứa Ngật Xuyên đã sớm quen với cuộc sống một mình, từ khi đến thôn Tây Liễu, trong nhà không còn ai tới nữa, tất cả không khác gì trước khi rời đi.
Lần đầu tiên đi thang máy, Kỷ Nghiêu Vũ có hơi căng thẳng, túm chặt góc áo Hứa Ngật Xuyên, không dám hành động thiếu suy nghĩ, cho đến khi thang máy vững vàng, nhanh chóng nhảy ra khỏi cabin thang máy mới thở phào nhẹ nhõm.
Hứa Ngật Xuyên không kìm được nhéo mặt Kỷ Nghiêu Vũ, dịu dàng nói: “Sẽ không ngã đâu.”
Sau khi về đến nhà, Kỷ Nghiêu Vũ mới thả lỏng, cậu chưa kịp làm gì đã được Hứa Ngật Xuyên hầu hạ thay dép lê, đưa đến sô pha, hệ thống sưởi ấm và âm nhạc nhẹ rất chẳng mấy chốc ngập cả phòng, Kỷ Nghiêu Vũ nhéo nhéo da thịt mỏng manh trên mu bàn tay, có hơ đau.
Hóa ra tất cả đều là thật.
Đây là nhà của anh Xuyên, nơi này là thành phố mà anh Xuyên lớn lên, rõ ràng là một nơi xa lạ và lạnh lẽo, nhưng nó đã trở nên thân thiện vì sự hiện diện của Hứa Ngật Xuyên.
“Bên phải là nước nóng, bên trái là nước lạnh, lát nữa nàng đừng bật nhầm. "Hứa Ngật Xuyên giống như một bà mẹ già dặn dò không ngừng:" Anh bật bên phải cho em, nhiệt độ này em cảm thấy vừa chưa? Nếu vừa rồi thig đừng di chuyển nữa.”
Kỷ Nghiêu Vũ gật đầu.
"Cái này để gội đầu, cái này để tắm người, đừng nhầm lẫn," Hứa Ngật Xuyên vẫn không yên lòng, "Thôi, anh bôi lên người em trước rồi ngồi vào.”
Kỷ Nghiêu Vũ nhớ rất rõ ràng từng câu Hứa Ngật Xuyên nói, cậu tuyệt đối sẽ không lầm, nhưng cũng rất thích anh Xuyên không ngừng lải nhải.
Cậu vui vẻ cởi quần áo, ánh đèn màu cam chiếu lên làn da cậu càng thêm chói mắt, cậu ngoan ngoãn ngồi vào trong bồn tắm, chờ đợi động tác của Hứa Ngật Xuyên.
Hứa Ngật Xuyên ho nhẹ hai tiếng, dịu dàng nói: "Ngoan, nằm đi.”
Cẩn thận thấm ướt tóc Kỷ Nghiêu Vũ, bôi dầu gội đầu, nhẹ nhàng xoa xoa da đầu, hỏi: "Cường độ này có được không?"
Đâu chỉ là được, quả thực chính là một loại hưởng thụ.
Kỷ Nghiêu Vũ lười biếng híp mắt, khóe miệng nở nụ cười thỏa mãn, giống như một con mèo được chủ hầu hạ thoải mái, hừ nhẹ hai tiếng.
Tay Hứa Ngật Xuyên cứng đờ, bị ánh sáng trên người Kỷ Nghiêu Vũ hấp dẫn, hoàn toàn không dời mắt đi được.
Kỷ Nghiêu Vũ đột nhiên sờ sờ môi dưới của Hứa Ngật Xuyên, khẽ cười nói: "Bong bóng." Sau đó thổi một nắm bọt nhỏ lên không trung.
Toàn thân Hứa Ngật Xuyên nhiệt huyết sôi trào.
Dáng vẻ của nhóc quỷ này đúng là quyễn rũ muốn chết.
Kỷ Nghiêu Vũ thấy vẻ mặt Hứa Ngật Xuyên vẫn dại ra, không hiểu sao lại cảm thấy thú vị, lại học theo động tác thường ngày của Hứa Ngật Xuyên nhéo mặt cậu, nhéo nhéo mặt Hứa Ngật Xuyên, nghiêng đầu, chớp chớp đôi mắt to trong veo.
“Nhóc quỷ, em xong rồi! "Hứa Ngật Xuyên giả bộ tức giận, quần áo cũng không kịp cởi đã bước vào bồn tắm chen chúc với Kỷ Nghiêu Vũ.
Kỷ Nghiêu Vũ cười ha ha muốn trốn, nhưng bồn tắm nho nhỏ khiến cậu không thể lui, chỉ có thể mặc cho Hứa Ngật Xuyên cù lét công kích.
Toàn thân Hứa Ngật Xuyên ướt đẫm, nhưng anh hoàn toàn không thèm để ý, ầm ĩ với Kỷ Nghiêu Vũ một hồi lâu, cuối cùng ôm chặt lấy Kỷ Nghiêu Vũ, mặt dán vào gáy đối phương, hít một hơi thật sâu hơi thở của thiếu niên, nói: "Nghiêu Nghiêu…”
Kỷ Nghiêu Vũ quay đầu: "Anh.”
“Anh rất thích em nha.”
Giọng thiếu niên bên tai cực kỳ êm tai, Kỷ Nghiêu Vũ cười nói: "Em cũng rất thích anh.”
“Không phải loại thích đó... "Hứa Ngật Xuyên đột nhiên có chút thương cảm," Em không hiểu đâu.”
Kỷ Nghiêu Vũ có thể cảm nhận được tâm tình sa sút của anh Xuyên, cậu nhẹ nhàng vỗ lưng đối phương, nói: "Em rất ngốc......”
Hứa Ngật Xuyên đột nhiên ngẩng đầu, nói: "Không thể nói mình ngốc, Nghiêu Nghiêu không ngốc, là anh...... Anh rất đáng ghét, luôn nói những lời khiến người ta nghe không hiểu.”
“Anh không đáng ghét......”
Trong mắt Hứa Ngật Xuyên hiện lên vẻ chờ mong, "Vậy sau này bất kể xảy ra chuyện gì, đều phải thích anh, được không?"
Kỷ Nghiêu Vũ nặng nề gật đầu.
Lý trí của Hứa Ngật Xuyên bị đôi môi cong cong bẩm sinh của Kỷ Nghiêu Vũ làm cho hoàn toàn biến mất. Anh liếm liếm môi dưới, có chút căng thẳng thử thăm dò: "Anh muốn hôn em, có thể, có thể chứ.”
Đối với Kỷ Nghiêu Vũ mà nói, hôn môi chính là phương thức biểu đạt thích, anh Xuyên cùng ông nội đều hôn trán và gò má của cậu, cậu rất thích loại cảm giác này.
Kỷ Nghiêu Vũ không chút do dự đáp: "Được.”
Nhưng nụ hôn này hoàn toàn khác với dự đoán của cậu, không phải đáp trên trán cũng không phải khắc sâu trên má, mà là trên môi cậu.
Thậm chí Kỷ Nghiêu Vũ còn cảm giác được đầu lưỡi ướt át của đối phương lướt qua khe môi cậu, như là muốn xông vào, nhưng chỉ dừng lại một giây liền cuống quít rút lui.
Khuôn mặt Hứa Ngật Xuyên đỏ bừng, thở hổn hển như đã trải qua một hồi chết đuối, không đợi Kỷ Nghiêu Vũ mở miệng, Hứa Ngật Xuyên đã chủ động nhận sai:
"Nghiêu Nghiêu, xin lỗi, anh hồ đồ rồi..."
Kỷ Nghiêu Vũ sững sờ tại chỗ, giật giật môi, trên môi dính một vệt nước bọt không biết là của ai.
"Anh không nhịn được, anh rấy muốn hôn em," Hứa Ngật Xuyên ảo não không thôi,
"Không thể nhịn... Anh thích em đến phát điên rồi..."
Mình thật con mẹ nó là súc sinh, Kỷ Nghiêu Vũ không hận chết mình mới là lạ. Trong lòng Hứa Ngật Xuyên có dự định xấu nhất, đột nhiên cảm giác sau lưng có một đôi tay…
Kỷ Nghiêu Vũ ôm anh.
Đầu óc Hứa Ngật Xuyên trống rỗng, chỉ nghe Kỷ Nghiêu Vũ chậm rãi nói: "Anh, anh không cần xin lỗi...... Không có sao......”
“Thật, thật sao?!”
“Vâng... "Kỷ Nghiêu Vũ gật gật đầu.
“Vậy... Anh vừa mới hôn em, em có ghét không? "Hứa Ngật Xuyên căng thẳng nuốt nước bọt, giọng nói không ngừng run rẩy.
Kỷ Nghiêu Vũ nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: "Nếu là anh Xuyên, sẽ không ghét.”
Cuối cùng lại nhấn mạnh: "Không bao giờ.’
“Thật tốt quá...... "Hứa Ngật Xuyên như được đại xá, an tâm thở phào nhẹ nhõm, sau đó trịnh trọng nói:" Nghiêu Nghiêu, em biết không, anh Xuyên rất vui.”
Hứa Ngật Xuyên nói tiếp: "Anh rất thích em, không phải loại thích như ông nội, mà là loại thích có thể hôn môi, có thể bây giờ em không hiểu, nhưng từ từ sẽ hiểu, đồng ý với anh, sau này chỉ có thể hôn người mình thích, được không?"
Chỉ có thể hôn người mình thích... Kỷ Nghiêu Vũ mặc niệm trong lòng một lần, cái hiểu cái không nhìn Hứa Ngật Xuyên, gật đầu.
Kỷ Nghiêu Vũ có chút thẹn thùng nói: "Em, en chỉ hôn anh Xuyên.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");