Đứa Trẻ Hoang Dã - Miêu Nô

Chương 20




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hứa Ngật Xuyên có động lực thì nhiệt tình vô cùng, hết sức tích cực, mỗi ngày vừa tan học là kéo Kỷ Nghiêu Vũ chạy ra bờ sông.

Kỷ Nghiêu Vũ cũng không ngại phiền toái, tận tay dạy học, nếu Hứa Ngật Xuyên biểu hiện tốt thì cậu còn có thể cho một nụ hôn làm phần thưởng.

Tuy rằng hôn môi đối với bọn họ mà nói là chuyện hết sức bình thường, nhưng thông qua cố gắng đổi lấy nụ hôn khen thưởng, có chút tình cảm khác, Hứa Ngật Xuyên vô cùng quý trọng.

Dưới sự đốc thúc của Kỷ Nghiêu Vũ, Hứa Ngật Xuyên tiến bộ rất nhanh, không đến ba ngày, anh đã không cần Kỷ Nghiêu Vũ nâng đỡ, tự mình bơi khoảng cách năm mét, cho dù bị ngộp không ít nước sông, có thể đổi lấy một tiếng khích lệ của Kỷ Nghiêu Vũ, trong lòng cũng vui vẻ.

Kỷ Nghiêu Vũ ở bên bờ nhìn Hứa Ngật Xuyên trong nước, nhịn cười nói: "Anh, anh đây là bơi kiểu chó hả, anh có thể thử ngoi lên lấy hơi.”

Hứa Ngật Xuyên xì nước trong xoang mũi, có chút uất ức kháng nghị: "Anh sợ anh không lấy hơi được, thua rồi!  Anh sắp uống no nước này rồi!

“Lần đầu học bơi ai cũng bị ngộp nước hết. "Kỷ Nghiêu Vũ nhìn Hứa Ngật Xuyên giống như người lớn nhìn trẻ con, vẻ mặt khoan dung mỉm cười, xuống nước, đang tới gần, Kỷ Nghiêu Vũ đột nhiên nhẹ nhàng" vèo "một phát, lập tức đưa Hứa Ngật Xuyên rời khỏi khu vực đó, không chán phiền sửa lại động tác của Hứa Ngật Xuyên.

Hứa Ngật Xuyên lặn xuống nước bướng bỉnh ôm chân Kỷ Nghiêu Vũ, mới phát hiện vết thương trên chân phải cậu đã bị ngâm đến trắng bệch.

Hứa Ngật Xuyên lo lắng kéo Kỷ Nghiêu Vũ lên bờ: "Chuyện gì xảy ra? Bị thương lúc nào?!”

Kỷ Nghiêu Vũ lại vô cùng lạnh nhạt, không thèm để ý tới vết thương nhỏ này chút nào: "Không có sao, vừa rồi lúc xuống nước có thể giẫm phải cặn thủy tinh, không sao, dùng nước bọt là được rồi." Cuối cùng, còn đáp lại một nụ cười trấn an người khác.

Vết thương ở bàn chân trước gần đầu ngón chân út, rời khỏi nước lại bắt đầu rỉ máu, hoàn toàn không thoải mái như Kỷ Nghiêu Vũ nói, nhìn thấy màu đỏ ghê người kia, trái tim Hứa Ngật Xuyên giống như bị mảnh thủy tinh cắt một lỗ, đau dữ dội, anh không chút suy nghĩ, không do dự dùng miệng ngậm ngón chân Kỷ Nghiêu Vũ, dùng đầu lưỡi chặn lại vết thương chảy máu.

“Đừng! "Kỷ Nghiêu Vũ vô cùng kinh ngạc, lắc chân muốn rút lại, bất đắc dĩ không lay chuyển được sự mạnh mẽ của Hứa Ngật Xuyên.

Hứa Ngật Xuyên hút máu xong, nhổ ra một ngụm nước bọt dính máu, cười nói: "Là em nói, khử trùng bằng nước bọt.”

Kỷ Nghiêu Vũ xấu hổ đỏ mặt: "Cái này, cái này sao có thể giống nhau, đây chính là chân đó, bẩn......”

“Chẳng lẽ chân không phải là một phần cơ thể em sao? "Hứa Ngật Xuyên nói lời tâm tình," Mỗi một bộ phận trên cơ thể em anh đều yêu muốn chết, anh sẽ không ghét bỏ.”

Anh xé vải vóc quần áo xuống băng bó vết thương đơn giản cho Kỷ Nghiêu Vũ, thỉnh thoảng cảm thán đôi chân này đẹp như thế nào. Kỷ Nghiêu Vũ đỏ bừng mặt đùa nghịch với Hứa Ngật Xuyên, trong lòng cũng không dám gật bừa, chẳng lẽ chân mọi người không giống nhau sao?

Thầy Kỷ bị thương trong người, luyện tập bơi lội chỉ có thể dừng lại thôi.

Kỷ Nghiêu Vũ vừa đứng dậy, Hứa Ngật Xuyên liền đứng về phía trước, đưa lưng về phía Kỷ Nghiêu Vũ, mông vểnh lên, nói: "Lên đây.”

Sao Kỷ Nghiêu Vũ có thể không biết xấu hổ để Hứa Ngật Xuyên cõng, quyết đoán từ chối: "Không cần nữa, vết thương của em không nghiêm trọng, có thể tự mình đi..."

Hứa Ngật Xuyên thương Kỷ Nghiêu Vũ bị đau và mệt, thúc giục: "Không được! Em không đi được, mau lên đây.”

Kỷ Nghiêu Vũ vẫn lắc đầu, Hứa Ngật Xuyên xắn tay áo lên, quay đầu lại nói một câu "Đắc tội nha", rồi khom lưng bế ngang Kỷ Nghiêu Vũ.

Tư thế bế công chúa này còn xấu hổ hơn là cõng trên lưng, Kỷ Nghiêu Vũ mặt đỏ bừng, giãy dụa nói: "Anh, đừng như vậy, mau thả em xuống!"

Hứa Ngật Xuyên dùng đùi xốc lưng Kỷ Nghiêu Vũ, môi nhếch lên, nói: " Anh sẽ không buông em xuống, nếu em lộn xộn, anh sẽ mệt, nhưng em thật sự muốn động cũng không sao, coi như anh tập thể hình là được rồi.”

Kỷ Nghiêu Vũ thấy giãy dụa không có kết quả, thành thật nghe Hứa Ngật Xuyên phân phó, hai tay ôm lấy cổ anh.

May mà lần trước Hứa Ngật Xuyên mang theo hòm thuốc từ thành phố vào, bên trong có rất nhiều thuốc trị thương, máu trong vết thương đã hoàn toàn ngừng chảy, vết thịt mơ hồ kia cũng trở nên rõ ràng hơn. Hứa Ngật Xuyên đau lòng bôi thuốc băng bó cho Kỷ Nghiêu Vũ, sau khi xong việc hôn mu bàn chân trơn bóng kia, tự trách nói: "Đều tại anh, sau này anh không bao giờ quấn lấy em đòi bơi nữa.”

Kỷ Nghiêu Vũ lại trịnh trọng nói: "Không được, em muốn ở bên anh cho đến khi anh học xong mới thôi.”

Hứa Ngật Xuyên không ngăn được Kỷ Nghiêu Vũ, liền đặt một cái ghế nhỏ bên bờ, dặn đi dặn lại Kỷ Nghiêu Vũ không được đụng vào nước, ở trên bờ chỉ đạo là được.

Hôm nay đang cỡ chạng vạng tối, trẻ con kết bè kết đội đi tới bờ sông tìm mát mẻ, một đám bị phơi nắng đen sì, lại cười đến vô cùng sáng lạn.

Bọn nhỏ bắt đầu thi đấu xem ai bơi qua bờ bên kia trước, tuy rằng sông này không sâu, nhưng cũng tồn tại tai họa ngầm về an toàn, ai cũng không thể đoán trước được chuyện ngoài ý muốn, Hứa Ngật Xuyên không khỏi lo lắng, anh nói hai câu, nhưng bọn nhỏ coi như gió thoảng bên tai.

Tình huống vẫn xảy ra.

Hai đứa trẻ đang kịch liệt giành vị trí thứ nhất bơi tới giữa sông, một đứa trong đó đột nhiên nhào xuống nước, chỉ chốc lát sau đã chìm xuống, mọi người cho rằng đứa trẻ kia cố ý đùa giỡn, bởi vì nó là đứa biết bơi nhất trong đám người này, chỉ có Hứa Ngật Xuyên càng nhìn càng cảm thấy không ổn, anh rống to một tiếng: "Đã xảy ra chuyện rồi!"

Lời còn chưa dứt, chỉ nghe bên cạnh vù một tiếng, có người nhảy vào trong nước, nhanh chóng bơi về chỗ đứa bé kia.

Tư thế kia, tốc độ kia, không phải Kỷ Nghiêu Vũ thì là ai?

Đám người xôn xao, một đứa bé khác đã sớm tới đích, nhìn thấy động tác của Kỷ Nghiêu Vũ cũng từ bờ bên kia bơi về phía người đuối nước.

Trái tim Hứa Ngật Xuyên như bị siết chặt, nhìn bóng lưng Kỷ Nghiêu Vũ xả thân cứu người, mũi cay cay, lúc này vô cùng thống hận mình không biết bơi, đáy lòng lại mơ hồ dâng lên một cảm giác tự hào - -

Đây mới là bảo bối tốt của anh.

Chẳng mấy chốc Kỷ Nghiêu Vũ bơi tới giữa sông, hai người hợp lực vớt người đuối nước từ trong nước lên, lại nhanh chóng trở về bờ, lúc này người đuối nước đã hấp hối, khuôn mặt xanh tím không bình thường. Kỷ Nghiêu Vũ quyết định thật nhanh, hít sâu một hơi, lại vùi đầu bóp mũi đứa bé, đưa hơi thở này vào trong miệng đứa bé, lặp đi lặp lại như thế, sau khi hít thở nhân tạo một phút, đứa bé rốt cục cũng tỉnh lại, nước đọng trong cổ họng bị ho ra, tất cả mọi người hoan hô, nhao nhao khen ngợi sự cơ trí của Kỷ Nghiêu Vũ, Kỷ Nghiêu Vũ và Hứa Ngật Xuyên cũng thở phào nhẹ nhõm.

Đứa bé được mọi người dìu rời đi, đám người cũng dần dần tản đi, không ai phát hiện chân Kỷ Nghiêu Vũ bị nước thấm ướt, băng vải nhuộm màu hồng nhạt, ngoại trừ Hứa Ngật Xuyên.

Vết thương gặp nước chuyển biến xấu, máu cuồn cuộn không ngừng chảy ra, Hứa Ngật Xuyên run rẩy dùng hai tay kiểm tra vết thương của Kỷ Nghiêu Vũ một lần, trong lòng khó chịu như bị dao găm đâm vào.

Nếu như có thể, anh muốn chịu tội này thay Kỷ Nghiêu Vũ.

Người trước mắt không còn là một thiếu niên trói gà không chặt, mà là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, xả thân cứu người.

Đây chính là người đàn ông anh yêu.

Hứa Ngật Xuyên hôn trán Kỷ Nghiêu Vũ, cưng chiều nói: "Bảo bối anh hùng, chúng ta phải đi bệnh viện, lần này để anh cõng đi.”

Kỷ Nghiêu bĩu môi: "Bây giờ em càng ngày càng nặng......" Lập tức mím môi, chắp tay trước ngực, vô cùng ngượng ngùng nói: "Làm ơn.”

“Cho dù em có một ngàn cân anh cũng cõng được. "Hứa Ngật Xuyên cười nói," Em chính là thiên kim bảo bối của anh.”

Hứa Ngật Xuyên ngựa không dừng vó cõng Kỷ Nghiêu Vũ đến đầu thôn, lập tức liên hệ xe đưa hai người bọn họ đến trạm y tế của thôn Đông Liễu.

Giáo sư Lưu mang theo kính lão, cẩn thận kiểm tra vết thương của Kỷ Nghiêu Vũ.

Hứa Ngật Xuyên lo lắng hỏi: "Bác sĩ Lưu, em ấy không sao chứ?”

Giáo sư Lưu nhìn Hứa Ngật Xuyên một cái, hỏi: "Cậu là gì của cậu ta…?”

Hứa Ngật Xuyên không chút do dự nói: "Cháu là người thân của em ấy, thân thiết nhất! Vết thương của em ấy không thành vấn đề chứ?”

Giáo sư Lưu không chút hoang mang nói: "Muốn nói không có việc gì thì quả thật vấn đề không lớn, muốn nói có việc, nếu như không đến sớm một chút, chuyển biến xấu thành tàn tật cũng có thể.”

Hứa Ngật Xuyên hô to cám ơn trời đất, tảng đá treo trong lòng rốt cục rơi xuống đất.

Vết thương chuyển biến xấu cùng thảo dược lạnh lẽo nổi lên phản ứng tương đối kích thích, động tác của giáo sư Lưu cũng không tính là ôn hòa, Kỷ Nghiêu Vũ rốt cuộc không thể làm bộ bình tĩnh nữa, lông mày bất giác nhíu chặt, trán phủ một tầng mồ hôi dày, khóe mắt cũng có chút phiếm hồng, nhưng cậu vẫn luôn cắn chặt răng, không nói một lời, nuốt đau đớn vào bụng.

Hứa Ngật Xuyên đau lòng vô cùng, cầm lấy tay Kỷ Nghiêu Vũ, nhẹ giọng dỗ dành: "Ngoan... Không đau không đau, sẽ kết thúc nhanh thôi, lát nữa anh mua kẹo que rất ngọt cho em được không?"

Kỷ Nghiêu Vũ dụi dụi mắt, mềm mại đáp một tiếng: "Em...em muốn vị dâu tây.”

Giáo sư Lưu bôi thuốc xong, giơ ngón cái về phía Kỷ Nghiêu Vũ, cười khen ngợi: "Không sai, nam tử hán đại trượng phu, đứa bé này cũng kiên cường như Tiểu Lãng chúng ta.”

Như là nhớ tới hồi ức không tốt, giáo sư Lưu chậc vài tiếng, lại nói: "Lưng Tiểu Lãng bị ba nó làm cho nở hoa, tôi bôi thuốc cho nó, nó lại chẳng rơi một giọt nước mắt nào.”

Hứa Ngật Xuyên nhớ lại trong đầu một lần, Tiểu Lãng, hình như chính là nhóc con trưởng thành trước tuổi lần trước được giáo sư Lưu khám bệnh, anh không dám tin hỏi: "Bị cha cậu ấy!?"

Giáo sư Lưu nhíu mày, vẻ mặt " Cậu không có nghe lầm".

Hứa Ngật Xuyên không khỏi thở dài, đây là chuyện gì thế.

“Vậy giờ cậu ấy đâu?”

"An tâm học tập, sắp thi rồi," Giáo sư Lưu nở nụ cười tự hào, "Tiểu Lãng chúng ta là một nhân tài, muốn thi đại học, thi vào thành phố lớn, cái thôn nhỏ rách nát này không giữ được nó.”

Hứa Ngật Xuyên như có điều suy nghĩ gật gật đầu: "Ừm...... Đứa bé kia nhìn cũng đã mười bảy mười tám tuổi, có thể ra ngoài học cũng tốt.”

Giáo sư Lưu đồng ý: "Người trẻ tuổi bây giờ, nên đi ra ngoài gặp nhiều việc đời, tuyệt không thể vây ở nơi thâm sơn cùng cốc này cả đời, muốn tôi nói, đứa bé này cũng có thể đi ra ngoài xông pha, tương lai nhất định là một nhân tài."

Một câu đánh thức người trong mộng.

Hứa Ngật Xuyên còn chưa nghiêm túc suy nghĩ sau khi hết hạn một năm này, nên đi hay ở, cũng không xác định Kỷ Nghiêu Vũ có rời đi cùng anh hay không, nhưng điều duy nhất anh xác định chính là, Kỷ Nghiêu Vũ muốn ở lại, anh liền kéo dài thời hạn vô hạn, Kỷ Nghiêu Vũ muốn đi, anh liền bảo vệ đến chân trời góc biển.

Anh không muốn để cho xã hội ham muốn vật chất giàn giụa làm bẩn Kỷ Nghiêu Vũ, lại càng không muốn để cho sơn thôn lạc hậu nghèo khó mai một Kỷ Nghiêu Vũ cả đời.

Vốn là một cục vàng toả sáng, sao có thể mai một ở nơi ảm đạm không ánh sáng, vốn chính là một miếng ngọc thạch không tì vết, nào cam tâm làm một khối gạch chất phác.

Thiếu niên của anh cuối cùng sẽ trưởng thành đại bàng oai hùng, bay lượn ở bầu trời rộng lớn hơn.

Hứa Ngật Xuyên nhìn Kỷ Nghiêu Vũ thật sâu, tương lai trong sáng tựa hồ đang ở ngay trước mắt.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.