Đũa Lệch Dễ Thương

Chương 14




Người đăng ảnh tag Bối Nhĩ Đóa và gửi tin nhắn cho cô có nickname “Cầm kiếm lên mặt trăng”. Bối Nhĩ Đóa xem thông tin của anh ta. Nam, tốt nghiệp đại học L, hiện đã kết hôn, có một con trai, thoạt nhìn có vẻ là thông tin thật. Anh ta quả thật học sau Diệp Trữ Vi một khóa.

Qua những miêu tả của anh ta, Bối Nhĩ Đóa biết được một số chuyện của Diệp Trữ Vi thời đại học. Ngoài thích mèo còn có một chuyện có vẻ rất không hợp với bản thân anh ta. Diệp Trữ Vi biết viết nhạc.

“Đó là thông tin một người bạn cùng phòng của anh ấy tiết lộ. Khi về phòng kí túc, ngoài học tập thì anh ấy hay nghe nhạc, thường vừa nghe vừa viết, còn soạn nhạc trên máy tính nữa. Có thể không được chuyên nghiệp lắm mà chỉ là một trong không nhiều những thú vui của anh ấy. Đương nhiên có thể bạn đã biết chuyện này rồi”.

Cuối cùng “Cầm kiếm lên mặt trăng” nói trong tin nhắn: “Tôi nói nhiều quá, rất xin lỗi nếu làm phiền bạn. Chúc hai bạn mãi mãi hạnh phúc”.

Bối Nhĩ Đóa tắt máy tính, nằm trên giường chụp tai nghe nghe bài “Đường đến vinh quang” của Hoàng Vĩnh Xán.

Bởi vì cảm xúc trong lòng quá mãnh liệt, cô cần bình tĩnh lại một chút.

Diệp Trữ Vi ngoài hai mươi tuổi, đeo ba lô đi một mình trong vườn trường, trong áo khoác có giấu một con mèo, đi bộ đến một nơi yên tĩnh, tìm bừa một chỗ ngồi xuống, lấy giấy bút trong ba lô ra vừa nghe nhạc vừa viết bài hát. Con mèo yêu quý của anh ta thì thò đầu ra tò mò nhìn thế giới bên ngoài.

Bóng dáng trầm lặng, không gian yên tĩnh, thời gian thong thả.

Cô đột nhiên cảm thấy tiếc nuối vì mình không gặp anh ta khi đó, mà tuổi xuân xưa kia của cô cũng không xuất hiện một nam sinh như anh ta.

Bây giờ chỉ có thể nghe người khác miêu tả anh ta trước kia, trong lòng phác họa hình dáng anh ta.

Là một bạn gái “giả”, rõ ràng cô đã tò mò và quan tâm đến anh ta quá nhiều.

Cô nhắm mắt lại, chìm vào trong giai điệu âm nhạc. Tâm tình xao động chậm rãi phẳng lặng trở lại, cô chạm vào gió nhẹ, nhìn thấy sóng bạc lấp lánh, cảm nhận được một sự cô độc óng ánh lung linh.

Sự cô độc của mình.

***

Thứ sáu, Bối Nhĩ Đóa ngồi trong một quán ăn gần công ty của Đường Lật chờ cô bạn thân.

Hơn một tiếng sau, Đường Lật đội mũ lưỡi trai mở cửa đi vào.

“Xin lỗi, họp lâu quá”. Đường Lật ngồi xuống.

Bối Nhĩ Đóa nhìn trán Đường Lật, quan tâm hỏi: “Vết thương của cậu thế nào rồi?”

“Chăm sóc rất tốt, bây giờ còn đang đóng vảy, không xuất hiện dấu hiệu viêm”.

“Muốn ăn gì không? Tớ mời”.

“Không cần. Vừa rồi sếp Úc mời mọi người ăn bánh ngọt và cà phê rồi”.

“Tình hình của cậu bây giờ không được uống cà phê mà”.

“Anh ấy gọi riêng cho tớ một suất cơm canh bình thường”.

“Thì ra là chăm sóc đặc biệt”. Bối Nhĩ Đóa làm bộ vỡ lẽ: “Thảo nào cậu béo lên rồi, khí sắc cũng rất tốt, hóa ra là được chăm sóc chu đáo”.

“Đừng nói như vậy... Sếp Úc luôn luôn rất tốt với nhân viên”. Đường Lật giải thích: “Nếu là người khác, anh ấy cũng sẽ hết lòng chăm sóc như thế thôi”.

Bối Nhĩ Đóa nhìn Đường Lật, trên trán viết hai chữ “Thật sao?”

“Thôi không nói chuyện của tớ nữa. Cậu vẫn ổn chứ?”

“Vẫn ổn”. Bối Nhĩ Đóa nói: “Lúc ra ngoài tớ đội mũ đeo kính đen, đi được nửa đường cảm thấy quá nóng nên bỏ hết. Cũng không có người nào nhận ra tớ, tớ nghĩ là tớ đã quá lo”.

“Bởi vì bên cạnh cậu không có Diệp Trữ Vi mà. Cậu có tin cậu và Diệp Trữ Vi đứng chung một chỗ sẽ rất nổi bật không? Làm mọi người có muốn không nhìn thấy cũng khó”.

Bối Nhĩ Đóa hỏi: “Thế sắp tới làm gì?”

“Sếp Úc rất hài lòng với hiệu quả của việc mở rộng. Anh ấy định chính thức khởi động chương trình game show thực tế này. Hiện nay tất cả mọi người từ trên xuống dưới trong công ty đều rất nghiêm túc, trước hết phải đặt tên chính thức rồi mới chuẩn bị nội dung kế tiếp”.

Điều này nằm trong dự liệu của Bối Nhĩ Đóa. Nếu trang video của Úc Thăng muốn đánh bại các website cạnh tranh cùng loại thì phải có một chương trình trọng điểm mang tính đặc thù. Game show thực tế về chủ đề tình yêu đích xác là một lựa chọn không tồi.

“Cho nên vẫn phải nhờ cậu và Diệp Trữ Vi phối hợp”.

“Phối hợp thế nào?” Bối Nhĩ Đóa đã có thể bình tĩnh đối đầu mọi việc.

“Từ phản ứng của người xem hiện nay thì cậu và Diệp Trữ Vi là tiêu điểm của chương trình này. Chiều cao chênh lệch của hai người rất bắt mắt, ngoại hình của Diệp Trữ Vi được người xem hâm mộ, hình ảnh hai người có hiệu quả tương tự như phim thần tượng, cho nên mọi người sẽ thích”. Đường Lật nói: “Sếp Úc đã nói từ trước khi chương trình chính thức khởi động đến khi tiến hành tuyển người chơi đều cần cậu và Diệp Trữ Vi phối hợp để tạo hiệu ứng”.

Bối Nhĩ Đóa không nói gì.

“Nếu cậu đồng ý, chúng ta sẽ ký một hợp đồng bổ sung nữa”.

“Diệp Trữ Vi sẽ đồng ý sao?” Bối Nhĩ Đóa đưa ra nghi vấn.

“Hôm nay nghe sếp Úc nói trong cuộc họp, tớ đoán anh ấy đã nói với Diệp Trữ Vi rồi, có lẽ là không thành vấn đề”.

“Nói thật là tớ không tin Diệp Trữ Vi sẽ đồng ý cho lắm”. Bối Nhĩ Đóa nói: “Hiển nhiên chuyện phát triển đến bây giờ đã có tầm ảnh hưởng khác trước kia, số người quan tâm tăng lên mấy chục lần, ngay cả lúc tớ và anh ta đi trên đường cũng có người chạy tới hỏi. Nếu anh ta đồng ý thì chẳng khác nào sẽ phải ràng buộc với tớ rất lâu, chẳng những ảnh hưởng đến cuộc sống của anh ta mà còn phải luôn luôn thể hiện tình cảm và làm một số việc trong lòng không thích với một người bạn gái giả. Đây không phải một chuyện nhỏ”.

Đường Lật nhìn Bối Nhĩ Đóa, chợt cười: “Nhưng chắc gì anh ta đã không muốn”.

Bối Nhĩ Đóa ngồi gần cửa sổ, cửa sổ đang mở một cánh, một cơn gió nóng thổi qua mặt khiến má cô ngứa ran.

“Thực ra tớ hiểu hết rồi. Cậu ngại nhất là thái độ của Diệp Trữ Vi. Cậu cho rằng theo tính cách của Diệp Trữ Vi thì anh ta sẽ không làm chuyện đi ngược lại suy nghĩ trong lòng”. Đường Lật nói tiếp: “Nhĩ Đóa, riêng điểm này thì tớ cũng nghĩ như cậu”.

“Sao?”

“Không ai có thể bắt buộc Diệp Trữ Vi làm chuyện anh ta không muốn. Nói cách khác, nếu anh ta đồng ý thì điều đó nói rõ anh ta có cảm tình với cậu”.

Bối Nhĩ Đóa ngây ra, Đường Lật đã nhìn ra tâm tư của mình, quả nhiên là bạn thân chơi với nhau nhiều năm, bí mật của cô không thể thoát khỏi đôi mắt của Đường Lật.

“Cậu cũng hơi thích Diệp Trữ Vi đúng không?” Đường Lật chống cằm: “Đừng phủ nhận. Hôm cùng ăn cơm tớ đã nhìn ra manh mối rồi. Lúc từ trong bếp đi ra mặt cậu hơi đỏ, lúc ăn cơm cậu không tự chủ được nhìn trộm anh ta, cơm anh ta nấu cậu ăn được hẳn hai bát, nhiều gấp đôi thường ngày”.

“Tớ không phủ nhận”. Bối Nhĩ Đóa nói: “Có điều tớ không xác định được tình cảm này có phải là nhất thời hay không”.

“Thế cậu không muốn nhân cơ hội này kiểm chứng một chút à?” Đường Lật nói: “Công bằng mà nói, Diệp Trữ Vi là người không tồi, nếu cậu thật sự muốn tiếp cận anh ta thì lại càng không nên từ chối tớ”.

“...” Quả nhiên là người đã tiếp xúc với sếp Úc một thời gian dài, đã học được cách tính toán lòng người để đào hầm cho người khác nhảy rồi.

“Tớ cho cậu thời gian ba ngày, cậu cứ suy nghĩ cho kỹ, nếu cậu thật sự không muốn thì cũng sẽ không có ai ép buộc cậu làm gì”.

Sau khi tạm biệt Đường Lật, Bối Nhĩ Đóa đi một mình trên đường đến lúc chiều tà. Cô đứng giữa ngã tư nhìn đường phố bị nắng chiều nhuộm đỏ, tất cả đều rất chân thật.

Người đến người đi là chân thật, xe cộ qua lại là chân thật, đèn đỏ là chân thật, tiếng cười của em bé ngồi sau xe đạp điện là chân thật.

Trong thế giới chân thật này, cô đã gặp một người khiến cô động lòng, nhưng lại phải tiếp cận anh ta bằng một phương thức không chân thật.

Có phải hơi ti tiện một chút?

Bối Nhĩ Đóa đi qua phố. Những ánh nắng cuối cùng đã biến mất gần hết, trời đã nhá nhem, bước chân cô càng ngày càng uể oải. Đã đến giờ ăn tối nhưng cô không muốn ăn chút nào, dừng bước lại cảm thấy hoang mang nên vẫn cúi đầu lê bước về phía trước.

Đến trước cửa một hiệu sách lớn, khí lạnh phả ra làm cô có cảm giác thoải mái, cô xoay người đi vào nhà sách.

Đã lâu không mua sách, cô suy nghĩ xem có nên mua vài quyển về đọc hay không. Đi lên tầng hai, đến khu sách văn học, cô ngẩng đầu lên xem thì phát hiện có một quyển cô thích, đó là tuyển tập của Trương Tú Á.

Cô đưa tay ra với, với không tới. Cô kiễng chân, vẫn với không tới, lặp đi lặp lại mấy lần vẫn không được. Xung quanh lại không có chiếc ghế nào, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn quyển sách đó cách đầu ngón tay mình chừng một tấc.

“Chị có cần giúp đỡ không?” Nam nhân viên cách đó không xa nhìn thấy tình cảnh khó khăn của Bối Nhĩ Đóa nên chạy tới bày tỏ thiện ý.

Lúc cậu ta sắp tới gần Bối Nhĩ Đóa, một âm thanh khác đột nhiên vang lên: “Không cần”.

Bối Nhĩ Đóa quay lại, nhìn thấy Diệp Trữ Vi đứng cách mình vài bước, dùng ánh mắt ngăn cản nam nhân viên chạy tới hỗ trợ. Sau đó anh ta đi tới, dừng lại sau lưng cô, dễ dàng lấy quyển sách đó xuống giúp cô, hạ tay xuống bên hông phải cô, hỏi: “Cô cần quyển sách này à?”

“Vâng. Cảm ơn anh”. Chỉ một động tác đơn giản của anh ta, Bối Nhĩ Đóa nhỏ nhắn đã bị vòng vào trong lòng...

Cô bình tĩnh cầm quyển sách anh ta đưa, anh ta không rút tay về mà ngón tay khẽ đặt lên hàng sách thứ ba, có vẻ rất thảnh thơi.

“Anh đứng sau lưng tôi bao lâu rồi?”

“Năm phút”.

“Anh cứ trơ mắt nhìn tôi kiễng chân với mãi vẫn không với tới được à?”

“Ừ”.

“Anh thiếu thiện chí vậy sao?”

“Tại cô không quay lại tìm người hỗ trợ đấy chứ”. Thực ra là khi cô không ngừng kiễng chân lên với, đường cong trên người không giống lúc bình thường.

Bối Nhĩ Đóa nghẹn lời, chậm rãi di chuyển ánh mắt, phát hiện cánh tay anh ta còn chưa hạ xuống, ngón tay vẫn di chuyển trên giá sách, ung dung chọn sách.

Cũng có nghĩa cô vẫn bị anh ta vòng vào trong lòng không thể thoát ra ngoài.

Anh ta vẫn tiếp tục chọn sách như không hề phát hiện.

“Anh định tìm quyển sách nào?” Cô hỏi.

“Chưa nghĩ ra, cứ chậm rãi chọn, không vội”. Tay anh ta di động, ánh mắt lại không đặt trên bất cứ một quyển sách nào mà rơi vào đỉnh đầu cô. Tóc cô đen mượt, thoạt nhìn rất mềm mại, còn có hương thơm dễ chịu như một loại trái cây nào đó.

“Anh có thể đừng dán vào sau lưng tôi không?” Dường như cô sắp không kiểm soát được nhịp tim của mình.

Diệp Trữ Vi nghe vậy liền đưa tay về, dịch sang bên phải hai bước, đứng bên cạnh Bối Nhĩ Đóa, lấy bừa một quyển sách.

Bối Nhĩ Đóa cầm quyển sách trong tay, ánh mắt lại đưa tới một tập tản văn trên hàng cao nhất, thầm nghĩ tại sao những quyển sách cô thích đều được đặt ở trên cùng?

Thế là cô quay sang nhìn Diệp Trữ Vi: “Làm ơn lấy giúp tôi quyển màu đỏ ở tầng trên cùng, quyển thứ ba tính từ bên phải sang ấy”.

Diệp Trữ Vi lấy xuống giúp cô.

“Đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận sâu sắc lợi ích khi có anh bên cạnh”. Bối Nhĩ Đóa ngẩng đầu nhìn Diệp Trữ Vi.

Anh ta cúi xuống, ánh mắt bắt gặp ánh mắt cô: “Thực ra còn có rất nhiều, cô muốn biết không?”

“Nếu anh muốn khoe khoang thì tôi sẽ bỏ thời gian lắng nghe”.

“Nếu đứng cùng tôi, cô có thể đi đủ loại giày cao gót, kể cả loại hai mươi phân cũng không vấn đề gì”.

“Ờ, còn gì nữa?”

“Ở những chỗ đông người, bất kể cô đứng ở chỗ nào tôi cũng có thể nhìn thấy ngay. Ngược lại, tôi đứng ở đâu cô cũng có thể lập tức tìm được”. Diệp Trữ Vi nói: “Không dễ lạc mất nhau”.

Bối Nhĩ Đóa nhìn vào mắt anh ta, lòng bàn tay cầm sách ướt mồ hôi.

Là ảo giác sao? Hôm nay giọng anh ta dường như hạ rất thấp, như đang thì thầm với cô.

“Tôi chỉ nói đúng sự thực, không hề khoe khoang”. Anh ta thấy cô có vẻ không tin: “Không đúng sao?”

“Đúng, những điều anh nói đều không sai”. Cô điều chỉnh lại tâm tình, dò hỏi anh ta: “Vậy thì nói đúng sự thực, nếu bạn gái tương lai của anh chỉ cao một mét sáu, anh có cho rằng cô ấy quá thấp không?”

Anh ta không trả lời thẳng câu hỏi của cô, suy nghĩ một lát rồi nói: “Thực ra mỗi lần nhìn cô từ trên cao, tôi đều cảm thấy có một cảm giác hơn người, cảm giác này rất không tồi”.

“...”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.