Đứa Em Trai Tôi Là Kẻ Cuồng Chiếm Hữu

Chương 37




Cái...Đúng là đồ...chỉ nhân cơ hội kiếm lợi cho mình mà thôi. Khôn như hắn quê tôi xích đầy ngoài vườn.

Tôi đứng phắt dậy, mặt nhăn nhó

"Có cái nịt nè"

"Ồ, nhưng đáng tiếc tôi chả thấy cái nào cả"

Mặt tôi nóng bừng bừng lên như cái ấm nước sôi sùng sục cạt mốc 100 độ, chẳng mấy trốc toàn thân tôi toát ra luồn khí tím huyền.

Đã thế tôi khỏi cần hắn cũng được. Đối phó với nó thì nhằn nhò gì. Chỉ cần một chiêu cũng đã xong

"Khỏi! Gì anh đi đi cho vừa"

Hắn cười nhếch lên, nở một nụ cười ma mãnh, tâm cơ. Trên khuôn mặt đẹp không tì vết đó. Ánh sáng nhạt nhòa, mờ ảo từ chiếc đèn treo ở giữa hành lang, đung đưa trên đôi vai hắn. Mái tóc đen óng mượt sáng hơn bao giờ hết. Đôi mắt đen láy như được màn sương bao phủ khiến ai nhìn vào đôi mắt ấy cũng bị lạc trôi đến tận cuối trời.

Tống Vương Nhật từ từ chậm rãi mở miệng:

"Ừm được thôi, nhưng...." Nói đoạn đến đây hắn nhìn thẳng vào mắt tôi "Chỉ sợ là lại bị nó dí cho"

Tôi biết hắn cố ý xăm xỉa tôi đây mà. Muốn chọc xỏ đâu có dễ. Vương Nhật! Ngươi là tên cà chớn.

Hắn như kiểu đắc ý nên cũng rời đi luôn. Đúng rồi khuất khỏi mắt ta đi.

Yên lặng.....yên lặng

Ờ cuối cùng cũng được tự do. Tôi quay người vào trong định nắm tay vặn cửa thì đột nhiên sững lại. Ôi không...còn có con gián biết làm thế nào.

Khẽ mở he hé cửa ra, tôi hốt hoảng. Trời! Nó chưa bay đi các cô ạ. Chắc...cứ đợi nó đoạt sẽ tự động bay đi thôi ha.

Éc...Éc

Một tiếng kêu thành tràng dài não nề trong đêm tĩnh mịch, tạo một cảm rợn người. Không khí ngày càng lạnh lên do về khuya, làn gió lạnh mang theo sự cô tịch hòa cùng hương ngao ngát thổi tạt vào trong

Tôi ngủ gà ngủ gật suýt thì không đứng vững đập đầu vô tường. Tôi thở ''phù'' rồi rút điện thoại từ trong túi ra. Ôi không...1 giờ sáng rồi...đã muộn thế cơ á

Từng chút...từng chút...tôi he hé mở cửa phòng ra. Nó vẫn ở đấy chẳng nhúc nhích tẹo nào.

......

Quyết định rồi! Tôi cầm trong tay cái dép lào từ từ nhẹ nhàng đi đến. A di đà phật, mong tổ tiên hãy độ con huhu

Nhìn về phía con gián màu đen sẫm, cả mấy cái chân của nó cứ tua tủa ra ghê hơn cả cái chân nhện, cọ vào nhau. Ôi...trên đời này sao lại có cái loại kinh tởm như thế cơ chứ

Tôi nhắm chặt mắt lại, hai tay văng sập cái dép trong tay bay về con gián. Nó bị đánh trúng vào đầu nhưng dường như chả hề hấn gì với nó cả.

Con gián bay loạn xạ tứ tung trước mặt tôi

"Á á á á"

Nó dí đằng sau tôi mọi người ơiiiii. Tôi chạy thật nhanh như cuộc thi Marathon, bán sống bán chết.

Chết dở rồi....nó đậu vào tôiii. Cả người như có luồng điện 100000W đánh chúng, khiến tôi giật giật người liên hồi. Nó không bỏ bay đi vội chạy dọc ngang người tôi nhột cực.

Chân tay tôi loạn xạ đập xua tứ tung. Cút đi! Cút đi

"Chỉ cần đồng ý với tôi một điều hứa, tôi sẽ giúp"

"Được được! Nhanh đi! Sắp toang cả lò rồi"

Hắn đi phía cạnh tôi nhanh như chớp. Bỗng con gián vội buông ra, bay vụt qua ngài cửa sổ một cách loạn xạ

.....

Một làn khí mỏng bay qua chỗ hai người chúng tôi. Không gian thất thanh đó dường như chả còn nữa. Tôi đau đớn, ôm tim cố gắng đứng vững. Đây có lẽ là cú sốc đầu đời nhất của tôi

"Vậy là xong rồi, giờ có thể yên tâm ngủ"

Hắn như một tên thần chết kéo hồn của tôi lại. Tôi sợt tỉnh, cố load lại sự việc vừa diễn ra. Sau một hồi, tôi mới cay cú quay phắt sang nhìn hắn bằng ánh mắt thiêu như lửa đốt

Hắn nhún vai, vẻ mặt ngây thơ nhưng nụ cười đấy vẫn không giấu đi đâu được

"Sao vậy?...Tôi đã giúp em rồi còn gì"

"Đúng...đúng là cái đồ...đục nước béo cò"

Hắn vẫn ung dung, coi mình như bị nói oan lắm không bằng

"Không phải thế..."

"Thôi anh im đi"

Bức bối thật, cả con gián đấy nữa. Lúc mình muốn nó biến giùm thì không biến để lúc hắn thừa cơ hội

Càng nghĩ nó lại càng cay cơ chứ.

Hắn đút tay vào túi quần, vẻ bất cần đời, hắn nói với tôi:

"Đã là 1 giờ sáng rồi mời nữ hoàng đi ngủ"

Hừ, nữ hoàng cái đầu hắn. Mặc kệ cái hừ lạnh của tôi, hắn quay người đi đến chỗ bàn làm việc của tôi, tiện mắt đưa liếc qua đống tài liệu đó. Hắn cầm lên đúng lúc tôi bắt tay hắn

"Đừng tùy tiện động vào đồ của tôi. Anh cũng đi ngủ đi"

"Vậy thôi"

Hắn cũng không định xỉa đến nữa. Nhanh như cắt hắn nhấc bổng tôi lên

"Ây, anh làm gì vậy?!"

Hắn nhẹ nhàng đặt tôi xuống giường, rồi vén chăn đắp cho tôi

"Ngủ đi"

Tống Vương Nhật chưa để cho tôi phản ứng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn mềm mại trên trán tôi. Hắn tắt điện rồi đóng nhẹ cửa lại. Chỉ còn tôi là vẫn ngây người ra. Đù...hắn...đúng là lòng lang dạ thú mà!

Đáng ghét thật!!!

Tôi ngồi bật dậy, lò mò trong bóng tối bật cái quạt. Không nói không rằng đắp chăn lại. Đối với tôi mùa đông với mùa hè đều giống nhau. Mùa lạnh thì bật quạt đắp chăn, nóng thì đắp chăn bật điều hòa hết.

***

Ánh sáng cuối cùng cũng dập tắt, cả biển trời gập trong sự cô tịch. Ánh trắng nhuộm một ánh bạc, chiếu xuống vạn vật. Nó đã ở trên đấy rất lâu rồi mà không ai có thể đo được, vầng trăng lẻ loi treo lủng lẳng mình trên nền trời đem ngòm.

Nó hơi ghen tị với mặt trời, vì lúc nào cũng được nhìn khắp cả vạn vật rộn rã chớm nở. Chỉ còn nó mãi mới được ngắm trần gian này nhưng lại không có vui vẻ gì - vì nó cô đơn. Các vì sao kia cũng đâu giống nó hoàn toàn đâu, ai nấy đều cũng có bạn

Mặt trời vươn cánh tay trải dài, cuối cùng trăng cũng lại chia tay với mọi thứ, nó đành ngậm ngùi đi xuống nhường chỗ cho ánh hoàng hôn sáng sớm

Mắt tôi thâm quầng như gấu trúc, đúng là....mới ngủ được mấy tiếng thôi mà.

Tôi sách chiếc cặp trên người đi đến trước mặt hắn. Hôm qua, hắn thừa lúc tôi bán sống bán chết ra điều kiện cho tôi. Nhỡ hắn muốn mình làm gì quá đáng thì toang. Như xúi ăn cướp vậy

"Anh muốn tôi làm gì?"

Hắn không giấu diếm mở lời đề nghị

"Hôm qua tôi và em hứa rồi nhỉ, em phải đi chơi với tôi vào dịp tết dương lịch ở trường!''


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.