Đứa Con Của Yêu Quái

Chương 62




Lại nói sau khi Vương Quân và Đại Hắc gặp nhau, trước đó có Hạ Mạc “hướng dẫn”, Vương Quân đã sớm chuẩn bị cá khô đủ khẩu vị thơm nức mũi, Đại Hắc kiên nhẫn chờ Vương Quân nghiên cứu hồ sơ xong rồi cùng anh ta đi điều tra.

Người chết báo cảnh sát tên An Tuệ, quê gốc ở tỉnh khác, qua nhiều năm cố gắng làm lụng đã sớm mua được nhà ở thành phố B, trước khi qua đời đã từng đi làm ở một xí nghiệp, thuộc dạng nhân viên quản lý lương một năm phải tới cả triệu đồng, nhưng mấy tháng trước, bệnh của con gái bà ta đột nhiên trở nặng, cho nên từ chức với lý do chăm sóc cho con.

An Tuệ đã sớm ly hôn với chồng, chồng bà là người thành phố B, hoàn cảnh gia đình khá giả, chỉ là bản thân không có chí cầu tiến, hai người sau khi cưới vì nhiều lý do nên tình cảm tan vỡ, sau khi ly hôn với An Tuệ thì đã đi thêm bước nữa ngay trong năm, về sau lại có con, rồi sau đó gã không còn quan tâm hai mẹ con An Tuệ nữa.

Ngoại hình An Tuệ không tồi, năng lực làm việc xuất sắc, từng có rất nhiều người theo đuổi. Nhưng vì con mà bà từ chối tất cả, cuộc sống của hai mẹ con cũng êm đềm hạnh phúc. Nhưng sự êm đềm đó bị phá vỡ vào năm An Tình mười lăm tuổi, cô được chẩn đoán nhiễm trùng đường tiểu, sau đó qua ba năm trị liệu lên tục, bệnh của An Tình mãi vẫn không khá khẩm hơn, chức năng của thận suy giảm nghiêm trọng. Bệnh viện thông báo cho họ, bảo họ nghĩ cách tìm kiếm thận mới, nhanh chóng tiến hành phẫu thuật cấy ghép. Bây giờ kỹ thuật phẫu thuật cấy ghép trong nước đã rất tiến bộ, chỉ cần có thận phù hợp, xác suất phẫu thuật thành công sẽ rất cao.

Nhưng nhóm máu của An Tuệ khác với con gái An Tình, không thể tiến hành cấy ghép. Bố An Tình lại có độ phù hợp với An Tình rất cao, ban đầu bố An Tình đã đồng ý quyên một thận cho con gái, không biết vì sao về sau lại đột nhiên đổi ý. An Tuệ đã gọi cho gã rất nhiều lần nhưng đều gọi không được.

Về sau, đại khái là khoảng bảy tháng trước, An Tuệ đã đón An Tình ra khỏi bệnh viện.

An Tình còn nhỏ nhưng rất hiểu chuyện, bởi vì người mẹ An Tuệ của cô bận bịu làm việc, nhiều lúc chỉ có dì giúp việc trong nhà đến bệnh viện thẩm tách máu cùng cô, vì vậy nhân viên y tế rất ấn tượng với cô.

Trong quá trình điều tra, có một y tá nói với Vương Quân là trong lần nằm viện xuất viện cuối cùng, An Tình đã lén nói với cô ta mình sẽ nhanh chóng khỏe lên, chờ cô khỏe rồi, về sau cô sẽ lại tới tìm cô ta chơi. Từ đó về sau An Tình không còn liên lạc với cô, cũng chưa từng quay lại bệnh viện thẩm tách. Cô đã từng gọi điện cho An Tình và mẹ An Tình nhưng vẫn không thể liên lạc được.

Bệnh viện không điều tra ra được manh mối đặc biệt, Vương Quân có lòng muốn điều tra nội tình của An Tình, bèn hỏi có ai tiếp xúc với các cô không. Anh ta vừa hỏi xong đã có được một số chi tiết.

“Có lần tôi đi trực đêm, vào từng phòng kiểm tra, khi tới bên ngoài phòng bệnh An Tình, tôi nghe thấy mẹ An Tình và người nhà của một bệnh nhân khác nằm trong phòng nói chuyện phẫu thuật cấy ghép thận, lúc ấy tôi đứng ngoài nghe không rõ lắm. Chỉ nghe người kia nói bọn họ đã tìm thấy một bệnh viện tư nhân, bỏ ba triệu tệ mua một quả thận, độ phù hợp rất cao, thận cực kỳ khỏe, hoàn toàn miễn phí tiền phẫu thuật, sau khi phẫu thuật còn được định kỳ kiểm tra sức khỏe. Nếu có đủ tiền thì đổi luôn hai quả cũng được. Sau khi tôi mở cửa đi vào thì bọn họ không nói nữa. Tôi có lòng tốt nên lúc ấy đã nhắc nhở bọn họ hiện giờ một mét đất ba thằng lừa đảo, lúc cùng đường đừng có tin bậy tin bạ, tin mấy cái tin giả đó, có khi còn bị lừa trắng tiền.”

Dù có người muốn bán thận thật thì cùng lắm cũng chỉ bán một quả, làm gì có ai bán luôn cả hai quả?

Nhưng thông qua kiểm tra, quả thật hai quả thận của An Tình đều không phải của cô mà đến từ một người khác.

Dựa vào manh mối này, Vương Quân lại điều tra thông tin về bệnh nhân cùng phòng bọn họ, người kia cũng cần phải phẫu thuật cấy thận, thời gian gần sát với lúc An Tình phẫu thuật. Vương Quân thông qua điện thoại bọn họ để lại cho bệnh viện mà liên hệ với người nhà bệnh nhân, chỉ tiếc bệnh nhân đã qua đời ba tháng trước. Người nhà biết Vương Quân là cảnh sát, trong lúc nói chuyện không khỏi căng thẳng, bọn họ không muốn nói nhiều, nhanh chóng cúp máy.

Bởi vì bệnh nhân này là người nơi khác tới thành phố B chữa bệnh, nhà bọn họ hiện đang ở chỗ khác, tạm thời Vương Quân không thể tìm nhà họ để ghé thăm điều tra được.

Mượn những manh mối này, Vương Quân phát hiện vụ án còn phức tạp hơn anh ta và Hạ Mạc nghĩ nhiều, chỉ e những bệnh nhân bị cuốn vào đó không chỉ có An Tình và Trương Tư Niên. Xét về mặt ngoài, những vụ án này liên quan đến mua bán nội tạng, đổi lại là trước kia, anh ta cũng sẽ điều tra theo hướng này, nhưng bây giờ anh ta lại cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy. Không biết có phải do anh ta nghĩ nhiều hay không, Vương Quân luôn cảm thấy người sau lưng mượn việc mua bán nội tạng để thực hiện âm mưu khác.

Vì để điều tra chân tướng, Vương Quân và Đại Hắc tới nhà An Tuệ và nơi phát hiện trục vớt xác An Tình, tiếc là ở cả hai nơi này đều không có linh hồn của hai mẹ con.

Vương Quân hỏi Đại Hắc: “Có phải hai người đó đã đi đầu thai rồi không?”

Đại Hắc nói: “Tôi nghĩ là không, An Tuệ bị An Tình giết, An Tình lại nhảy sông tự sát, dù phía sau có ẩn tình gì thì đôi mẹ con này chắc chắn sẽ có oán khí sâu nặng, không dễ dàng đi đầu thai. Hơn nữa tôi ngửi thấy mùi lệ quỷ ở cả hai nơi.” Thân là một con mèo đen, Đại Hắc trời sinh nhạy bén với quỷ hồn, chỉ thông qua khứu giác đã có thể ngửi thấy mùi của chúng.

“Trừ hai nơi này ra, các cô còn đi đâu được?”

An Tuệ là người vùng ngoài, trừ bà ra thì bố mẹ vẫn còn một đứa con trai. Chẳng qua mối quan hệ giữa An Tuệ và bố, mẹ, em trai hẳn không tệ lắm, sau khi mẹ con An Tuệ qua đời, chồng cũ của bà còn muốn chiếm đoạt căn nhà, nhưng lúc còn sống An Tuệ đã lập di chúc nếu bà qua đời, căn nhà sẽ thuộc về bố mẹ.

An Tuệ mua nhà từ sớm, lúc ấy bố mẹ bà cũng bỏ ít tiền mua một căn nhà trong một tiểu khu cực kỳ cũ, nhưng xung quanh khu nhà có một trường tiểu học rất tốt, thuộc dạng nhà học. Bây giờ khu nhà học ở thành phố B nhanh chóng được đẩy giá trên trời, căn nhà trệt cũ hồi trước chỉ có bảy tám chục nay đã sớm lên hơn cả triệu.

Cũng bởi vì căn nhà này quá đáng giá nên sau khi An Tuệ chết, chồng cũ của bà đã tìm mọi cách lấy được căn nhà về tay, làm om sòm cả tiểu khu vài lần, mặc dù về sau em trai An Tuệ đã đưa di chúc ra, gã vẫn không chịu dừng lại, còn nói di chúc này là giả.

Mà quả thật tờ di chúc này cũng có điểm đáng ngờ.

Thời gian An Tuệ để lại di chúc chỉ cách hai ba ngày sau khi bà đến đồn công an báo án, nói cách khác, An Tuệ vừa báo án không lâu đã đi làm thủ tục xử lý di chúc, mà lúc ấy con gái bà vẫn còn, bà lại bỏ qua con gái, để lại toàn bộ tài sản cho bố mẹ. Rồi sau đó, ngay sau ngày di chúc có hiệu lực, bà bị con gái mình giết chết.

Theo logic của người bình thường, tài sản của mình tất nhiên sẽ để lại cho con gái, An Tuệ lại cố ý bỏ qua con gái, để lại tài sản cho bố mẹ.

Chẳng lẽ An Tuệ không thèm để bụng tới con gái mình ư?

Nếu An Tuệ không thèm để bụng tới con gái, bà sẽ không một mình nuôi con, từ chối cơ hội tạo một tổ ấm mới với những người khác, từ bỏ cuộc sống nhẹ nhàng êm đềm hơn. Nếu bà không quan tâm tới con, bà sẽ không vì căn bệnh của con mà từ bỏ công việc cả triệu một năm. Nếu bà không quan tâm tới con, bà sẽ không vi phạm điểm mấu chốt của pháp luật, đi tìm thận cho con qua thị trường chợ đen.

Hiển nhiên An Tuệ rất yêu con mình, nhưng bà lại không để lại đồng nào cho con.

Kết hợp với nội dung An Tuệ đến đồn cảnh sát báo án, có phải đã đủ để chứng minh lúc ấy An Tuệ đã nhận ra An Tình không còn là con bà?

Giả như An Tình cũng giống Trương Tư Niên, chứa hồn của một người khác trong cơ thể, vậy có thể nào An Tuệ và An Tình sau khi chết đã đi tìm kẻ thứ ba không?

Đại Hắc ngồi trên vai Vương Quân, híp đôi mắt mèo to tròn, lười biếng nói: “Có lẽ chúng ta có thể hỏi thăm dì giúp việc đã chăm sóc cho An Tình, có lẽ bà ta biết một ít manh mối.”

Vương Quân tìm được cách liên lạc với giúp việc nhà An Tuệ thông qua các bác gái thích hóng hớt nhiệt tình trong tiểu khu, bà cô họ Lý này đã chủ động xin An Tuệ nghỉ việc vào hơn hai tháng trước. Sau khi nghỉ việc, dì Lý tìm được một công việc mới ở gần đó, cũng đã nghe nói chuyện hai mẹ con An Tuệ, vốn bà không muốn nói nhiều, còn tìm cớ lừa gạt Vương Quân qua điện thoại, nhưng nghe Vương Quân nói trước khi chết An Tuệ đã từng đến đồn công an báo án, nói An Tình hoàn toàn biến thành một người khác, về sau đã bị An Tinh giết. Dì Lý không khỏi do dự, cuối cùng vẫn đồng ý gặp mặt Vương Quân một lần.

Dì Lý còn đang bận chuẩn bị bữa tối cho chủ mới, sau khi gặp mặt đã nói ra bí mật luôn vất vưởng trong lòng bà, khiến bà sinh ra tâm bệnh.

“Tôi tới nhà A Tuệ làm việc sau khi Tiểu Tình sinh bệnh. Bình thường A Tuệ bận đi làm, chuyện của Tiểu Tình gần như chỉ có mình tôi quản. Con bé rất ngoan, vừa hiểu chuyện vừa thương mẹ, tuy nó có bệnh nhưng khiến tôi bớt lo hơn mấy đứa trẻ khỏe mạnh trước kia nhiều. Con bé Tiểu Tình kia cũng khổ, còn nhỏ đã bị bệnh này… Cái thằng bố trời đánh của nó đòi A Tuệ năm trăm ngàn, vừa lấy được tiền đã lật lọng, A Tuệ tìm gã nhiều lần nhưng không thấy, mẹ con A Tuệ vừa chết, gã đã nhảy ra… 

Khoảng thời gian kia tình hình của Tiểu Tình rất nghiêm trọng, vì để tìm được quả thận thích hợp cho nó mà A Tuệ rất lo lắng. Về sau tôi nghe cô ấy nói có người bạn cùng phòng bệnh tìm được quả thận thích hợp giúp bà, nếu may mắn, có khi Tiểu Tình sẽ hoàn toàn khỏe mạnh trở lại.

Lúc ấy A Tuệ cứ thần thần bí bí, bởi vì những việc này vốn trái pháp luật, cô ấy không nói nhiều nên tôi cũng không hỏi lắm. Về sau cô ấy cho tôi nghỉ nửa tháng, nói là phải đưa Tiểu Tình đi phẫu thuật.

Kỳ nghỉ kết thúc, tôi quay về nhà cô ấy, phát hiện Tiểu Tình trở nên bất thường.

Sắc mặt của con bé khá hơn trước nhiều, cũng không cần uống nhiều thuốc mỗi ngày, nhưng khẩu vị của nó hoàn toàn thay đổi. Thận con bé không tốt, trước kia tôi không dám nấu mặn, đồ ăn hàng ngày chủ yếu là hầm hoặc luộc. Nhưng sau khi phẫu thuật xong, con bé cứ chê đồ tôi nấu không có vị gì, tôi khuyên nó, nó không những không nghe mà còn hất đổ bát, tạt canh vào tôi.

Không chỉ như thế, tính nó trở nên rất cục, hở chút là đập phá đồ đạc.

Dù sao tôi đã ở nhà các cô mấy năm, có thể thông cảm con bé còn nhỏ đã chịu khổ. A Tuệ cũng đã xin lỗi tôi, cho nên tôi không để bụng lắm. Chẳng qua An Tình rất bất thường, đồ ăn hàng ngày trong nhà đều do tôi mua tôi nấu, có hôm tôi phát hiện miếng thịt mình mua biến mất, sau đó mỗi ngày nấu ăn tôi đều thấy thiếu thịt. Tôi cho rằng có chuột, cho nên mới rình bắt, kết quả cậu đoán xem tôi phát hiện ra gì…

Tôi phát hiện An Tình ăn thịt sống, ăn đến mức miệng dây toàn máu, ánh mắt lúc con bé quay lại nhìn tôi quả thật rất đáng sợ, có lẽ cả đời tôi cũng không quên được. Lúc ấy tôi nói với A Tuệ rằng chỉ sợ An Tình đã bị quỷ nhập. A Tuệ nói tôi mê tín, cô ấy nói đây là phản ứng bình thường hậu phẫu thuật, về sau sẽ khá hơn, nhưng tôi thật sự cảm thấy không thích hợp, cho nên nghỉ việc không làm nữa.”

Chỉ sau hai tháng từ lúc bà từ chức, An Tuệ đã bị An Tình giết chết, một mặt bà cứ nghĩ mà sợ, mặt khác bà lại cảm thấy áy náy, nếu khi ấy bà cố gắng khuyên An Tuệ thêm, bảo An Tuệ tìm thầy xem cho An Tình, nói không chừng mọi việc sẽ không đến nước này.

Vương Quân hỏi: “Dì Lý này, sau khi An Tình phẫu thuật xong vẫn luôn ở nhà à? Cô ấy có từng tới nơi nào khác không?”

“Phần lớn thời gian đều ở nhà, trước kia khi thời tiết đẹp, con bé còn xuống lầu phơi nắng tản bộ với tôi, sau khi phẫu thuật xong, nó không thích bước chân ra cửa nữa, gần như cả ngày đều ngồi trong nhà, cũng không biết nó làm gì. Nhưng cứ hễ trời mưa nó sẽ đòi ra ngoài, tôi cản cũng không cản được, đành phải đi theo nó. Kết quả nó gọi xe đến một tiểu khu rất xa, còn một hai đòi xuống tầng hầm tìm người tên La Phi, nhưng chẳng phải khi ấy đã dọn dẹp và cải cách tầng ngầm rồi sao? Khách thuê đã sớm dọn đi, tầng ngầm cũng bị khóa, nó lao vào tông cửa, về sau bọn tôi bị bảo vệ đuổi đi. Tôi chưa từng nghe tới người tên La Phi này, chỉ nói việc này cho A Tuệ rồi xin nghỉ.”

“Dì còn nhớ chỗ đó không?”

“Còn.”

Vương Quân và Đại Hắc cầm manh mối dì Lý cung cấp, tìm thấy tiểu khu mà bà nhắc đến. Khi bọn họ đến thì trời đã tối, tiểu khu hơi cũ, khách thuê ngoại lai rất nhiều, bảo vệ không thèm hỏi đã cho bọn họ đi vào. Rất nhanh, Vương Quân và Đại Hắc đã tới lối vào tầng hầm thứ hai, cửa sắt lối vào khóa chặt. Nhân lúc không ai chú ý, Vương Quân lấy một sợi dây thép ra khỏi túi, nhanh nhẹn xoay vài cái, cửa sắt âm thầm mở ra.

Một đợt gió lạnh cực âm thổi ra, Vương Quân có cảm giác bị một sức mạnh đánh úp tới, cơ thể ngã nhào vào trong.

“Đệt mợ!” Khi Đại Hắc ngửi thấy mùi lệ quỷ thì đã muộn, nó theo chân vọt vào, cánh cửa sắt sau lưng im lặng đóng lại như chưa bao giờ mở ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.