“Chẳng phải dì mới là người hiểu rõ nên nói gì hơn cháu à?” Hạ Mạc hỏi vặn.
Từ Bình gồng người lên, cắn răng nói: “Dì không biết cháu đang nói gì cả.”
Hạ Mạc lấy di động ra nhấn vào diễn đàn Đặc Điều Xử, cậu mở nhiệm vụ, đưa di động cho Từ Bình, nói: “Dì đọc cái này đi, đây là vụ án cháu mới nhận.” Hạ Mạc cố ý mở ảnh hiện trường máu me bên dưới, lạnh lùng nói: “Dì thấy người chết không? Một tháng trước bà ấy đến đồn công an báo cảnh sát, nói con gái bà như biến thành người khác, muốn giết bà. Nửa tháng trước bà đã bị con gái mình giết chết trong lúc ngủ, cơ thể trúng hơn ba mươi nhát, từng nhát trí mạng. Sau đó con gái bà cũng nhảy sông tự sát. Lúc cảnh sát đến kiểm tra thi thể thì phát hiện con gái bà ta phẫu thuật cấy thận vào nửa năm trước, nhưng bọn cháu không tra được ghi chép phẫu thuật của con gái bà ở bệnh viện chính quy, cũng không điều tra được nguồn cung thận cho cô ấy. Các chứng cứ này chứng minh người này đã làm chuyện giống dì.”
Từ Bình lung lay sắp quỵ, lại cố gắng bình tĩnh: “Chuyện gì?” Bà hoàn toàn không muốn xem những hình ảnh máu me kia, nhưng không biết vì sao lại không nhịn được nhìn vào, không nhịn được mà suy nghĩ.
“Mua bán nội tạng người thông qua con đường phi pháp.” Giọng nói trong trẻo của Hạ Mạc đánh thẳng vào lòng phòng bị của Từ Bình.
“Dì không biết cháu đang nói gì cả. Tim của Tư Niên được bọn dì nhận qua con đường chính ngạch.” Nói thì nói thế, nhưng tay Từ Bình nắm chặt đến mức trắng bệch.
Cũng như Từ Bình hiểu rõ Trương Tư Niên, Trương Tư Niên cũng rất hiểu người mẹ vẫn luôn chăm sóc cho mình. Y khó tin nhìn Từ Bình, miệng há ra không biết nên nói gì.
Hạ Mạc lấy lại điện thoại, nói: “Vừa rồi dì cũng nghe tên Lại Tam kia nói rồi đấy, Mẫn đại sư cho gã uống mấy viên thuốc, tiêm mấy liều, dì có chắc thành phần số thuốc kia không có vấn đề gì không? Mẫn đại sư chỉ cần gọi một cuộc điện thoại đã có thể khiến Lại Tam mất khống chế đi ra đường xe tông chết tươi, chẳng lẽ dì không lo ngày nào đó Mẫn đại sư gọi thêm cuộc nữa, sai khiến Trương Tư Niên chém chết dì à? Hoặc là nói, nếu có ngày nào đó Trương Tư Niên chạy thẳng ra đường, nhảy vào trong sông…”
Khi đang nói chuyện, đầu ngón tay Hạ Mạc ngưng tụ ra một viên Mộng Chủng trong suốt, cong ngón búng ra, Mộng Chủng bay vào giữa trán Từ Bình.
Trong đầu Từ Bình chỉ toàn những hình ảnh máu me vừa rồi, không hề phát hiện điều khác thường, trong lúc lơ đãng, tầm mắt bà bỗng giao với ánh mắt Hạ Mạc. Qua một thoáng ngạc nhiên, bà như nhìn thấy vô số huyết quang trong cặp mắt yêu dị của Hạ Mạc, ký ức trong đầu chảy ngược. Hai mắt Từ Bình trống rỗng, giật mình đứng im, một lát sau mới hoàn hồn.
Trong lúc hoảng hốt, Từ Bình như bị lời uy hiếp của Hạ Mạc đánh trúng tim đen, chân bà mềm nhũn ngồi phịch xuống đất, kể lại chân tướng mọi chuyện.
Đúng như Lâm Nam đã đoán, quả thật chuyện này đều do Từ Bình bày ra. Cho tới nay chồng bà không muốn cho con phẫu thuật thay tim, ông nghĩ thay vì để con kéo dài mạng sống trong đau đớn còn không bằng để y rời đi một cách tự nhiên. Nhưng bà không nghĩ vậy, bà chỉ có mình Trương Tư Niên là con, mấy năm nay bà từ bỏ tất cả, luôn ở nhà chăm sóc cho con, con trai là trụ cột tinh thần lớn nhất của bà, dù như thế nào bà cũng không thể trơ mắt nhìn con trai đi trước mình một bước.
Cho nên khi biết bệnh của con đã tới giai đoạn cuối, chỉ có thay tim mới có thể sống sót, bà đã tìm hiểu tất cả các nguồn cung tim. Khi ấy trong nước còn cho phép sử dụng nội tạng tử tù để tiến hành phẫu thuật cấy ghép, với quan hệ nhà bọn họ, muốn lấy một trái tim khỏe mạnh cho con không có gì khó. Nhưng tới năm 2015, nhà nước đột nhiên cấm sử dụng nội tạng tử tù để phẫu thuật cấy ghép, nguồn cung nội tạng đột nhiên giảm mạnh.
Nếu là thận hay gan còn có thể có người thân quyên tặng, còn trái tim chỉ có thể lấy từ người đã chết. Người tình nguyện quyên tặng cơ thể trong nước vốn ngày càng ít, mỗi ngày có không biết bao nhiêu bệnh nhân nguy kịch cần thay tim, xếp thành hàng đợi một trái tim khỏe mạnh có độ phù hợp cao, nếu đợi được, phẫu thuật thành công, có lẽ còn có thể sống thêm mấy năm đến mười mấy năm, nếu đợi không được cũng chỉ đành trơ mắt chờ chết.
Toàn bộ quá trình quá dày vò.
Điểm mấu chốt là bà biết Tư Niên của bà còn chưa muốn chết.
Ngày ngày trôi qua, bà vẫn ôm một tia hi vọng cầu may, mong có một ngày sẽ xuất hiện biện pháp trị liệu hiệu quả, ngày nào đó con bà sẽ khỏe lên. Nhưng đến hơn nửa năm trước bệnh của Tư Niên bỗng chuyển nặng, bác sĩ trị liệu nói cho bà phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, đồng thời chuẩn bị phẫu thuật thay tim bất cứ lúc nào. Càng khiến bà tuyệt vọng là, nếu dựa theo quá trình bình thường, rất có thể Tư Niên của bà sẽ không đợi được trái tim thích hợp.
Những tia hi vọng cầu may trong lòng bà đều bị đập tan tành, cùng lúc đó bà cũng nhận ra rằng, nếu bà không làm gì đó, con trai sẽ rời bỏ bà mãi mãi.
Cuối cùng Từ Bình bí quá hóa liều, lợi dụng mối quan hệ của chồng trong việc làm ăn để liên hệ với một lái buôn. Thông qua lái buôn này, bà quen được một người gọi là ông Mẫn.
“Ông Mẫn nói ông ta không chỉ có cách giúp dì có được một trái tim khỏe mạnh mà còn có cách khiến Tư Niên hoàn toàn hồi phục, sống cuộc sống của một người bình thường.”
Lâm Nam không nhịn được xen vào: “Cấy ghép tim chỉ có thể kéo dài tuổi thọ cho bệnh nhân, vốn không thể khiến người bệnh hoàn toàn khỏe mạnh trở lại. Dì Từ, dì cũng học y, sao có thể tin sái cổ chuyện vô căn cứ như vậy?”
“Đúng vậy, ban đầu dì cũng không tin, nhưng ông Mẫn nói ông ta đến từ một phòng thí nghiệm gen cấp cao ở nước ngoài, cụ thể là phòng thí nghiệm nào thì không nói, ông ta chỉ nói bọn họ có cách chữa khỏi bệnh cho Tư Niên, khiến Tư niên khỏe mạnh trở lại. Dì vốn không tin lời ông ta, nhưng ông ta đã cho dì thấy thành quả thí nghiệm của bọn họ.”
Nhớ lại hình ảnh cách đây mấy tháng, Từ Bình vẫn không khỏi chấn động: “Chính mắt dì thấy Mẫn đại sư biến tay mình thành tay thú, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, dì cũng không thể tin nổi bọn họ lại có kỹ thuật đáng sợ tới vậy.”
Chiêu thức Mẫn đại sư bày ra lúc ấy đã hoàn toàn thuyết phục Từ Bình, khiến bà tin tưởng ông ta. Sau khi bàn bạc điều kiện xong, Từ Bình trả ông ta một ngàn vạn tiền đặt cọc, còn một ngàn vạn nữa, chờ Trương Tư Niên phẫu thuật xong xuôi, khỏe mạnh trở lại sẽ trả sau.
Của cải nhà bọn họ rất nhiều, đừng nói lấy hai ngàn vạn đổi lấy mạng con trai, dù có nhiều hơn bà cũng không chê đắt. Nhưng dẫu sao số tiền này cũng không nhỏ, bà vừa rút một ngàn vạn ra khỏi tài khoản, chồng bà đã phát hiện ra điều bất thường.
Tình cảm giữa bà và chồng rất tốt, đối diện với sự tra hỏi của chồng, bà đã kể hết mọi chuyện.
“… Lão Trương mắng dì một trận, anh ấy không đồng ý cho dì làm như vậy, anh ấy nói làm vậy chẳng khác nào dùng tiền cướp đi tính mạng người khác, nhưng dì không thể trơ mắt nhìn con mình chết được.”
Cho nên hai người bọn họ vẫn luôn giằng co, vì chuyện này mà trong khoảng thời gian đó, hai người bọn họ trộm cãi nhau sau lưng Trương Tư Niên, quan hệ vợ chồng lạnh nhạt tới cùng cực. Nhưng cuối cùng khi cái chết sắp cướp đi tính mạng con trai, chồng bà chung quy vẫn thỏa hiệp. Nhưng ông không bỏ được gánh nặng trong lòng, sau khi Trương Tư Niên xuất viện ông liền đi công tác, hai ngày rồi chưa về nhà.
Từ Bình là người phát hiện sự thay đổi của Trương Tư Niên sớm nhất, trong lòng bà cũng rất lo lắng. Bà từng trộm gọi điện cho ông Mẫn hỏi về tình hình Trương Tư Niên. Ông Mẫn nói với bà đó đều là phản ứng bình thường hậu phẫu thuật, bảo bà đừng lo.
Thật ra không riêng gì cấy ghép tim, có một số bệnh nhân sau khi cấy ghép các bộ phận khác cũng hoàn toàn đổi tính. Cho nên dù trong lòng Từ Bình khá lo lắng thì cũng không nghĩ theo chiều hướng khác, càng không ngờ con bà suýt nữa từ đổi tim thành đổi sang một người khác.
Nghe Từ Bình trần thuật xong, Hạ Mạc như chìm vào suy nghĩ.
Chỉ e ông Mẫn và Mẫn đại sư cùng là một người, đã là người giới huyền môn còn có thể yêu hóa, 90% người này cùng một tổ chức với lão quỷ và nam trung niên đã chết trước đó. Tổ chức này không chỉ làm thí nghiệm lên yêu quái mà ngay cả người sống cũng không tha.
Tên họ Mẫn này đúng là thủ đoạn vô biên, nếu không phải cậu vừa hay nhúng tay vào chuyện này, chỉ sợ Trương Tư Niên chân chính đã âm thầm biến thành một người khác. Từ suy đoán về vụ án cậu nhận ở Đặc Điều Xử, chỉ sợ thủ đoạn mượn việc cấy ghép nội tạng để thay hồn sửa mệnh của chúng còn chưa quá thành thạo, bằng không An Tình thay thận sẽ không mất khống chế giết chết mẹ mình, cuối cùng tự sát.
Giả như nếu bọn họ thành thạo kỹ thuật này rồi, thế thì có bao nhiêu người giàu có như Trương Tư Niên, vì duyên mệnh mà trả cái giá đủ lớn, bọn họ đã có thể lọt lưới trời, âm thầm đổi sang một cơ thể khỏe mạnh khác? Nếu tiến thêm bước nữa, có phải sẽ tiếp cận đến… bất tử không?
Yêu có tuổi thọ dài lâu, có thể dễ dàng sống tới trăm ngàn năm, yêu thú viễn cổ sống quá chục ngàn năm cũng không phải việc gì khó.
Nhưng loài người thì sao? Tuy nói là được Thiên Đạo ưu ái, nhưng đến bảy mươi đã vào dạng thất thập cổ lai hy.
Những người kia không ngừng dùng yêu làm thí nghiệm, trừ việc muốn có được sức mạnh của yêu thì có phải chúng cũng muốn trường thọ, thậm chí bất tử như yêu không?
Có lẽ cũng chỉ có họ Mẫn kia mới biết được đáp án.
Hạ Mạc lạnh giọng hỏi Từ Bình: “Dì đã thanh toán khoản còn thiếu chưa?”
Mặt Từ Bình trắng bệch, nói: “Chưa, theo như thỏa thuận thì khoản còn thiếu phải chờ Tư Niên khỏe mạnh xuất viện mới trả. Dì đã chuẩn bị sẵn tiền, nhưng dì cứ thấy từ sau khi phẫu thuật xong, Tư Niên lại trở nên kỳ lạ, trước đây ông Mẫn bảo đảm với dì có thể khiến Tư Niên hoàn toàn khỏe mạnh trở lại, cho nên dì vốn định hôm nay đưa ông Mẫn đến xem tình hình Tư Niên, nếu không có vấn đề gì, dì sẽ trả nốt số còn lại cho ông ta.”
Thật ra trong lòng Từ Bình cũng không muốn tiếp xúc quá nhiều với loại người thần bí như ông Mẫn.
Hạ Mạc nói: “Bây giờ dì gọi điện cho ông ta đi, cứ gọi ông ta ra theo kế hoạch của dì.”
Việc đã tới nước này, Từ Bình chỉ có thể nghe theo Hạ Mạc.
Từ Bình lấy di động ra tìm một dãy số gọi đi, nhưng đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nữ cứng nhắc: “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi không có thật, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”
“Sao lại vậy được, rõ ràng hôm trước dì vừa gọi điện cho ông ta!” Tới giờ phút này, chút hi vọng cuối cùng của Từ Bình cũng hóa thành hư ảo. Chỉ sợ bà đều bị tên họ Mẫn kia lừa giống Lại Tam. Nghĩ tới những lời Hạ Mạc vừa nói, trong đầu Từ Bình không ngừng hiện lên những hình ảnh máu me kia, hoảng hốt không chịu nổi.
Hôm trước còn gọi điện được, sao hôm nay lại không gọi được nữa? Rõ ràng số tiền còn lại có thể tới tay, dù sao một ngàn vạn cũng không phải là con số nhỏ mà? Nếu đổi lại là cậu, có lẽ cậu cũng sẽ không để con vịt này chạy mất. Vì sao họ Mẫn kia lại chơi trò mất tích?
Chẳng lẽ là vì hôm qua cậu nhận vụ án của Đặc Điều Xử? Hạ Mạc chợt nhớ tới Vương Quân và Đại Hắc đi cả đêm không về, nhanh chóng tìm số Vương Quân gọi đi, lại nghe tiếng di động vang lên: “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy!”
Khuôn mặt Hạ Mạc dần trở nên nghiêm trọng, Vương Quân và Đại Hắc sẽ không gặp chuyện chứ?