Đứa Con Của Yêu Quái

Chương 37




Với thành tích thi đạt điểm tối đa, Hạ Mạc đã được Đặc Điều Xử nhận vào làm, tất nhiên kỳ tích tay không xé quỷ của cậu cũng không giấu được, vì vậy Đặc Điều Xử không tiếc đưa ra điều kiện cực kỳ hấp dẫn, muốn mời chào Hạ Mạc gia nhập biên chế. Chỉ tiếc Hạ Mạc không ham, lấy việc học làm cớ để từ chối lời mời của Đặc Điều Xử.

Ở nước Z từ trước đến nay luôn có truyền thống “học hành là nhất”, Hạ Mạc lấy đây làm cớ, dù biết cậu thi vào ngành không có tương lai như khoa văn học đại học D, Đặc Điều Xử cũng không tiện miễn cưỡng.

Trong lần thi này, Đặc Điều Xử đã bị đả kích to lớn, tổn thất cực nhiều, trừ tỉnh S và những tỉnh khác có mấy môn phái lớn trấn giữ, những thí sinh tỉnh khác có thể nói là thương vong quá nửa, đặc biệt có đến mấy tỉnh đều chết sạch. Trừ thương vong ra thì còn có hơn năm mươi thí sinh mất tích trong quá trình thi, đến nay không biết đang ở đâu, sống không thấy người chết không thấy xác.

Nếu không phải tỉnh S có Hạ Mạc, chỉ sợ tình hình cũng chẳng khá hơn tình trạng tất cả đều chết. Vì thế dù cuối cùng Hạ Mạc không tham gia biên chế của Đặc Điều Xử, Đặc Điều Xử cũng thưởng cho cậu một khoản lớn, tiền lương cơ bản của cậu cũng nhiều hơn bà Mạc.

Tuy Hạ Mạc khá hám tài, nhưng từ nhỏ đến lớn không tiết kiệm được đồng nào, tiền thưởng của Đặc Điều Xử còn chưa phát tới tay, cậu đã cân nhắc mua chiếc xe. Muốn mua xe thì phải có bằng lái đã, mà còn ba tháng nữa Hạ Mạc mới đủ mười tám tuổi. Dù chưa đến tuổi nhưng tốt xấu gì cậu cũng là nhân viên ngoài biên chế của Đặc Điều Xử, chút quyền lợi nho nhỏ này Đặc Điều Xử vẫn có thể bằng lòng cho cậu. Có Đặc Điều Xử giúp đỡ, Hạ Mạc thuận lợi đăng ký tham gia thi lấy bằng.

Từ nhỏ cậu đã rất gan dạ, tuy bà Mạc không mua xe, nhưng xe của Mạc Hữu Phi không thiếu. Hồi trước Hạ Mạc không ít lần lén bà Mạc trộm lái xe Mạc Hữu Phi, kỹ thuật lái xe thành thạo đến mức có thể so với tài xế kinh nghiệm đầy mình. Hạ Mạc thuê được huấn luyện viên, sau khi đăng ký, chưa tập được bao nhiêu, qua khoảng một tháng sau, Hạ Mạc đã nhận được bằng lái như ý muốn.

Mạc Hữu Phi rất nhạy bén tin tức, huyện Q lại là hang ổ của anh ta, chút gió thổi cỏ lay thôi cũng thính như mũi chó. Hạ Mạc vừa báo giá, anh ta đã âm thầm mua cho Hạ Mạc một chiếc BMW giá bảy con số. Chờ Hạ Mạc lấy được bằng lái, giấy phép cũng đã làm xong thay cậu, lấy cớ là quà thành niên.

Có thể nói không có công lao gì thì không được hưởng lộc, quả thật mấy năm nay Hạ Mạc đã giúp Mạc Hữu Phi một ít ơn lớn, mà chuyện Mạc Hữu Phi gặp về sau này chắc chắn sẽ phải tìm đến cậu, cho nên Hạ Mạc nhận quà không cần ngại ngùng.

Chẳng qua xe tốt thì tốt thật, nhưng lái đi học thì hơi ngông. Hạ Mạc đành phải thừa dịp nghỉ hè, lái siêu xe vừa đến tay chở hai cậu bạn thân chơi từ bé là Hạ Thần và Trương Đằng đi hóng gió.

Nói tới hai cậu bạn thân này, Hạ Thần từ bé đã học dốt, dốt mãi tới lúc lên cấp hai, chưa đi học được hai ngày, bà nội bệnh tật năm nào đã qua đời, Hạ Thần muốn bỏ ngang không đi học nữa. Sau khi biết tin, bà Mạc đã mắng cậu ta một trận, lại đi tìm quan hệ thay cậu ta, đưa cậu ta đến một trường cấp hai trong huyện. Hạ Thần học quá kém, mới học một học kỳ mà đã suýt bị trường cho nghỉ học, bà Mạc phải tiêu tiền chạy quan hệ, đăng ký lớp học thêm cho cậu ta, để Hạ Thần học suốt một năm mới bắt kịp tiến độ, nhưng dù cố gắng thế nào đi chăng nữa, thành tích tốt nhất cũng chỉ nằm ở tầm trung lớp.

Bà Mạc bằng lòng giúp cậu ta, nhưng Hạ Thần không muốn vô duyên vô cớ nhận lòng tốt của người khác. Con nhà nghèo sớm gánh vác việc nhà, Hạ Thần có tính toán của riêng mình. Sau khi học xong cấp hai, có nói sao Hạ Thần cũng không chịu đi học tiếp nữa. Cậu ta nói với bà Mạc rằng muốn kiếm tiền, muốn cho ông nội của mình được sống những ngày tốt đẹp.

Ông nội Hạ Thần đã lớn tuổi, sức khỏe cũng không tốt, nói không chừng ngày nào đó sẽ rời đi. Con muốn phụng dưỡng mà cha mẹ chẳng còn, Hạ Thần có suy nghĩ như vậy cũng chứng minh ít nhất mình là một đứa trẻ hiếu thuận, cậu ta cũng hiểu phải biết ơn chứ không phải không biết tốt xấu.

Bà Mạc cũng chỉ có thể thỏa hiệp, dùng đủ mọi cách tìm một đầu bếp nổi tiếng lẫy lừng trong huyện Q để Hạ Thần đi theo học nghề. Hạ Thần học mãi không thông nhưng lại rất có tài trong việc nấu nướng, nhoáng cái đã ba năm trôi qua, Hạ Thần đã có thể gánh vác một phía, miễn cưỡng cũng có thể tính là đầu bếp. Bà Mạc đã nói với cậu ta rằng chờ học xong nghề sẽ cho cậu ta vay một khoản tiền, mặc cậu ta ra ngoài muốn làm gì thì làm.

Có thể nói rằng bà Mạc đã sớm xem Hạ Thần như con. So với Hạ Mạc ngày nào cũng lười biếng bướng bỉnh, thỉnh thoảng còn làm phản, bà cảm thấy Hạ Thần hiểu chuyện thân thiết hơn nhiều.

Trái với Hạ Mạc và Hạ Thần, có lẽ Trương Đằng mới giống một đứa trẻ mười tám tuổi. Mấy năm nay việc làm ăn của người mẹ Trần Tĩnh càng ngày càng phất, “Tiệm bánh Ma Pháp” mở chuỗi cửa hàng trên khắp cả nước, công việc ban đầu dần chuyển sang hướng ăn uống, liên tục mở tiệm cơm Trung Quốc, tiệm lẩu, tiệm cơm Tây v…v… Trần Tĩnh vẫn luôn lo liệu cẩn thận, dùng toàn nguyên liệu tốt, cũng giỏi sửa cũ thành mới, khẩu vị phục vụ thuộc hàng thượng thừa, giá cả hợp lý, vì thế việc làm ăn không ngừng đi lên.

Ở trong huyện Q, Trương Đằng cũng có thể xem như cậu ấm nhà giàu hàng thật giá thật, chẳng qua có lẽ cậu ta chưa từng quên chuyện còn nhỏ, cũng không quên mẹ mình phải tranh đấu như thế nào mới có được tất cả mọi thứ ngày hôm nay, cho nên so với các cậu ấm khác, cậu ta hoàn toàn không có chút kiêu ngạo huênh hoang nào, tất cả quần áo đều mua ở những cửa hàng bình thường nhất, nói thật thì còn không bằng một vài đứa trẻ do các gia đình khá giả nuôi lớn.

Trương Đằng sống giản dị, trừ Hạ Mạc ra, trong trường không ai biết tình cảnh gia đình nhà cậu ta. Chẳng qua cậu ta được thừa kế vẻ đẹp của mẹ, bình thường cũng thích vận động, mặt đẹp dáng tốt, thành tích học hành cầm cờ đi trước, không ít nữ sinh trong trường thích cậu ta, thậm chí vì giản dị gần gũi dễ ở chung hơn Hạ Mạc nên nữ sinh thích cậu ta còn nhiều hơn nữa.

Chỉ tiếc Trương Đằng dường như chưa hiểu biết, cho nên tới giờ còn chưa tìm được một cô bạn gái.

Sự chăm chỉ học hỏi của Trương Đằng cũng được hồi đáp, thành thích lần này của cậu ta chỉ thấp hơn Hạ Mạc hai mươi điểm, đứng thứ hai toàn khối, xếp hạng ba toàn tỉnh, cuối cùng cũng thi được vào đại học B mà vô số học sinh tha thiết mơ ước.

Cũng may Trương Đằng hiểu chuyện, thật thà điền đơn thi vào đại học B, chứ nếu đăng ký trường D như Hạ Mạc, chắc các giáo viên sẽ hộc máu mất. Trương Đằng đăng ký đại học B ngành quản lý kinh tế, nhưng cậu ta đã từng nói với Hạ Mạc rằng không định kế thừa công việc của mẹ, muốn tự xây dựng sự nghiệp cho chính mình.

Tính toán của Trương Đằng cũng không phải không có mục đích, so với Hạ Mạc chỉ biết tiêu xài phung phí, Trương Đằng mới được chân chính xem là tham tiền. Mấy năm vừa qua Trần Tĩnh bận việc làm ăn, ít khi quản lý Trương Đằng, tự biết mà bù đắp vật chất cho cậu. Trương Đằng dùng số tiền đó lén bán đồ ăn vặt trong trường, mở cuộc đầu tư nhỏ, cuối cùng thừa dịp thị trường chứng khoán đang đi lên mà vớt mấy cổ phần, cho tới giờ tiền tiết kiệm trong túi cậu ta tuy vẫn ít hơn tiền Mạc Hữu Phi cho Hạ Mạc, nhưng để mua cái nhỏ hơn cũng không thành vấn đề.

Có số tiền này trong tay, Trương Đằng rất tự tin. Vài ngày trước cậu ta đã đến thành phố B khảo sát trước, cẩn thận tính toán những chuyện làm trong tương lai. Khi Hạ Mạc kêu cậu ta đi chơi, cậu ta đã tự cẩn thận tính trước độ khả thi của kế hoạch.

Tam ngu thành hiền, tuy Trương Đằng rất tin tưởng vào những chuyện mình sẽ làm trong tương lai nhưng vẫn muốn nghe ý kiến của bạn thân, thừa dịp lần này đi chơi, Trương Đằng đã nói suy nghĩ của mình cho Hạ Mạc lẫn Hạ Thần nghe.

Hạ Mạc nghe xong chỉ thấy hạng mục Trương Đằng để mắt tới đúng là không tệ, nhưng nếu muốn nhúng tay vào thì chỉ sợ còn thiếu chút tài chính, dù sao phí chi tiêu ở thành phố B cao nổi tiếng khắp cả nước.

“Hay để tớ đầu tư chút đỉnh cho cậu nhé?” Hạ Mạc chủ động hỏi.

Trương Đằng biết rõ tính Hạ Mạc, là người thường xuyên tiêu tiền quá mức, cậu ta không nhịn được ghẹo: “Cậu còn tiền đầu tư cho tớ à?”

“Bớt khinh tớ đi nha, ông đây vừa kiếm được nhiều tiền lắm. Lát nữa gửi số thẻ qua đây, tớ chuyển khoản cho cậu.”

“Được, về sau cậu sẽ là cổ đông lớn của tớ.”

Hai người đang nói chuyện, Hạ Thần đột nhiên lên tiếng: “Hình như chiếc xe tải đi phía sau theo chúng ta lâu lắm rồi, anh thấy hơi bất thường.”

Lúc này Hạ Mạc mới để ý có một chiếc xe tải không nhanh không chậm bám theo xe họ, vừa rồi cậu không để ý, bây giờ với nhận ra hình như chiếc xe kia đã đi theo họ rất lâu. Hạ Mạc vừa định nhấn ga bỏ xa chiếc xe kia, lại nghe Trương Đằng ngồi bên ghế phó lái hét lớn: “Cẩn thận!!”

Mặt phải ngã tư đường đột nhiên có chiếc xe tải phóng đến như bay, đâm thẳng vào xe cậu. Hạ Mạc đánh mạnh tay lái sang trái, khó khăn lắm mới né được, nhưng cậu còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, bên trái đã có một chiếc xe tải lớn hơn nữa lao đến như mất phanh, tông thẳng tới.

Rầm!

Chiếc xe bốn bánh mới tinh bay thẳng ra ngoài, rơi thật mạnh xuống đất. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Hạ Mạc nhanh chóng phản ứng lại, cậu dồn hết sức mình bảo vệ Trương Đằng và Hạ Thần, hai người bị lực va chạm đáng sợ hất ra khỏi xe, rồi lại được một sức mạnh bọc lấy, rơi trên đất lăn vài vòng, không hề xây xước.

Thời gian quá gấp, Hạ Mạc hoàn toàn không có thời gian để lo cho mình, cậu bị đai an toàn cột chặt, cùng ghế lẫn xe va thật mạnh xuống đất.

Cũng may chất lượng xe tốt thật.

Trước khi ngất đi, Hạ Mạc đã nghĩ như thế.

Trương Đằng và Hạ Thần bò dậy khỏi đất, ngoài dự đoán là trên người bọn họ không có lấy một vết trầy da. Hiển nhiên lúc này bọn họ đã bất chấp cơ thể mình, lảo đảo đứng lên, dùng tốc độ chạy trước nay chưa từng có phóng tới gần xe ô tô, vừa gọi tên Hạ Mạc vừa cầu cứu người xung quanh. Hiển nhiên tài xế gây chuyện đã chuẩn bị sẵn, không biết sử dụng thủ đoạn gì mà đã bỏ chạy trước mắt bao nhiêu người. Chiếc xe tải trước đó luôn đi theo họ cũng âm thầm đánh lái, biến mất trước khi người qua đường kịp xúm lại.

Dưới sự giúp đỡ của người qua đường, Trương Đằng và Hạ Thần lôi Hạ Mạc ra khỏi xe. Ngoài dự đoán là trên người Hạ Mạc không có lấy một vết thương, đến cả vết trầy da cũng không, nhưng gọi thế nào cũng không tỉnh.

Xe cứu thương và xe cảnh sát nhanh chóng chạy tới, Hạ Mạc được xe cứu thương đưa đến bệnh viện, Hạ Thần cùng đi theo, Trương Đằng ở lại nói chuyện với cảnh sát.

“Đây là mưu sát.” Trương Đằng khẳng định chắc nịch với cảnh sát.

Bên kia, bà Mạc nhận được điện thoại của Hạ Thần cũng phản ứng như vậy, biết Hạ Mạc không có vết thương ngoài nhưng hôn mê bất tỉnh, bà Mạc đã đưa ra một quyết định kinh người: “Nhớ đừng để bác sĩ trong bệnh viện chạm vào Hạ Mạc, chờ bác tới rồi nói.”

Tuy Hạ Thần không biết vì sao bà Mạc lại làm như vậy, nhưng cậu ta tin bà Mạc muốn tốt cho Hạ Mạc hơn bất kỳ ai. Cậu ta cố gắng ngăn cản bác sĩ, cuối cùng cũng kéo dài được tới lúc bà Mạc đến. Bà Mạc nhìn chằm chằm bác sĩ luôn yêu cầu phải rút máu Hạ Mạc, ngay sau đó, dưới sự cứng đầu yêu cầu của bà, phối hợp với Đặc Điều Xử, Hạ Mạc không bị đưa vào bệnh viện mà nằm xe cứu thương đưa về nhà.

Nhưng sau khi về đến nhà, bà Mạc đã dùng hết mọi cách, thậm chí tìm tới Hoàng Đại Tiên vẫn không thể đánh thức Hạ Mạc. Cuối cùng, Hoàng Đại Tiên phải ám chỉ: “Đi tìm Mộng Hồn Châu hoặc đút Mộng Hồn Châu Hạ Mạc tích cóp cho nó đi.”

Dù sao Mộng Hồn Châu không phải thứ muốn có là được, Hạ Mạc không chỉ không tích được tiền mà còn tham ăn đến mức không góp nổi Mộng Hồn Châu, bà Mạc kiếm hồi lâu cũng chỉ tìm thấy một viên Mộng Hồn Châu màu vàng.

“Cái này của Thẩm Nặc.” Bà Mạc hơi do dự, bởi vì bà biết Hạ Mạc chưa bao giờ bỏ tìm kiếm Thẩm Nặc, đồng thời vẫn luôn muốn đưa Mộng Hồn Châu cho hắn.

“Ta biết, cho nó ăn trước đi đã.” Trong mắt Hoàng Đại Tiên lóe lên tia thâm sâu.

Bà Mạc cẩn thận mở miệng Hạ Mạc, bỏ viên Mộng Hồn Châu kia vào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.