Đứa Con Của Yêu Quái

Chương 2




Nhà bà Mạc có đứa trẻ do Hoàng Đại Tiên đưa tới!

Ban đầu người trong thôn không tin vào cái cớ này lắm, chỉ cho là bà Mạc nhận đứa con từ đâu đó về nuôi, cố ý tạo dựng thân thế ly kỳ cho nó. Chẳng qua về sau có người nhanh chóng đứng ra làm chứng, bảo rằng liên tục tận mắt thấy một con chồn còn to hơn cả chó tha đồ đến nhà bà Mạc.

Tục ngữ nói chồn chúc tết gà, rắp tâm làm thịt(1). Vì vậy có thể thấy chồn không phải loại động vật hào phóng gì cho cam, không trộm thịt con gà nhà bạn đã là tốt lắm rồi, còn tha đồ đến cho nhà bạn? Mơ còn không đẹp được thế.

Nhưng con chồn này lại cứ tha đồ vào nhà bà Mạc.

Thỏ, gà rừng, hoẵng… Được lắm, có khi còn tha cả một con rắn sọc gờ chiều ngang bằng miệng bát.

Nếu nói hành vi của chồn khiến người ta tin sái cổ, sự trưởng thành của Hạ Mạc lại khiến mọi người vô cùng nghi ngờ thân thế của cậu.

Chắc chắn Hạ Mạc là người được động vật yêu thích nhất, không ai bì nổi. Dù là chó săn hung hãn hay mèo nhà chảnh chọe, chỉ cần tới trước mặt Hạ Mạc đều vô cùng ngoan ngoãn. Thế nhưng Hạ Mạc lại không ngoan như vậy.

“Bà Mạc, bà Mạc, Hạ Mạc nhà bà lại gặp rắc rối rồi, bà mau về đi!” Một nữ trung niên phốp pháp đứng trước cửa hét lớn.

“Thằng ôn con! Cả ngày chỉ biết gây chuyện cho bà.” Bà Mạc ném cái xẻng cơm trong tay, phẩy tay thổi tắt lửa trong lò, vội vàng chạy qua.

Chạy khỏi nhà một đoạn là thấy ngay cây đại thụ che trời mấy trăm năm tuổi trong thôn, tầng trong tầng ngoài chật kín những người, chỉ thấy một đứa trẻ mặc quần đùi ngồi trên nhánh cây cao chót vót, một tay ôm thân cây, một tay nắm lấy nhánh cây đang la hét gì đó, người đông cãi cọ ồn ào nghe không rõ lắm.

Bà Mạc tức đến mức dựng thẳng lông mày, vọt vào giữa vòng người, lấy hơi hét lớn: “Hạ Mạc, mày còn không xuống đây cho mẹ!”

Thằng bé hơi giật mình, sau đó đôi mắt đen to tròn xoay chuyển, ranh mãnh nơi đáy mắt chợt lóe lên rồi biến mất, nước mắt thoáng cái phủ kín con ngươi, thút thít mách: “Mẹ, chú sáu Hạ đánh con, chú ấy còn bảo con là con hoang, hức, là do mẹ và thằng cha nào đó… sinh!”

Cái thằng ranh con này!!

Bà Mạc và ông sáu Hạ đồng thời thầm mắng.

Bà Mạc lườm một cái cảnh cáo nhóc con đang nhảy nhót trên cây, lại theo mọi người chuyển mắt về phía ông sáu Hạ, khụ khụ, so với thằng nhóc đang làm bộ làm tịch khóc lóc mách lẻo kia, ông ta trông thảm hơn nhiều: Ống quần bị xé nát bấy, trên mặt đều là vết cào, mà xung quanh ông ta đều là chó mèo không ngừng gầm gừ. Ông sáu Hạ dữ tợn múa may cây gậy trúc trong tay, hệt như một tên côn đồ cùng đường hết lối.

Bà Mạc khẽ cau mày, quay mặt lên cây gọi: “Hạ Mạc.”

Đứa bé trên cây mất hứng bĩu môi, đưa ngón tay lên huýt một tiếng, đám chó mèo dưới tàng cây nghe tiếng tản đi khắp nơi, lẫn vào trong nhóm người, trở thành những con vật vô hại.

Ngay sau đó, bà Mạc chĩa nòng súng về phía ông sáu Hạ: “Ông được đấy ông sáu Hạ, ông dám mắng Hạ Mạc nhà tôi là con hoang! Người trong thôn này đều ở đây, ông nói rõ ràng cho tôi, Hạ Mạc là con của thằng nào! Ông nói đi! Nói mau lên!”

“Tôi…”

“Tôi gì mà tôi! Thôn này không ai không biết Hạ Mạc là con do Hoàng Đại Tiên đưa tới, chưa kể từ khi Hạ Mạc tới thôn, mọi người mới càng ngày càng khấm khá. Cả lần sạt lở hai năm trước nữa, nếu không phải Hoàng Đại Tiên tới báo tin, chỉ e cỏ trên mộ nửa thôn này đã cao hơn Hạ Mạc rồi. Ông dựa vào đâu mà chửi nó là con hoang, ông không sợ Hoàng Đại Tiên sẽ trừng trị ông à?”

Ông sáu Hạ vốn là loại người chẳng ra gì, mấy năm nay ra ngoài được chút của, phần lớn thời gian đều ở lại trên trấn và thành phố hiếm khi về thôn, lâu lâu quay về cũng mang vẻ tiểu nhân đắc ý kiêu căng ngạo mạn. Trừ anh em ruột thịt ra, quan hệ với người trong thôn bình thường không đến đâu. Bây giờ bà Mạc vừa nói xong, sắc mặt của các thôn dân vây quanh hóng hớt bỗng trở nên xấu đi, liên tục nhìn ông sáu Hạ đầy trách móc.

Trên cây, Hạ Mạc chớp đôi mắt to tròn, vài giọt nước mắt cá sấu khó khăn lắm mới nặn ra được đã biến mất sạch, lúm đồng tiền trên khuôn mặt mập mạp như ẩn như hiện, nói như đổ thêm dầu vào lửa: “Chú ấy còn đánh con nữa.” Nói xong, cậu giơ đôi tay nhỏ trắng nõn lên, có thể thấy trên đó thấp thoáng lằn đỏ.

“Thằng chó đẻ, mày dám…” Còn chưa kịp nói ra hai chữ “Vu khống”, một nhánh cây đã vụt qua, ông sáu Hạ đau tới mức hít khí lạnh, chỉ nghe bà Mạc hùng hổ nói: “Ông chửi ai chó đẻ, ông chửi ai chó đẻ đấy hả? Hạ Cẩu Đản kia, vừa kiếm được vài cắc bạc dơ dáy mà tưởng mình ghê gớm lắm chắc? Dám nhảy lên ngồi trên đầu trên cổ bà! Trời đang nhìn đấy, ông dám cầm mấy đồng tiền trái lương tâm đó đi, rồi sớm muộn gì cũng bị quả báo!”

Khuôn mặt xanh mét của ông sáu Hạ thoáng cái đỏ bừng, lát sau lại trở nên xám xịt, ông ta nhìn chằm chằm bà Mạc, ánh mắt vô cùng u ám.

Bà Mạc không hề yếu thế: “Ái chà chà, làm cái mặt kia để dọa ai? Bắt nạt gái góa con côi nhà bà, biết liêm sỉ là gì không?”

Ông sáu Hạ không nhịn nổi nữa, đang định lên tiếng tổng sỉ vả thì lại bị anh cả Hạ tới chậm một bước giữ chặt. Anh cả nắm chặt tay ông ta, vừa điên cuồng liếc mắt ra hiệu vừa cúi đầu nhận lỗi với bà Mạc: “Hiểu lầm, hiểu lầm cả thôi, bà à, bà đừng để bụng chuyện này, toàn bộ đều là lỗi của Cẩu Đản, thân là anh cả, tôi thay mặt nó xin lỗi bà.”

“Rõ ràng là…” Thằng ôn kia gây chuyện trước!

“Được rồi, bớt bớt cái mồm đi.” Anh cả Hạ lạnh lùng chặn họng ông sáu Hạ, quay lại nói với bà Mạc: “Không phải thằng Sáu cố ý đánh Hạ Mạc đâu, không phải do mấy con chó con mèo kia chọc giận nó à? Hay là bà gọi Hạ Mạc xuống, để tôi dẫn nó lên trạm y tế trên trấn khám được không?”

Anh cả Hạ vừa đấm vừa xoa, bà Mạc cũng không tiện càn quấy nữa, tất nhiên là vì bà đang tích đức cho con, chứ chuyện này hơn nửa là do thằng nhóc kia gây ra. Nếu anh cả Hạ đã bắc thang, vậy thì bà cũng thức thời dừng tại đây.

Anh cả Hạ liên mồm xin lỗi, kéo ông sáu Hạ đang sầm sì rời đi. Không còn gì để hóng hớt, những người khác nhanh chóng giải tán, chỉ trong chốc lát, dưới cây đại thụ che trời chỉ còn lại hai mẹ con bà Mạc.

“Ranh con, cả ngày chỉ biết gây chuyện, còn không mau xuống đây cho mẹ!”

“Không xuống! Trừ khi mẹ đồng ý không đánh con.” Hạ Mạc ngồi lỳ trên cây, cò kè mặc cả.

Ngọn lửa trong mắt bà Mạc sắp trào ra ngoài, trong lòng lại lo gào lên dữ quá khiến Hạ Mạc rơi khỏi cây, đành kìm nén lửa giận, niệm chú tĩnh tâm tổ truyền, miễn cưỡng ra vẻ mẹ hiền, “Ngoan, mau xuống đi còn về ăn cơm.”

Trẻ con ham ăn, nghe thấy có ăn liền không nhịn nổi, đôi mắt to tròn xoay một vòng: “Ăn gì?”

“Thịt xào hẹ.”

Bà Mạc có tay nghề nấu nướng tổ truyền, đừng nói là thôn họ Hạ nho nhỏ, dù có ra ngoài cũng đủ để trầm trồ.

Hạ Mạc thầm nuốt nước miếng, đôi mắt nhanh chóng xoay chuyển, “Thế cá con bắt được thì sao?”

Cậu không nhắc tới còn được, vừa nhắc đến, cơn giận bà Mạc vất vả lắm mới đè xuống lập tức bùng lên. Ôn con phá phách, còn chưa cao tới eo bà đã dám dẫn đám trẻ trong thôn xuống sông bắt cá. Nếu có chuyện gì xảy ra, bà nghĩ cũng không dám nghĩ. Nhưng công nhận cậu rất có tài, bắt được ba con cá chép lớn, cộng lại cũng phải được năm ký, khiến mấy đứa ngốc trong thôn phục sát đất.

Vừa rồi khi cậu bị đánh, chúng nó còn bảo vệ cho cậu. Cậu trái trốn phải tránh không ai làm gì được, nhưng mấy đứa trẻ kia đầu tiên là bị bà Mạc “ngộ thương” vài cái, về nhà còn có trận đòn đang chờ, khắp thôn đều là tiếng khóc thét của trẻ con.

Chuyện này còn chưa qua, Hạ Mạc lại đi chọc ông sáu Hạ, đúng là một kẻ gây họa hàng thật giá thật.

Chờ đến tháng chín khai giảng, nhất định phải tống nó vào nhà trẻ! Bà Mạc âm thầm lóe lên suy nghĩ độc ác.

“Chiên rồi, chờ con về sẽ chiên lại.”

“Con muốn ăn cá hấp ớt xanh.” Hạ Mạc vừa nói vừa tụt xuống, tụt một khúc bỗng nghĩ tới gì đó, cậu ôm lấy thân cây như con khỉ, nhìn bà Mạc đứng bên dưới: “Mẹ phải đồng ý không đánh con trước rồi con mới xuống.”

Bà Mạc tức đến mức nổi cả gân xanh trên trán, khó khăn rít ra mấy chữ khỏi kẽ răng: “Được, mẹ không đánh.”

“Thật không?”

“Thật hơn ngọc trai.”

“Con biết mẹ tốt nhất mà.” Cái miệng Hạ Mạc ngọt như bôi mật, tụt vài cái xuống đến đất, lập tức chạy đến bên cạnh bà Mạc, “Mẹ, con thích mẹ nhất… Úi… Mẹ bảo không đánh con mà…”

“Bà đây bảo không đánh con, nhưng không bảo không xách tai con.”

“Đồ lừa đảo!”

Sao người lớn đều vậy nhỉ?

Đôi mắt Hạ Mạc ậng nước như con gà trống bại trận, bị bà Mạc xách tai lôi về nhà, cơn ấm ức trong lòng bùng lên, thôi đừng nhắc đến nữa.

Nhóc con vốn định không thèm để ý tới mẹ nó ăn sạch một đĩa thịt xào đủ màu đủ vị, lại gặm sạch nửa trên con cá, vừa dẩu miệng hít hà vừa cợt nhả xoay quanh bà Mạc. Đứa bé nhỏ con thoăn thoát giúp bà Mạc dọn dẹp nhà cửa, sau đó múc nước rửa chân rồi đấm lưng, dỗ dành bà Mạc không ngớt, sao bà còn tức giận cho nổi?

Ngâm chân xong, hai mẹ con ngồi trong sân hóng gió. Bà Mạc ôm lấy Hạ Mạc, vừa ngoáy tai cho cậu vừa hỏi: “Được rồi, con làm gì mà đi gây sự với ông sáu Hạ thế?”

Bà là người hiểu rõ nhất đứa con do mình tự tay nuôi lớn. Dù Hạ Mạc hơi nghịch ngợm, thế nhưng không phải cái loại phá tung trời đất không biết phải trái, bằng không hôm nay người trong thôn sẽ không đứng về phía họ.

Còn ông sáu Hạ, có lẽ người khác không biết, nhưng trước đó không lâu bà Mạc đã có cơ hội tình cờ biết ông ta đang làm gì.

Quả nhiên chỉ thấy Hạ Mạc hạ giọng, âm thầm nói với bà Mạc: “Bên người ông sáu Hạ có vài đứa trẻ, còn có hai đứa bé sơ sinh, ông ta không phải người tốt.”

Trong lòng bà Mạc không khỏi hoảng hốt.

****************

Chú thích:

(1) Chồn chúc tết gà, rắp tâm làm thịt (黄鼠狼给鸡拜年,没安好心): Nghĩa là thảo mai, giả bộ thân thiện để rắp tâm đạt được mục đích xấu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.