Đứa Con Của Yêu Quái

Chương 113




Sự khác thường của Thẩm Bằng Phi có thể giấu được những người khác, lại không thể lừa được người bên gối. Vào nửa đêm nọ, bà Thẩm nghe thấy tiếng vang kỳ lạ, lúc tỉnh lại thì thấy Thẩm Bằng Phi đang già đi với tốc độ cực nhanh, chỉ trong chớp mắt, cơ thể ông ta đã già đến mức như một con quái vật xương khô khoác lên lớp da người, dọa bà ta sợ tới mức hét toáng lên, suýt nữa lật bay nóc nhà họ Thẩm. Đám người nhà nghe tiếng chạy đến, bà Thẩm đã chết ngất, bất tỉnh nhân sự, vì trong khoảng thời gian này Thẩm Bằng Phi thường xuyên dùng thuốc, cơ thể sinh ra đề kháng, tốc độ khôi phục không bằng trước, dáng vẻ già cả như quái vật của ông ta lồ lộ ra trước mặt người ta.

Mọi người sợ hãi không thôi, ánh mắt nhìn Thẩm Bằng Phi đều trở nên khác lạ.

Đêm đó Thẩm Tòng Lễ không ở nhà, phe bà hai bà ba đều có mặt, cực kỳ chấn động, bọn họ cũng nhận ra chỉ e bệnh của ông cụ không chuyển biến tốt như họ đã nghĩ, trong lúc nhất thời, mọi người đều tự có tính toán cho riêng mình.

Bởi vì bà Thẩm hét rất thảm thiết, cho nên gần như toàn bộ người trong biệt thự đều vọt vào, nhìn thấy tình trạng quái dị của Thẩm Bằng Phi, không ít người tỏ ra sợ hãi. Trước khi Cung Tố Tâm gả vào nhà họ Thẩm, trong nhà đã loáng thoáng đồn đãi có ma, về sau Cung Tố Tâm gả vào nhà họ Thẩm, cô ta nuôi quỷ con, quỷ con nghịch ngợm thỉnh thoảng sẽ trêu chọc người nhà. Thẩm Bằng Phi biết cô ta nuôi quỷ con, trước khi cô ta gả vào đã dằn mặt không cho cô ta dùng quỷ con đối phó với người nhà họ Thẩm. Mà người nhà họ Thẩm đều có quan hệ không tồi với Ngô Hưng, phần lớn trên người họ đều đeo bùa hộ mệnh Ngô Hưng cho, quỷ con không chạm vào người họ được nên chỉ đành trêu chọc người hầu trong nhà.

Quỷ con từng được Cung Tố Tâm dặn dò, không quấy phá gì nhiều, sau này khi Cung Tố Tâm sinh cặp song sinh, quỷ con đặt hết tâm tư lên người cặp song sinh, rất ít khi nhát người ta.

Hơn nữa thù lao nhà họ Thẩm trả vượt xa mức lương trung bình trên thị trường, vì thế tuy đám người hầu trong nhà họ Thẩm đều lén đồn trong nhà có quỷ nhưng không mấy ai xin thôi việc.

Bây giờ tận mắt thấy Thẩm Bằng Phi đáng sợ như thế, những người hầu nhát gan sợ tới mức ngất tại chỗ, sang hôm sau, mấy người hầu đồng loạt gửi đơn xin thôi việc. Đặc biệt có một vài người được Thẩm Bằng Phi dẫn về từ HongKong, là nhân viên lão luyện đã làm việc mười, hai mươi năm. Người nhà họ Thẩm lo rách việc, không đồng ý cho bọn họ nghỉ, nhưng dù sao bây giờ cũng không phải thời cổ đại, những người này quyết tâm muốn từ chức, đến cả lương cũng bỏ, nhà họ Thẩm dù có quyền lực lớn hơn nữa cũng chịu. Ngược lại bọn họ sợ những người này ra ngoài nói bậy, làm mọi chuyện bùng lên, không những không dám ép người này nổi nóng, trả cho bọn họ một khoản tiền bịt miệng lớn, để bọn họ ký hợp đồng giữ bí mật, lúc này mới thả họ đi.

Nhưng trên đời này không có bức tường nào kín gió.

Không biết do mấy người hầu này nhiều chuyện hay bên nhà họ Thẩm có ai để lộ tiếng gió, không bao lâu sau bên ngoài đã đồn nhà họ Thẩm có ma, nói Thẩm Bằng Phi mắc căn bệnh kỳ lạ, còn nói Thẩm Bằng Phi bị quỷ ám… Từng lời đồn xôn xao rối loạn còn truyền lên trên mạng.

Một ít trùm tài chính đối địch nhân cơ hội ra tay, phơi bày thông tin trước đây Thẩm Bằng Phi mắc bệnh ung thư hạch bạch huyết, đủ loại tin vắn bay đầy trời, cứ như bệnh của Thẩm Bằng Phi đã bệnh nặng tới mức gần đất xa trời. Thẩm Bằng Phi không thể không đích thân ra mặt bác bỏ tin đồn, ông ta dùng thuốc, tự cảm nhận mình không tệ lắm, nhưng ông ta không phát hiện chỉ trong một thời gian ngắn khuôn mặt mình đã già đi mười, hai mươi tuổi. Ông ta vừa lộ mặt, có người lập tức tung ra hình ảnh đối lập gần đây, chứng minh tin tức ông ta mắc bệnh nặng.

Thị trường nước M của tập đoàn họ Thẩm liên tục sụt giảm, chỉ trong mấy ngày, giá cổ phiếu đã bốc hơi mấy chục tỷ.

Người nhà họ Thẩm gấp gáp tới độ như kiến bò trong chảo nóng, cùng lúc đó Cung Tố Tâm cũng không khá khẩm hơn là bao.

Tuy đêm đó cô ta không có mặt nhưng lại có tai mắt trong nhà họ Thẩm, vừa lúc đêm nọ người kia tận mắt thấy dáng vẻ của Thẩm Bằng Phi, sợ tới mức sang hôm sau lập tức gửi đơn xin thôi việc. Lúc đó cô ta không quên báo lại chuyện cho Cung Tố Tâm. Cung Tố Tâm gửi cho cô ta một khoản tiền, sau đó lại càng chìm vào sợ hãi.

Chắc chắn đây là do chủ nhân của Đinh Hoằng Nhất gây ra!

Thật là đáng sợ, rốt cuộc người này có lai lịch như thế nào mà thần thông quảng đại tới thế, không riêng gì Ngô Hưng, ngay cả Mẫn Ngạn cũng không phát hiện ra điểm bất thường.

Thật ra Cung Tố Tâm mới là người biết Thẩm Bằng Phi gặp chuyện sớm nhất trong nhà họ Thẩm.

Khi Đinh Hoằng Nhất đòi lịch trình của Thẩm Bằng Phi, cô ta đã nghi ngờ Thẩm Bằng Phi sẽ gặp xui xẻo, quả nhiên mới chỉ qua một tuần, Thẩm Bằng Phi đã liên lạc với Ngô Hưng. Tu vi Ngô Hưng bị phế, không nhìn ra Thẩm Bằng Phi bị gì. Ông ta tốn hết sức mới kéo được Thẩm Bằng Phi xuống nước, không thể để vuột mất được. Đầu tiên ông ta liên lạc với một vị đại sư họ Lục tới khám cho Thẩm Bằng Phi. Lục đại sư pháp lực cao thâm, trước khi Ngô Hưng tự phế bỏ tu vi thì không phân nổi cao thấp, nhưng y xem xét Thẩm Bằng Phi, bao gồm cả người nhà họ Thẩm một lượt mà không phát hiện điều gì khác thường, không giống gặp phải người huyền môn.

Lục đại sư chuyên về nuôi quỷ con, vì để điều tra rõ tình trạng mà còn cho con quỷ theo mình đã lâu đi theo dõi Thẩm Bằng Phi. Nhưng con quỷ của y tận mắt thấy Thẩm Bằng Phi thoắt cái biến thành tình trạng thoi thóp thê thảm, nó có thể cảm nhận sinh khí trong cơ thể ông ta không ngừng xói mòn, lại không phát hiện có gì bất thường, càng không tìm được hướng đi của sinh khí.

Bất đắc dĩ, Ngô Hưng đành phải liên lạc với Mẫn Ngạn.

Chẳng qua Mẫn Ngạn có vẻ đang bận việc, phải vài ngày sau mới tới. Gã đích thân xem xét cơ thể của Thẩm Bằng Phi, lại không phát hiện chỗ nào không thích hợp, cuối cùng chỉ cho là cơ thể của Thẩm Bằng Phi có vấn đề.  Nghe Ngô Hưng nói hình như Mẫn Ngạn còn vẽ phù trận trên người Thẩm Bằng Phi nhằm giữ sinh khí lại cho ông ta, kết quả còn chưa tới nửa tháng, tai mắt cô ta gài vào nhà họ Thẩm đã chạy tới mật báo.

Ngay sau đó chuyện này bị đồn đãi tới mức náo loạn, nhà họ Thẩm gặp phải đả kích xưa nay chưa từng có.

Cung Tố Tâm không xác định có phải chủ Đinh Hoằng Nhất đứng sau việc này hay không, nhưng cô ta có thể chắc chắn tình trạng sức khỏe của Thẩm Bằng Phi đều do đối phương đang dở trò.

Thật đáng sợ.

Cung Tố Tâm không dám tưởng tượng nếu đối phương cũng thần không biết quỷ không hay hút sinh khí cô ta đi, cô ta đến chết cũng không hề hay biết.

Hạ Mạc không ngờ mình và Thẩm Nặc chỉ muốn cho Thẩm Bằng Phi một bài học lại gây ra nhiều chuyện như vậy, khuấy nhà họ Thẩm thành một nồi cháo, vô tình lại dọa sợ Cung Tố Tâm khiến cô ta không dám sinh lòng khác thường nữa.

Càng không ngờ chuyện hay còn ở phía sau.

Trong một căn cứ thí nghiệm ngầm không thấy ánh mặt trời nào đó, nhân viên nghiên cứu mặc áo blouse trắng sắp giật trọc tóc mình, nhìn số liệu thí nghiệm, đôi mắt sau cặp kính xích vàng đầy những tơ máu, lộ vẻ điên cuồng: “Sao lại thất bại? Sao lại thất bại?”

Đối diện gã là một đồ đựng cực lớn chứa đầy chất lỏng trong suốt màu xanh lá, bên trong khắc rất nhiều phù văn phức tạp, còn có ánh sáng đỏ lập lòe di chuyển. Bên trong đồ đựng là một con quái xà mọc tay chân trẻ con dài khoảng nửa thước. Quái xà ngâm trong chất lỏng, hai mắt nhắm nghiền, lớp vảy đen bóng trên người không có chút ánh sáng, thậm chí có mấy cái vảy cực nhỏ biến thành xám trắng, có dấu hiệu bị tróc ra.

Sau khi thể thí nghiệm số một hoàn toàn lột xác thành yêu, bọn chúng lập tức triển khai thí nghiệm giai đoạn ba. Chúng dùng lượng lớn những thứ quý giá chế thành chất lỏng trong dụng cụ, vốn định lấy đà cổ vũ, biến thể thí nghiệm số một bước vào thời kỳ hóa hình, từ yêu hóa thành người.

Thể thí nghiệm số một vốn là người, bọn chúng tưởng giai đoạn ba sẽ dễ hơn giai đoạn một, nào ngờ thí nghiệm không thuận lợi như chúng đã nghĩ, số một phát triển rất nhiều như chúng mong muốn nhưng lại không có dấu hiệu hóa hình, không chỉ như thế, cơ thể số một còn suy kiệt tới mấy lần, tuy được bọn chúng kịp thời cứu về, nhưng lại biến thành trạng thái bán sống bán chết.

“Giáo sư, số liệu thay đổi, số liệu thay đổi rồi, mau nhìn xem, cơ thể số một cử động rồi, nó sắp tỉnh lại rồi.”

Áo blouse trắng nghe tiếng nhìn qua, chỉ thấy bên ngoài thể thí nghiệm số một phát ra ánh sáng chói mắt, ánh sáng trắng từ yếu tới mạnh, chói mắt như ánh mặt trời gay gắt, số một được bao bọc ở giữa không nhìn thấy gì cả. Qua chuyện lần trước, phòng thí nghiệm đã được gia cố lại, bây giờ nằm sâu dưới nền đất, nhưng trên đầu vẫn có tiếng sét đánh rung trời.

Trong tiếng sấm đinh tai nhức óc, trên mặt áo blouse trắng dần nở nụ cười mừng như điên.

Thành công rồi, giai đoạn thí nghiệm số ba sắp thành công rồi.

Cùng lúc đó, Thẩm Nặc đang hấp thụ sinh khí trong giấc mơ của Thẩm Bằng Phi. Trong khoảng thời gian này hắn liên tục hút một lượng lớn sinh khí trong giấc mơ của Thẩm Bằng Phi, nếu muốn nói về số lượng thì có lẽ nguồn sinh khí hắn hút phải bằng mấy chục thanh niên khỏe mạnh gộp lại.

Không thể tưởng tượng nổi rốt cuộc Song Loa Hoàn đã dùng thủ đoạn gì để lấy được lượng sinh khí lớn như thế, luyện thành thuốc cung cấp cho người dùng.

Sinh khí bị hắn hút sẽ luôn biến mất khi đi vào hư vô. Thẩm Nặc đoán số sinh khí đó vốn đi vào cơ thể hắn, nhưng hắn cực kỳ ghét có người dòm ngó Hạ Mạc của hắn, lấy đi sự chú ý của Hạ Mạc, dù người kia là bản thân cũng không được. Sinh khí hút đi bị một “mình” khác hấp thu, Thẩm Nặc luôn có cảm giác làm mà không được gì, nếu không phải Hạ Mạc bảo hắn làm như vậy, hắn đã sớm hút cạn sinh khí của Thẩm Bằng Phi, tống ông ta xuống thẳng địa ngục, cần gì phải phiền phức như vậy?

Sau khi Thẩm Nặc hút đi chín phần sinh khí của Thẩm Bằng Phi, hắn và Hạ Mạc đang định rời khỏi giấc mơ, một sức mạnh to lớn bỗng ập xuống, Hạ Mạc còn chưa kịp trở tay đã bị ép đưa ra khỏi giấc mơ. Giấc mơ bị sức mạnh này phá vỡ, xung quanh Thẩm Nặc xuất hiện một cái xoáy nước thật lớn, lượng sinh khí còn sót lại của Thẩm Bằng Phi không ngừng rót vào trong cơ thể Thẩm Nặc. Chủ giấc mơ bị sức mạnh to lớn này hấp dẫn mà đến, ông ta nhìn thanh niên đứng giữa xoáy nước, mất một lúc mới nhận ra hắn, không khỏi hoảng hốt: “Là mày?!”

Trong hiện thực, bà Thẩm tỉnh giấc giữa đêm, phát hiện Thẩm Bằng Phi lần nữa già đi, bà ta vừa sợ vừa hoảng, muốn đánh thức Thẩm Bằng Phi: “Ông ơi, tỉnh lại, tỉnh lại đi…”

Hai mắt Thẩm Bằng Phi hơi hé, trên mặt ông ta phủ kín nếp gấp nên không thấy rõ biểu cảm, đôi mắt không hề có tiêu cự, miệng ú ớ nói gì đó. Bà Thẩm ghé tai vào nghe, chỉ nghe thấy ông ta nói một cách đứt quãng: “Nặc… Thẩm Nặc…”

Đã tới mức này rồi còn nhớ thương con ma ốm kia!

Bà Thẩm còn chưa kịp sinh ác niệm, Thẩm Bằng Phi bỗng trợn tròn mắt, chỉ thấy một lượng máu lớn trào ra từ thất khiếu của ông ta, chốc lát sau đã nhuộm đỏ ga giường.

Bà Thẩm sợ tới mức ngã lộn nhào từ trên giường xuống, người ngoài cửa nghe tiếng vọt vào.

“Bố ơi!”

Người đến là Thẩm Tòng Nghĩa của bà hai, hắn bị cảnh trước mắt gây sốc, khi hắn vươn tay duỗi ra dưới mũi ông cụ thì ông ta đã tắt thở.

Thẩm Bằng Phi chết bất đắc kỳ tử.

Hạ Mạc đi vào giấc mơ của mình, chờ mấy ngày liên tục nhưng Thẩm Nặc vẫn không xuất hiện.

Thẩm Nặc đã biến mất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.