Dưa Bở Được Mùa

Chương 20




Thế là cả nhà mình cùng vòng về ngoại thành đón Thọ.

Cũng đã lâu rồi không đi qua đây. Mọi thứ thay đổi nhiều quá. 

Cả chồng và mình cùng bất ngờ lắm. 

Ngày xưa nhà Thọ có một xưởng sản xuất sắt thép các thứ thôi. 

Bây giờ có hẳn công ty luôn. Xưởng cũng khang trang hơn nhiều. 

Chả trách ông ý lại không đồng ý làm cùng với Tiến. 

Ở nhà có cơ nghiệp lớn như vậy? Còn đầu quân cho ai nữa? 

Tới nơi thì Thọ đã chờ sẵn ngoài cổng. Chồng hạ cửa kính kêu Thọ vào xe. 

Thọ tiến đến, không có ý định mở cửa mà chỉ thò đầu vào nói: 

- "Có muốn vào bên trong tham quan không?" 

- "Không cần đâu. Để khi khác. Lên xe đi."

Chồng mình đáp. 

Thọ ngồi phía trước cạnh ghế lái, còn mình và con ngồi ghế sau. Chồng mình dĩ nhiên là tài xế. 

- "Ông bắt chúng tôi phải vòng về tận đây để đón. Rồi lại vòng ngược lại. Tốn xăng lắm đấy. Lát nữa nhất định phải trả tiền cơm trưa." 

Mình nói. Ông ý thừa kế cả một cơ ngơi như thế. Không lẽ không có xe? Bắt tội gia đình người ta phải vòng xuống đón rồi lại vòng lên. Tốn xăng chết đi được ấy. 

- "Tất nhiên rồi." 

- "Ông chưa mua xe à?" 

- "Chưa. Tôi chưa có đủ tiền." 

Mình câm nín luôn. Không có đủ thật sao? 

- "À. Thế ông còn thiếu bao nhiêu? Nếu tôi có để tôi cho vay."

- "Không. Tôi không vay tiền của con gái." 

Thọ trả lời. Mình hiểu đó là sĩ diện đàn ông. 

- "Lan giờ là phụ nữ rồi. Con gái gì nữa?" 

Chồng mình phản bác. Thọ cười nhạt. 

- "Ừ. Ông nhanh chân thật đấy. Trâu nhanh uống nước trong, trâu chậm uống nước đục." 

- "Ông này buồn cười. Ở ngoài kia còn có rất rất nhiều cô gái đẹp hơn vợ tôi. Ông cứ thoải mái mà chọn." 

- "Ông nghĩ tôi thích người đẹp à?" 

- "Ai mà không thích người đẹp?" 

Chồng mình hỏi. 

- "Ừ. Ai cũng yêu cái đẹp cả. Nhưng mà tôi không cần người đẹp nhất, cũng chẳng cần người thông minh khôn khéo nhất. Tôi chỉ cần một cô gái cái gì cũng tốt một chút. Xinh đẹp một chút, nấu ăn ngon một chút, thông minh một chút, dịu dàng một chút." 

Chồng mình không nói gì. Thọ nói tiếp. 

- "Ông phải tự biết mình có phúc đi. Bây giờ khó kiếm một người như vợ ông lắm. Lan ý à. Không quá thông minh cũng chẳng quá xinh đẹp. Nhưng mà mỗi mặt cô ấy đều tốt một chút. Ghép lại chẳng phải là hoàn hảo sao?"

- "Tôi biết, tôi biết chứ!" 

Chồng mình nói. Mình ngồi sau chỉ biết câm nín. 

Một lúc sau Thọ lên tiếng thay đổi không khí: 

- "Ơ. Cả nhà mặc quần áo bộ thế này. Có mỗi tôi lạc loài à?" 

- "Ừ. Chứ ông là gì trong gia đình tôi?" 

Chồng mình vặn vẹo. Thọ á khẩu không nói được gì. 

Chồng mình đấm vào ngực Thọ, cười sảng khoái: 

- "Đùa tí. Chuẩn bị quần áo cho ông rồi." 

Mình nghe liền hiểu chuyện, lấy một bộ quần áo đưa cho Thọ. 

- "Lát bọn tôi xuống trước. Ông ở trêm xe thay quần áo rồi xuống sau nhé." 

Thọ nhận lấy bộ quần áo. Lịch sự cảm ơn.

- "Cuối tuần chắc chắn là chú Thọ sẽ được cô phát phiếu bé ngoan ý. Cô giáo con dặn là phải biết cảm ơn và xin lỗi đấy ạ. Như thế mới được phiếu bé ngoan." 

Mình cười hiền, xoa đầu con gái. 

- "Đúng rồi. Phải ngoan như chú Thọ nha.!"

- "Vâng ạ!" 

Cả nhà cùng cười vui vẻ. Tiếng nói của trẻ con luôn khiến mọi người thoải mái. Còn hơn cả thuốc bổ ấy chứ. 

Cuối cùng cũng tới đích đến - công viên nước. 

Chồng kiệu con đi mua vé, mình đứng chờ trước cổng. 

Hôm nay đông quá. Chắc phải xếp hàng khoảng 10 phút nữa mới mua được vé. 

Thọ thay quần áo xong liền đi ra, đưa cho mình chìa khóa xe, đoạn nói. 

- "Lan này, tôi có ý định mở nhà hàng." 

- "Định cạnh tranh với tôi sao?" 

Mình ngoảnh qua nhìn thẳng vào mắt Thọ. Ông ấy nói với mình làm gì chứ, chắc là có ý định cạnh tranh. 

- "Phải. Tôi mua được mặt bằng rồi. Ngay cạnh quán ăn của bà đấy." 

- "Đã sửa sang gì chưa?" 

- "Chưa. Chắc phải mấy tháng nữa mới khai trương được." 

- "Ừ. Thế sau này là hàng xóm rồi. Có gì cần giúp cứ qua gọi tôi." 

Thọ có vẻ ngạc nhiên lắm lắm. 

- "Bà không sợ tôi cướp hết khách của bà sao mà còn giúp?" 

Mình cười đắc ý, vài giây sau mới vênh mặt tự đắc. 

- "Tôi còn không tự tin vào khả năng của mình sao? Sợ gì chứ. Mình cùng cạnh tranh công bằng." 

Mình mỉm cười, đưa tay ra có ý định bắt tay với Thọ. 

- "Được. Cạnh tranh công bằng" 

Thọ cười tươi đến nỗi hai mắt nheo lại, đưa tay ra bắt lấy tay mình. 

Ngày xưa quán ăn của nhà mình mở ngay trong nhà. Bây giờ mình lấy chồng rồi, quán ăn ở nhà đóng cửa, mình mở một cái khác ở đất Hà Nội bon chen này. 

Bố mẹ mình cũng già rồi, nên nghỉ ngơi tận hưởng cuộc sống. 

Mình là con một. Bố mẹ vất vả bao nhiêu năm nuôi mình khôn lớn. 

Bây giờ mình lớn rồi, có khả năng kiếm tiền. Dĩ nhiên không thể dựa vào bố mẹ được. Ngược lại còn phải nuôi bố mẹ. 

Con ăn cơm của cha mẹ thì ngon

Cha mẹ ăn cơm của con thì đắng

Cha mẹ nuôi con bằng trời bằng bể

Con nuôi cha mẹ, con kể từng ngày

Ngày xưa còn bé, chưa hiểu chuyện. Nhiều lúc làm bố mẹ buồn. 

Bây giờ lớn rồi, đã có con. Mình hiểu ra nhiều điều lắm. 

Cho nên dù cho thế nào. Mình cũng phải cố gắng để nuôi bố mẹ nốt phần đời còn lại

Mình im lặng, suy nghĩ về bố mẹ. Nước mắt chả hiểu sao lại rơi. Thọ đứng bên cạnh thấy thế thì rối rít. 

- "Sao thế?" 

- "Không có gì. Có chút hoài niệm thôi. Mà ông không định kinh doanh sắt thép à. Sao lại mở nhà hàng. Thế còn công ty nhà ông thì sao?" 

- "Nhà tôi được cái đông con. Nên tôi không muốn tham gia chanh chấp về vấn đề chia chác tài sản. Tự mình lập nghiệp vẫn hơn." 

- "Ừm. Như vậy cũng tốt." 

Mình rất đồng tình với cách suy nghĩ của Thọ. 

Mình tin rằng sau này Thọ sẽ thành đạt. Ông ấy không phải là kiểu người lông bông tùy tiện, bất cần đời. 

Ông ấy có chính kiến của riêng mình, có chí tiến thủ và quan trọng nhất là tài năng. Thọ còn rất chín chắn nữa. 

Nhất định sẽ là một người đàn ông thành đạt. Thế là cả nhà mình cùng vòng về ngoại thành đón Thọ.

Cũng đã lâu rồi không đi qua đây. Mọi thứ thay đổi nhiều quá. 

Cả chồng và mình cùng bất ngờ lắm. 

Ngày xưa nhà Thọ có một xưởng sản xuất sắt thép các thứ thôi. 

Bây giờ có hẳn công ty luôn. Xưởng cũng khang trang hơn nhiều. 

Chả trách ông ý lại không đồng ý làm cùng với Tiến. 

Ở nhà có cơ nghiệp lớn như vậy? Còn đầu quân cho ai nữa? 

Tới nơi thì Thọ đã chờ sẵn ngoài cổng. Chồng hạ cửa kính kêu Thọ vào xe. 

Thọ tiến đến, không có ý định mở cửa mà chỉ thò đầu vào nói: 

- "Có muốn vào bên trong tham quan không?" 

- "Không cần đâu. Để khi khác. Lên xe đi."

Chồng mình đáp. 

Thọ ngồi phía trước cạnh ghế lái, còn mình và con ngồi ghế sau. Chồng mình dĩ nhiên là tài xế. 

- "Ông bắt chúng tôi phải vòng về tận đây để đón. Rồi lại vòng ngược lại. Tốn xăng lắm đấy. Lát nữa nhất định phải trả tiền cơm trưa." 

Mình nói. Ông ý thừa kế cả một cơ ngơi như thế. Không lẽ không có xe? Bắt tội gia đình người ta phải vòng xuống đón rồi lại vòng lên. Tốn xăng chết đi được ấy. 

- "Tất nhiên rồi." 

- "Ông chưa mua xe à?" 

- "Chưa. Tôi chưa có đủ tiền." 

Mình câm nín luôn. Không có đủ thật sao? 

- "À. Thế ông còn thiếu bao nhiêu? Nếu tôi có để tôi cho vay."

- "Không. Tôi không vay tiền của con gái." 

Thọ trả lời. Mình hiểu đó là sĩ diện đàn ông. 

- "Lan giờ là phụ nữ rồi. Con gái gì nữa?" 

Chồng mình phản bác. Thọ cười nhạt. 

- "Ừ. Ông nhanh chân thật đấy. Trâu nhanh uống nước trong, trâu chậm uống nước đục." 

- "Ông này buồn cười. Ở ngoài kia còn có rất rất nhiều cô gái đẹp hơn vợ tôi. Ông cứ thoải mái mà chọn." 

- "Ông nghĩ tôi thích người đẹp à?" 

- "Ai mà không thích người đẹp?" 

Chồng mình hỏi. 

- "Ừ. Ai cũng yêu cái đẹp cả. Nhưng mà tôi không cần người đẹp nhất, cũng chẳng cần người thông minh khôn khéo nhất. Tôi chỉ cần một cô gái cái gì cũng tốt một chút. Xinh đẹp một chút, nấu ăn ngon một chút, thông minh một chút, dịu dàng một chút." 

Chồng mình không nói gì. Thọ nói tiếp. 

- "Ông phải tự biết mình có phúc đi. Bây giờ khó kiếm một người như vợ ông lắm. Lan ý à. Không quá thông minh cũng chẳng quá xinh đẹp. Nhưng mà mỗi mặt cô ấy đều tốt một chút. Ghép lại chẳng phải là hoàn hảo sao?"

- "Tôi biết, tôi biết chứ!" 

Chồng mình nói. Mình ngồi sau chỉ biết câm nín. 

Một lúc sau Thọ lên tiếng thay đổi không khí: 

- "Ơ. Cả nhà mặc quần áo bộ thế này. Có mỗi tôi lạc loài à?" 

- "Ừ. Chứ ông là gì trong gia đình tôi?" 

Chồng mình vặn vẹo. Thọ á khẩu không nói được gì. 

Chồng mình đấm vào ngực Thọ, cười sảng khoái: 

- "Đùa tí. Chuẩn bị quần áo cho ông rồi." 

Mình nghe liền hiểu chuyện, lấy một bộ quần áo đưa cho Thọ. 

- "Lát bọn tôi xuống trước. Ông ở trêm xe thay quần áo rồi xuống sau nhé." 

Thọ nhận lấy bộ quần áo. Lịch sự cảm ơn.

- "Cuối tuần chắc chắn là chú Thọ sẽ được cô phát phiếu bé ngoan ý. Cô giáo con dặn là phải biết cảm ơn và xin lỗi đấy ạ. Như thế mới được phiếu bé ngoan." 

Mình cười hiền, xoa đầu con gái. 

- "Đúng rồi. Phải ngoan như chú Thọ nha.!"

- "Vâng ạ!" 

Cả nhà cùng cười vui vẻ. Tiếng nói của trẻ con luôn khiến mọi người thoải mái. Còn hơn cả thuốc bổ ấy chứ. 

Cuối cùng cũng tới đích đến - công viên nước. 

Chồng kiệu con đi mua vé, mình đứng chờ trước cổng. 

Hôm nay đông quá. Chắc phải xếp hàng khoảng 10 phút nữa mới mua được vé. 

Thọ thay quần áo xong liền đi ra, đưa cho mình chìa khóa xe, đoạn nói. 

- "Lan này, tôi có ý định mở nhà hàng." 

- "Định cạnh tranh với tôi sao?" 

Mình ngoảnh qua nhìn thẳng vào mắt Thọ. Ông ấy nói với mình làm gì chứ, chắc là có ý định cạnh tranh. 

- "Phải. Tôi mua được mặt bằng rồi. Ngay cạnh quán ăn của bà đấy." 

- "Đã sửa sang gì chưa?" 

- "Chưa. Chắc phải mấy tháng nữa mới khai trương được." 

- "Ừ. Thế sau này là hàng xóm rồi. Có gì cần giúp cứ qua gọi tôi." 

Thọ có vẻ ngạc nhiên lắm lắm. 

- "Bà không sợ tôi cướp hết khách của bà sao mà còn giúp?" 

Mình cười đắc ý, vài giây sau mới vênh mặt tự đắc. 

- "Tôi còn không tự tin vào khả năng của mình sao? Sợ gì chứ. Mình cùng cạnh tranh công bằng." 

Mình mỉm cười, đưa tay ra có ý định bắt tay với Thọ. 

- "Được. Cạnh tranh công bằng" 

Thọ cười tươi đến nỗi hai mắt nheo lại, đưa tay ra bắt lấy tay mình. 

Ngày xưa quán ăn của nhà mình mở ngay trong nhà. Bây giờ mình lấy chồng rồi, quán ăn ở nhà đóng cửa, mình mở một cái khác ở đất Hà Nội bon chen này. 

Bố mẹ mình cũng già rồi, nên nghỉ ngơi tận hưởng cuộc sống. 

Mình là con một. Bố mẹ vất vả bao nhiêu năm nuôi mình khôn lớn. 

Bây giờ mình lớn rồi, có khả năng kiếm tiền. Dĩ nhiên không thể dựa vào bố mẹ được. Ngược lại còn phải nuôi bố mẹ. 

Con ăn cơm của cha mẹ thì ngon

Cha mẹ ăn cơm của con thì đắng

Cha mẹ nuôi con bằng trời bằng bể

Con nuôi cha mẹ, con kể từng ngày

Ngày xưa còn bé, chưa hiểu chuyện. Nhiều lúc làm bố mẹ buồn. 

Bây giờ lớn rồi, đã có con. Mình hiểu ra nhiều điều lắm. 

Cho nên dù cho thế nào. Mình cũng phải cố gắng để nuôi bố mẹ nốt phần đời còn lại

Mình im lặng, suy nghĩ về bố mẹ. Nước mắt chả hiểu sao lại rơi. Thọ đứng bên cạnh thấy thế thì rối rít. 

- "Sao thế?" 

- "Không có gì. Có chút hoài niệm thôi. Mà ông không định kinh doanh sắt thép à. Sao lại mở nhà hàng. Thế còn công ty nhà ông thì sao?" 

- "Nhà tôi được cái đông con. Nên tôi không muốn tham gia chanh chấp về vấn đề chia chác tài sản. Tự mình lập nghiệp vẫn hơn." 

- "Ừm. Như vậy cũng tốt." 

Mình rất đồng tình với cách suy nghĩ của Thọ. 

Mình tin rằng sau này Thọ sẽ thành đạt. Ông ấy không phải là kiểu người lông bông tùy tiện, bất cần đời. 

Ông ấy có chính kiến của riêng mình, có chí tiến thủ và quan trọng nhất là tài năng. Thọ còn rất chín chắn nữa. 

Nhất định sẽ là một người đàn ông thành đạt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.