Tối hôm đó, tôi đi ngang phòng con trai thì thấy thằng bé đang ngồi đờ đẫn ở bàn học.
Chắc là ở trên lớp gặp việc gì khó khăn rồi. Tôi gõ cửa ba tiếng:
- "Con trai! Mẹ vào được không?"
Thằng bé giật mình bởi tiếng gọi, mất vài giây mới thốt lên được:
- "Vâng ạ!"
Tôi đi đến bên bàn học, kéo một cái ghế ra ngồi. Nhìn qua một lượt bài vở của con trai, đều đã làm xong hết rồi, tôi bèn hỏi:
- "Muộn rồi sao còn chưa đi ngủ? Có chuyện gì ở lớp không con?"
Thằng bé ngẫm nghĩ một hồi rồi nói:
- "Cô hỏi đến kiến thức gì mới tất cả các bạn đều biết, trừ con. Vì con không được học trước như các bạn."
Tôi à lên như đã hiểu ra vấn về, xoa đầu con trai:
- "Thế con có muốn đi học thêm không?"
- "Dạ. Được không ạ."
Tôi cười hiền:
- "Sao lại không? Bây giờ con đã là con của mẹ Lan bố Tiến. Có việc gì thì cứ nói với bố mẹ. Bố mẹ sẽ lo mọi thứ cho con. Chỉ mong là sau này bố mẹ già rồi, em Bống đi lấy chồng rồi còn sinh con, mong con không bỏ mặc hai ông bà già là được."
Thằng bé cũng hứa với tôi, hai mẹ con ngoắc tay rồi đóng dấu. Ấn định lời hứa.
Tôi lại lật đật chạy ra bếp pha 4 ly sữa cho cả nhà. Có vẻ như mọi người hôm nay đều khó ngủ.
Hôm sau cũng là ngày chủ nhật, cả nhà đều được nghỉ, trừ tôi vẫn vận rộn với công việc ở quán.
Nhưng mà chắc tôi cũng phải giao khoán công việc cho mấy đứa nhân viên thôi. Hôm nay còn phải đi mua sắm năm học mới cho hai đứa con nữa chứ! Tiện thể bồi đắp tình cảm cho hai cha con nhà nó dần là vừa, thấy bố nó vẫn còn khách sáo với cu tí lắm.
Hôm đó là một ngày cuối tuần vô cùng vui vẻ đối với gia đình tôi. Cả nhà mải chơi đến 9 rưỡi tối mới biết đường về nhà.
Tôi ngồi ghế sau với hai con. Bống đã ngủ từ lúc nào rồi, còn cu Tí thì vẫn đang dán mắt lên cửa sổ ngắm nhìn dòng người đông đúc bên ngoài.
Tôi trông thấy một cô bé khoảng chừng mới hơn mười tuổi đang ngồi bán khoai nướng bên lề đường. Gánh hàng của cô bé xem chừng đông khách lắm. Tôi bèn kêu chồng dừng xe.
Tôi nhẹ nhàng đặt con gái vào lòng bố nó rồi dắt cu Tí sang bên đường mua khoai.
- "Chào cô ạ! Cô mua mấy củ khoai ạ?"
Vừa nhìn thấy tôi, cô bé đã nhanh nhảu mời chào.
Tôi thoáng sững sờ vì trong đầu nghĩ đến nhiều chuyện năm xưa.
Không hiểu thế nào tôi lại mua cho cô bé hết chỗ khoai còn lại. Cũng chẳng còn nhiều lắm, cô bé đắt hàng mà. Nhưng cũng muộn rồi, trẻ con giờ này phải ở nhà mới phải.
Tôi nhớ về rất nhiều năm về trước. Khi tôi cũng chỉ là một cô bé mười hai tuổi. Tôi nhớ cái thời mà niềm đam mê ẩm thực trong tôi mới chớm nở, tôi đã rủ bạn bè cùng góp vốn mở một gánh hàng rong bán mì trước cổng trường.
Tôi vẫn còn nhớ như in số tiền đầu tiên do chính tôi làm ra. Chính xác là một triệu tám trăm sáu mươi nghìn đồng chẵn.
Sẽ chẳng thể nào bì nồi với số tiền mà mỗi một giây tỉ phú Bill Gates kiếm được.
Nhưng nó cũng nhiều đối với tôi. Là lần đầu tiên tôi làm ra tiền, từ chính đôi bàn tay này, chính niềm đam mê nấu nướng luôn cháy bỏng trong tôi.
Tôi còn nhớ đó là lần đầu tiên tôi mua tặng cho bố tôi một chiếc quần kaki, lần đầu tiên tôi mua tặng mẹ tôi một đôi găng tay len.
Khoảnh khắc tôi cầm món quà ý nghĩa ấy về khoe với bố mẹ. Bố mẹ tôi đã bật khóc vì xúc động.
Mãi cho đến bây giờ, khi nhớ lại. Trong lòng tôi vẫn lâng lâng xao xuyến y như vậy.
- "Mẹ, mẹ ơi! Sao mắt mẹ đỏ rồi?"
Tôi bỗng giật mình khỏi dòng ký ức miên man. Tôi đưa tay lên quẹt đi những giọt nước mắt.
Tôi xoa đầu con trai.
- "Con ngoan. Sau này lớn lên, tự tay làm ra đồng tiền. Đem những đồng tiền con kiếm được, mua tặng cho những người con yêu quý. Khi đó, con sẽ biết kiếm được đồng tiền khó khăn thế nào, kiếm được đồng tiền hạnh phúc thế nào."
Đôi mắt long lanh của bọn trẻ chớp chớp. Nhìn tôi. Rồi cười ngây ngô.
Tôi không nói gì thêm, ôm con gái vào lòng rồi dõi mắt ra cửa sổ, tay vỗ vỗ nhè nhẹ ru con ngủ.
Về đến nhà thì con gái út đã ngủ say. Bố nó nhẹ nhàng ôm con từ tay mẹ nó, còn mẹ nó thì đưa cu cậu về phòng ngủ. Thấy con nhắm mắt, thở đều đều, tôi mới yên tâm quay về phòng.
Chợp mắt, quay qua quay lại, vẫn không ngủ được. Tôi quay sang chồng, thấy mắt anh vẫn mở thao láo nhìn thẳng lên trần nhà.
- "Mình không ngủ được à? Để em đi pha ly sữa cho mình uống nhé!"
Nói đoạn, tôi định ngồi dậy thì chồng kéo tay tôi rồi siết chặt.
- "Không cần!"
Im lặng một lúc, anh nói tiếp:
- "Mình này. Bống cũng lớn rồi. Cũng tự học những thói quen sinh hoạt hằng ngày được rồi. Mình cho con tự làm dần đi là vừa. Đỡ vất."
- "Vâng. Mấy hôm nay con tự đánh răng rửa mặt, tắm rửa được rồi mình ạ. Nhưng vẫn phải chú ý giai đoạn đầu. Mình không trông nom là nó bẩn ngay! Con gái mà bẩn, không thằng nào thèm thì chết dở!"
Anh phì cười:
- "Mình lo cái gì! Đến tuổi lớn nó khác tự biết làm đỏm."
Tôi cũng cười, đã lâu lắm rồi vợ chồng tôi mới có một cuộc nói chuyện như vậy. Bỗng anh siết tay tôi chặt hơn, rồi thủ thỉ:
- "Mình này!"
- "Sao mình?"
- "Hay là.... mình làm thêm đứa nữa đi!"