Khấu Đồng bị ngọn đèn vụt sáng sau khi có điện chiếu đến tỉnh.
Không có điện, hắn không có việc gì làm, vì thế bèn cắm đầu lên giường tạo dáng phơi thây ngủ say như chết.
Xuất phát từ bản năng, Hoàng Cẩn Sâm cực kì để ý đến độ an toàn của những nơi ẩn thân kiểu ‘đại bản doanh’ của mình. Chỉ trong một đêm bọn họ đã phá hủy hai lá bài của Tần Cầm, không biết cô nương có đường sóng não khác hẳn người thường kia có thẹn quá hóa giận hay không nữa. (Đương nhiên trong mắt Hoàng Cẩn Sâm thì con nhỏ đó lúc nào cũng ở trong trạng thái thẹn quá hóa giận). Gã tỉ mỉ cẩn thận tuần tra một vòng quanh khu vực nhà Khấu Đồng, không phát hiện thấy lũ chuột quái dị hay mấy thứ còn kì quái hơn cả chúng, hết thảy trông đều thật bình thường… Bấy giờ mới lặng yên lội ngược dòng người trong giờ cao điểm, về nhà bằng một con đường đặc biệt khác.
Về đến nhà thì phát hiện Khấu Đồng đã ngủ như chết từ đời nào, Hoàng Cẩn Sâm ngồi bên cạnh giường ngắm nửa ngày vẫn không thể khiến bác sĩ Khấu tỉnh khỏi mộng đẹp.
Hoàng Cẩn Sâm càng ngắm càng hứng thú. Trong con mắt của tay súng bắn tỉa thì người có thể ngủ say không biết gì khi bị người khác nhìn bằng ánh mắt như thế quả là thần nhân. Hắn không cảm nhận được hơi thở của người khác sao? Không cảm thấy địa bàn của mình bị xâm nhập sao?
Hoàng Cẩn Sâm thử trợn mắt lên, thay đổi tần suất hô hấp sao cho cảm giác tồn tại về mặt khí thế của mình tăng lên tương đối… Cuối cùng, đến khi gã trợn đến lé mắt đến nơi Khấu Đồng mới trở mình một cái. Đại khái là bất cẩn đè lên cánh tay bị đau, hắn không thoải mái cau mày cọ cọ drap giường một chút, dịch tay ra, ngủ tiếp.
Chảy máu ra rồi kia kìa… Hoàng Cẩn Sâm nhếch miệng như thể người đau là chính gã, sau đó cầm khăn vải, nâng tay Khấu Đồng lên, tháo băng ra lau từng chút vết máu cho đến sạch rồi lại bôi thuốc và băng vào một lần nữa.
Bác sĩ Khấu lúc tỉnh thì khôn khéo hết phần người khác, lúc ngủ thì ngủ y như con heo lười, kiên trì không tỉnh. Rất lâu trước kia Hoàng Cẩn Sâm nghe nói đối với người lao động trí óc thì giấc ngủ còn quan trọng hơn cả thức ăn, bây giờ rốt cuộc gã đã cảm nhận được rồi.
Gã nửa quỳ bên giường cẩn thận làm sạch từng vết thương nhìn thấy mà ghê trên cánh tay Khấu Đồng, vừa làm vừa ngẩng đầu ngó chừng vẻ mặt của hắn, thấy hắn ngủ coi như an ổn mới thoáng yên tâm. Lúc làm xong một nửa, Hoàng Cẩn Sâm đột nhiên dừng khựng lại, không hiểu vì sao trong đầu gã hiện lên hình ảnh phụ nữ cổ đại rửa chân cho chồng, sau đó bị chính tưởng tượng của mình dọa sợ. Thế nhưng sau hết thảy, trong lòng lại cảm giác được một sự mềm mại kì lạ khác thường.
Gã tựa như một người máy vừa học xong giận vui yêu ghét, vừa hiếu kì lại vừa cẩn thận thấm thía cái loại cảm giác xa lạ này. Nó không giống cái cảm giác kịch liệt như điện giật trước đây, mà là giống như bản thân uống phải một thứ thuốc lạ kì, trong lòng thầm ngậm chờ mong khó mà miêu tả. Loại chờ mong ấy khiến thái độ của gã dịu dàng một cách thần kì, tính kiên nhẫn cũng đặc biệt cao.
Dịu dàng, kiên nhẫn, chỉ vì một người.
Trong lòng Hoàng Cẩn Sâm hiện lên một từ ngữ xa lạ – là yêu.
Vì một cơ hội kì diệu, sinh ra khát vọng nằm ngoài dục vọng thân thể đối với một người khác. Người này không phải một đồ vật, không thể bóc ra, không thể thay thế, nhất định phải là một ‘người’ hoàn chỉnh. Mà khát vọng ấy điều tiết kích thích tố trên cơ thể con người ở một mức độ nào đó, khiến người ta chìm đắm trong một trạng thái khoái hoạt phi thường.
“Yêu một người, là một chuyện còn tốt đẹp hơn được một người khác yêu.” Rất lâu về trước Hoàng Cẩn Sâm đọc thấy câu này trên một quyển báo nhét trong WC và coi nó là mây bay. Bởi vì từ trên logic mà nói thì trong tình yêu, bên chủ động đi yêu sẽ phải vì đối phương mà trả giá nhiều hơn rất nhiều, cho nên gã dứt khoát cho rằng đó chỉ là một câu nói xằng không có đạo lý.
Song trong nháy mắt này, Hoàng Cẩn Sâm lại đột nhiên hiểu rõ.
Cho dù người đàn ông này có chút lưu manh, cực kì buông thả, đặc biệt không đáng tin, thường xuyên làm những việc khiến cho người ta tức đến sùi bọt mép; cho dù người đàn ông này mỗi lần tuôn lời phong hoa tuyết nguyệt đều chỉ dùng làm nhạc dạo cho những âm mưu xấu xa; dù hắn nghiện thuốc lá nặng, sinh hoạt chẳng có quy luật gì, phong cách thì lôi thôi, ngủ thì say như nhợn, lúc ngủ còn vô thức cướp chăn, cướp không được còn đạp người…
Thế nhưng Hoàng Cẩn Sâm vẫn cam tâm tình nguyện, thậm chí vui vẻ làm cho hắn bao nhiêu là chuyện… Dẫu phần thưởng chỉ là một ngón giữa dựng thẳng cũng có thể khiến cho gã thỏa mãn đến nửa ngày.
Có lẽ phải là người từng trải nghiệm qua mới biết, có một số việc lúc trước gã cho rằng rất nhàm chán, thiểu năng, đáng cười, nhưng rồi đến một ngày kia, cách nghĩ của gã hoàn toàn thay đổi. Gã giống như một đứa trẻ mới phát hiện một cánh cửa bí ẩn, lặng lẽ lẻn vào, mới nhận ra nơi này khác với những gì mình tưởng tượng biết bao nhiêu.
Trước đây trong thế giới của gã chỉ có nhiệm vụ và người chết. Bất luận là làm chi viện hay làm nằm vùng đều luôn cần gã phải duy trì thần kinh căng thẳng cao độ và khoảng cách tình cảm với người khác. Trải qua thời gian dài, tất cả mọi người trong mắt gã đều trở nên giống nhau, chỉ chia thành ‘dùng làm cái kia’ và ‘dùng làm cái nọ’.
Những thứ cảm xúc như “Thuộc về một nhóm người nào đó”, hay là “Cùng ai đó có quá khứ và hồi ức giống nhau, cậu ấy thấu hiểu mình, mình thấu hiểu cậu ấy”… vừa lạ lẫm lại vừa trực tiếp chạm thẳng vào đến trong lòng gã… Thực sự là một chuyện diệu kì.
Khi Khấu Đồng bị ngọn đèn bất chợt bừng sáng chiếu tỉnh thì thấy Hoàng Cẩn Sâm ngồi ở một bên, ánh mắt hướng về sắc trời dần tối bên ngoài cửa sổ, biểu cảm bình an đến lạ lùng. Khấu Đồng sửng sốt một chút, đồng tử co rút lại thích ứng với ánh sáng, bất chợt nhận ra mình chưa bao giờ nhìn thấy Hoàng Cẩn Sâm có vẻ mặt bình tĩnh như thế. Gã bình thường… hoặc là làm mặt quỷ ầm ĩ đủ trò, hoặc là lạnh lùng đến giống như một người máy không quan tâm đến hết thảy.
Ánh đèn chiếu vào sườn mặt nghiêng nghiêng của gã khiến cho góc cạnh trên gương mặt trở nên nhu hòa, ngay cả ánh mắt dường như cũng lấp lánh một tầng ánh sáng.
Hai mắt gã hơi chuyển góc độ một chút, đầu mày nhướn lên, vẫn duy trì tư thế bốn lăm độ nhìn trời, gã dùng giọng điệu sến sẩm văn nghệ mà hỏi: “Có phải tự nhiên thấy tôi đẹp trai quá không?”
Khấu Đồng suy nghĩ hai giây, ngồi dậy khỏi giường, lau mặt mấy cái, thẳng thắn thành khẩn nói: “Rất đẹp trai.”
Một lát sau, lại bổ sung thêm: “Cơ mà vẫn còn kém tôi một tí.”
Sau đó Khấu Đồng lơ đãng liếc qua cánh tay mình, nhận ra nó rõ ràng đã được xử lý lại một lần nữa. Hắn thoáng nhìn Hoàng Cẩn Sâm đang tươi cười khả cúc, hơi hơi cảm động: “Cảm ơn.”
Hoàng Cẩn Sâm dùng ba ngón tay giả vờ vê vành mũ: “Rất vui được phục vụ ngài.”
Khấu Đồng nở nụ cười: “Tôi đi rửa mặt, chuẩn bị bắt đầu công việc.”
“Cẩn thận đừng để dính nước.” Hoàng Cẩn Sâm dặn dò, chững lại một chút rồi bổ sung thêm, “Còn có…”
Khấu Đồng đang ngồi ở mé giường đi giày, nghe thấy vậy thì ngẩng đầu lên. Hoàng Cẩn Sâm cúi người đặt một nụ hôn lên trán hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn mà thấp giọng nói rằng: “Tôi yêu em.”
Người hiện đại thường quen dùng những ám chỉ ái muội hoặc những phương thức vòng vèo để bày tỏ tình cảm của mình, giống như làm vậy sẽ thể hiện rằng mình không quá nghiêm túc, tất nhiên cũng chẳng dễ gì mà chịu tổn thương, khiến cho địa vị của ba chữ kia trở nên xấu hổ. Chúng chậm rãi nhạt nhòa trong cuộc sống của mọi người, lại thường xuyên xuất hiện trong đủ loại phim truyện, quảng cáo và tiểu thuyết, vừa xa lạ mà vừa quen thuộc, vừa ngượng nghịu vừa nghe nhiều thành quen.
Khấu Đồng sững sờ. Hắn không ngờ Hoàng Cẩn Sâm đột nhiên lại đứng đắn nói ra câu đó.
Không phải nói đùa, không phải cố ý quấy rối trước mặt mẹ hắn, không phải diễn trò, không hề báo trước, thình lình thốt ra.
Hoàng Cẩn Sâm đợi mãi nửa ngày mà mãi chẳng thấy Khấu Đồng phản ứng gì, cứ như chết máy rồi vậy. Thế là gã quyết định không đợi nữa mà quyết đoán nâng cằm Khấu Đồng lên hôn xuống. Dù sao thì hôm qua hắn cũng đã nói rồi, làm xong chính sự là có thể mà.
Gã hôn môi cực kì có kĩ xảo, có lẽ bởi vì trong lòng cảm giác được ôn nhu trước đây chưa từng có, cho nên so với bất cứ lần nào trong quá khứ, nó đều càng thêm kiên nhẫn, càng thêm triền miên.
Khấu Đồng luôn luôn khuất phục cảm quan, theo bản năng đón ý nói hùa.
Vì thế… Chuyện xảy ra y như lời tiên đoán của bác sĩ Khấu, vốn là một nụ hôn thần thánh ngọt ngào biết bao… thế mà cuối cùng thực sự sát ra lửa.
Trách thì chỉ có thể trách khóa quần của bác sĩ Khấu lỏng quá ~ Hôn hôn một hồi, cái tay không bị thương mất nết của hắn theo thói quen mò vào trong áo sơ mi của người ta. Hoàng Cẩn Sâm bị hắn sờ đương nhiên là vui như mở cờ trong bụng, dứt khoát ngồi luôn lên người hắn, cánh tay quấn lấy eo hắn mà đè xuống dưới.
Sau đó…
“Giời ơi bỏ xừ rồi, xương sườn xương sườn!” Bác sĩ Khấu bất ngờ hét toáng lên phá hỏng tất cả bầu không khí. Hắn dùng khuỷu tay bên lành lặn huých Hoàng Cẩn Sâm ra một chút, giải phóng cái xương sườn bé nhỏ yếu ớt đáng thương bị cái giường và lồng ngực cứng rắn của ai kia kẹp thành nhân bánh.
Hoàng Cẩn Sâm buồn bực lăn xuống khỏi người hắn, quần áo xộc xệch, nhận xét: “Bảo bối, em đúng là công chúa hạt đậu.”
Khấu Đồng nhìn vòm ngực rộng cùng với cơ ngực rắn chắc của người kia lộ ra khỏi cổ áo nửa mở, bi thương nói: “Bạn gei, anh ngực to mông mẩy, tôi cảm sinh mệnh của mình không thể gánh vác nổi sức nặng đó đâu.”
Khi một người đàn ông có thói quen chủ động phát hiện ra vòng eo của bạn gei nhà mình vượt quá một vòng tay, trọng lượng của bạn gei nhà mình vượt quá phạm vi hắn có thể nhấc bổng, khẩu vị nặng đến mức độ bản thân không thể nắm giữ toàn bộ tiết tấu… đại khái sẽ có thể lý giải sự buồn bực của bác sĩ Khấu lúc này.
Hoàng Cẩn Sâm dán sát lại, tội nghiệp nói: “Thế thì không đè nặng em nữa, chúng ta có thể chuyển sang tư thế cưỡi ngựa mà, tôi sẽ thật cẩn thận mà.”
Khấu Đồng tự hỏi một lát, phát hiện ra quan điểm của mình với bạn gei là hoàn toàn khác nhau, sau đó hắn liếc mắt đánh giá dáng người của Hoàng Cẩn Sâm, rồi nghĩ bụng… Thực ra thì quan điểm của gã đúng là cũng có chút đạo lý.
Cho nên Khấu Đồng tự xoắn xuýt một hồi, rốt cuộc sửa sang lại quần áo ngồi dậy, ho vội một tiếng: “Vấn đề này chúng ta có thể thảo luận sau, tôi đi rửa mặt cái đã.”
Nói xong, liền chuồn thẳng vào nhà tắm, mất hút.
Chờ đến khi hắn rửa mặt xong, bình tĩnh trở lại, chuẩn bị tiêm liều thuốc nặng mang tên phân tích số liệu để chống đỡ đêm trường đằng đẵng thì, thì nghe thấy trong phòng mình truyền tới thanh âm rất chi là quái dị.
Khấu Đồng trở về phòng, lập tức há mồm trợn mắt nhìn thấy Hoàng Cẩn Sâm đang nghênh ngang ngồi trên giường hắn tự cấp tự túc làm cái việc không văn hóa nào đó. Chết người ở chỗ ánh mắt thằng cha này nhìn chằm chằm vào ảnh hắn ở đầu giường, cái miệng còn thiếu đạo đức hô lên: “A… Bảo bối… Em tuyệt quá ~ Bảo bối ~ Đồng Đồng… Em thực sự quá câu hồn!”
Da mặt của cha này rốt cuộc làm bằng cái gì hả? Khấu Đồng nhìn mà không khỏi ngợi ca.
Hoàng Cẩn Sâm phát hiện ra người thật vào đến nơi bèn buông tha ảnh chụp mà quyết đoán nhìn thẳng vào người thật, ngang nhiên biểu đạt: Em chính là đối tượng thẩm du tinh thần của tôi ~
Khấu Đồng đi vào không được mà đi ra cũng không xong, bèn theo bản năng đóng sập cửa lại, đứng ở đó mắt đối mắt với Hoàng Cẩn Sâm. Một lát sau, dường như hết cách, hắn che mặt thở dài: “Nhị Béo, làm sao bây giờ… Anh thực sự là đê tiện đến hết cứu rồi…”