Du Vãn Mộ Thừa Ngôn - Khai Tân

Chương 2




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Sau khi tam công tử gặp chuyện, nhà họ Cố từng đích thân tới cầu hôn, nhưng đại tiểu thư sống chết không chịu. Nhà họ Cố đề nghị hủy hôn, nhưng lão gia và phu nhân lại không nỡ cắt đứt mối thông gia này nên mới đón ngài về.”

Trạng nguyên ư…

Tôi ngơ ngác hỏi:

“Vì sao lại là ta? Trong phủ không phải còn các chị em khác sao? Chẳng lẽ họ không được à?”

Tứ Nguyệt cúi đầu, ngập ngừng đáp:

“Ngài là con dòng chính, bọn họ….”

Lời của Tứ Nguyệt, tôi đã hiểu.

Chị cả không muốn gả cho tam công tử đi lại không tốt, có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Cha mẹ không muốn mất đi mối quan hệ với nhà họ Cố, cố gắng nhẫn nhịn hai năm, nhưng cuối cùng không chịu nổi, đành đưa tôi từ thôn trang trở về.

Nếu không vì lẽ đó, họ căn bản sẽ không nhớ đến sự tồn tại của tôi.

Tôi còn chưa kịp gặp mặt tam công tử thì đã bị chị cả gọi đến.

Chị ta cau mày, giọng lạnh nhạt hỏi:

“Mày biết chữ không? Cầm kỳ thi họa thì thế nào?”

Tôi lắc đầu.

Chị ta hừ lạnh một tiếng:

“Đến cả Tam Tự Kinh cũng không biết?”

“Ừm.”

Chị ta lặng sẽ sầm mặt:

“Đưa tay ra đây.”

Tôi ngây ngẩn không hiểu, nhưng vẫn giơ tay ra.

Chị ta giơ thước lên đánh vào lòng bàn tay tôi

“Chát!”

Đau quá.

Lập tức khiến tôi đau phát khóc.

Ở thôn trang, dù không được ra ngoài nhưng bà vú rất yêu thương tôi, chưa bao giờ quở trách đánh phạt tôi.

Chứ đừng nói đến làm việc khó hiểu như vậy

“Đưa tay ra!”

Tôi xoa tay không chịu duỗi ra, chị ta phẫn nộ quát:

“Đưa tay ra! Đến cả Tam Tự Kinh cũng không thuộc, tao còn không đánh mày được à!”

Chị ta nói tôi vô dụng, ngay cả Tam Tự Kinh cũng không thuộc, tôi có thể nhận.

Nhưng đánh tôi vì chuyện ấy, tôi không chấp nhận.

“Vì sao tôi không thuộc Tam Tự Kinh, còn không phải do cha mẹ đẩy tôi ra thôn trang, chẳng ai dạy dỗ hay sao? Nếu có người dạy, tôi chắc chắn sẽ học được!”

Cho nên dựa vào cái gì mà đánh tôi chứ?

*

“Mày phản rồi, dám nói với tao như vậy.”

Nàng ta tức giận giơ tay muốn nắm lấy tay tôi, tôi đẩy chị ta ra chạy ra ngoài.

“Bắt lấy nó! Mau bắt lấy nó cho ta!”

Tôi chạy rất nhanh, như thể sau lưng có ác quỷ đuổi theo.

Tôi không sợ chuyện ầm ĩ, bởi tôi chẳng làm gì sai.

Khắc cha khắc mẹ là việc tôi muốn sao? Là tôi cầu xin bọn họ đưa tôi đến với nhân thế này à? Lúc bọn họ sinh tôi ra có từng hỏi ý tôi chưa? Có từng hỏi tôi có bằng lòng để bọn họ làm cha mẹ tôi hay không chưa?

Tôi không biết Tam Tự Kinh cũng không phải là lỗi của tôi.

Trong thôn trang nho nhỏ đó, tôi đã rất ngoan ngoãn.

“Vương Du Vãn, mày cứ chờ đó cho tao!”

Tiếng gào thét của Vương Du Hân truyền ra từ sân viện rộng lớn, hoa lệ của chị ta.

Cực kỳ khó nghe.

Tiểu thư đại gia khuê tú, giáo dưỡng ngàn vàng gì chứ, cũng chỉ có như vậy thôi.

Tôi chạy một hơi về đến Đồng Uyển, Tứ Nguyệt đang đầy lo lắng đi tới đi lui ở cửa ra vào. Nhìn thấy tôi, em ấy bước lên, thấy trên mặt tôi đầy nước mắt, em ấy lo lắng nói: “Tiểu thư…”

Tôi liếc nhìn em ấy, tủi thân đến mức nước mắt càng chảy càng nhiều.

“Chúng ta vào trong trước đi.”

Tứ Nguyệt đỡ tôi vào tiểu viện, thấy tay tôi sưng đỏ, nhẹ giọng hỏi: “Là đại tiểu thư đánh sao? Vì sao cô ấy lại đánh ngài?”

“Chị ta bảo ta đọc Tam Tự Kinh, ta không biết…”

“...”

Khuôn mặt Tứ Nguyệt co rút mấy lần, khẽ nguyền rủa thành tiếng

“Cô ấy sợ mình sau khi gả cho tam công tử Cố thì phải ở góa mà lại trút giận lên người ngài.”

Tứ Nguyệt nói như vậy, tôi đã hiểu vì sao Vương Du Hân lại phải mượn cớ để tỏ thái độ.

Tôi ghét chị ta.

Tứ Nguyệt nghĩ cách lấy đá lạnh đắp lên tay tôi, nhưng càng đắp càng sưng.

“Tiểu thư…”

“Bây giờ đã không còn quá đau nữa.”

Tôi lừa Tứ Nguyệt đó. Thật ra vẫn đau muốn chết.

Buổi tối còn vì tay đau mà ngủ không ngon, cảm thấy toàn thân nóng hừng hực khó chịu.

“Tứ Nguyệt, ta muốn uống nước.”

Tứ Nguyệt mơ màng bưng nước tới cho tôi. Sờ thấy cả người tôi nóng hổi, em ấy ngạc nhiên kêu lên: “Tiểu thư, ngài bệnh rồi! Để nô tỳ đi tìm người mời đại phu!”

Tôi căn bản không giữ được Tứ Nguyệt.

Nhưng mà hình như em ấy cũng không mời được đại phu

Cho nên khi trở về, Tứ Nguyệt ỉu xìu:

“Tiểu thư, em xin lỗi…”

“Không sao đâu Tứ Nguyệt, chỉ là chút nóng sốt thôi mà, ngủ một giấc là khỏe thôi.”

Tứ Nguyệt lấy khăn ra, thấm nước lạnh rồi đặt lên trán tôi, đổi khăn liên tục.

Tôi ngủ mơ mơ màng màng, nhiều lần tưởng là bà vú, nhẹ giọng gọi một tiếng:

“Vú ơi.”

Nếu được chọn, tôi thà ở dưới quê với bà vú và anh trai.

Bà ấy yêu thương tôi, anh trai cũng cưng chiều tôi.

Dù sao cũng tốt hơn nhà họ Vương này gấp trăm lần ngàn lần.

Nhưng tôi không được chọn.

Ngay cả tư cách phản kháng tôi cũng không có.

Trời sáng rồi, sau khi đổ mồ hôi đầy người, tôi dường như lại khỏe mạnh.

Ngoại trừ tay vẫn còn sưng, hiện vết bầm tím.

Tôi nói với Tứ Nguyệt muốn ăn cháo, Tứ Nguyệt đồng ý, cho nên bữa sáng hôm nay có thêm cháo hoa và một đĩa dưa muối.

Sau khi ăn sáng thì Đan Họa đã đến.

Nàng ta thấy tôi vẫn chưa thay đồ trang điểm, sắc mặt nặng nề có chút khó coi.

“Nhị tiểu thư, để nô tỳ chải búi tóc xinh đẹp cho ngài.”

Tôi không nhúc nhích, Tứ Nguyệt đẩy tôi.

“...”

Tôi nhẹ nhàng thở dài thành tiếng.

Tôi biết, nếu tôi cứng đầu, có lẽ sẽ không bị phạt, nhưng Tứ Nguyệt chắc chắn sẽ gặp nạn.

Cho nên tôi đứng dậy đi qua ngồi xuống.

Búi tóc mà Đan Họa chải có chút không hợp với tuổi này của tôi, khuôn mặt vốn chưa hết vẻ ngây thơ, căn bản không phù hợp với búi tóc này, cũng không phù hợp với trâm cài cầu hoa lệ.

Nàng ta khen vài câu dối trá rồi không khen nổi nữa.

“Nhị tiểu thư, chúng ta đi thôi.”

Tôi được đưa tới tiền viện, nhưng không thể đi vào đại sảnh mà là chờ ở phòng nhỏ, đợi cha hoặc mẹ ở tiền viện phái người đến gọi thì tôi mới có thể qua đó.

Đan Họa đã mấy lần nhìn quanh ở cửa.

Tứ Nguyệt không ngừng sửa sang quần áo, tóc tai cho tôi.

Em ấy rất căng thẳng, cũng rất lo lắng, nhiều lần muốn nói lại thôi.

Tôi biết em ấy muốn nói gì, chính là quần áo không vừa, búi tóc trang sức không hợp.

Nhưng tôi không được chọn mà không phải sao.

Kể từ khi quay về, cha, anh trai chưa từng gặp tôi, mẹ chỉ gặp một lần, chị cả từng gặp hai lần, một lần xem thường tôi, một lần cố ý sỉ nhục mà đánh tôi.

Có đôi khi tôi không nhịn được mà nghĩ, tại sao tôi phải nghe theo bọn họ, cứ để bọn họ đùa bỡn.

Nhưng tôi cũng có thể làm gì đây?

“Nhị tiểu thư, lão gia và phu nhân mời ngài qua đó.

Tôi đứng dậy chậm rãi đi qua đó.

Tiếng cười càng ngày càng gần, gần đến mức màng nhĩ tai tôi sắp bị phá vỡ.

Tôi xuất hiện ngoài đại sảnh, người bên trong đều nhìn tôi.

Từng người một quan sát không chút kiêng kỵ, sau đó xì xào bàn tán với người bên cạnh, xoi mói tôi.

“Anh ba, mau nhìn kìa…”

Tôi nhìn qua theo tiếng, liếc mắt đã nhìn thấy tam công tử Cố Thừa Ngôn ngồi trên xe lăn.

Chàng cũng nhìn về phía tôi.

Ánh mắt… dịu dàng, thiện chí, thậm chí còn có sự thương cảm và không đành lòng.

Trong đầu tôi bối rối trống rỗng.

Sau đó nghe thấy tiếng của mẹ: "Con bé này, đứng thừ người ở đó làm gì, mau qua đây bái kiến các trưởng bối."

Tôi lặng lẽ bước lên hành lễ, chẳng buồn mở miệng gọi một tiếng.

Tôi nhìn thấy sự ghét bỏ chợt lóe lên trên mặt cha mẹ.

Mấy vị trưởng bối nhà họ Cố, ai nấy đều hơi chau mày lại, chỉ nói không cần đa lễ.

Có lẽ họ cũng chẳng xem trọng tôi.

"Nhị cô nương Vương."

Là giọng nói của tam công tử Cố.

Tôi hướng mắt về phía chàng.

Giọng chàng ôn hòa hiền hậu: "Tôi có thể nói chuyện riêng vài câu với nàng không?"

Tôi chẳng biết.

Tôi đâu có được lựa chọn.

Mẹ lên tiếng cười: "Đan Họa, ngươi hãy đưa cậu Cố cùng nhị tiểu thư đến đình ngồi một lát. Hiện giờ hoa đang nở đúng lúc, vừa ngắm hoa, vừa uống trà, quả là không tệ."

Vị tiểu lang quân áo gấm đẩy xe của tam công tử Cố, hơn nữa còn thỉnh thoảng nhìn về phía tôi.

Nhỏ giọng nói với anh ba của hắn: “Trông dáng vẻ vẫn còn rất nhỏ.”

"Anh ba, anh thực sự muốn cưới nàng sao?"

Tam công tử Cố không nói gì.

Khi đến đình thì bảo mọi người cách xa ra một chút.

Trong đình chỉ còn tôi và chàng.

Chàng bảo tôi ngồi.

Tôi liền ngồi xuống.

Chàng không hỏi, tôi cũng chẳng hé môi.

“Quần áo này của nàng mới làm sao?”

Tôi gật đầu với chàng

“Hôm qua mẹ sai Đan Họa mang đến.”

Chàng mỉm cười.

Cười lên trông thật đẹp.

“Nàng bao nhiêu tuổi rồi?”

“Đến tháng ba là tôi tròn mười bốn. Còn chàng?”

“Đã đội mũ được hai năm rồi.”

Vậy là bao nhiêu tuổi?

Tôi vắt hết óc cũng không nghĩ ra được.

“Hai mươi hai.”

Tôi “à” một tiếng.

Hơn tôi tám tuổi, bằng tuổi anh trai tôi.

“Trước kia nàng sống ở quê cả sao?”

Tôi gật đầu.

“Biết chữ không?”

Tôi lắc đầu.

Nhớ đến lòng bàn tay sưng đỏ bị đánh ngày hôm qua, tôi khe khẽ hỏi chàng: “Chàng chắc biết nhiều chữ lắm phải không?”

“So với người thường thì có lẽ biết nhiều hơn một chút.”

“Vậy chàng có biết Tam Tự Kinh không?”

“Biết.”

“Vậy chàng có thể đọc cho tôi nghe một chút không?”

“Tại sao?”

Tôi ngồi thẳng người, nghiêm túc đáp: “Hôm qua chị cả cả gọi tôi qua, muốn tôi đọc Tam Tự Kinh, nhưng tôi không thuộc, thế là chị ta lấy thước đánh sưng cả tay tôi.”

Tôi giơ tay ra cho chàng xem.

Trên bàn tay trắng nõn nà, bất kể là vết sưng hay vết bầm tím thì đều vô cùng rõ ràng.

“Chàng đọc cho tôi nghe, tôi ghi nhớ thật kỹ. Lần sau chị ấy có hỏi, tôi có thể đọc được thì chị ấy sẽ không đánh tay tôi nữa.”

Nhưng đó chưa phải là lý do chính.

Tôi chỉ muốn để tam công tử Cố này biết rằng chị cả rất xấu xa.

Tứ Nguyệt nói chàng rất tốt, rất tốt. Đã vậy, chị cả của tôi không xứng với chàng.

“Ở quê, không có phu tử dạy nàng đọc sách, học chữ sao?”

Tôi lắc đầu.

“Ở thôn trang chỉ có tôi và bà vú, còn có bà già trông coi tôi, bọn họ đều không biết chữ.”

Tôi dừng lại, nghiêm túc hỏi: “Chàng đến đây là để cùng tôi xem mắt sao? Chàng muốn cưới tôi ư?”

“Nhưng tôi vẫn chưa cập kê…”

Tôi còn nhỏ.

Bà vú nói, trước khi cập kê thì vẫn là trẻ con.

Cập kê rồi mới thành đại cô nương, mới có thể bàn chuyện gả chồng.

*

Tam công tử Cố không trả lời câu hỏi của tôi.

Chàng ngược lại hỏi: “Vậy nàng thì sao? Nhìn tôi hiện giờ thế này, nàng có nguyện ý gả cho tôi không?”

Tôi nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu.

“Gả đi rồi có thể ra ngoài không?”

“Chàng sẽ dạy tôi đọc sách, học chữ chứ?”

“Chàng có đánh người không?”

“Chàng có thể đón bà vú và anh trai về sống chung với chúng ta không?”

Tam công tử Cố bật cười.

Chàng nói: “Nàng có biết ta đi lại không tốt, Thái y bảo nếu không tìm được thuốc giải độc, có lẽ chẳng còn sống được mấy năm nữa không.”

Tôi lắc đầu.

Những điều này, tôi thật sự không biết.

“Không ai nói với nàng sao?”

“Từ khi được đón về, tôi chỉ gặp mẹ một lần, hôm nay mới gặp cha, còn lại thì sống ở Đồng Uyển với các chị em khác.”

Tam công tử Cố trầm mặc.

Chàng nghiêng người, lục lọi chiếc túi vải treo bên xe lăn, lấy ra một hộp sứ đưa cho tôi.

“Đây là thuốc tan máu bầm, giảm đau. Tôi từng dùng qua vài lần, nếu nàng không chê, tôi tặng nàng.”

Tôi đương nhiên không chê.

Lòng bàn tay nóng rát, đau đớn vô cùng khó chịu.

Tôi lập tức nhận lấy, cười rạng rỡ cảm ơn chàng:

“Tam công tử, cảm ơn chàng.”

“Chỉ là chuyện nhỏ, nhị cô nương không cần khách khí.”

Tam công tử Cố nhìn tôi, ánh mắt khiến mặt tôi đỏ bừng, không hiểu sao chàng lại trầm tư như vậy, giống như đang cân nhắc, suy nghĩ, tựa hồ phải đưa ra một quyết định quan trọng nào đó.

Hồi lâu sau, chàng lại nói: “Nhị cô nương, lần này gặp mặt, đúng là để bàn chuyện hôn sự. Nếu nàng không muốn gả, tôi sẽ tâu lại với trưởng bối, hủy hôn sự này.”

Tôi nắm chặt hộp sứ trong tay, nói:

“Tam công tử, tôi không thể từ chối.”

“Bốn tuổi tôi đã bị đưa đi, mười năm không ai hỏi han. Giờ đây đón tôi về chính là để gả cho chàng.”

“Cha mẹ sẽ không cho phép tôi từ chối.”

“Nếu chàng hủy hôn, tôi chỉ có hai con đường: một là bị đưa về lại thôn trang, giam cầm đến chết; hai là bị tùy ý gả đi...”

Tùy ý gả đi đã là tốt.

Nếu bị đưa cho mấy lão già làm thiếp thì mới thực sự là hố lửa hang sói thêm hầm cọp.

“Vậy nàng có cam lòng không?”

“Không cam lòng thì sao chứ? Thân cô thế cô không địch lại quyền uy. Ngày trở về chỉ có mình tôi, bên cạnh có hai a hoàn, một bà già, khế bán thân không nằm trong tay tôi. Nói trắng ra, tôi vẫn chỉ là kẻ cô đơn.”

“Ở thôn trang, tôi chữ nghĩa chẳng biết một, chị cả bắt tôi đọc thuộc Tam Tự Kinh, tôi chưa từng học qua, sao có thể thuộc được? Vậy mà chị ta chẳng hỏi lý do liền lấy thước đánh tôi.”

“Đêm qua tôi sinh bệnh, nóng đến mê man, Tứ Nguyệt đi tìm đại phu cũng không tìm được. Hôm nay không một ai hỏi tôi thân thể đã đỡ hơn chưa. Áo trên người tôi mặc không vừa vặn, rộng thùng thình.”

“Trang sức nhìn đẹp đấy, nhưng đã phai màu hết rồi.”

“Họ không hỏi han suốt mười năm, nay đón tôi về chỉ để gả đi, chẳng thèm bận tâm tôi có đồng ý hay không. Tôi không phản kháng chỉ vì muốn trả ơn sinh dưỡng.”

“Gả đi rồi, tôi sẽ không dễ dàng trở về nữa.”

“Tam công tử, nếu chàng không có ai trong lòng, vậy hãy chọn tôi đi. Tôi ăn uống chẳng tốn bao nhiêu, đối với y phục cũng không đòi hỏi, lại không làm mình làm mẩy. Tuy chẳng phải danh môn thiên kim biết cầm kỳ thi họa, thơ ca từ phú, nhưng tôi biết trồng hoa. Tôi trồng hoa dưỡng cỏ rất giỏi, hễ rơi vào tay tôi, không thứ gì không sống nổi.”

Tam công tử Cố hỏi: “Trước đó nàng không mấy nhiệt tình, cớ gì giờ lại đồng ý gả?”

“Không gả cho chàng, tôi không biết sau này sẽ ra sao. Là bị đưa về lại thôn trang, hay bị tùy tiện gả đi, hoặc tệ hơn nữa, bị gả làm thiếp cho những lão già kia.”

“Tôi sợ.”

“Tôi càng sợ không bao giờ gặp lại bà vú, anh trai.”

“Chàng nói chàng trúng độc, chẳng còn sống được bao lâu. Vậy khi chàng còn sống, tôi sẽ tận tâm chăm sóc. Đợi đến ngày chàng rời đi, chỉ mong chàng nói giúp vài lời tốt đẹp, để tôi được sống tự tại. Hoặc là sống một mình, hoặc đi xuất gia nương nhờ cửa Phật, chí ít tôi có thể sống sạch sẽ.”

“Không cần để phụ mẫu lấy ơn sinh dưỡng làm gông xiềng trói buộc nữa.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.