Louis Thương Nghiêu ngước nhìn lên, ánh mắt thoáng hiện ra một tia rung động nhưng cũng chỉ là trong thoáng chốc. Hắn rất nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ bình thản thường thấy, giọng nói trầm thấp thậm chí không có chút tình cảm nào vang lên, "Tôi chỉ muốn để cho em biết, giao dịch giữa đàn ông với nhau bẩn thỉu đến cỡ nào, hèn hạ đến cỡ nào mà thôi."
Nàng không phải nên từ bỏ đi sao? Hắn chính là muốn cho nàng xem, người đàn ông nàng coi trọng hèn hạ đến cỡ nào.
Lạc Tranh nhìn vẻ mặt không chút tình cảm của Louis Thương Nghiêu, hắn thực sự quá mức bình tĩnh, có thể nói hết thảy mọi chuyện phát sinh đều nằm trong kế hoạch của hắn, một chút cũng không… quan tâm tới cảm nhận của nàng.
Hít một hơi thật sâu, Lạc Tranh mới phát hiện ra, giờ này ngay cả hít thở cũng thấy đau, nỗi đau này đã sớm cùng với trái tim tan nát, ăn sâu vào hơi thở, thấm vào lục phủ ngũ tạng, thậm chí là trong máu của nàng, khiến cho mỗi tế bào đều không ngừng nhức nhối…
Thì ra, trong mắt hắn, nàng chỉ là món hàng mà thôi.
Nàng khẽ cười tự giễu bản thân mình, cổ họng như nghẹn lại, sự đau xót lan tràn tận trong ánh mắt, cảm giác muốn khóc không ngừng dâng lên nhưng vẫn là bị nàng mạnh mẽ áp xuống…
Bởi vì nàng phát hiện, ngay cả khóc cũng cảm thấy rất đau.
"Đúng vậy, rốt cục tôi cũng biết anh hèn hạ tới cỡ nào!"
Giọng nói của nàng có chút run rẩy, lộ ra một tia tuyệt vọng rõ ràng. Ôn Húc Khiên nhìn thấy lúc Lạc Tranh nói câu này, ánh mắt lại nhìn về Louis Thương Nghiêu, tâm tư hắn đột nhiên trùng xuống, thì ra, nàng thật sự yêu Louis Thương Nghiêu.
Một hỗn hợp cảm giác chua xót, ghen tuông, căm hận, trốn chạy… khó nói thành lời dâng lên trong lòng Ôn Húc Khiên lúc này.
Mà Louis Thương Nghiêu, bởi vì không ngẩng đầu nhìn Lạc Tranh, nên cũng không biết nàng đang nhìn mình. Nghe những lời này, khoé môi hắn chỉ nổi lên nụ cười lạnh lùng.
Lạc Tranh gắt gao siết chặt nắm tay, từng đầu móng tay đều hằn sâu vào lòng bàn tay. Rốt cục nàng cũng biết được, thì ra nỗi đau đớn còn có thể đến mức độ khiến con người ta như chết lặng đi, toàn thân không còn chút cảm giác nào của sự sống.
Lạc Tranh nhìn đến ly rượu tinh xảo trên bàn, hương thơm thuần khiết lan toả khắp không gian, không khỏi cảm thấy một hồi bi ai. Ở nơi này, hai người đàn ông kia đã giao dịch rất vui vẻ, thành công đem nàng coi thành một món hàng, từ tay người đàn ông này chuyển qua tay người đàn ông khác.
"Tôi thật sự rất muốn biết, đàn ông các người còn có thể hèn hạ tới mức nào nữa?" Lạc Tranh cố ép cho tâm tư mình phải tỉnh táo, sau cơn tuyệt vọng, thanh âm trong trẻo đã trở nên cực kỳ lạnh lẽo.
Louis Thương Nghiêu nghe vậy, ngẩng đầu nhìn nàng, liền sau đó đứng dậy.
"Tôi chưa từng biết, sự chịu đựng của em lại mạnh mẽ đến vậy?" Tiếng nói hờ hững của hắn lộ ra ý châm biếm, mà ánh mắt, lại toát lên một tia lạnh băng.
Lạc Tranh rất quen với ánh mắt này. Nàng đã từng thấy qua mấy lần, chỉ là cho tới giờ, nàng rất muốn biết, ánh mắt đó rốt cuộc đang che dấu bí mật gì đằng sau?
Bí mật đó có phải liên quan đến nàng hay không?
"Vậy sao?" Nàng lạnh lùng cười thành tiếng, tiếng cười lạnh băng đến mức hai người đàn ông có mặt ở đây cảm thấy nhức nhối trong lòng, Ngón tay nàng khẽ mơn trớn bình rượu, cầm lên, động tác vô cùng ưu nhã rót vào hai chiếc ly.
"Các người hoàn thành một vụ giao dịch lớn như vậy, có phải nên chúc mừng hay không?"
Ôn Húc Khiên một lời cũng không dám nói, dè dặt nhìn Louis Thương Nghiêu. Mà Louis Thương Nghiêu cũng ít nhiều có chút nghi ngờ nhìn qua Lạc Tranh.
Hắn vốn cho rằng, khi Lạc Tranh biết rõ hết thảy chuyện này, nàng nhất định sẽ khóc lớn rồi làm loạn lên, thậm chí còn có phản ứng rất kịch liệt. Nhưng mà, ngoại trừ việc có thể nhìn thấy nàng run rẩy chút ít cùng sắc mặt tái nhợt kia, hắn không tài nào nhìn ra trong lòng nàng kích động cỡ nào. Nhưng mà, khi hắn nhìn đến ánh mắt nàng, thần thái trong mắt nàng lúc này, lại khiến hắn đau lòng.
Lạc Tranh nhìn hai người đàn ông trước mặt, nét lạnh lùng trong mắt càng lúc càng đậm, hệt như bóng đêm dày đặc bên ngoài cửa sổ kia. Ánh mắt nàng lúc này tựa như lưỡi kiếm sắc lạnh, nhìn chằm chằm vào hai người họ, một lúc sau, lại nở nụ cười, bất ngờ cầm lấy một ly rượu, nhìn về phía Ôn Húc Khiên.
"Ôn Húc Khiên, ly này tôi mời anh!" Vừa dứt lời, nàng đột nhiên vung tay, rượu đỏ từ trong ly bay ra, hất thẳng lên mặt Ôn Húc Khiên.
"Còn ly này..." Nàng lại cầm lấy ly rượu còn lại, nhìn về phía Louis Thương Nghiêu, lạnh lùng nói, "Là tôi mời anh!" Nói xong, liền đem rượu trong ly hất lên mặt hắn.
Động tác cực nhanh khiến hết thảy đều không có sự chuẩn bị, Ôn Húc Khiên vô cùng lúng túng đưa tay vuốt mặt, muốn nổi điên lên nhưng lại không dám tuỳ tiện phát tiết.
Nhìn lại Louis Thương Nghiêu, hắn đương nhiên không ngờ tới Lạc Tranh sẽ có hành động này, trong lúc nhất thời chỉ đứng yên đó, một chút cũng không động.
Rượu đỏ chậm rãi chảy dài từ trên gương mặt cương nghị với ngũ quan cân đối của hắn xuống, chảy qua cằm, rồi thấm ướt áo sơ mi, hắn vẫn không hề nhúc nhích, đôi mắt sáng quắc như chim ưng chỉ nhìn chằm chằm vào Lạc Tranh không hề chớp..
Lạc Tranh cũng không hề lảng tránh, vẻ mặt lạnh lùng nhìn thẳng vào hắn.
"Nếu như tôi không phải luật sư, hôm nay ném vào mặt hai người là chai rượu kia chứ không phải rượu!" Nàng lạnh lùng nói.
"Cô muốn chết phải không?" Ôn Húc Khiên rốt cục không nhịn được, thô lỗ gầm lên một tiếng, vung mạnh cánh tay lên định tát nàng.
"Anh dám!" Cánh tay còn chưa kịp hạ thủ đã bị Louis Thương Nghiêu ngăn lại, ánh mắt hắn lúc này nhìn sững Ôn Húc Khiên mang theo tia âm u độc địa, cơ hồ có thể lập tức giết người.
"Anh còn dám động vào cô ấy thử xem!" Từng lời Louis Thương Nghiêu thốt ra đều tràn ngập sự uy hiếp cường thế.
Ôn Húc Khiên khẽ nuốt nước miếng, sự tức giận hằn lên trong mắt cũng đành nhanh chóng tản đi. Người hắn hiện giờ không chọc nổi là Louis Thương Nghiêu chứ không phải Lạc Tranh.
"Thương Nghiêu, cô ta thật quá đáng!" Hắn chỉ có thể phẫn hận nói vậy. Dù gì cũng là luật sư, lại bị một người phụ nữ công khai tạt rượu lên mặt, thực sự khiến hắn rất mất thể diện.
"Cô ấy quá đáng là chuyện của cô ấy, có liên quan gì đến anh?" Louis Thương Nghiêu đẩy cánh tay Ôn Húc Khiên ra, mi tâm hơi nhăn lại, "Còn nữa, kể từ lúc anh ký tên, Lạc Tranh đã là người phụ nữ của tôi, về sau anh còn dám động tới cô ấy, tôi sẽ phế anh luôn!"
Tình hữu nghị giả tạo lúc này đã hoàn toàn bị xé tan, một chút tình cảm cũng không còn.
Ôn Húc Khiên cả kinh, hắn đương nhiên không dám hành động lỗ mãng, bởi vì từ trong mắt Thương Nghiêu, hắn thấy được một luồng sát khí cực kỳ nguy hiểm.
Bồi bàn đứng ở một bên hồi lâu rốt cục thu hết can đảm bước tới, đem khăn giấy đã chuẩn bị từ trước đưa cho Ôn Húc Khiên cùng Louis Thương Nghiêu, khẽ nói, "Hai vị tiên sinh, khăn giấy…"
Ôn Húc Khiên vẻ mặt vô cùng mất tự nhiên cầm lấy khăn giấy, hung hăng lau mặt. Người phụ nữ đáng chết, hắn nhất định không để cho nàng sống yên ổn.
Louis Thương Nghiêu cũng cầm lấy khăn giấy, nhưng trên mặt không hề có chút lúng túng nào, hắn chỉ nhìn lạc Tranh, đôi mắt thâm thuý không rõ đang suy nghĩ gì, khoát tay, đem khăn giấy đưa tới trước mặt nàng.
"Em, lau cho tôi!"
Câu nói này, vừa giống như một mệnh lệnh, vừa giống như một lời yêu cầu vô cùng tự nhiên.
Louis Thương Nghiêu đứng đó, nét mặt cực kỳ bình tĩnh cùng tự nhiên nhìn nàng, không hề quan tâm đến những giọt rượu đỏ vẫn đang chảy xuống áo hắn, cũng không hề cảm thấy hình tượng mình có chút khó coi nào.
Ôn Húc Khiên đứng ngay bên cạnh, đi cũng không được, không đi cũng không được. Trong khoảnh khắc đó, hắn dường như trở thành người vô hình, định mở lời tỏ ý rời đi nhưng lại không cách nào mở miệng, mà không rời đi hắn cảm thấy bản thân mình thật thừa thãi.
Thấy Louis Thương Nghiêu chìa khăn giấy về phía mình, Lạc Tranh dùng ánh mắt lạnh băng nhìn thẳng vào khuôn mặt đầy tự tin cùng bình tĩnh quá mức của hắn, hồi lâu không hề chớp mắt.
Một lúc sau…
Nàng không nói một lời, chỉ cầm lấy khăn giấy trên tay Louis Thương Nghiêu…
Ôn Húc Khiên nhếch môi cười, hắn không ngờ tới Lạc Tranh lại chịu nghe lời như vậy.
Khoé môi Louis Thương Nghiêu lúc này cong lên đầy vẻ hài lòng, thái độ của hắn hệt như một đế vương cao cao tại thượng, không một ai dám đùa giỡn với uy quyền của hắn.
Nhưng, nụ cười của Louis Thương Nghiêu không duy trì được bao lâu, bởi vì…
Chỉ thấy Lạc Tranh cầm lấy khăn giấy rồi, cũng không theo yêu cầu lau mặt cho hắn mà nàng lại đem khăn giấy đang cầm trong tay, thong thả tỉ mỉ lau từng ngón tay của mình, bởi lúc nãy hất rượu nên có một chút còn vương lại trên ngón tay nàng.
Nụ cười trên môi Louis Thương Nghiêu lập tức tắt ngấm, ánh mắt lại lần nữa hiện lên vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Sau khi Lạc Tranh lau hết từng ngón tay của mình, đem khăn giấy nắm chặt lại, nhét trở lại tay Louis Thương Nghiêu, giọng nói lạnh lùng mang theo sự tịch mịch như dòng suối nhỏ cô độc chảy trong khe núi.
"Tôi thực hối hận vì đã đem rượu đỏ này hất lên mặt hai người. Thứ nhất là vì hai người đã làm ô nhục ý nghĩa của rượu đỏ, thứ hai…" nàng hơi ngừng lại, giọng nói lúc này mang theo phần nào cay nghiệt, ánh mắt lạnh băng xẹt qua gương mặt hai người đàn ông đang có chút dị thường kia, "….là đã làm bẩn tay tôi."
Nói xong câu đó, đôi môi anh đào của nàng lại bật ra tiếng cười lạnh, giống như màn sương giá buốt giữa tháng chạp, nụ cười khiến cho người ta cảm thấy lạnh thấu xương. Nói xong câu này, nàng xoay người, không chút do dự rời đi, cũng không hề quay đầu lại…
Nhìn theo bóng lưng Lạc Tranh, đáy mắt Louis Thương Nghiêu bất giác tối sầm lại, tim giống như bị ngàn mũi dao nhọn châm chích cùng lúc, một cảm giác đau nhức khó nói nên lời lan tràn khắp toàn thân…
Tiếng đàn dương cầm nhẹ nhàng vang lên trong không gian tĩnh lặng, từng nốt từng nốt nhạc như thể chấn động tận sâu thẳm tâm hồn. Có đôi khi, nếu có thể biến những chuyện đã xảy ra trở thành hư ảo, như vậy sẽ khiến cho người ta cảm thấy bớt phiền muộn, nhưng cũng sẽ khiến người ta cảm nhận được sâu sắc hơn nỗi cô đơn.
Nhưng mà, Lạc Tranh lại không có cảm giác như vậy.
Mọi chuyện xảy ra hôm nay đều quá mức chân thực, chân thực đến mức dù muốn nàng cũng không có cách nào để trốn tránh. Nàng chỉ có thể yên lặng chấp nhận nó, chấp nhận vận mệnh đã an bài hết thảy tao ngộ của nàng.
Ánh trăng mờ ảo cũng dần dần bị mây che đi, chỉ để lại chút ánh sáng mông lung khiến người ta có một cảm giác vô cùng bi thương.
Lạc Tranh ngồi sụp trên thảm trải sàn, ánh mắt nàng lúc này không mấy biến động, nhưng cũng không cách nào che lấp hết sự bi thương trong đó. Vô số miếng ghép xanh xanh hồng hồng trước mặt phản chiếu gương mặt trắng bệch đến gần như trong suốt của nàng…
Từ lúc trở về đến giờ, nàng chỉ ngồi ở đó, không làm bất cứ chuyện gì khác, chỉ yên tĩnh ghép hình, từng miếng lại từng miếng. Người không biết chuyện sẽ cho rằng nàng đang ngồi ghép hình cực kỳ chuyên chú, nhưng mà, chỉ cần nhìn kỹ một chút sẽ dễ dàng phát hiện tâm tư nàng đang dao động.
Ngón tay cầm miếng ghép khe khẽ run lên, tuy không dễ nhận thấy nhưng Lạc Tranh tự biết, giờ khắc này, ngón tay của nàng lạnh buốt đến cỡ nào. Cảm giác lạnh buốt khiến cho từng dây thần kinh đều trở nên tê dại, nàng ghép hết miếng ghép này, lại vươn tay cầm lấy một miếng ghép khác, nhưng dù cố gắng khống chế tới mức nào cũng không thể kìm hãm được sự run rẩy nơi tay mình.
Lạc Tranh đưa tay lên, ánh mắt đầy bi thương nhìn vào những ngón tay mảnh khảnh đã trở nên trắng bệch. Nàng thực sự cảm thấy lạnh quá, cảm giác lạnh lẽo này không ngừng lan tràn tới tận đáy lòng.
Nàng lại đưa tay với lấy một miếng ghép, đem nó tính đặt xuống ướm thử. Bày tay ấn miếng ghép như thể đang cố đè nén tình cảm trong lòng. Bất giác, hai vai nàng khẽ run lên.
Chẳng được bao lâu, một giọt nước mắt trong suốt có chút mơ hồ rơi xuống tấm tranh ghép, rồi sau đó giọt thứ hai, giọt thứ ba…
Những giọt nước mắt giống như những viên trân châu từ một chuỗi hạt bị đứt đoạn, liên tục rơi xuống…
Tiếng đàn dương cầm bất chợt nổi lên chút biến tấu mạnh mẽ, rồi sau đó, là tiếng khóc nức nở…
Lạc Tranh thực sự muốn đè nén chính mình, không muốn để cho bản thân trông yếu ớt như vậy, nàng muốn cho mình thực sự tiêu sái một chút. Nhưng mà… nàng lại bi ai phát hiện ra, khả năng tự chủ của mình đã sớm tiêu tan, tim đau đến tê dại, nước mắt cũng như không phải là của mình nữa, chỉ là theo tiếng lòng đau đớn mà không ngừng tuôn rơi trên má, ngũ quan thậm chí là tứ chi hết thảy đều như mất đi không chế.
Ngón tay Lạc Tranh siết chặt lấy miếng ghép, cạnh sắc bén của miếng ghép đâm thật sâu vào lòng bàn tay nàng. Bởi đây là bản ghép đặc chế cho nên chất liệu so với bình thường cứng hơn rất nhiều, nhưng nàng đã không còn cảm thấy đau nữa bởi vì trái tim đau đớn đã át hết tất cả.
Vì sao?
Thì ra, hắn chỉ coi nàng như món hàng mà thôi. Vậy câu "Tôi thích em, thật sự rất thích em!" mà hắn luôn miệng nói ra kia phải tính thế nào đây?
Còn tính thế nào nữa đây?
Lẽ nào, hết thảy đều là trò đùa bỡn của hắn?
Đôi mắt vẫn rưng rưng lệ nhưng Lạc Tranh lại bật cười tự giễu cợt chính mình. Nàng thật là ngu ngốc, biết rõ ràng người đàn ông này tâm tư sâu không lường được, biết rõ ràng người đàn ông này không đáng tin đến cỡ nào, vậy mà…
Nàng bi ai phát hiện ra, thì ra lúc hắn nói câu nói kia, lòng của nàng, đã sớm tan chảy, đã sớm thừa nhận hắn, đã sớm coi những lời của hắn là thật lòng, bởi vì hết thảy, hết thảy nguyên nhân trọng yếu nhất chính là nàng rốt cục phát hiện, nàng đã yêu hắn mất rồi.
Đây là chuyện đáng châm chọc tới cỡ nào. Khi nàng biết hết tất cả, biết thì ra hắn vẫn luôn lừa gạt nàng, biết rõ hắn chỉ coi nàng là món hàng mua về để hưởng thụ, lại là lúc nàng phát hiện ra bản thân mình đã yêu người đàn ông này.
Không, không thể như vậy! Nàng không thể thất bại như vậy...
Nhưng trong tình yêu còn có chỗ cho thể diện hay sao?
Nếu không, nỗi đau đớn trong lòng phải giải thích thế nào đây?
Lạc Tranh khẽ co người, hai tay cuộn lại ôm lấy bờ vai, nàng như một đứa trẻ bất lực, chỉ có thể núp vào một chỗ. Nước mắt chảy xuống rồi khô đi, chỉ còn lại cảm giác trống rỗng tràn ngập trong lòng. Nàng phải làm gì bây giờ?
Nàng, thật sự yêu hắn, nhưng mà, người đàn ông này căn bản không đáng để nàng yêu.
Không khí dường như đang dần trở nên lạnh băng, lẽ nào tình yêu cũng có thể như vậy? Không, có lẽ, tình yêu căn bản không có cách nào nguội lạnh, chính bởi vậy, yêu, mới khiến người ta bị tổn thương…
Thời gian chậm rãi trôi đi, bóng đêm dần tiến vào khoảng mịt mùng nhất, ánh sáng trong phòng rất yếu ớt bởi Lạc Tranh chỉ bật có một ngọn đèn trên tường, bởi như vậy nàng mới không cảm thấy mình lâm vào tình cảnh khó khăn chật vật.
Cho đến khi…
Một tiếng "cạch" vang lên đanh gọn, cả căn phòng lập tức sáng choang, chùm đèn tinh tế trong phòng phát ra thứ ánh sáng chói mắt, soi sáng cả gương mặt Lạc Tranh. Gương mặt nàng lúc này tái nhợt đến cực điểm, khoé mắt còn vương lại chút ẩm ướt, nhưng mà, dáng vẻ nàng lúc này lại quá mức bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi khiến người ta cảm thấy sợ.
Đây chính là tình cảnh mà Louis Thương Nghiêu nhìn thấy khi bước chân vào nhà.
Hắn nhìn thấy Lạc Tranh đang lẳng lặng ngồi sụp trên sàn, bên cạnh là một lô các miếng hình ghép vô cùng hỗn độn, màu sắc sặc sỡ hoàn toàn trái ngược với vẻ đơn độc của nàng lúc này. Nhất là ánh mắt nàng, giống như một cái giếng cạn đã mất đi thần khí, khiến hắn không kìm được mà siết chặt nắm đấm, cắn răng, không nói lời nào, đem áo khoác ném qua một bên.
Căn biệt thự này hiện giờ không thuê quản gia. Lúc trước, Louis Thương Nghiêu cũng có sắp xếp một người quản gia khá biết ý nhưng từ khi hai người họ chung sống, nhất là khi hắn mỗi đêm đều trở về nơi này, có một quản gia lo việc nhà quả thực là một ý không tồi. Nhưng Lạc Tranh lại cự tuyệt, bởi vì nàng không thích có sự xuất hiện của người lạ trong căn biệt thự này.
Có thể nói, xét trên góc độ tâm lý, nàng đã sớm tiếp nhận sự thực chuyện hai người họ cùng chung sống.
Đối với việc Louis Thương Nghiêu trở về, Lạc Tranh cũng không có chút phản ứng nào, nàng vẫn ngồi yên ở chỗ cũ, an tĩnh mà ghép hình, một chút biểu cảm trên gương mặt giờ đã không còn. Những đau đớn đã sớm theo dòng nước mắt chảy xuống rồi khô cạn mà biến mất không còn chút dấu tích.
Nàng trước giờ vốn không phải loại người đạo đức giả. Yêu chính là yêu, đối với tâm tư của mình, nàng sẽ không tìm cách trốn tránh. Nhưng mà nàng có quyền quản lý trái tim mình, đối với một người đàn ông không hề quan tâm tới cảm nhận của mình, không tôn trọng mình, nàng dựa vào cái gì để yêu hắn đây?
Louis Thương Nghiêu bước vào nhà, nhưng đi thẳng lên lầu, suốt cả quá trình đều cực kỳ yên tĩnh.
Chẳng bao lâu sau, hắn lại từ căn phòng ở lầu hai đi ra, cà vạt đã bị tháo bỏ, áo sơ mi cũng bị cởi ra hai nút trên ngực, không khó để nhận ra, lúc hắn trở về trong lòng đang có chút xao động.
Hắn từ trên cao nhìn xuống Lạc Tranh ở dưới, cứ như vậy không hề chớp mắt, trong ánh mắt lộ ra một sự suy tư rất khó nắm bắt.
Ánh mắt Lạc Tranh vẫn cực kỳ bình lặng, cầm lấy miếng ghép hình, lẳng lặng đặt vào tấm tranh ghép, bình thản tựa như Louis Thương Nghiêu vẫn chưa từng trở lại nơi này vậy.
Cánh tay rắn chắc của Louis Thương Nghiêu chống trên lan can lầu hai. Từ bàn tay đang siết chặt lại của hắn có thể thấy các khớp ngón tay đã trở nên trắng bệch. Hắn nhìn về phía ánh mắt chuyên chú của nàng, nhưng mà sắc mặt hắn lúc này thực sự rất khó coi.
Cả không gian rộng lớn như vậy, ngoại trừ tiếng nhạc vẫn nhẹ nhàng vang lên, tuyệt đối không có bất kỳ thanh âm nào khác.
Đứng trên lầu hai một hồi, Louis Thương Nghiêu siết chặt nắm tay lại, suy nghĩ một chút, đáy mắt ánh lên một tia thâm sâu khó lường. Hắn thẳng hướng bước xuống dưới, từng bước chân mạnh mẽ tiến về phía Lạc Tranh, vươn tay ra, đem cả người nàng kéo lên, ôm vào trong ngực.
Ánh mắt Lạc Tranh thoáng hiện lên một chút biến động, nhưng cũng không phản kháng, chỉ là bình thản nhìn thẳng hắn, không nói một lời, vẻ mặt vẫn không chút biểu cảm như trước.
Louis Thương Nghiêu ngược lại kìm lòng không được, giọng nói trầm trầm vang lên có chút gay gắt, "Rốt cục em muốn thế nào?"
Một câu đơn giản vậy có thể thấy được tâm trạng hắn đang bực bội đến cỡ nào.
Lạc Tranh lẳng lặng nhìn hắn, một lúc sau mới lạnh lùng nói, "Những lời này, anh hỏi không phải kỳ quái lắm sao? Anh cho rằng tôi còn muốn thế nào?"
"Em tưởng rằng sau khi biết hết chân tướng mọi chuyện còn có thể rời khỏi tôi sao?" Sắc mặt Louis Thương Nghiêu có chút xanh mét, nhưng cánh tay đang siết chặt eo nàng cũng dùng lực vừa phải, không khiến nàng cảm thấy đau đớn hay hô hấp khó khăn, nhưng cũng không có cách nào thoát ra.
Lạc Tranh không nói gì, trên môi chỉ toát lên một nụ cười lạnh.
Louis Thương Nghiêu nhìn vào ánh mắt nàng, trong lúc nhất thời không thể nhìn thấu suy nghĩ của nàng, loại cảm giác này thực sự rất tệ, giống như hắn mất đi sự khống chế đối với cục diện, khiến hắn cảm thấy có chút bất an.
Hắn lại có thể cảm thấy bất an sao?
"Đừng tưởng rằng, tôi không biết em đang nghĩ cái gì?" Tiếng nói trầm thấp của hắn vang lên mang theo chút bức bách.
Lạc Tranh cũng không giãy dụa, cũng không dùng giọng lạnh lùng đáp lại mà chỉ bình thản lên tiếng, "Vậy anh cho rằng, tôi đang nghĩ cái gì?"
"Em đang nghĩ xem làm cách nào để rời khỏi tôi, đúng không?" Louis Thương Nghiêu bất chợt cao giọng, lực tay cũng tăng thêm như thể muốn đem nàng khảm sâu vào trong ngực hắn… "Tôi cảnh cáo em, sớm từ bỏ ý nghĩ đó đi. Ôn Húc Khiên đã ký tên rồi. Kể từ thời điểm hắn ký tên, em đã hoàn toàn thuộc về tôi."
"Đó là thoả thuận giữa anh ta và anh. Anh hay anh ta, có tư cách gì mà đòi thao túng cuộc sống của tôi?" Lạc Tranh rốt cục cũng phản kháng lại, chỉ là ánh mắt nàng lúc này quá mức thờ ơ.
Louis Thương Nghiêu nghe vậy, đôi mắt đen thẳm ánh lên một tia sắc bén, duỗi bàn tay ra nâng cằm của nàng lên.
"Em là người phụ nữ của tôi, nhớ cho kỹ, về sau không được phép dùng loại giọng điệu này nói chuyện với tôi!"
Khoé môi Lạc Tranh rốt cục cũng nhếch lên nụ cười lạnh, "Anh có tư cách gì để nói tôi là người phụ nữ của anh? Cho dù tôi là người phụ nữ của anh thì sao? Anh, rốt cuộc có thể cho tôi được cái gì?"
"Em muốn cái gì?" Louis Thương Nghiêu bật thốt ra câu này, nhưng rất nhanh liền thấy hối hận, vội sửa lại lời nói, "Ngoại trừ yêu cầu muốn rời khỏi tôi ra."
Lạc Tranh hừ lạnh một tiếng, "Thứ tôi muốn rất đơn giản, chính là muốn xin anh lập tức buông tôi ra. Tôi ghét nhất là lúc ghép hình bị người khác quấy rầy!"
Louis Thương Nghiêu nghe vậy sững người…
Bàn tay hắn vô thức buông lỏng, Lạc Tranh nhân cơ hội này, đẩy hắn ra, trở lại ngồi ở chỗ hình ghép lúc trước, lặng yên nhìn tấm tranh ghép rồi tìm lấy một mảnh ghép trong đống hỗn độn.
Louis Thương Nghiêu dùng ánh mắt như thể nhìn người xa lạ mà nhìn Lạc Tranh. Hắn vốn cho rằng, nàng sẽ nhân cơ hội này đề xuất rất nhiều yêu cầu, thậm chí đòi hỏi tiền bạc cũng nhiều lợi ích khác, nhưng…"
Yêu cầu của nàng chỉ là hy vọng hắn đừng quấy rầy nàng ghép hình?
Một lúc sau, hắn buồn bực cất giọng trầm trầm, "Ghép hình, còn quan trọng hơn tôi?"
Lạc Tranh không ngẩng đầu lên, nhưng vẫn nghe được câu hỏi của hắn, hờ hững đáp lại, "Anh, có tư cách gì để lưu lại trong lòng tôi?"
***
Một câu nói, lạnh lùng tựa như roi quất!
Hàng lông mày của Louis Thương Nghiêu khẽ nhíu lại, "Em vừa nói gì?"
Cho tới giờ, hắn vẫn cho rằng mình rất hiểu tâm tư phụ nữ, ít nhất là những phụ nữ ở bên cạnh, hắn đều có thể nhìn thấu tâm tư họ. Thứ họ muốn nếu không phải là lợi ích thì cũng là những thứ tương tự như vậy.
Nhưng riêng Lạc Tranh, giờ khắc này hắn thật sự không biết nàng rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì? Hắn vẫn luôn cho rằng tiền có thể giải quyết mọi chuyện và kết quả hắn đã dùng tiền khiến Ôn Húc Khiên ngoan ngoãn ký tên. Vậy nàng còn muốn thế nào nữa?
Lạc Tranh ngẩng đầu, hờ hững nhìn hắn.
"Tôi không phải đã nói rõ ràng lắm sao?" Nàng dùng thái độ lãnh đạm nhất nhắc lại, "Tôi nói, anh căn bản không có tư cách yêu cầu tôi làm bất cứ chuyện gì!"
"Em là người phụ nữ của tôi, đó chính là tư cách!" Louis Thương Nghiêu vung tay lên, thô lỗ lên tiếng. Không khó nhận ra tâm tình của hắn đang rất không vui.
Lạc Tranh cười lạnh, "Đúng vậy, tôi là người phụ nữ của anh, là người phụ nữ anh mua bằng giá cao. À không, chính xác thì tôi chỉ là món hàng anh dùng giá cao để mua về mà thôi. Anh có phải muốn nói điều này hay không?"
Bàn tay Louis Thương Nghiêu rất nhanh siết lại, hàm răng cũng nghiến chặt, thậm chí trán hắn cũng nổi gân xanh. Có thể nhìn ra, hắn đang rất cố gắng kìm chế.
"Tôi nói sai sao?" Lạc Tranh thấy bộ dạng này của hắn, khẽ cười nhạt, "Tôi chỉ là nói ra hành vi của anh mà thôi, đem hành vi của anh mô tả lại bằng ngôn ngữ."
Sắc mặt Louis Thương Nghiêu trông cực kỳ khó coi. Một lúc lâu sau hắn mới lên tiếng, "Em đã biết rõ điều đó, thì cũng nên biết, cho dù thế nào tôi cũng không buông em ra!"
"Tôi biết!" Lạc Tranh cũng không hề tức giận, ngược lại nàng trở nên rất lý trí, cực kỳ lý trí. Nàng biết rõ, loại đàn ông như Louis Thương Nghiêu, làm bất cứ chuyện gì cũng đều có mục đích, không đạt được mục đích, sao hắn có thể buông tay.
"Chỉ là, tôi rất muốn biết, tới khi nào, tôi mới có thể khiến anh thu hồi lại số tiền đã bỏ ra?"
"Lời này của em là có ý gì?" Louis Thương Nghiêu khẽ nheo mắt, vẻ mặt cực kỳ không vui.
"Mọi thứ đều có kỳ hạn, không phải sao?" Lạc Tranh hờ hững đáp, "Coi như là bán mình làm nô lệ, cũng có một ngày được trả lại tự do. Tôi chỉ muốn biết, đến khi nào anh mới bằng lòng buông tay!"
"Em đừng vọng tưởng!" Louis Thương Nghiêu lạnh lùng quát lên, bất ngờ nói, "Người Trung Quốc không phải có câu "Tự gây nghiệt không thể sống" hay sao? Muốn rời khỏi tôi? Được lắm, chờ tới khi tôi chết đi!"
Lạc Tranh nhìn vào đôi mắt bất ngờ nổi lên sự biến đổi của hắn, sự nghi hoặc nhanh chóng nhen lên trong đáy mắt nàng. Lần này, đến lượt nàng hỏi lại hắn cùng một câu.
"Anh nói vậy là có ý gì?"
Hắn sao lại có thể dùng câu "Tự gây nghiệt không thể sống" để hình dung nàng. Hắn có nhầm hay không? Nàng đã làm chuyện gì để hắn phải nói những lời này?
"Theo tôi biết, không phải trí nhớ của em vẫn luôn tốt lắm sao? Thế nào mà lại hết lần này tới lần khác quên mất những chuyện mình đã làm như vậy?" Louis Thương Nghiêu đứng trước mặt nàng, dáng vẻ cực kỳ cương mãnh, lời nói cũng vô cùng sắc bén, toả ra sự lạnh lùng tới dị thường.
Trong mắt Lạc Tranh lại càng ánh lên tia khó hiểu. Nàng quên mất chuyện gì? Hay đó chính là nguyên nhân cho sự hiểu lầm của hắn?
"Tôi muốn biết nguyên nhân?" Nàng kiên quyết nói, "Cho dù tôi bị anh tuyên án tử hình, ít nhất, anh cũng phải cho tôi biết, rốt cục tôi đã phạm tội gì chứ?"
"Em thật sự muốn biết?" Ánh mắt Louis Thương Nghiêu chuyển lạnh băng, cả thân hình hắn cũng toát ra sự lạnh lẽo đến tột bậc.
Lạc Tranh nhìn hắn, nhấn mạnh từng từ, "Tôi chỉ muốn, tìm lấy cho mình một cơ hội tự bào chữa mà thôi!"
Louis Thương Nghiêu nghe vậy, lạnh lùng cười, đưa mắt nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, một lúc sau, mới lãnh đạm lên tiếng, "Lạc Tranh ơi Lạc Tranh, em quả nhiên không giống những người khác. Tôi thấy, cho dù em có biết rõ chân tướng sự việc, em cũng sẽ không cho rằng đó là lỗi của mình." Nói xong, hắn xoay người bỏ đi, vẻ ngạo mạn cùng cương quyết cũng không che lấp được nét cô đơn trong bóng dáng.
Lạc Tranh giật mình, nàng không biết tại sao Louis Thương Nghiêu lại nói ra một câu như vậy.
Nàng rất muốn lên tiếng hỏi, nhưng khi nhìn lại đã thấy hắn lên lầu, bóng lưng biến mất sau khúc rẽ…
Đêm sâu thăm thẳm, từng giọt mưa lại tí tách rơi.
Khi Louis Thương Nghiêu từ phòng làm việc trở lại phòng ngủ, Lạc Tranh đã ngủ rồi. Hắn đi đến trước giường, lặng lẽ nhìn người phụ nữ đang nằm trên đó, đưa tay điều chỉnh lại đèn ngủ cho tối đi một chút, nhưng cũng không nằm xuống cạnh nàng như trước kia, mà là ngồi xuống bên cạnh, lẳng lặng nhìn chằm chằm khuôn mặt đang ngủ của nàng, không hề chớp mắt…
Đem chăn kéo cao một chút, đắp lên thân hình nhỏ nhắn của nàng, ngón tay thon dài khẽ rơi trên gò má mịn màng, nàng ngủ có vẻ rất bất an, lông mày thỉnh thoảng lại khẽ chau lại. Nàng gặp ác mộng hay sao?
Có lẽ vậy!
Nhưng mà, cho dù nàng khổ sở đến thế nào, cũng không thể so với hắn. Bởi nàng, còn làm tổn thương người khác!
Đã có một khoảng thời gian, hắn thật sự cảm thấy mềm lòng, muốn đem hết thảy mọi chuyện xoá bỏ hoàn toàn, thế nhưng hắn lại nảy sinh một ý nghĩ vô cùng kỳ lạ là muốn có được nàng…Cái ý nghĩ chết tiệt này, hắn thừa nhận mình có chút điên rồ!
Ánh mắt sắc lạnh từ trên gương mặt nàng chuyển qua phía đầu giường. Màn hình điện thoại của nàng khẽ loé lên, báo có tin nhắn mới, chỉ là Lạc Tranh đã ngủ nên không hề hay biết.
Louis Thương Nghiêu đưa tay cầm lấy điện thoại di động của nàng, không chút do dự mở ra, màn hình điện thoại di động sáng lên phản chiếu gương mặt hắn, cũng làm sáng lên suy nghĩ sâu xa đang ẩn trong đáy mắt hắn.
Là tin nhắn của Lưu Ly, nội dung rất rõ ràng, "Tiểu Tranh, mình định tới Pháp sớm một chút nhưng lại có chuyện phải giải quyết. Dù sao chậm nhất 9h sáng mai, mình sẽ tới Paris, tới sân bay đón mình nhé!"
Vốn là một tin nhắn rất đơn giản nhưng Louis Thương Nghiêu xem xong lại cảm thấy vô cùng nghi hoặc. Đối với người tên Lưu Ly này, hắn không có ấn tượng lắm. Nhưng mà hắn biết đó là người bạn tốt nhất của Lạc Tranh, đã từng có thời gian Lạc Tranh ở cùng nhà với Lưu Ly. Nhưng vô duyên vô cớ sao Lưu Ly lại tới Paris?
Louis Thương Nghiêu là một người đàn ông mạnh mẽ, mà những người đàn ông mạnh mẽ đều có chung một tật xấu đó là muốn lúc nào cũng có thể nắm rõ mọi chuyện liên quan đến người phụ nữ của mình. Hết thảy mọi chuyện của nàng không được phép giấu diếm hắn, cho dù là qua lại với bạn bè cũng vậy.
Hắn vô thức mở lại những tin nhắn cũ, sau khi xem qua một tin nhắn cũng của Lưu Ly gửi tới, sắc mặt bỗng trở nên tối sầm lại.
Đó chính là tin nhắn mà Lưu Ly gửi cho Lạc Tranh lúc chiều.
"Trời ạ! Điện thoại của cậu sao cứ mãi không gọi được? Nghe nói cậu đi Paris, mình sẽ tới tìm cậu, có chuyện rất quan trọng cần nói, chờ mình."
Chuyện quan trọng?
Là chuyện quan trọng cỡ nào?
Louis Thương Nghiêu khẽ nheo mắt, hắn vẫn luôn là người tâm tư vô cùng kín đáo. Nghĩ đi nghĩ lại, ánh mắt hắn càng trở nên thâm thuý khó lường…
***
Lưu Ly tới tìm Lạc Tranh, còn nói rõ ràng là có chuyện rất quan trọng!
Louis Thương Nghiêu nhìn chằm chằm tin nhắn hồi lâu, lại quay đầu nhìn về gương mặt đang say ngủ của Lạc Tranh. Nàng không biết Lưu Ly mới gửi tin nhắn, cũng tức là nàng không biết ngày mai Lưu Ly sẽ tới Paris.
Nghĩ tới đây, ngón tay của hắn khẽ động, đem tin nhắn vừa rồi của Lưu Ly xoá sạch, sau đó thành thục đem số điện thoại của Lưu Ly kéo bỏ vào danh sách hạn chế, rồi tắt máy.
Làm xong hết thảy mọi chuyện, Louis Thương Nghiêu rốt cục hài lòng nhếch môi, đem di động đặt lại chỗ cũ, nằm xuống bên cạnh Lạc Tranh, cánh tay dài nhấc lên kéo nàng ôm vào lòng.
Lạc Tranh dường như đã hình thành thói quen với hơi thở của hắn, cho dù ở trong trạng thái say ngủ, khi hắn đem nàng ôm vào lòng trong nháy mắt, nàng cũng tự nhiên vùi đầu vào trong ngực hắn, giống như một đứa bé con, đắm mình vào mùi hoắc hương nhè nhẹ trên người hắn.
Louis Thương Nghiêu đưa ngón tay nhẹ nhàng quấn lấy một lọn tóc mềm mại, cúi đầu nhìn bộ dạng say ngủ của nàng, khẽ cong môi cười…
Hắn, tuyệt đối sẽ không cho phép những chuyện ngoài dự kiến phát sinh, trừ phi là hắn cho phép nó phát sinh.
Máy bay của Lưu Ly đã hạ cánh đúng giờ. Rời khỏi sân bay, trời lại bắt đầu mưa. Hành lý Lưu Ly mang theo khá đơn giản, không có mấy đồ, chỉ là không mang theo ô, cô đã quên mất Paris lúc này đang là mùa mưa.
Cửa ra sân bay người đến người đi, tại cửa đón khách, Lưu Ly nhìn mãi vẫn không thấy bóng dáng Lạc Tranh, có chút nghi ngờ vội lấy di động ra, trực tiếp gọi vào di động của Lạc Tranh.
Thế nhưng không cách nào gọi được!
Lưu Ly thực sự kinh ngạc tột độ, suy nghĩ một chút lại đứng lùi ra chỗ thoáng hơn. Chẳng lẽ sóng không được tốt sao? Tuy nói khả năng này cực kỳ thấp nhưng cũng không phải không thể.
Đang mải nghĩ ngợi, một người đàn ông mặc đồng phục lái xe đi đến, khẽ quan sát Lưu Ly một chút rồi lịch sự lên tiếng, "Xin hỏi, có phải Lưu Ly tiểu thư không?"
Lưu Ly bất ngờ bị giọng nói vang lên làm cho sợ hết hồn, quay đầu nhìn lại rõ ràng người vừa nói mới khẽ gật đầu, "Là tôi, xin hỏi anh là?"
"Tôi được đặc biệt cử đến để đón Lưu Ly tiểu thư, mời theo tôi ra xe." Lái xe nghe vậy nhẹ nhàng cười nói.
"Đặc biệt tới đón tôi?" Ánh mắt Lưu Ly nổi lên chút nghi hoặc, "Là ai phái anh tới đón tôi?"
"Là Lạc luật sư, cô ấy hôm nay bận tối mắt nên đã căn dặn tôi tới đây đón Lưu Ly tiểu thư." Lái xe thong thả trả lời.
Lưu Ly lúc này mới tiêu tan hết mọi nghi ngờ, cười cười gật đầu.
Cô vẫn biết rõ Lạc Tranh luôn là người cuồng công việc. Chỉ cần bận rộn làm việc thì chuyện gì cũng sẽ quên hết. Nhưng mà dù sao Lạc Tranh cũng rất có lòng, đã sắp xếp lái xe tới đón cô, không đem cô vứt ở sân bay thì cũng không đến nỗi tệ lắm."
"Lưu Ly tiểu thư, mời đi bên này!" Lái xe vội vàng đi trước dẫn đường…
Lưu Ly gật đầu, theo lái xe rời khỏi sân bay…
Xe chạy thẳng một đường, tiến lên một cây cầu, nhanh chóng tăng tốc với tốc độ đáng kinh ngạc.
Lưu Ly ngồi ở băng ghế sau. Từ lúc lên xe, cô vẫn quay đầu nhìn ra ngoài cửa kính. Có lẽ tất cả phụ nữ yêu thích nghệ thuật đều có chung một điểm đó là lên xe đều có thói quen suy tư chuyện gì đó. Lưu Ly cũng không ngoại lệ, mặc dù đang nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa kính, nhưng trong đầu lại không ngừng suy nghĩ về mùi hương mới vừa điều chế…
Bởi vậy, Lưu Ly căn bản không hề để ý, xe càng lúc càng tăng tốc, cũng không chú ý tới xe đang chạy ngược lại hướng nội thành.
Khi Lưu Ly ý thức được mọi chuyện thì bên ngoài cửa xe đã là một khung cảnh hoang vu, khung cảnh Paris tươi đẹp đã hoàn toàn mất dạng.
"Đây là nơi nào?" Cô lập tức lên tiếng hỏi.
Qua gương chiếu hậu, cô thấy lái xe cũng không hề ngẩng đầu lên, chỉ là hắn vẫn lịch sự trả lời, "Lưu Ly tiểu thư không cần lo lắng, chúng ta sắp đến nơi rồi!"
Lưu Ly nhìn ra ngoài cửa kính, mưa càng lúc càng lớn, đập rào rào vào kính xe. Tuy không thể nhìn rõ ràng khung cảnh bên ngoài nhưng vẫn có thể cảm nhận được mơ hồ sự hoang vu của nó.
"Anh muốn đưa tôi đi đâu? Lạc Tranh rốt cục đang ở nơi nào?" Ánh mắt Lưu Ly bừng lên sự cảnh giác.
"Lưu Ly tiểu thư không cần vội vàng, đến nơi cô sẽ biết." Lái xe vẫn rất lịch sự trả lời.
"Dừng xe! Dừng xe!" Lưu Ly càng lúc càng cảm thấy không ổn, vội vàng hét lên.
Nhưng làm gì được đây, lái xe căn bản không có ý định dừng lại mà ngược lại càng tăng tốc lái nhanh hơn.
Lưu Ly vội lấy di động ra định gọi cho Lạc Tranh nhưng lại phát hiện không có chút sóng nào. Nói cách khác, nơi này còn chưa được phủ sóng.
Trời ạ!
Rốt cục đây là nơi nào?
Lưu Ly nghĩ tới đây, vô thức đẩy cửa xe ra nhưng cửa xe đã sớm bị khoá từ bao giờ. "Anh rốt cuộc muốn đưa tôi đi đâu? Lưu Ly cố gắng giữ sự tỉnh táo, xem ra người lái xe này tuyệt đối không phải do Lạc Tranh phái tới đón cô.
Nếu vậy, là do ai phái tới?
Mà người đó có mục đích gì?
Lưu Ly nghĩ thế nào cũng thấy không ổn, lại nghe giọng người lái xe vang lên, "Đến rồi!" cùng lúc với một tiếng phanh "két" đầy mạnh mẽ, xe lập tức ngừng lại.
Lưu Ly chỉ cảm thẩy thân thể hơi choáng váng, liền đó, cửa xe bị kéo ra, kinh ngạc nhìn lại cô phát hiện người mở cửa không phải lái xe mà là một người đàn ông khác.
Nhìn qua cách ăn mặc thì hắn giống như vệ sỹ, vẻ mặt cũng cực kỳ lạnh lùng. Hắn đưa tay kéo Lưu Ly ra khỏi xe, liền đó chụp một cái túi đen sì lên đầu cô.
"Thả tôi ra, buông ra…" Lưu Ly liều mạng giãy dụa, chân còn chưa hoàn toàn chạm đất đã cảm thấy một hồi đau đớn từ sau gáy ập tới.
Liền sau đó, Lưu Ly lập tức ngất xỉu…
Thật tình cờ, hôm nay Lạc Tranh dậy rất sớm.
Nàng vốn tưởng rằng xảy ra nhiều chuyện như vậy sẽ không thể ngủ yên, nhưng ngược lại, tối qua nàng lại ngủ rất ngon. Thì ra, một khi trái tim đã cảm thấy mệt mỏi thì thân thể cũng theo đó mà trở nên vô lực. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Có lẽ, nàng chỉ có thể dùng lý do này để lý giải tình trạng của mình.
Ngoài ra còn có một nguyên nhân quan trọng khác nữa. Không biết tại sao, Lạc Tranh có cảm giác, ngày hôm nay sẽ xảy ra một chuyện rất trọng đại. Nhưng là chuyện gì nàng không tài nào biết được.
Louis Thương Nghiêu hôm nay cũng bất ngờ không tới công ty mà chỉ ngồi ở phòng khách xem báo. Khi thấy nàng xuống lầu, hắn bỏ tờ báo trên tay xuống, nhẹ nhàng nói, "Bữa sáng đã chuẩn bị xong, đi ăn đi."
Lạc Tranh đang mặc váy ngủ sững người đứng đờ tại chỗ, nàng vốn không nghĩ tới hắn sẽ không tới công ty. Ngơ ngác mấy mấy giây, nàng cũng không nói gì, đi xuống lầu bước về phía phòng ăn.
Trên bàn vẫn là những món mà nàng thích, vẫn vô cùng đẹp mắt và ngon miệng như vậy, cũng vẫn là do hắn đích thân nấu nướng như trước kia.
Nàng không biết hắn rốt cục là muốn thế nào nữa. Nếu chỉ là để thoả mản nhu cầu bản thân, hắn cần gì phải tận tâm chuẩn bị tỉ mỉ những thứ này như vậy.
Người đàn ông như hắn chính là loại người nguy hiểm nhất, hắn dường như không đếm xỉa gì tới mọi thứ nhưng vẫn cứ trở thành thứ độc dược trí mạng đầy hấp dẫn đối với phụ nữ. Nàng thừa nhận, mình đã bị trúng độc của hắn mất rồi.
Còn đang nghĩ ngợi, giọng nói trầm trầm của Louis Thương Nghiêu lại vang lên.
"Ăn sáng xong, tôi đưa em tới một nơi!"