Thời gian như ngừng lại, tất thảy mọi vật rơi vào trạng thái bất động…
Trên chiếc giường lớn, thân thể Lạc Tranh co lại hệt con tôm, nước mắt thi nhau tuôn rơi, chảy dài theo khoé mắt, thấm ướt đẫm ga trải giường. Hương thơm nước mắt phảng phất trong không khí hoà cùng mùi máu tanh, tạo nên một cảm giác khó tả.
Mà Thương Nghiêu lúc này, cả thân thể cao lớn cũng cứng ngắc, hệt như một khối thiết bản. Tình huống này hoàn toàn vượt ra ngoài dự liệu của hắn, khiến trong lúc nhất thời Thương Nghiêu thực không biết phải làm thế nào mới tốt. Text được lấy tại https://truyenfull.vn
Hắn cũng chẳng phải là thiếu niên ngây thơ, kinh nghiệm giường chiếu đương nhiên cũng thuộc loại lão luyện. Trước giờ luôn là người vô cùng giỏi tự chủ, Thương Nghiêu chưa từng nghĩ đến sẽ cùng với một người phụ nữ không có chút kinh nghiệm.
Sao có thể như vậy?
Không phải nàng đã cùng Ôn Húc Khiên phát sinh quan hệ sao? Cho dù không cùng Ôn Húc Khiên, chẳng phải nàng vẫn luôn am tường việc sử dụng thân thể mê hoặc để giành lấy thành công? Sao có thể như vậy?
Khi hắn không chút do dự, hung mãnh tiến vào thân thể nàng, hắn mới hiểu được thế nào là "Thế như chẻ tre". Hắn cũng không có chút nghi ngờ rằng nàng đang giả bộ. Thân thể nàng chặt chẽ đến một chút khe hở cũng không có, khiến hắn cảm nhận được sự đau đớn vô cùng rõ ràng, mà nàng….
Nhìn Lạc Tranh nước mắt ròng ròng nằm dưới thân mình, hàng lông mày cương nghị của Thương Nghiêu khẽ nhăn lại. Không cần nói hắn cũng biết, nàng căn bản không chịu đựng nổi sự to lớn của hắn.
Người phụ nữ đáng ghét này, tại sao không sớm nói với hắn? Tại sao không chịu giải thích với hắn?
Những suy nghĩ này khiến trong lòng Thương Nghiêu nổi lên một cảm giác khó nói thành lời. Dường như có chút cảm kích, dường như có chút vui sướng, dường như… Các loại cảm xúc đan xen cùng lúc giống như lửa nóng thiêu đốt, nhanh chóng lan ra toàn thân, khiến hắn vô cùng khó chịu…
Càng khiến hắn khó chịu hơn chính là…
Thân thể nàng hết sức co lại khiến hắn như muốn nổ tung. Hắn không thể không thừa nhận đàn ông trời sinh đối với lần đầu tiên của phụ nữ đều có một loại cảm giác si mê điên cuồng. Đây vốn là thiên tính của đàn ông, mà hắn lại là người đàn ông sinh lý rất bình thường. Chưa kể đến, hắn trước giờ là người có khả năng hô phong hoán vũ, đương nhiên tính chiếm hữu lại càng mãnh liệt.
Ánh mắt của Thương Nghiêu so với lúc bình thường càng trở nên thâm thuý, u tối hệt như bầu trời đêm mất đi ánh trăng, ánh lên ham muốn thôn tính tựa dã thú. Đè nén cảm giác muốn hung hăng chiếm giữ cơ thể nàng khiến gương mặt cương nghị xuất ra mồ hôi hột, đem mái tóc đen của hắn thấm ướt, rủ xuống trán, cảm giác hô hấp càng lúc càng khó khăn.
Không khó nhận ra, hắn đang cố gắng nhẫn nại, kìm nén ý nghĩ muốn điên cuồng tiến vào cơ thể nàng.
Bàn tay to lớn hơi duỗi ra, ngón tay thon dài đem gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Lạc Tranh xoay lại, khiến nàng nhìn vào mắt hắn.
Con ngươi đen thẫm có chút thoả mãn nhìn vào ánh mắt rưng rưng của nàng, dáng vẻ như thể ma quỷ đối nghịch với thiên sứ. Nhìn thân thể xinh đẹp của nàng lúc này thật khiến ma quỷ cũng chẳng thể buông tay, ngược lại càng muốn chiếm hữu thật triệt để.
"Vì sao không nói cho tôi đây là lần đầu tiên của em?" Thương Nghiêu mở miệng, cất tiếng trầm khàn khiến người nghe không khó nhận ra giọng nói của hắn đã sớm bị biến đổi vì dục vọng.
Lạc Tranh hô hấp có chút dồn dập, muốn tránh đi ánh mắt có ý chất vấn của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn cố xoay lại, không biết là bởi uỷ khuất hay vì đau đớn mà nước mắt bất giác lại tuôn trào, nhanh chóng nhuộm ướt mái tóc.
Thương Nghiêu cố gắng đè nén dục hoả không ngừng thiêu đốt, đem thân thể cao lớn áp xuống. Bởi vì tư thế đột ngột thay đổi khiến Lạc Tranh không cách nào thích ứng, nước mắt lại trào ra, trong cơ thể nhỏ bé cảm giác như bị xé rách hoà trộn với cảm giác sưng tấy khiến nàng vô cùng đau đớn.
"Đừng khóc, rất nhanh sẽ không đau..." Bất giác, Thương Nghiêu không tự chủ được đem khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lại lần nữa quay lại. An ủi một phụ nữ như vậy là chuyện trước giờ hắn chưa từng làm.
Ánh mắt Lạc Tranh xuyên thấu qua màn lệ, có chút không rõ ràng nhìn về khuôn mặt của hắn. Nàng chỉ cảm thấy gương mặt mình bị hắn ôn nhu hôn hít, làn môi nóng bỏng nhẹ nhàng hôn lên gương mặt nàng, hôn lên nước mắt của nàng.
"Thương Nghiêu tiên sinh... thả tôi ra." Khi thân thể đàn ông cứng rắn tiến vào trong nàng, Lạc Tranh mới đột ngột thức tỉnh, rốt cục mới ý thức được đã có chuyện gì phát sinh, cho nên từng giọt nước mắt của nàng vô cùng phức tạp. Phức tạp bởi vì sự đau đớn tràn ngập trên thân thể, bởi cảm giác bản thân không còn nguyên vẹn, bởi vì nàng thật có lỗi với Húc Khiên.
Trong tim Thương Nghiêu không khỏi nổi lên một hồi co thắt đau đớn. Lại lần nữa hôn lên nước mắt của nàng, nhìn nàng hồi lâu. Đây là lần đầu tiên của nàng, hắn vô cùng trân trọng. Ý thức được điểm này, tâm thần lại càng thêm hưng phấn, loại cảm giác thành tựu kiểu này hắn trước nay chưa từng có, thậm chí còn thoải mái hơn cả cảm giác thành tựu đạt được trong sự nghiệp. Thân thể cao lớn bất giác run rẩy. Nhưng mà thân thể nhỏ bé dưới thân hắn bất giác chợt vặn vẹo như muốn thoát ra khỏi sự thống khổ cơ hồ càng làm dấy lên dục vọng nguyên thuỷ.
Cho nên, một Lạc Tranh vốn trước giờ vô cùng thông minh lại phạm phải một sai lầm lớn nhất trong đời. Vào lúc này, nàng dùng giọng điệu như thể cầu xin càng khiến hắn như lửa đổ thêm dầu.
Thân thể cao lớn lại càng áp chặt xuống, đôi môi kiêu bạc khẽ hôn lấy môi nàng, khàn khàn cất tiếng, "Tranh, đã quá muộn, tôi không thể buông tha em. Ít nhất….lúc này, không thể!" Nói vừa dứt, bàn tay to lớn của hắn chậm rãi trượt xuống, cố áp chế cảm giác muốn hung hăng luận động, trên người nàng bắt đầu nhen nhóm từng chuỗi lửa nóng.
"Tin tôi, rất nhanh chóng em sẽ biết được loại chuyện này vui sướng dường nào…"
Lạc Tranh cho dù một cử động nhỏ cũng không dám. Thứ nhất là bởi vì đau đớn trên thân thể, thứ hai là bởi vì động tác cuồng dã của hắn. Bàn tay xấu xa trên da dẻ mịn màng của nàng không ngừng xoa nắn, khiến toàn thân nàng run lên từng hồi. Thân thể non nớt làm sao có thể thừa nhận nhiều khoái lạc như vậy?
Dần dần…
Một cảm giác xa lạ xuất hiện, đau đớn tản đi, một hồi tê dại dường như bao vây toàn thân. Lạc Tranh vô thức bật ra tiếng ngân nga khe khẽ, thân thể không có chút kinh nghiệm khiến nàng thực không biết như thế nào cho phải.
Chăm chú quan sát phản ứng của nàng, Thương Nghiêu biết mình cũng không cần khắc chế bản thân nữa, thô ráp thở gấp một tiếng, bắt đầu tăng tốc vận động.
Thân thể Lạc Tranh bất giác xụi lơ như mặt nước phẳng lặng…
"Ôm chặt tôi!" Hắn nhỏ giọng ra lệnh.
Bàn tay nhỏ bé xanh xao vô thức ôm lấy bả vai hắn, nương theo hành vi điên cuồng của hắn, móng tay nàng cơ hồ muốn khảm vào da thịt rắn chắc trên bờ vai rộng.
Lạc Tranh không dám lên tiếng, tình cảm mê ly cố giữ gìn một tia lý trí. Nàng không muốn giống như những phụ nữ khác, khuất phục dưới thân hắn, bật lên tiếng thân ngâm. Nàng liều mạng đè nén chính mình, cắn chặt răng, cố gắng giữ lại một chút tôn nghiêm cho bản thân…
Đáng tiếc, tâm tư của nàng bị Thương Nghiêu dễ dàng nhìn ra.
Đôi môi tà mị của hắn lại đặt xuống một nụ hôn dài, hơi thở lỗ mãng dồn dập mang theo sự hấp dẫn cố hữu.
"Thích không?" Thương Nghiêu thuần thục câu dẫn thân thể non nớt của nàng, bức nàng nói ra ý nghĩ của mình.
Lạc Tranh gắt gao cắn môi, thân thể lại bởi vì cảm giác xa lạ mà như muốn nổ tung
"Cô bé cứng đầu, đến lúc này, còn không chịu thừa nhận?" Thương Nghiêu cười, trầm khàn mang theo ý hấp dẫn vô cùng, "Được, để tôi dạy em làm cách nào biểu đạt".
Nói chưa dứt lời, bàn tay xấu xa đột nhiên kéo thẳng hai chân nàng…
"Uhm..." Lạc Tranh chỉ cảm thấy hai chân khép lại, trong cơ thể nhỏ bé, vật cứng rắn kia càng lúc càng lớn.
"Đừng..." Nàng yếu ớt cất tiếng, hắn không thể hành hạ nàng như thế này, không thể... Làm sao hắn lại có thể xấu xa như vậy?
"Cảm nhận được cái gì, Tranh." Tiếng nói trầm thấp của Thương Nghiêu cất lên từ trên đầu nàng, không dấu vẻ tà mị pha lẫn sự vui vẻ khó kìm.
Thân thể Lạc Tranh càng lúc càng run lên, vẻ mặt thực không biết nên làm sao cho phải.
"Tranh của tôi, em ở trên toà thông minh, khôn khéo như vậy, không ngờ tới ở trên giường lại ngây ngốc thế này." Thương Nghiêu thấy nét mặt nàng lúc này, cười khẽ, giữ lấy gương mặt nhỏ bé, nhìn vào đôi mắt xinh đẹp đầy vẻ bàng hoàng cùng bất an, "Để tôi dạy cho em biết, hiện giờ em sẽ cảm thấy bị sức mạnh của tôi chiếm giữ, sau đó là cảm giác căng nứt…
"Đừng nói nữa..." Gương mặt Lạc Tranh càng lúc càng đỏ. Nàng không biết bản thân mình sao lại thành ra thế này. Nhưng mà, cảm giác của nàng thực đúng như hắn nói. Tận trong sâu thẳm tâm hồn nổi lên một cảm xúc kỳ lạ hoàn toàn khống chế bản thân nàng, khiến nàng không có cách nào cự tuyệt.
Thương Nghiêu khẽ cười, nắm chặt đôi bàn tay nhỏ bé, "Thả lỏng, bé yêu..."
Lạc Tranh run rẩy nhìn hắn…
"Thế này thì sao?" Vừa nói hắn vừa nở nụ cười xấu xa, chậm rãi di chuyển trong thân thể nàng, mỗi một động tác đều khiến cho nàng có một cảm giác vô cùng chân thực.
Lạc Tranh không tự chủ được khe khẽ rên rỉ, thân thể nhỏ bé càng lúc càng phát run.
Khi nàng nghĩ rằng hắn sẽ dừng lại, Thương Nghiêu lại bắt đầu một đợt tấn công mới, vô cùng chậm rãi. Mỗi động tác lên xuống của hắn đều thong thả tới cực điểm. Lạc Tranh lúc này cảm thấy gương mặt hắn không có chút rung động, phảng phất vẻ vô cùng tỉnh táo như thể muốn đùa bỡn nàng, chăm chú quan sát từng phản ứng nhỏ nhất của nàng mà thôi.
Cảm giác này khiến thân thể nhỏ bé không rét mà run lên, sự hưng phấn bất giác càng thêm mãnh liệt.
"Uhm.. Thương Nghiêu..."Lạc Tranh rốt cục không khống chế nổi bản thân, phát ra tiếng thân ngâm mất hồn, vô thức gọi ra tên hắn.
"Bé cưng, chịu không nổi rồi?" Thương Nghiêu nghe vậy cất tiếng cười hài lòng, đột nhiên hắn tăng thêm sức lực.
"A!" Cả người Lạc Tranh cơ hồ đi theo sự chuyển động mãnh liệt của hắn.
Nếu nói lúc trước là cảm giác êm ái giống như một dòng suối nhỏ len lỏi từng góc tâm hồn, thì vừa rồi chính là cơn sóng mạnh mẽ xô tới. Lạc Tranh cảm thấy thân thể bị một cảm giác bành trướng xông phá. Khi nàng còn chưa kịp thích ứng với nó, Thương Nghiêu đã lại tiếp tục dùng cách thức cuồng bạo đó hành hạ nàng.
Lạc Tranh chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, sự đòi hỏi mãnh liệt của hắn khiến thân thể nàng còn đang tê dại, đã lại phải tiếp nhận một đợt tấn công mạnh mẽ khác.
Từng cơn sóng lớn liên tiếp xô tới, nàng tựa như con thuyền nhỏ yếu ớt quay cuồng giữa cơn sóng hung dữ, vô lực kháng cự.
Điều đáng kinh ngạc nhất là, nàng lại bắt đầu có cảm giác thoả mãn.
Giờ khắc này, nàng chỉ cảm thấy mỗi lần tiến công của Thương Nghiêu có thể dùng từ "tận lực" để miêu tả. Mỗi một lần tiến vào đều khơi lên một cảm giác thật sâu trong thân thể nàng, khiến từ chỗ sâu thẳm đó sinh ra một phản ứng khác lạ. Loại phản ứng này giống như nghênh đón lại giống như chống cự làm cho nàng cơ hồ rối loạn. Ham muốn của hắn dường như không có giới hạn, như muốn rút sạch toàn bộ sinh lực của nàng, đem nàng cuốn vào dòng nước xiết.
Lúc này đây, nàng thực sự hiểu, sự "tận lực" của hắn rốt cục là thế nào…
Hắn muốn cố gắng lấy đi toàn bộ tinh lực của nàng, một chút cũng không chừa.
"Tranh, thích không?" Thương Nghiêu cất giọng thô cát, sự chặt khít cùng vô lực của nàng khiến hắn càng lúc càng điên cuồng. Hắn phải lấy được tất thảy mọi thứ của nàng.
Có trời biết, khi hắn nghe cái miệng nhỏ của nàng khe khẽ gọi cái tên "Thương Nghiêu", hắn cơ hồ muốn đem nàng khảm sâu vào thân thể.
Không chịu nổi sự đòi hỏi cuồng dã của hắn, Lạc Tranh rốt cục kinh hãi đầu hàng, "Thích..." Nàng thật hận bản thân mình…
"Cô bé ngoan..." Con ngươi rực lửa dục vọng của Thương Nghiêu nổi lên một tia thương cảm. Cánh tay rắn chắc vòng ở thân hình mảnh mai, hắn chậm rãi cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên vành tai nhỏ xinh, lại từ từ di chuyển xuống cái cổ trắng ngần, hít lấy hương thơm mê hoặc. Lạc Tranh lúc này không cách nào thanh tỉnh, lý trí đã sớm bay lên chín tầng mây. Bàn tay thô ráp của hắn không ngừng vuốt ve thân thể nhỏ bé, mang theo ma lực khơi dậy từng hồi khoái cảm khó cưỡng. Mà lúc này đây, nàng tựa gương mặt nhỏ trên vai hắn, khẽ phát ra tiếng than nhẹ.
Thương Nghiêu hài lòng nhếch môi, buông cho đôi tay nàng tự do.
"Uhm..." Lạc Tranh không tự chủ được ôm chặt lấy vai hắn, móng tay cơ hồ xuyên thấu bờ vai to lớn kia.
Khoái cảm đưa tới càng lúc càng mãnh liệt, sự đòi hỏi cuồng dã làm nàng cơ hồ không nắm bắt được, cảm giác thân thể của mình không ngừng dâng cao ham muốn, không ngừng chìm nổi trong cơn dục vọng…
Lạc Tranh mệt mỏi ngất xỉu, ít nhất, đó là việc duy nhất nàng có thể làm lúc này.
Nàng cho tới bây giờ cũng không biết một người đàn ông chiếm đoạt thân thể một người phụ nữ lại mạnh mẽ đến vậy, sự cuồng dã làm nàng hoàn toàn choáng ngợp, vô lực chống đỡ, mỗi lần cố gắng lại càng làm nàng mất đi năng lực phòng ngự cơ bản nhất, cuối cùng chỉ có thể buông lỏng thân thể đau nhức chìm vào giấc ngủ….
Khi Lạc Tranh tỉnh lại, nàng không khó cảm nhận được lưng mình đang dựa vào một thân thể đàn ông ấm áp. Một chút cũng không dám động, Lạc Tranh đành giả bộ ngủ. Nàng nghe thấy âm thanh hắn rời khỏi giường, cũng cảm giác được nụ hôn khe khẽ hắn đặt lên thân thể nàng từ phía sau, như thể đang dò xét phản ứng của nàng. Gắt gao cắn chặt răng, nàng không muốn mở mắt, không muốn đối diện với sự hỗn loạn sau một đêm cuồng nhiệt…
Cho đến khi nàng nghe thấy tiếng khoá quần kéo lên, tâm tư rốt cục được thả lỏng. Chỉ không ngờ hắn lại đi đến bên nàng, kề sát vào tai nói khẽ…
"Tranh, hôm nay không cần tới công ty. Ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, hết giờ làm, tôi sẽ nhanh chóng trở về bên em."
Trái tim Lạc Tranh khẽ đập loạn, chẳng lẽ... hắn đã sớm biết nàng giả bộ ngủ?
***
Đem thân thể đau nhức tới công ty, nàng cũng không biết thực ra mình đang muốn kiên trì cái gì. Chỉ là, nàng thật sự không muốn thay đổi thực tại này, một chút cũng không muốn thay đổi.
Nhưng thực tế... tất cả mọi thứ đang lặng lẽ thay đổi…
Phòng vệ sinh nữ…
Lạc Tranh dùng nước lạnh vỗ lên gương mặt trắng bệch, ngắm mình trong gương, nàng quả thực sợ hết hồn. Sắc mặt tiều tuỵ cơ hồ doạ được người, nhưng là trong ánh mắt lại không dấu được vẻ thẹn thùng quyến rũ của một cô gái lần đầu hưởng qua mùi vị hoan ái.
Hô hấp của nàng bất giác dồn dập…
Sao có thể như vậy, nàng không thể như vậy được…
Đang lúc hoảng loạn, từ trong phòng vệ sinh truyền tới tiếng buôn chuyện của hai nữ nhân viên cùng tiếng cười khe khẽ.
"Lúc sáng tôi nhìn thấy giám đốc, trời ạ, thật đẹp trai. Đáng tiếc, giám đốc lại ra ngoài gặp đối tác. Phải nói Isabel thật tốt số, làm thư ký giám đốc mỗi ngày đều được nhìn thấy dáng vẻ đẹp trai đó."
"Như vậy đâu đáng kể gì, ngày ngày được nhìn thấy giám đốc không phải Luật sư Lạc sao. Tôi nghe nói, phòng làm việc của Luật sư Lạc thông sang phòng của giám đốc, chỉ cần giám đốc trở về phòng làm việc, cô ấy có thể từng giây từng phút nhìn thấy giám đốc đang làm cái gì. Thật ngưỡng mộ quá đi!"
"Cô ghen tỵ sao? Vậy cô phải cố gắng để trở thành người thân tín bên Luật sư Lạc đi. Nhưng mà hôm nay dáng vẻ Luật sư Lạc rất quái lạ, giữa trưa mới tới công ty, làm hại tôi bao nhiêu tài liệu cần giao đều bị chậm trễ."
"Giữa trưa tới công ty thì có gì kỳ lạ? Nói không chừng tối qua người ta làm thêm giờ đó."
"Tôi không có nghĩ mọi chuyện đơn giản như vậy. Cô cũng biết, tôi mỗi ngày đều rất chú ý đến giám đốc mà. Hôm nay tôi phát hiện, lúc sáng giám đốc tới công ty, không có thay quần áo. Nói cách khác, giám đốc của chúng ta mặc đúng bộ trang phục ngày hôm qua."
"Ý của cô là..."
"Cô nói xem, Luật sư Lạc có phải đã cùng giám đốc chúng ta làm ra cái chuyện kia hay không? Sáng nay chứng kiến vẻ mặt giám đốc thật vô cùng thoả mãn nha. Lại nhìn tới Luật sư Lạc, chẳng những đi làm muộn, hơn nữa sắc mặt lại vô cùng tiều tuỵ, rõ ràng đêm qua đã bị đàn ông dày vò không ít..."