Lạc Tranh thân thể khẽ run lên, trong màn đêm yên tĩnh, nàng giống như bị hắn thôi miên, hoặc là ăn phải mê dược, quên mất phản kháng, quên mất phải đẩy hắn ra, lý trí trong đầu nàng hoàn toàn trôi dạt tận phương nào, chỉ còn lại…tình cảm quấy phá.
Nàng kìm lòng không được nhắm đôi mắt lại, hàng mi cong vút khẽ run rẩy, thân thể nóng bỏng mà thơm ngát. Từ lúc đôi môi hắn dời xuống, nàng đã quên hết thảy đạo đức luân lý, quên mất thân phận của hai người, quên hết thảy những người liên quan, lẳng lặng ngước lên khuôn mặt nhỏ nhắn, tuỳ ý để hắn cắn nuốt hương thơm thuộc về riêng nàng…
Hơi thở mỗi lúc một gấp gáp, nương theo mùi hương trên thân thể nàng, hơi thở của hắn càng lúc càng nóng bỏng, nóng đến mức có thể đem nàng hoà tan vào đó. Thân hình mềm mại trong ngực hắn lại không hề có chút phản kháng khiến toàn thân hắn bắt đầu khó tự chủ, đôi môi tà mị nóng rực ép lên đôi môi mềm mại của nàng lại từ từ dời xuống.
Lạc Tranh chỉ cảm thấy đầu óc căng trướng, lý trí cũng theo cảm giác nóng rát kia mà trở nên mơ hồ. Một nụ hôn nóng bỏng nữa lại đặt lên phần cổ của nàng, khiến trong nháy mắt, các tế bào trong cơ thể dường như đều mở ra, sẵn sàng nghênh đón hơi thở đang xâm nhập kia. Mà thân thể nàng lúc này, một chút cũng không thể cử động, cũng không muốn động, chỉ muốn hoà tan vào hơi thở nóng rực đó.
Nụ hôn đàn ông nóng rực áp xuống đầu vai trơn mịn, da thịt của nàng có chút như bị phỏng. Không biết là do bị bệnh hay vì bóng đêm quá mức mê người, mà khi đai váy ngủ từ trên bờ vai trượt xuống, thân thể nàng không khỏi khẽ run lên…
Sự run rẩy nhỏ bé của nàng như đánh vào chỗ sâu thẳm nhất trong đáy lòng Thương Nghiêu, ánh mắt thâm thuý nhìn vào khuôn mặt đỏ ửng của nàng, đôi môi anh đào hé mở, hơi thở thơm ngát khiến yết hầu hắn bất giác lên xuống.
"Tranh..." Thương Nghiêu đưa bàn tay to lớn nhẹ nhàng xoa nắn gương mặt nhỏ nhắn của nàng, đôi môi kiêu bạc cũng khẽ lướt khắp gương mặt, khiêu khích đặt lên vành tai nàng một nụ hôn nhè nhẹ, "…em thật đẹp."
Giọng nói đàn ông trầm ấm như xuyên thấu tận đáy lòng. Lạc Tranh vô thức đưa tay vòng qua cổ hắn, nhẹ nhàng ôm chặt lấy. Kỳ thật, toàn thân nàng đã sớm vô lực, chỉ dựa vào động tác này để chống đỡ cơ thể không ngã xuống. Nhưng mà, động tác này của nàng trong mắt Thương Nghiêu lại trở thành một hành động câu dẫn trí mạng.
"Tranh, tiểu yêu tinh này..." Thương Nghiêu cười nhẹ, một bàn tay to đặt phía sau lưng nàng, bàn tay kia bắt đầu tham lam di chuyển trên thân thể mềm mại, thăm dò từng đường cong hoàn mỹ, thành công nhen nhóm lên từng đợt lửa nóng.
"Đừng..." Tâm tư Lạc Tranh theo sự di chuyển của tay hắn mà lên đến đỉnh điểm. Nàng có chút sợ hãi loại cảm giác này, giống như người nhảy Bungee, khi từ trên cao nhảy xuống, đến tột cùng không biết cái gì đang chờ đợi mình. Nàng không biết đến tột cùng sẽ là cảm giác thế nào, chỉ cảm thấy một nỗi sợ hãi xa lạ, mang theo khát vọng cùng hưng phấn khó nói thành lời.
"Tranh, tôi muốn em…là của tôi." Thương Nghiêu thực sự bị bộ dáng kiều mị của nàng hấp dẫn. Có trời biết, hắn vẫn luôn là người đàn ông vô cùng kiêu ngạo, nhưng khi vòng tay mềm mại của Lạc Tranh nhẹ nhàng ôm lấy đầu vai hắn, cảm giác chiếm hữu trời sinh trong mỗi người đàn ông bắt đầu trỗi dậy. Từ lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng, hắn đã có ý nghĩ phải chiếm được nàng. Mà giờ phút này, cảm giác đó lại càng thêm mãnh liệt.
Mặc dù, nàng đang bệnh. Mặc dù, hắn không ngừng tự nói với mình đây không phải thời điểm thích hợp, nhưng mà… Khi Lạc Tranh ôn nhu nhắm đôi mắt lại, hàng lông mi thật dài khẽ run rẩy dường như khảm sâu vào lòng hắn, hắn liền quyết định, không thể chờ thêm một phút nào nữa.
Những lời này của Thương Nghiêu khiến Lạc Tranh chợt mở mắt, ánh mắt như lưu ly toát lên vẻ mê hoặc. Nàng nhìn hắn, nhìn ngắm hình dáng gương mặt cương nghị, lại nhìn đến ánh mắt nóng bỏng tựa như muốn thiêu người, nàng hoàn toàn hiểu hắn muốn gì.
Trong lòng chợt dâng lên một cảm giác khó tả, thẳm sâu trong thân thể theo ánh nhìn chăm chú của hắn mà trở nên nóng rực, giống như có một luồng nhiệt lớn điên cuồng thôn tính toàn thân nàng, đem tất cả hoà tan…
Nàng không hiểu sao bản thân mình lại trở nên như vậy, chỉ bởi vì ánh mắt chăm chú của hắn, mà nàng bắt đầu trở nên khát vọng, trở nên…không cách nào chi phối bản thân mình.
"Anh... đừng nhìn tôi như vậy." Mặt nàng càng lúc càng đỏ, giờ khắc này nàng cần phải đẩy hắn ra mới đúng, nhưng là…
"Tôi thích ngắm nhìn em như thế này. Ngắm nhìn bộ dạng cực kỳ xinh đẹp của em, khuôn mặt nhỏ nhắn mê người, da thịt mềm mại mê người, khoác lên bộ váy ngủ bộ dạng mê người, mà ngay cả…" Thương Nghiêu vừa nói, vừa đem cánh tay nàng chậm rãi kéo qua, đôi môi nóng bỏng đặt xuống một nụ hôn từ cổ tay trắng ngần tới bàn tay, sau đó, khẽ mở miệng, ngậm chặt ngón tay xanh xao của nàng.
"A..." Thân thể Lạc Tranh càng lúc càng run lên. Ánh mắt của người đàn ông này có thể khiến người ta trầm mê, mà thanh âm của hắn tuyệt đối cũng là một loại mê dược khó cưỡng. Bằng không, hắn cư xử vô lễ như vậy mà nàng lại không cách nào đẩy hắn ra.
Thương Nghiêu khoé môi nở nụ cười xấu xa, nét cười lan tràn tận đáy mắt. Đôi mắt thâm thuý nhìn bộ dạng kinh hãi như chú chim nhỏ bị lạc của Lạc Tranh, nhẹ nhàng cắn khẽ đầu ngón tay nàng, cất tiếng…
"…Mà ngay cả đầu ngón tay em cũng mê người như vậy, hương thơm thực làm say lòng người…"
Lạc Tranh ý thức càng thêm mơ hồ. Đầu lưỡi của hắn nhẹ nhàng quét qua đầu ngón tay nàng, cơ hồ chạm vào tận đáy lòng, lay động tình cảm sâu kín trong lòng nàng. Muốn rút tay về lại bị hắn giữ lấy thật chặt, trực tiếp kéo tay nàng đặt lên ngực hắn.
"Tranh, giúp tôi cởi áo sơ mi." Thương Nghiêu khóe môi toát lên nụ cười cuồng dã, bàn tay to lớn kéo theo bàn tay run rẩy của nàng, như thể hướng dẫn một đứa bé con…
Lạc Tranh hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập, ngón tay lại bị khống chế va chạm vào nút áo sơ mi của hắn. Cho dù cách một lớp áo, nàng vẫn có thể cảm nhận được cơ ngực rắn chắc cùng bờ vai rộng lớn của hắn…Trong đầu lại lơ đãng hiện lên hình dáng hắn mặc độc một cái quần lót hôm đó, thân hình của hắn….đẹp đến mức khiến phụ nữ phải mơ tưởng.
Bàn tay run rẩy không còn nghe theo sự chỉ huy của não bộ, bắt đầu vô thức di chuyển. Nàng rõ ràng không ngừng ra lệnh cho chính mình phải ngừng lại, không được chạm đến nút áo sơ mi của hắn, nhưng mà…khi nàng nhìn vào đôi mắt tà mị kia, không cách nào dời tay đi.
Nút áo từng cái được mở ra, thân hình cao lớn, làn da ngăm dần hiện ra rõ ràng. Cảm giác đối lập với ngón tay trắng muốt của nàng khi chạm vào da thịt hắn khiến một cảm giác mãnh liệt càng lúc càng trào dâng…
"Tranh, thử đến cảm nhận tôi, ngoan." Thương Nghiêu cúi đầu nói, âm điệu đã pha chút khàn khàn, ánh mắt càng trở nên ám muội.
Lạc Tranh như bị thôi miên, ngón tay mảnh khảnh chậm rãi dán vào lồng ngực to lớn kia, cơ thể của hắn rất rắn chắc, sờ lên cảm thấy một sức mạnh to lớn doạ người, giống như một pho tượng đồng vách sắt…
Hô hấp của Thương Nghiêu bắt đầu trở nên đục ngầu, nét ám muội trong mắt giờ ánh lên một vẻ xa lạ mà Lạc Tranh chưa từng thấy bao giờ…vô cùng nguy hiểm.
Trong ánh mắt Thương Nghiêu lúc này không còn là dục vọng đơn giản. Nhìn thấy nàng chủ động như vậy, ánh mắt chiếm hữu của hắn chợt loé lên một tia lạnh lẽo, bên khoé môi cũng nhếch lên một nụ cười mang theo nét bỡn cợt.
Lạc Tranh lại không hề phát hiện ra sự biến hoá trong mắt hắn. Nàng chỉ cảm thấy bóng đêm dày đặc này khiến nàng không cách nào kiểm soát bản thân, dường như mọi chuyện đang phát triển theo hướng mà nàng chưa từng dám tưởng tượng tới.
Ngón tay mềm mại di chuyển trên vòm ngực càng lúc càng nóng của hắn. Một cách vô thức, tay kia của nàng cũng nâng lên từ lúc nào. Bất giác, ánh sáng chói loá từ chiếc nhẫn trên ngón tay hắt vào mắt Lạc Tranh, khiến tay nàng bất giác dừng lại…
Đúng lúc này, di động vốn bị Thương Nghiêu ném qua một góc bỗng dưng rung lên. Giữa đêm tĩnh mịch, tiếng chuông điện thoại êm ái vang lên khiến cho Lạc Tranh đang mất đi ý thức bỗng giật mình choàng tỉnh. Kinh ngạc nhìn những gì đang diễn ra trước mắt, sau một khắc, nàng lảo đảo bước xuống giường, cầm lấy di động.
"Tranh Tranh, thực xin lỗi, vừa rồi anh không có nghe được chuông điện thoại kêu. Em sao vậy?" Giọng Ôn Húc Khiên vẫn ấm áp như vậy, khiến tâm tình mới vừa lắng dịu của Lạc Tranh bất chợt lại rối loạn.
"Không có... không có gì, em chỉ... chỉ là..." Nàng trong lúc nhất thời không biết nên nói gì cho phải, cầm theo di động, hoảng loạn đi đến bên cửa sổ sát đất, quay lưng về phía người đàn ông đang ngồi trên giường.
Ngôn ngữ dường như không theo kịp sự tư duy của não bộ, nàng thực không biết vừa rồi mình đã làm cái gì, sao lại có thể như vậy? Nàng sao lại có thể tình nguyện tiếp nhận người đàn ông kia chứ? Có chuyện gì đã xảy ra với bản thân nàng đây?
"Tranh Tranh, giọng em có gì đó không ổn lắm, đã xảy ra chuyện gì rồi?" Ôn Húc Khiên thận trọng hỏi.
"Em... em vừa mới tỉnh lại, em..." Lần đầu tiên trong đời kể từ khi trở thành luật sư, Lạc Tranh lại lâm vào tình cảnh không biết nên nói cái gì. Cú điện thoại này nếu nói là gọi đến đúng lúc cũng phải mà không đúng lúc cũng không có gì sai.
"Tranh Tranh?" Giọng Ôn Húc Khiên có chút cảnh giác, "Em rốt cuộc làm sao vậy?" Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn
"Húc Khiên, em..."
"Húc Khiên, Luật sư Lạc bị bệnh. Cô ấy liên tục ấp a ấp úng là do sợ cậu lo lắng mà thôi." Đúng lúc Lạc Tranh muốn mở miệng, từ phía sau một bàn tay đàn ông vươn tới, giành lấy điện thoại trong tay nàng, nhàn nhã cất tiếng nói với Ôn Húc Khiên ở đầu dây bên kia.
Lạc Tranh bị doạ đến nỗi không dám kêu thành tiếng, lấy tay che miệng, đôi mắt đẹp cũng bởi hành vi lớn mật của Thương Nghiêu mà bất giác trừng lớn…
"Thương Nghiêu? Anh... giờ này, làm sao anh có thể ở cùng một chỗ với Tranh Tranh?" Giọng Ôn Húc Khiên có chút do dự.
Bởi Lạc Tranh đang ở rất gần đó, nàng đương nhiên cũng có thể nghe được lời của Ôn Húc Khiên. Đang nghĩ muốn tiến lên lấy lại di động, lại bị cánh tay rắn chắc của Thương Nghiêu khoá chặt vòng eo, không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể nhìn hắn bày ra khuôn mặt tà mị, tiếp tục nói chuyện, "Luật sư Lạc từ khi tới công ty luôn vùi đầu vào công việc, tôi hôm nay vốn muốn mời cô ấy cùng ăn tối, không ngờ rằng cô ấy lại bị cảm nặng đến vậy."
Bịa ra một lý do vô cùng hợp tình hợp lý, giọng điệu Thương Nghiêu trước sau vẫn thật bình thản.
Đầu dây bên kia dường như Ôn Húc Khiên đang thở phào nhẹ nhõm. Ngay sau đó, hắn lo lắng hỏi, "Tranh Tranh bệnh tình nghiêm trọng lắm sao? Làm sao lại để bị cảm? Đã uống thuốc hay chưa? Nếu nghiêm trọng quá phải mau đi khám bác sĩ."
"Yên tâm đi, Húc Khiên. Luật sư Lạc đã uống thuốc rồi, cũng không có gì đáng ngại, chỉ cần chú ý nghỉ ngơi cho tốt là được." Thương Nghiêu vừa trả lời Ôn Húc Khiên, vừa nở nụ cười xấu xa nhìn Lạc Tranh đang bị hắn ôm cứng trong ngực. Đúng lúc nàng vô cùng kinh ngạc, hắn chợt cúi xuống, hung hăng hôn lấy môi nàng, cuồng bạo giống như đang trả thù vậy…
Lạc Tranh càng cố đẩy hắn ra, lại càng bị ôm chặt hơn.
Hắn điên rồi sao? Vào lúc này rồi còn muốn chiếm tiện nghi của nàng?
"Vậy là tốt rồi..." Ôn Húc Khiên khẽ thở dài một hơi, "Thương Nghiêu, Tranh Tranh trước giờ vẫn luôn vùi đầu vào công việc. Lần này cô ấy lại ở Pháp có một mình khiến tôi thật sự lo lắng. Tuy biết anh cũng rất bận rộn, nhưng hy vọng anh có thể dành chút thời gian chiếu cố cô ấy."
Thương Nghiêu nghe xong những lời này, nụ cười bên môi càng đậm, "Húc Khiên, yên tâm đi. Cô ấy là vị hôn thê của cậu, chỉ cần còn ở Pháp một ngày, tôi sẽ thay cậu chiếu cố thật tốt cho cô ấy."
Lạc Tranh gắt gao nhìn chằm chằm Thương Nghiêu. Chỉ có nàng mới biết, lúc hắn nói những lời này ánh mắt đến cỡ nào tà ác, nụ cười đến cỡ nào tham lam. Thậm chí nàng còn có thể cảm nhận rõ ràng bàn tay to của hắn đang từ từ dời xuống, nương theo cái từ "chiếu cố" kia, đột nhiên phủ lên mông nàng, dùng sức xoa nắn.
"Uhm..." Không tự chủ được, từ trong cổ họng Lạc Tranh bật ra tiếng rên rỉ. Sau một khắc, kinh hoàng vội lấy tay bụm miệng, trợn mắt nhìn nụ cười xấu xa hiện ra bên môi Thương Nghiêu. Trong điện thoại, Ôn Húc Khiên vẫn không hề hay biết, vui vẻ lên tiếng, "Cảm ơn cậu, Thương Nghiêu. Đúng rồi, ngày chúng tôi kết hôn, nhất định cậu phải đến dự đấy."
Thương Nghiêu bên môi nổi lên một tia cười lạnh xen lẫn nét cuồng ngạo, đôi mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của Lạc Tranh đang áp vào ngực hắn, chậm rãi nói, "Nhất định rồi, lúc hai người kết hôn, tôi sẽ dành tặng một món quà đặc biệt."
Vừa nói, tay hắn vừa tăng thêm lực. Dường như biết rõ Lạc Tranh sẽ không dám giãy dụa quá mức cũng như hét lên, hắn càng càn rỡ xoa nắn mông nàng, tận hưởng sự mềm mại trong lòng bàn tay. Mà lúc này thân thể cao lớn cũng dần áp lại gần nàng, đem nàng đè sát cửa kính khiến cho Lạc Tranh không còn cách nào chống cự.
Lạc Tranh lúc này đã không còn nghe rõ Húc Khiên nói cái gì trong điện thoại. Nàng chỉ cảm thấy thân thể đàn ông phía sau ngày càng cứng rắn, khiến cho hô hấp của nàng càng lúc càng khó khăn. Mà ngay lúc này, tiếng cười của hắn lại vang lên…
"Húc Khiên, giữ máy một chút, Luật sư Lạc còn có chuyện muốn nói." Dứt lời, hắn liền đưa điện thoại đến trước mặt nàng.
Lạc Tranh liều mạng lắc đầu, nhưng nàng làm gì được đây. Điện thoại di động trước mặt nàng vẫn đang kết nối. Nàng thực không biết người đàn ông bá đạo này đang muốn làm gì, đã thấy hắn chậm rãi cúi đầu xuống, kề sát vành tai nhỏ nhắn của nàng, thấp giọng nói. "Chẳng lẽ, em không sợ Húc Khiên hoài nghi sao?" Dứt lời, hắn lại khe khẽ gặm cắn vành tai nàng.
Lạc Tranh càng lúc càng run, vội vàng cầm lấy di động, áp vào bên tai. Sau một khắc, thân thể nàng bị Thương Nghiêu vòng qua, khiến cho từng đường cong duyên dáng phía sau nàng áp sát vào thân hình cao lớn của hắn.
"Húc Khiên..." Giọng nàng có chút run rẩy, không phải vì sợ hãi, mà là vì người đàn ông bá đạo phía sau càng lúc càng quá phận. Thậm chí, nàng có thể cảm nhận được hắn đang dùng thân thể cao lớn của mình miêu tả từng đường cong trên thân thể nàng. Bàn tay to từ phía sau khoá chặt vòng eo, khiến nàng không khó cảm thấy có một sức mạnh vô cùng lớn đang áp chế mình…
"Tranh Tranh, thực xin lỗi, gần đây anh quá mải lo mấy vụ kiện. Đáng lẽ anh phải gọi điện cho em nhiều hơn. Nhất định em đang rất khó chịu phải không?" Ôn Húc Khiên cất giọng vô cùng nhẹ nhàng, không hề che dấu nhu tình trong từng lời nói.
Lúc này, Lạc Tranh thực muốn khóc nhưng vẫn cố nén xuống. Nàng không biết bản thân mình lại yếu đuối đến vậy, nhất là khi nghe được giọng của Húc Khiên. Nhưng là, người đàn ông phía sau cũng không định buông tha nàng. Hắn để cho nàng nghe điện thoại, chỉ là muốn tiến thêm một bước trong việc sỉ nhục nàng mà thôi. Tạm thời buông ra, chẳng qua là muốn chiếm hữu một cách triệt để.
"Húc Khiên, em... không sao." Lạc Tranh chỉ cảm thấy toàn thân trên dưới đều rất khó chịu, nhất là lúc này.
Đằng trước, nàng phải chống đỡ với mặt kính lạnh băng mà phía sau, thân thể đàn ông nóng bỏng, rắn chắc lại đang áp tới. Nàng giống như bị kẹt giữa hai tầng lửa - băng, không thể tiến lên, cũng chẳng cách nào lùi lại.
"Tranh Tranh, xem ra em bị bệnh rất nghiêm trọng rồi. Mấy ngày này, phải chú ý nghỉ ngơi thật tốt, biết không?" Giọng Ôn Húc Khiên ôn nhu đến cực điểm, "Anh không muốn em lại phát bệnh lúc chúng ta kết hôn."
"Húc Khiên, em biết rồi, anh... yên tâm đi, em... em sẽ chăm sóc bản thân thật tốt. Không nói nữa, em…em muốn nghỉ sớm."
Lạc Tranh toàn thân lại khẽ run lên. Bởi vì người đàn ông phía sau lại bắt đầu xấu xa hôn lên vành tai nhạy cảm của nàng. Sau đó, làn môi ấm áp của hắn ép sát gương mặt nhỏ nhắn, từ từ dời xuống phần cổ, để lại đó một cảm giác tê ngứa khó chịu bao phủ toàn thân nàng. Bởi vì hắn dùng thân thể mình nâng đỡ nàng cho nên hai bàn tay to lớn không chút kiêng nể, tự do làm loạn trên thân thể nhỏ bé.
Nàng quay đầu lại nhìn chằm chằm hắn. Nhưng mà hắn lại càng thêm tham lam nở nụ cười xấu xa, nhân cơ hội đặt một nụ hôn trộm lên đôi môi anh đào của nàng.
"Tranh Tranh, vậy em nghỉ ngơi cho tốt đi. Anh không quấy rầy em nữa, nếu như muốn nghe giọng anh, bất kỳ lúc nào cũng có thể gọi cho anh."
"Vâng..." Lạc Tranh đáp một tiếng, vội vàng cúp điện thoại. Còn chưa kịp giãy dụa, bàn tay đàn ông đằng sau đã đẩy tay nhỏ bé của nàng ra, đoạt lấy điện thoại, ném thẳng lên sofa cách đó không xa.
"Đủ rồi!" Lạc Tranh dường như không thể chịu đựng hơn nữa, xoay người giận dữ trừng mắt nhìn hắn, bàn tay nhỏ bé gắng sức chống đỡ lồng ngực của hắn, "Tại sao anh có thể vô sỉ đến vậy?"
"Tôi vô sỉ?" Thương Nghiêu nở nụ cười hấp dẫn, đem nàng sít sao nhốt chặt, lại đem gương mặt cương nghị vùi vào mái tóc nàng, trầm giọng nói: "Tranh, em hãy tự hỏi lại bản thân mình xem, em thực sự yêu Ôn Húc Khiên sao?"
Lạc Tranh không ngờ tới hắn sẽ hỏi như vậy, trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người...
Thương Nghiêu khẽ ngẩng đầu, sống mũi vẫn áp lên mái tóc nàng, cất tiếng nói đầy mê đắm. "Tranh, em là yêu Ôn Húc Khiên, hay chỉ là vì cảm kích anh ta? Trong mắt tôi mà nói, em thực sự đã động lòng với tôi rồi, không phải sao?"
"Không!" Lạc Tranh nét mặt đầy đau khổ, đầu lại càng đau nhức dữ dội, nàng liều mạng lắc đầu, "Xin anh đừng ép tôi nữa! Tôi sắp kết hôn với Húc Khiên rồi, anh không nên nói bậy!"
"Là tôi nói bậy, hay là tôi nói trúng tâm tư của em?" Thương Nghiêu vẻ mặt như có chút thương tiếc, hơi cúi xuống, ngón tay thon dài dùng chút sức nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, khẽ đặt lên đó một nụ hôn, nhưng mà lần này lại mang theo nhu tình khiến nàng không thể nào nắm bắt.
"Trở thành người phụ nữ của tôi có gì không tốt? Ít nhất, người trong lòng em là tôi!"
Lạc Tranh tâm tư lại bắt đầu loạn xạ, tận đáy lòng nàng thực muốn làm theo lời hắn nhưng là lý trí lại không cho phép. Không đúng! Hắn cố ý lừa gạt nàng mà thôi!
"Thương Nghiêu tiên sinh, ngài thích nói thế nào xin tuỳ ngài, nhưng xin ngài lập tức rời khỏi nơi này. Tôi không muốn phải chịu bất kỳ tổn thương nào, dù chỉ là trong lời nói." Lúc này, Lạc Tranh chỉ có thể hạ lệnh trục khách, đầu óc nàng đã choáng váng lắm rồi, không biết lúc nào sẽ ngất xỉu nữa.
"Tổn thương em?" Thương Nghiêu thấp giọng hỏi ngược lại, hai đầu lông mày lộ ra một tia nghi hoặc. Trong nháy mắt nhìn thấy tia cảnh giác trong ánh mắt nàng, nụ cười tà mị trên gương mặt hắn càng rạng rỡ.
"Tôi thương em còn không kịp, sao có thể nhẫn tâm tổn thương em?" Vừa dứt lời, hắn liền đẩy nàng trở lại chiếc giường mềm mại, thân hình cao lớn trực tiếp đè lên thân thể nhỏ bé, đem nàng bao phủ hoàn toàn dưới thân hắn.
"Uhm..." Lạc Tranh sợ đến cứng người, còn chưa kịp phản ứng, đã khiến cho đầu lưỡi Thương Nghiêu thừa dịp tấn công.
Hắn ngậm chặt cánh môi mềm mại, đói khát mút lấy sự ngọt ngào trên môi nàng như thể người lữ hành khô cạn tìm được nguồn nước quý giá. Nụ hôn cuồng dã như muốn đem nàng hoà nhập vào từng mạch máu. Điên cuồng kích thích, nhen nhóm lửa nóng khắp toàn thân, cơ hồ muốn đem nàng khảm sâu vào trong thân thể hắn.
Sao lại có thể như vậy?
Lạc Tranh nghĩ muốn đẩy hắn ra, lại bị mùi hoắc hương quen thuộc bao vây, dần dần sự phản kháng của nàng càng trở nên yếu ớt. Tâm tư tuy có chút lạnh lẽo nhưng nhanh chóng bị lửa nóng trên người hoàn toàn vùi lấp.
Ngón tay thon dài linh hoạt chui vào váy ngủ của nàng, làn da mềm mại dưới lòng bàn tay khiến hắn càng thêm khó kìm chế. Không cho nàng thời gian để kịp phản kháng, bàn tay tà nịnh khéo léo kéo xuống đai váy ngủ, ngón tay nhanh chóng theo đó len vào.
Một hồi tê dại nhanh chóng bao trùm toàn thân, thân thể của nàng căng thẳng, mang theo một chút đau đớn, nở rộ dưới lòng bàn tay của hắn.
"Thương Nghiêu... tiên sinh... đừng..." Thanh âm của Lạc Tranh hoàn toàn đứt quãng, sau một khắc, váy ngủ của nàng hoàn toàn bị hắn kéo xuống.
"Không..." Nàng cố gắng phản ứng lại. Nhưng mà vừa rồi hắn không hề cưỡng bách nàng, hơn nữa bản thân nàng còn có chút hợp tác…
"Em rõ ràng thích cảm giác này, vì cái gì còn muốn kháng cự?" Trong mắt Thương Nghiêu hoàn toàn là ý chiếm hữu, đem hai tay nàng cố định ở đầu giường, duỗi ra ngón tay thon dài khẽ vuốt ve gương mặt nàng, "Em có biết, tôi khao khát có được em đến chừng nào…"
Lạc Tranh toàn thân run lên, ánh mắt của hắn không có lừa nàng. Nàng biết rõ, những lời hắn vừa nói tất cả đều là thật!
Thân thể căng cứng, không thể động đậy, Lạc Tranh mặc dù muốn phản kháng, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể của mình dưới bàn tay to của hắn đang từ từ nở rộ. Hắn giống như đang vuốt ve báu vật, ngón tay trên da thịt nàng lưu lại từng dấu vết nóng bỏng khiến nàng khẽ run lên, cảm giác run rẩy này len lỏi dần đến đại não, khiến cho nàng cơ hồ mất đi ý thức.
Nàng nằm trên giường, tựa như thánh nữ sắp được đưa lên tế đàn.
Thương Nghiêu chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, nở nụ cười tà đem quần áo trên người nàng rút đi toàn bộ.
Đập vào mắt hắn là thân thể hoàn mỹ như một bức tượng nữ thần, ngón tay khẽ vuốt ve thân thể nàng bất giác tăng tốc chạy loạn, cảm nhận da dẻ mềm mại, trắng mịn hệt như một đoá sen trắng tinh khiết.
"Đủ rồi..." Lạc Tranh cảm thấy toàn thân run rẩy, thanh âm yếu ớt của nàng lọt vào trong tai hắn lại trở thành một kiểu hấp dẫn trí mạng.
Nàng muốn giãy giụa, kỳ thật nàng có thể giãy giụa, nhưng là... lòng của nàng không cho phép nàng làm như vậy, ít nhất, giờ khắc này, lý trí của nàng đã trôi dạt tận phương nào.
"Tranh, em thật đẹp..." Thương Nghiêu ngoảnh mặt làm ngơ, tự đáy lòng thở dài nói.
Chiếc cổ thon dài, làn da trắng nõn, hai vai gày mà uyển chuyển, cánh tay êm ái, vòng eo mềm mại tựa cành liễu đón gió, tính cả nơi tròn trịa nhô lên, từng đường cong quyến rũ, da thịt non mềm, tất cả kết hợp hài hoà tạo nên một thân hình kiều mị mê người.
Lúc này, Thương Nghiêu không còn khống chế được bản thân, tự động cúi xuống, hôn lên da thịt nàng, lưu lại những dấu vết hồng hồng trên làn da trắng nõn.
"Tranh... tôi thích hương vị của em. Có trời mới biết, mỗi lần nhìn thấy em, tôi đều nghĩ muốn điên cuồng mà chiếm lấy em." Thương Nghiêu cất tiếng nói êm ái đến doạ người, thanh âm cũng lộ ra sự thô cát trầm thấp, "Mỗi lần nghe thấy em nhắc tới Ôn Húc Khiên với dáng vẻ hạnh phúc, tôi lại nghĩ phải chiếm được em. Vừa nghĩ tới em ở dưới thân hắn, kiều mị thở gấp, tôi càng nghĩ phải chiếm được em. Tranh, em chỉ có thể là của tôi!
Lạc Tranh bị lời nói của hắn làm cho kinh hãi, lý trí dần hồi phục lại, muốn thoát khỏi đôi môi tà ác của hắn, lại bị cái cảm giác ướt át ấm áp đó chế ngự, bất giác tâm thần rối loạn, bàn tay vô thức nắm chặt lại, gương mặt nóng ran như sắp bốc cháy, tùy ý hắn mặc sức hoành hành.
Mà trong ánh mắt Thương Nghiêu lúc này, chỉ còn lại một màu đỏ thẫm của dục vọng nguyên thuỷ…
Không chút nghĩ ngợi, hắn hé miệng, cúi xuống, chẳng bao lâu, vô số vết hôn nóng rực trải rộng trên làn da trắng nõn của nàng.
Đầu lưỡi Thương Nghiêu dán chặt trên từng tấc da thịt mềm mại, mỗi lần liếm mút đều chấn động tới tận sâu thẳm tâm hồn nàng. Bàn tay của hắn như có ma lực, kích thích đến từng sợi dây thần kinh nhỏ bé, khiến nàng vừa có cảm giác khổ sở lại vừa vô cùng thoải mái.
Lạc Tranh nằm trên chiếc giường mềm mại, chịu đựng nụ hôn càng lúc càng trở nên nóng bỏng cùng tham lam của hắn, từng đợt từng đợt khơi dậy cảm giác ngưa ngứa cùng tê dại khắp toàn thân nàng.
Nàng vô lực nằm dưới thân hắn, mặc cho hắn ở trên người nàng làm càn châm lên từng ngọn lửa dục vọng.
Khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn bởi bị tình cảm xa lạ mà ánh lên một tầng đỏ ửng, toát lên vẻ kiều mị mê người, hoàn toàn không còn chút dấu tích của sự bình tĩnh cùng cao ngạo thường ngày. Ánh mắt mờ mịt một màn sương mù, cánh môi sưng đỏ, đôi tay nhỏ bé khó chịu nắm lại, hơi thở gấp gáp, quả thực toát lên một vẻ phong tình vô hạn, mê hoặc tâm thần con người.
Mặc dù tâm trí Lạc Tranh thường ngày vốn vô cùng tỉnh táo, nhưng mà bản thân nàng chưa từng trải qua sự việc thế này, sự vụng về của nàng bất giác lại trở thành điểm câu dẫn trí mạng đối với Thương Nghiêu.
"Thương...Thương Nghiêu tiên sinh, dừng lại..." Lạc Tranh nghiêng đầu, như thể muốn vùi vào trong giường, hai tay gắt gao nắm chặt, tuyệt vọng, tiếng thở gấp gần như tiếng khóc sụt sùi, hai chân thon dài bắt đầu vì cảm giác bất an mà co lại…
Vì cái gì...
…mà nàng lại không cự tuyệt hắn được?
Đối mặt với thân hình kiều mị hấp dẫn, ánh mắt Thương Nghiêu vô cùng khẩn trương. Đêm khuya tĩnh mịch, con ngươi đen thẫm của hắn như co lại, dường như muốn đem bộ dáng mê người của nàng thu hết vào trong đáy mắt.
Ánh trăng sáng tỏ hoà cùng ánh đèn ôn nhu trong phòng chiếu lên thân thể hoàn mỹ như một pho tượng ngọc không tỳ vết. Từng đường cong mềm mại ẩn hiện, đùi ngọc thon dài, da thịt như trong suốt, mịn màng khiến trong lòng Thương Nghiêu không khỏi dâng lên một cảm giác chiếm hữu mãnh liệt. Ánh mắt càng thêm đục ngầu, hắn lập tức lấn người lên, bàn tay thô bạo cầm hai bàn chân nhỏ nhắn của nàng kéo về phía mình, một nụ hôn nóng bỏng lập tức áp xuống, mang theo sự huỷ diệt toàn bộ một đường thẳng xuống nơi mẫn cảm phía dưới.
Lạc Tranh đột nhiên mở to hai mắt, nàng nghĩ muốn khép chân lại nhưng phát hiện tất thảy đều phí công.
"Bé cưng, nhạy cảm như vậy, Húc Khiên không có dạy cho em sao? Vậy tối nay, để tôi thay hắn dạy cho em thật tốt…" Thương Nghiêu hài lòng nhìn thân thể run lên vì kinh hãi của nàng, thấp giọng than nhẹ. Như thể muốn kiểm soát tất cả, hắn lại một lần nữa cúi xuống vùi mình vào nơi thánh địa.
Không!
Không thể nào!
Lạc Tranh phút chốc cảm thấy eo lưng thẳng tắp, một cảm giác tê dại xuyên thấu thân thể, muốn cất lên tiếng phản kháng lại phát hiện ra khoé môi bật lên tiếng ngâm nga mất hồn.
Hành vi của Thương Nghiêu càng lúc càng tà ác, như thể muốn hoàn toàn khống chế linh hồn nàng, đem nàng hoà vào với hắn.
"Đừng cự tuyệt, em nhất định sẽ thích." Tiếng nói của hắn tà ác mà chân thật, vừa nói, vừa khơi lên một đợt dục hoả mới giày vò thân thể nàng.
Lạc Tranh cảm thấy toàn thân bị một nhiệt lượng lớn lao xâm nhập, nàng liều mạng uốn éo người, nhưng không cách nào kháng cự cảm giác hấp dẫn trí mạng này. Gò má phiếm hồng, ánh mắt mờ mịt, chỉ cảm thấy thần trí càng lúc càng mơ hồ, toàn thân như phải bỏng, tựa như muốn hoà tan vào cùng ngọn lửa mà hắn đang khơi dậy trên người nàng.
"Dừng lại..." Lúc này, Lạc Tranh chỉ cảm thấy vô cùng sợ hãi, nhưng đến tột cùng là sợ hãi cái gì, nàng cũng không biết.
"Dừng lại? Tranh…em mê người như vậy. Thân thể của em so với cái miệng nhỏ còn thành thực hơn gấp ngàn lần, tôi nghe được nó đang không ngừng nói muốn tôi, muốn tôi…" Thương Nghiêu nở nụ cười càng thêm xấu xa, khoé môi khẽ nhếch, ánh mắt càng lúc càng đục ngầu khiến người khác như mất đi hô hấp.
"Không..." Lạc Tranh liều mạng lắc đầu, nàng không cho phép mình đắm chìm vào đó.
"Em nhất định sẽ thích loại cảm giác này. Tranh, tôi biết rõ, em cũng thích kích thích, không phải sao?" Câu nói hàm chứa ý trào lộng không hề che dấu, Thương Nghiêu lúc này điên cuồng như dã thú say mồi, toát ra sự nguy hiểm kinh người, giọng nói vì dục vọng chi phối cũng trở nên khàn đặc.
Lạc Tranh đã không cách nào phân biệt ý tứ trong lời nói của hắn. Vô lực nằm dưới thân thể cao lớn, toàn thân như bị rút sạch sức lực, trên vầng trán mịn màng lấm tấm mồ hôi, cảm giác trống rỗng trong cơ thể càng lúc mãnh liệt, nàng chỉ có thể lắc đầu, dùng cách thức duy nhất này biểu thị sự phản kháng yếu ớt.
Nhưng nàng cũng không biết, nàng đang phản kháng hắn hay phản kháng lại lòng mình.
"Tranh, tôi muốn em, đây là chuyện tất yếu!" Thương Nghiêu tà mị cười, ưu nhã cởi bỏ y phục của mình, từng món một ném dưới thảm trải sàn.
Thân thể tráng kiện không thua kém bất kỳ nam người mẫu hàng đầu nào, làn da ngăm, cơ bắp rắn chắc, bắp đùi thon dài…tất cả đều khiến phụ nữ phải đỏ mặt khi nhìn vào.
Gương mặt Lạc Tranh lúc này cũng hoàn toàn đỏ ửng, vội quay qua chỗ khác, không dám nhìn hắn, trong lòng nàng thực bị vật cứng rắn to lớn đã sớm ngang đứng của hắn doạ cho kinh sợ.
Nàng rất muốn lập tức nhảy xuống giường, trốn đến góc nào đó mà hắn không thể tìm ra, nhưng mà…
Một cảm giác tê dại xa lạ hoàn toàn chế ngự thân thể, khiến nàng không cách nào nhúc nhích. Giờ khắc này, nàng hiểu rõ, bản thân mình cũng đang khát vọng hắn…
Sao có thể như vậy?
Thân thể vô lực cùng cảm giác tuyệt vọng chế ngự toàn thân nàng…
Thương Nghiêu ôn nhu vuốt ve nàng, sau một khắc đem khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng quay lại, cưỡng bách nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, "Tranh, đêm nay để tôi yêu em…"
Tâm tư Lạc Tranh theo những lời của hắn nổi lên một hồi cuồng loạn. Trong lúc nhất thời, quên mất phải dời đi tầm mắt, chỉ có thể để mặc hắn tuý ý dùng ánh mắt cuồng nhiệt nhìn nàng, từng lời nói như xuyên vào tận nơi sâu thẳm trong tâm hồn.
"Đêm nay, em tự mình cảm nhận xem, tôi cùng Húc Khiên, hay là gã đàn ông nào khác, ai có thể thoả mãn em hơn!" Thấy ánh mắt nàng chìm trong màn sương mê ly, Thương Nghiêu khoé môi vừa dứt lời, ngay sau đó, cúi người xuống, bàn tay to lớn giữ chặt eo nhỏ của nàng, mạnh mẽ dùng sức đưa thắt lưng xông tới.
"A..." Lạc Tranh đột ngột trừng lớn hai mắt. Sự đau đớn kịch liệt bất ngờ xuất hiện bao trùm thân thể cơ hồ khiến nàng hôn mê bất tỉnh. Thân thể bất giác thẳng tắp, lại không tự chủ được, đau đớn hét thành tiếng, nước mắt thi nhau chảy xuống, tràn tới khoé mắt, nhanh chóng thấm ướt ga giường.
Nàng cho tới bây giờ cũng không biết, sẽ đau đớn như vậy. Sức mạnh khổng lồ cơ hồ muốn đem nàng xé thành hai nửa. Thân thể nhỏ bé không chịu nổi sự xâm lược mạnh bạo, trực tiếp muốn đem nàng nối liền, hơn nữa còn không cho nàng chút thời gian thích ứng, thật sâu đem thân thể nàng chiếm giữ.
Khung cảnh trước mắt khiến cả người Thương Nghiêu bất giác run lên. Sau một khắc, kinh ngạc nhìn về thân thể mềm yếu trong ngực, hắn dường như không thể tin được mà nhìn chăm chú vào hạ thân nàng, ga giường hiện lên một màu đỏ chói mắt - biểu tượng của sự thuần khiết…