Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí

Chương 183




"Em tỉnh rồi?" Kỳ Ưng Diêm hơi thu cánh tay về rồi hôn lên trán Lưu Ly.

Trên khuôn mặt tuấn tú của Kỳ Ưng Diêm lúc này tràn ngập sự yêu thương dành cho Lưu Ly nhưng cách bộc lộ tình cảm như vậy lại khiến cô cảm thấy bối rối. Khẽ nhắm mắt, Lưu Ly cũng co người lại và không nói năng gì.

Chỉ cần cử động dù chỉ một chút, Lưu Ly cũng có thể cảm nhận được sự đau nhức khắp toàn thân, giống như vừa bị một cỗ xe nghiền qua vậy. Nghĩ đến những lần "chiếm tiện nghi"của Kỳ Ưng Diêm tối qua, cô càng không biết phải nói gì, gương mặt trắng trẻo bỗng nhuốm màu hồng rực.

"Em sao thế?" Kỳ Ưng Diêm vẫn chăm chú nhìn Lưu Ly. Anh ta biết rõ biểu hiện của cô nghĩa là gì nhưng vẫn cố tình hỏi. Đưa tay khẽ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Lưu Ly lên, ánh mắt của Kỳ Ưng Diêm cũng cực kỳ nghiêm túc.

"Không! Không có gì." Lưu Ly nói xong chỉ muốn cắn lưỡi tự vẫn. Sớm biết buổi sáng thức dậy sẽ cảm thấy khó xử thế này, thà cô giả vờ ngủ còn hơn.

Dáng vẻ này của Lưu Ly làm cho Kỳ Ưng Diêm bật cười. Anh ta thu cánh tay lại để ôm cô chặt hơn. Khuôn mặt khôi ngô tuấn tú vùi sâu vào trong mái tóc Lưu Ly, bờ môi men theo gò má ửng hồng, nhẹ nhàng dừng lại bên tai rồi hé miệng ngậm lấy vành tai xinh xinh, tận tình hưởng thụ nó như một thứ trân bảo.

"Đừng như thế!" Lưu Ly lại bắt đầu thở gấp, ngượng ngùng khẽ đẩy Kỳ Ưng Diêm ra. Hơi thở của anh ta vẫn nóng bỏng đầy kích thích như đêm qua, cứ thế mơn man bên tai cô giống như muốn thổi bùng lên ngọn lửa có thể đốt cháy toàn cơ thể.

"Vẫn còn ngại ngùng sao? Em đã trở thành người của anh rồi." Kỳ Ưng Diêm nở nụ cười rạng rỡ. Bàn tay mò mẫm mở ngăn kéo ở đầu giường rồi lấy ra một chiếc hộp tinh xảo. Tranh thủ lúc Lưu Ly nhắm mắt thẹn thùng, anh ta liền đeo ngay một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh vào ngón tay mảnh mai của cô.

Kích thước rất vừa vặn. Không to cũng không nhỏ một chút nào, giống như một chiếc nhẫn được đặt làm theo yêu cầu vậy!

Lưu Ly chỉ thấy giữa ngón tay đột nhiên mát lạnh, vừa mở mắt ra thì suýt chút nữa bị thứ ánh sáng lấp lánh làm cho chói mắt. Chính là ánh sáng từ chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay xinh xắn trắng trẻo của cô. Nhưng khung cảnh này lại khiến Lưu Ly thấy hoảng sợ.

"Đây là cái gì?" Lưu Ly sợ hãi hét lên.

"Là nhẫn!" Kỳ Ưng Diêm không để ý đến câu hỏi ngây ngô của Lưu Ly, khẽ cúi đầu hôn lên đôi môi hồng đang hé mở vì kinh ngạc của cô, ngay sau đó liền bổ sung, "Là nhẫn cầu hôn."

Câu trả lời này thực khiến Lưu Ly bị dọa tới choáng váng, một lúc lâu sau mới có lại phản ứng, "Sao anh lại đeo nó cho em?" Một lần nữa, cô lại hỏi một câu cực kỳ ngớ ngẩn.

Kỳ Ưng Diêm nghe thấy liền cười ha ha rất sảng khoái, "Vì anh yêu em, muốn lấy em."

Lời tuyên bố cực kỳ thẳng thắn này khiến đầu óc Lưu Ly trong nháy mắt trở nên trống rỗng. Cô hết nhìn Kỳ Ưng Diêm rồi lại nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay, rồi lại nhìn Kỳ Ưng Diêm, sau đó đưa tay lên muốn tháo chiếc nhẫn ra.

"Không được tháo!" Sắc mặt Kỳ Ưng Diêm lập tức biến đổi, vươn tay ra giữ chặt lấy ngón tay đeo nhẫn của Lưu Ly. Có trời mới thấu, anh ta đã phải lấy hết dũng khí để nói ra những lời vừa rồi tới mức nào, không ngờ cô lại muốn tháo nhẫn ra.

"Nhưng…nhưng sao lại như thế?" Lưu Ly thực sự rất bối rối. Sao lại có kiểu cầu hôn ở trên giường thế này chứ? Còn nữa, cô và Kỳ Ưng Diêm mới ở cùng nhau trong một thời gian ngắn như thế, sao anh ta có thể vội vàng cầu hôn cô như vậy?

Kỳ Ưng Diêm thấy Lưu Ly hốt hoảng như vậy liền vòng tay nhẹ nhàng ôm lấy cô rồi lên tiếng, "Lưu Ly, rốt cuộc em đang lo lắng cái gì? Lo lắng anh yêu em vẫn chưa đủ nhiều hay sao? Hay là em lo anh đang nói đùa? Tâm tư của anh dành cho em như thế nào chẳng lẽ em còn không nhận ra sao? Tối qua thực sự là xuất phát từ tình yêu dành cho em nên mới muốn em như thế."

"Không! Chúng ta… Chúng ta… Vẫn còn chưa tới lúc kết hôn." Lưu Ly thực sự cảm thấy hỗn loạn, khẽ ngẩng đầu nhìn Kỳ Ưng Diêm. "Việc này làm cho em không biết phải xử sự thế nào. Chúng ta vẫn chưa chính thức nói tới chuyện yêu đương. Thậm chí em chỉ biết anh là một luật sư với tên gọi là Kỳ Ưng Diêm. Tất cả những mối quan hệ cũng như những vấn đề của anh, đối với em đều rất xa lạ, em…"

"Bây giờ mới nghĩ đến những điều này sao? Nếu em thực sự nghĩ như thế thì tại sao tối qua lại dâng tặng bản thân cho một người đàn ông xa lạ?" Kỳ Ưng Diêm không hề tức giận mà chỉ khẽ cười. Đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Lưu Ly, xúc động nói. "Lưu Ly, trong lòng em sớm đã không coi anh là người xa lạ rồi. Em thử hỏi bản thân mình xem, nếu em không có tình cảm với anh thì tại sao tối qua lại đồng ý để cho anh chiếm hữu em như vậy? Anh tuyệt đối không tin em là người phụ nữ có quan điểm tách bạch giữa quan hệ và tình yêu."

"Hiện tại mối quan hệ của chúng ra rất kỳ lạ." Lưu Ly không biết nên nói gì cũng không dám cử động. Dù sao Kỳ Ưng Diêm cũng đang ôm cô, lại không hề mặc quần áo. Thực sự cô có chút sợ hãi sức mạnh tiềm tàng trong cơ thể anh ta.

"Thế em muốn tìm hiểu cái gì? Thế này đi, em còn cảm thấy tò mò những vấn đề gì, chỉ cần em hỏi, anh sẽ trả lời ngay, thế nào?" Kỳ Ưng Diêm vẫn nắm chặt bàn tay nhỏ của Lưu Ly, thấy ánh mắt cô khẽ dao động lại bổ sung thêm một câu. "Nhưng phải đồng ý với anh là không được tháo nhẫn ra!"

Đại não của Lưu Ly dường như vẫn không theo kịp nhịp độ thần tốc trong lời nói của Kỳ Ưng Diêm. Cô nghe xong mà vẫn ngẩn người ra. Một lúc lâu sau mới thuận miệng hỏi, "Anh năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

Kỳ Ưng Diêm không nén nổi cười khì khì, đưa tay ôm lấy Lưu Ly. Tay còn lại trêu đùa ngón tay của cô rồi nhẹ nhàng trả lời, "Anh năm nay 31."

"Ồ!" Lưu Ly dựa vào ngực anh ta không dám cử động. Thực ra câu hỏi này cô không có ý định hỏi, chỉ là tình huống này đến quá đột ngột khiến cho cô nhất thời không nghĩ ra được gì cả.

"Còn muốn hỏi anh gì nữa không?" Bàn tay to lớn của Kỳ Ưng Diêm khẽ lướt trên cánh tay cô. Dục vọng trong cơ thể lại đang rục rịch trỗi dậy.

Lưu Ly không biết nên hỏi gì, lắp bắp hồi lâu rồi bất lực nhìn anh ta. "Chúng ta sẽ phải kết hôn thật sao?"

"Nhẫn cũng đã đeo lên rồi, có nghĩa là em đã đồng ý. Em không gả cho anh cũng phải gả." Kỳ Ưng Diêm trả lời dứt khoát, muốn đùa giỡn với Lưu Ly một lát nên anh ta lại giở giọng mặt dày.

"Nhưng nhẫn là do anh ép buộc đeo lên, vẫn chưa có sự đồng ý của em." Đại não của Lưu Ly cuối cùng cũng hồi phục lại trạng thái liền lên tiếng chất vấn Kỳ Ưng Diêm.

Kỳ Ưng Diêm liền bày ra bộ dạng có chút nuối tiếc, "Vậy phải làm sao bây giờ? Mọi người đều nói, một khi đã đeo nhẫn cầu hôn rồi thì không được tháo ra nữa. Nếu không cả hai người đều sẽ gặp đen đủi."

"Hả? Anh mê tín như vậy sao?"

Kỳ Ưng Diêm chỉ cười mà không nói gì. Sau đó lại trực tiếp đè Lưu Ly xuống dưới, "Thế này nhé, nếu em không nghĩ ra vấn đề để tiếp tục hỏi anh thì tới lượt anh hỏi em, thế nào?" Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

"Anh muốn hỏi gì?"

Kỳ Ưng Diêm chăm chú nhìn đôi mắt to tròn của Lưu Ly, tận sâu trong đáy mắt anh ta hiện lên sự nghiêm túc, "Em có yêu anh không?"

"Em..." Không ngờ Lưu Ly lại do dự.

"Em đang do dự, điều này chứng tỏ em không khẳng định bản thân em cự tuyệt anh, đúng không?" Kỳ Ưng Diêm như mở cờ trong lòng, đem bàn tay nhỏ nhắn của Lưu Ly khẽ kéo qua rồi hôn nhẹ. "Thực ra anh đã sớm mọc rễ đâm chồi ở trong nơi này của em rồi, chẳng phải sao?" Nói xong môi anh ta liền cúi xuống hôn lên tim cô. Sau đó lại dịu dàng, âu yếm quấn lấy cô.

"Ưng Diêm… Đừng!" Trong lúc hoảng loạn Lưu Ly vô thức gọi tên anh ta một cách cực kỳ thân mật.

"Anh thích em gọi tên anh. Mà bây giờ, việc em gọi tên của anh, chẳng phải cũng đang dần trở thành một thói quen hay sao?" Kỳ Ưng Diêm cười, khuôn mặt tuấn tú lại vùi vào cổ Lưu Ly.

"Lưu Ly, bây giờ em chưa biết cũng không sao. Anh sẽ cho em nhận thấy rằng em yêu anh nhiều đến thế nào, cũng giống như anh yêu em vậy."

Cảm nhận được hơi thở càng lúc càng nóng bỏng của Kỳ Ưng Diêm khiến Lưu Ly có chút ngượng ngùng khẽ đẩy anh ra, "Em phải dậy rồi!" Thôi bỏ đi, có những việc không thể giải thích rõ ràng được, cô cần phải suy nghĩ kỹ xem rốt cuộc mọi chuyện là thế nào.

"Tối qua anh làm em đau sao?" Kỳ Ưng Diêm không định tha cho Lưu Ly, vươn tay ôm chặt lấy cô, bờ môi lại bắt đầu mơn trớn trên khuôn mặt xinh đẹp, rồi khẽ thì thầm bên tai Lưu Ly.

"Em…" Khuôn mặt Lưu Ly lập tức đỏ bừng lên. Khẽ nghiêng đầu sang bên để tránh nụ hôn cuồng nhiệt của Kỳ Ưng Diêm, giọng nói của cô có chút mất tự nhiên, "Anh làm cho em rất mệt."

Câu trả lời ngây thơ của Lưu Ly càng khiến cho dục vọng của Kỳ Ưng Diêm càng thêm sôi sục, tiếng cười trầm khàn cũng khẽ bật ra khỏi cổ,"Vậy phải làm sao bây giờ? Anh lại muốn em rồi."

Lưu Ly thực sự bị mấy lời này làm cho hốt hoảng, vội kêu lên, "Đừng…."

Trong mắt Kỳ Ưng Diêm sớm đã tràn ngập tình yêu thương dành cho Lưu Ly, toàn thân cũng trở nên hừng hực khí thế, bất chấp sự phản đối của cô, "bản chất tham ăn" lại trỗi dậy…

Ánh nắng ấm áp len lỏi vào trong căn phòng nhỏ như hòa với bầu không khí nóng bỏng đang diễn ra bên trong. Sự cuồng nhiệt của ngày hôm qua lại tiếp tục tái diễn. Tiếng rên rỉ mê hồn của phụ nữ cùng với hơi thở thô ráp như dã thú của đàn ông như hòa vào nhau, thật lâu, thật lâu…

***

Khuôn viên trường, màn đêm đã nhẹ nhàng buông xuống…

Khi Vi Như từ phòng tự học đi ra đã là 10 giờ tối. Từ hôm Liệt hôn cô đến giờ, hai ngày nay cô đều cảm thấy hoang mang bất an, giống hệt như làm việc gì sai trái vậy. Trên thực tế, cô biết rất rõ ràng rằng mình đang muốn lảng tránh một người - đó chính là Liệt.

Trên con đường nhỏ trở về ký túc, Vi Như vừa qua ngã rẽ liền nhìn thấy Liệt bước ra từ một hướng đi khác. Vừa nhìn thấy cô, Liệt liền giơ tay vẫy lấy vẫy để nhưng Vi Như khẽ rụt cổ lại, không nói năng gì, bước chân cũng nhanh hơn, cuống cuồng chạy về phòng mình.

Liệt nhìn thấy vậy, khẽ bật cười lắc đầu.

Vi Như vừa chạy về đến phòng liền thở gấp, vẻ mặt cũng đầy sự căng thẳng. Lúc đặt máy tính lên bàn, sự bất an trên gương mặt Vi Như cũng không giảm bớt chút nào. Cô bạn cùng phòng vừa bước vào, thấy vậy khẽ mỉm cười rồi bước đến gần Vi Như, vỗ vai cô, "Cậu sao vậy?"

"Á…" Vi Như quả thực bị dọa cho hết hồn liền giật nảy người lên như một phản xạ có điều kiện, đôi mắt cũng mở lớn nhìn cô bạn cùng phòng.

Cô bạn cũng bị dáng vẻ của Vi Như làm cho giật mình, kinh ngạc hỏi, "Vi Như, cậu làm sao vậy? Giống như gặp phải ma ấy?"

"Á, thì ra là cậu à." Vi Như giờ mới hoàn hồn, đưa tay đặt lên ngực để ổn định lại tâm tình rồi ngồi xuống.

Cô bạn cùng phòng ngạc nhiên nhìn Vi Như, còn tỉ mỉ quan sát từng biểu hiện trên gương mặt cô.

"Cậu nhìn mình xong chưa?" Vi Như bị cô bạn dò xét từ đầu tới chân, có chút mất tự nhiên lên tiếng.

"Mình nhìn xem cậu có bị quỷ nhập hồn vào hay không? Hai ngày nay cậu rất kỳ lạ, cậu rất ít khi đến phòng tự học mà."

"Mình…mình chuẩn bị cho kỳ thi không được sao?" Vi Như lắp bắp lên tiếng.

"Thi?" Cô bạn liền bật cười, "Từ giờ cho tới lúc thi vẫn còn nhiều thời gian mà, không phải cậu định tốt nghiệp sớm đấy chứ?"

"Mình…"

"Vi Như… Vi Như…" Bên ngoài cửa sổ truyền tới tiếng gọi dồn dập, cắt ngang lời nói của Vi Như. Trong đêm khuya thanh vắng thế này, thanh âm kia lại cực kỳ lớn làm cho người ta muốn lờ đi cũng không được.

Cô bạn cùng phòng ngay lập tức liền có phản ứng, "Này, có người gọi cậu đấy." Nói xong cô ta chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống tầng.

Vi Như mới đầu không mấy để ý, nhưng sau khi nghe kỹ một chút, sắc mặt chợt thay đổi, toàn thân đều trở nên mất tự nhiên. Hơn nữa, ngay sau đó, bên tai lại vang lên tiếng hét lớn của cô bạn cùng phòng. "Trời ơi, là Louis Liệt! Vi Như, anh ấy đang ở dưới tầng gọi cậu kìa."

Vi Như khẽ nhắm mắt lại, sau đó chạy tới gần cửa sổ, rón rén nhìn xuống Liệt đang ở dưới tầng. Cậu ta cũng nhìn thấy cô, lại ra sức hướng phía cô mà vẫy tay…

"Vi Như, mau xuống dưới đi!"

Vi Như vội vàng rụt đầu lại, tim đập thình thịch. Cô đưa tay kéo mạnh màn gió lại.

Dưới tầng lại vang vọng tiếng gọi như gọi hồn, làm cho các sinh viên lũ lượt mở cửa sổ xem chuyện gì mà huyên náo hết cả lên như vậy.

"Vi Như, cậu không định để cho anh ấy gọi cả đêm đấy chứ?" Cô bạn cùng phòng liếc nhìn xuống dưới tầng, trong lòng không khỏi cảm thấy ngưỡng mộ. Louis Liệt đang dựa vào xe thể thao, hai tay khoanh lại thành hình chiếc loa, liên tục ngẩng đầu hét lớn.

Vi Như cũng không muốn cho các nữ sinh khác có cơ hội bàn tán linh tinh, không nói gì liền nhấc điện thoại, bấm một dãy số. Rất nhanh bên kia đã bắt máy, còn chưa đợi đầu dây bên kia nói gì, Vi Như đã tuôn ra một tràng.

"Louis Liệt, anh bị trúng gió à? Anh không ngủ thì cũng phải để người khác ngủ chứ. Đừng có gọi như gọi hồn vậy nữa, rốt cuộc anh muốn làm gì?"

"Xuống dưới, tôi có việc muốn nói với cô!" Ở đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Liệt kiên định cất lên.

"Có gì để mai hẵng nói, tôi buồn ngủ rồi." Trong lòng Vi Như lại gợn lên nỗi lo lắng.

Bên kia điện thoại vang lên tiếng cười nhẹ, giống như không hề tin vào lời nói dối của cô.

"Nhưng tôi muốn nói hôm nay."

"Tôi không có thời gian."

"Có thật là không có thời gian không?" Liệt nhẹ nhàng hỏi.

"….."

"Được, cô đừng có hối hận đấy." Liệt nói xong liền ngắt điện thoại.

Vi Như khẽ ném điện thoại sang một bên. Còn có cái gì phải hối hận cơ chứ? Cùng lắm thì từ nay thành người xa lạ chứ gì? Mặc dù đây không phải là điều cô mong đợi. Lý do cô không dám gặp cậu ta, chính vì sợ cậu ta sẽ nói ra những lời làm cho cô tổn thương. Cô biết, cô không phải là mẫu người phụ nữ của Liệt.

"Vi Như, cậu không sao đấy chứ?" Cô bạn cùng phòng đứng ở bên cạnh dè dặt hỏi.

Vi Như lắc đầu không nói gì.

"Cậu… và Louis Liệt có chuyện gì à?" Cô bạn cùng phòng lại tiếp tục dò xét.

Ánh mắt của Vi Như thoáng hiện lên chút lo lắng. Cô chưa kịp trả lời liền nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài hành lang, còn có cả tiếng bước chân hỗn loạn. Ngay sau đó, cửa phòng liền bị một sức mạnh ghê gớm đẩy ra.

Đột nhiên xuất hiện tiếng động mạnh khiến hai cô gái trong phòng giật nảy mình. Nhất là Vi Như, sau khi cô nhìn rõ người vừa xông vào, hai mắt trợn tròn lên.

Liệt giống như một vị thần từ trên trời thình lình rơi xuống. Cậu ta sải bước đi vào, bất chấp tiếng hét toáng của một đám con gái đến xem "náo nhiệt" phía sau lưng. Một tay vươn ra nắm lấy cổ tay Vi Như, không nói năng gì liền kéo cô ra ngoài.

Lúc tất thảy mọi chuyện diễn ra Vi Như đều trong trạng thái kinh ngạc, đại não trở nên hỗn loạn. Cô bị Liệt kéo thẳng ra khỏi ký túc xá. Khi xuống tới cầu thang, thầy giáo quản lý ký túc tức giận kêu la oai oái, nhưng Liệt cũng chẳng thèm quan tâm, dứt khoát kéo Vi Như vào trong xe, sau đó "Rầm" một tiếng đóng cửa lại.

Tiếng đóng cửa làm cho Vi Như hoàn toàn bừng tỉnh. Cô nhìn xung quanh, rồi lại nhìn người đàn ông bên cạnh, kinh ngạc chỉ tay vào cậu ta. "Anh…anh là thổ phỉ đấy à? Sao lại vào ký túc của nữ sinh chứ?"

Chẳng cần phải nói thì cũng biết, ngày hôm sau nhất định Vi Như sẽ phải chịu đựng ánh mắt chất vấn của bao nhiêu nữ sinh. Cũng khỏi cần nói, vào giờ này rồi, trong đêm khuya thanh vắng thế này nhất định cũng ẩn náu bao nhiêu đôi mắt đang dõi theo sự "náo nhiệt" giữa cô và Liệt. Cô thậm chí có thể tưởng tượng sáng sớm ngày mai, ban quản lý ký túc sẽ tìm cô mà nói chuyện!

"Tôi nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có cách này mà thôi, chính là cô đã ép tôi." Liệt dựa người vào ghế lái, nghiêng người nhìn cô, bên môi khẽ nhếch lên nụ cười hết sức thản nhiên.

"Tôi ép anh? Tôi ép anh cái gì? Có nhầm lẫn gì không vậy, là anh giữa đêm hôm phát bệnh thần kinh đấy chứ."

***

Liệt vươn tay ra, xoay người Vi Như lại đối diện với mình, nhìn thẳng vào mắt cô rồi nói rõ ràng từng lời, " "Tôi gọi cô xuống tầng cô không chịu xuống. Thế chỉ còn cách tôi tự mình lên tìm cô thôi!"

"Rốt cuộc anh tìm tôi có chuyện gì?" Vi Như hít sâu một hơi, đối diện với ánh mắt của Liệt, lại khiến cô nhớ tới những chuyện xảy ra tại phòng đọc, tim lại bắt đầu đập thình thịch.

Liệt nhếch môi cười, đôi mắt khẽ nheo lại xẹt qua một tia chế nhạo. Ánh mắt nhẹ nhàng lại có chút vui vẻ, rõ ràng cậu ta đang có ý đùa cợt.

"Kỳ thực, tìm cô cũng không phải có chuyện gì to tát. Tôi chỉ có thắc mắc, hai ngày nay cô có chút kỳ lạ, liên tiếp tránh mặt tôi là có ý gì?"

Vi Như nghe xong, suýt chút nữa thì tức phát điên lên. Dáng vẻ vừa rồi của Liệt y như kiểu hỏi cung, giống như cô vừa gây ra tội tình gì với cậu ta vậy. Nhưng lại nghĩ tới việc ngày mai trở thành tâm điểm của mọi sự bàn tán trong trường, cô bất đắc dĩ thở dài.

"Anh thật sự là rất phiền phức đấy. Làm sao tôi phải tránh mặt anh chứ? Chẳng qua tôi cảm thấy có chút mệt mỏi, nên muốn nghỉ ngơi sớm mà thôi."

"Vậy sao? Hai ngày hôm nay cô cũng không tới biệt thự của tôi." Liệt lười biếng lên tiếng, dường như không hề tin vào những lời nói của Vi Như.

"Tôi không có thời gian." Vi Như bị ánh mắt dò xét của Liệt "chiếu tướng" nên có chút không tự nhiên, lắp bắp lên tiếng.

"Cô không có thời gian?" Liệt cảm thấy buồn cười, vươn người qua như muốn dò xét tâm trạng của Vi Như. Đem khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nâng lên, đôi lông mày anh tuấn khẽ giật giật, ánh mắt cũng lóe lên một tia vô cùng đen tối.

"Cô đã bị người ta đá rồi, vì cái gì mà không có thời gian chứ?"

"Hứ, Louis Liệt, anh có thể nói chuyện với người khác một cách bất lịch sự như thế sao? Tôi bị người ta đá khi nào? Tôi ngay cả bạn trai còn chưa có thì nói gì tới chuyện đá hay không đá chứ?"

Chỉ cần một câu nói của Liệt mà Vi Như trở nên hết sức kích động. Cô gạt phắt tay của cậu ta ra, trong mắt liền lóe lên ngọn lửa giận dữ, "Anh có muốn tích đức cho bản thân mình không vậy? Mà dù có không muốn đi chăng nữa thì cũng nên để cho cái miệng của mình được sạch sẽ một chút chứ, sao lại có thể nói khó nghe như vậy?"

"Nói chuyện khó nghe có nghĩa là miệng không sạch sao?" Liệt khẽ cười rồi kéo một lọn tóc của Vi Như ra nghịch ngợm, cười một cách xấu xa.

"Miệng của tôi có sạch sẽ hay không, chẳng phải cô là người biết rõ nhất hay sao?"

"Anh…" Mặt của Vi Như bỗng chốc đỏ lên, trừng mắt với Liệt thật lâu nhưng không nói được câu gì.

"Thế nào? Sao còn không chịu thừa nhận đi?" Liệt kề sát vào người Vi Như. "Nói thật, đó là lần đầu tiên tôi chủ động hôn một người phụ nữ. Không ngờ tới môi của cô lại mềm mại và ngọt ngào như viên kẹo đường vậy. So với những người phụ nữ khác…"

"Anh kéo tôi xuống đây là muốn nhắc nhở tôi những chuyện này sao?" Trong lòng Vi Như chợt cảm thấy đau đớn. Quả nhiên, trong lòng Liệt đã sớm coi nhẹ chuyện đó. Nụ hôn kia đối với cậu ta mà nói, cũng chẳng là gì cả. Buồn cười nhất là cô, thế mà sợ hãi tới tận hai ngày.

"Nếu như anh chỉ muốn so sánh tôi với những người phụ nữ khác của anh, vậy thật xin lỗi, tôi không có thời gian ở đây để cho anh so sánh này nọ." Vẻ mặt Vi Như trở nên cau có. Sau khi nói xong câu đó liền mở cửa xe.

"Cô sao vậy?" Liệt vươn tay ra ngăn cản hành động của Vi Như, đáy mắt nổi lên một chút bất đắc dĩ. "Tôi cũng không có ý so sánh cô với ai cả. Chỉ là… Tôi nói sự thật thôi."

"Chẳng phải những gì muốn nói anh đã nói xong rồi sao?" Vi Như không muốn nghe Liệt nói thêm bất kỳ điều gì nữa, lạnh lùng lên tiếng.

Liệt khẽ thở dài, "Vi Như, tôi không muốn làm mối quan hệ của chúng ta trở nên phức tạp hơn nữa, cô hiểu chứ?" Mấy ngày hôm nay, việc Vi Như không thèm để ý khiến tâm tư của Liệt trở nên bực bội. cậu ta biết rõ, có lẽ nụ hôn kia đã khiến cô có những biểu hiện khác thường.

Mỗi lần thấy Vi Như xoay người bước đi, trong thâm tâm Liệt thật sự có chút sợ hãi là cô sẽ chán ghét mình, chán ghét cái hành vi lỗ mãng hôm đó. Lần này tìm cô lý do rất đơn giản, chính là hy vọng mối quan hệ của cô và cậu ta có thể trở lại như trước kia, không cần phải trở nên lạnh nhạt như vậy.

Nhưng, những lời này khi nói ra lại mang một ý nghĩa hoàn toàn khác. Nhất là người nghe lúc này lại là Vi Như. Từng ngón tay khẽ run lên một chút, tận sâu trong đáy lòng khẽ nổi lên một chút đau thương cùng chua xót. Cô dùng sức khẽ cắn vào đôi môi của mình, tuy không đau lắm nhưng cũng đủ khuếch tán toàn thân.

"Tôi hiểu ý của anh. Anh yên tâm, mối quan hệ giữa tôi và anh vĩnh viễn cũng không thay đổi." Nói xong, Vi Như đẩy Liệt ra, dứt khoát bước xuống xe mà không hề quay đầu lại, bóng dáng cô dần dần cũng bị đêm đen bao phủ.

Vi Như hiểu rõ ý của Liệt. Có cái gì mà không hiểu chứ. Từng lời của cậu ta rõ ràng như thế, nếu cô nghe mà còn không hiểu thì chắc đầu óc có vấn đề. Một nụ hôn thì đã là gì chứ? Đối với cậu ta thì đó chẳng phải là chuyện xảy ra như cơm bữa hay sao? Cậu ta muốn nói rõ cho cô biết, cậu ta chỉ xem cô như huynh đệ mà thôi, giống như trước kia vậy. Loại quan hệ này vĩnh viễn sẽ không thay đổi, tại sao bản thân lại đa tình như vậy chứ? Cô cho rằng, chỉ một nụ hôn mà có thể thay đổi quan hệ của hai người sao?

Thật nực cười, phụ nữ đã lên giường với cậu ta đếm còn không hết. Một mớ quan hệ như thế còn không làm thay đổi được suy nghĩ của Liệt thì một nụ hôn có sá gì? Vi Như ơi là Vi Như, chớ có dại! Mày chỉ là một con vịt xấu xí mà thôi. Mày nghĩ mày là ai đây?

Nhìn bóng dáng của Vi Như ngày một xa dần, Liệt vẫn không thể nào hiểu nổi. Hàng lông mày anh tuấn khẽ nhíu lại. Cậu ta đã nói sai cái gì chứ? Rõ ràng là cô đã đồng ý với cậu ta rồi, sao giờ lại có thái độ như vậy?

Lơ đãng nghĩ vẩn vơ rồi chợt nhớ tới đôi môi của Vi Như, nhớ tới đôi mắt của cô lúc trong ngực của mình hoảng loạn như thế nào, Liệt không nhịn được cười khẽ, lắc đầu rồi lái xe rời đi.

***

Trong một pub ở trung tâm thành phố, cứ qua mười một giờ hàng ngày đều là thời điểm sôi động nhất. Tới nơi này tìm thú vui đều là những người trẻ tuổi. Có rất nhiều người tới nơi này để tìm kiếm sự kích thích, để giải tỏa những áp lực trong cuộc sống. Có những người tới đây chỉ để uống chút rượu hoặc làm quen với những người bạn mới.

Liệt là khách quen của nơi này. Nguyên nhân là vì pub này có những chai icewine mà nơi khác không thể có. Mà Liệt cũng rất hào phóng cho nên mỗi lần cậu ta tới nơi này, ông chủ đều đích thân đem những loại rượu hảo hạng ra để tiếp đãi. Cậu ta luôn ngồi ở một vị trí cố định, uống rượu, nhìn những cảnh tượng xa hoa trụy lạc trên sàn nhảy, xem vài bức tranh hay chỉ bình thản nhâm nhi ly rượu.

Từ lúc sinh ra tới giờ, Liệt luôn cho rằng bản thân chẳng phải là người tốt lành gì. Về điểm này thì cậu ta có phần giống với anh trai của mình - Louis Thương Nghiêu. Có lẽ, những người trong gia tộc Louis đều không cho bản thân mình là người lương thiện. Nhất là sau khi Vũ chết rồi tận mắt chứng kiến Lạc Tranh được gả cho anh trai, Liệt lại quay trở về với cuộc sống lúc trước. Thậm chí so với trước kia, cậu ta còn muốn sống "bất cần" hơn, không thiết tha với bất kỳ thứ gì cả.

Kỳ thực Liệt cũng là người khá lạc quan. Cậu ta cũng có nhận thức rất rõ ràng về sự phải trái trong tình yêu và cũng là người rất rộng lượng. Đúng như những lời cậu ta thường nói với Lạc Tranh,"Tình yêu vốn là chuyện riêng của mỗi người, việc tôi yêu chị không có liên quan gì tới chị, cho nên không cần phải tự trách bản thân làm gì."

Chậm rãi uống từng ngụm rượu, lại không nhớ được chính xác những lời vừa rồi đã nói từ khi nào, trong đầu Liệt lại hiện lên hình ảnh Lạc Tranh với nụ cười tươi tắn để lộ má lúm đồng tiền. Nàng thực sự quá hoàn mỹ, hệt như một thiên sứ trên trời vậy. Người có thể mang đến hạnh phúc thật sự cho nàng chỉ có thể là anh trai mà thôi, riêng điểm này Liệt cảm thấy tâm phục khẩu phục. Thật lòng mà nói, Liệt cũng chẳng thèm để ý tới cái gọi là "tình chị em" nhưng nếu trong lòng đối phương thật sự không có chỗ dành cho cậu ta thì cần gì phải làm những chuyện mất mặt chứ?

Nghĩ tới Lạc Tranh, Liệt lại bâng quơ nhớ tới đồ đệ của nàng là Vi Như - nha đầu xấu xa! Cầm lấy chai rượu, ngón tay Liệt cũng trở nên run rẩy. Tại sao Vi Như có thể trả lời không chút nể nang cậu ta như vậy? Muốn cùng cậu ta nối lại mối quan hệ "huynh đệ" trước kia sao? Đúng là chỉ biết làm theo ý mình. Hơn nữa, nửa đêm nửa hôm, không thèm hỏi lấy một câu, bỏ mặc cậu ta ở lại đó một mình như vậy. Chết tiệt! Nghĩ tới đây, Liệt lại dốc cạn ly rượu. Uống càng nhiều, cơn giận lại càng tăng thêm. Thậm chí cậu ta còn muốn quay trở lại ký túc xá để hỏi lại cô một cách rõ ràng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.