Dữ Thú Đồng Hành Hệ Liệt

Chương 39




Viêm Chuyên hắt hơi một cái, ý bảo ông chủ bán cơm hộp cho y thêm chút thịt. “Lấy thức ăn mặn phải trả thêm hai tệ.” Viêm Chuyên gật đầu, cầm lấy cái thìa trong khay đựng đồ ăn hung hăng đào một muôi lớn phủ lên cái hộp mà tám phần đều là thức ăn. Ông chủ đau lòng đến cực điểm, nhưng mà cũng không biết làm sao, lại không dám đi đoạt lại cái thìa kia, chỉ là ngoài miệng không ngừng kêu: “Đủ rồi đủ rồi, chỗ này của cậu bằng ba lần người khác đấy!” Viêm Chuyên cầm lấy thìa nhìn về phía một khay thức ăn mặn khác. Bên này, tại ven đường cách Viêm Chuyên ước chừng năm trăm mét, một chiếc xe ngừng lại. Bên trong xe thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười quái dị. “Hắc hắc!” Tiêu Hòa đổ kim cương ra, đặt từng viên một vào lòng bàn tay. Tròn ba mươi viên. Mỗi viên thoạt nhìn đều hoàn mỹ, nặng từ một carat tới ba carat. Trọng lượng kim cương: 1 carat; màu sắc: F; độ tinh khiết: VVS1; độ cứng: EX; độ bóng: EX; cân xứng: EX. Tiệm châu báu đưa ra phán đoán viên kim cương này giá thị trường tầm khoảng trên dưới mười hai vạn. Trọng lượng kim cương: 3 carat; màu sắc: D; độ tinh khiết: IF; độ cứng: EX; độ bóng: EX; cân xứng: EX. Giá thị trường một trăm vạn. Tiêu Hòa nhặt lấy một viên nhỏ nhất và một viên lớn nhất đi tới hai tiệm châu báu khác nhau để kiểm định. Sau khi biết được giá cả, hắn tính toán sơ lược một chút, một túi kim cương này ít nhất cũng đáng giá một nghìn vạn. “Hắc hắc!” “Anh ta liệu có thể đừng cười như vậy nữa được hay không?” Mân Côi oán hận. Đôi con ngươi nhỏ xíu của Tiêm Đầu nhìn chằm chằm ánh sáng khác thường do kim cương trong lòng bàn tay Tiêu Hòa phát ra. Nó đói bụng, nhưng thứ đồ chơi này hiển nhiên không thể ăn được. Một ngàn vạn không tính là nhiều. Thật sự. Đối với xã hội Trung Quốc hiện tại mà nói, mua một căn nhà tốt ở mặt đường trong thành phố rất có thể phải tiêu hết số tiền này. Nhưng người cam lòng bỏ ra một ngàn vạn mua một căn phòng, gia sản bình thường cũng sẽ không dưới mười ngàn vạn. Còn đối với một người trong ví đào không ra một tờ tiền lớn, toàn bộ gia sản cộng lại không quá một vạn tệ mà nói, một ngàn vạn thật sự có thể thực hiện rất nhiều ước mơ của hắn. Ví dụ như: hắn có thể mua một tòa biệt thự giá trị ba trăm vạn ở quê của hắn; tiếp tục mua một chiếc xe ngoại quốc trên dưới năm mươi vạn; năm mươi vạn dùng để trang hoàng biệt thự, năm mươi vạn dùng để mua đồ dùng trong nhà, năm mươi vạn lấy ra mua công trái; hắn còn có thể tích trữ một trăm vạn gửi ngân hàng; hai trăm vạn tiếp tục đầu tư mua một hai căn phòng mặt tiền; còn lại, ngoại trừ mỗi tháng nộp bảo hiểm xã hội ra là hắn có thể du sơn ngoạn thủy khắp nơi thẳng đến già. Tới lúc đó, hắn có thể lấy được lợi tức của bảo hiểm xã hội và ngân hàng, thu phí hàng tháng của căn phòng mặt tiền. Nhìn coi, một ngàn vạn có thể cho hắn cả đời ung dung tự tại. Nếu ta đem toàn bộ chỗ kim cương này đổi thành tiền… Tiêu Hòa đột nhiên có tâm tình cấp bách muốn về nhà, trở lại thành phố nơi hắn sinh ra và lớn lên kia. Hắn thích thành phố đó. Có núi có sông có phong cảnh mỹ lệ; có nền văn hóa lâu đời, cũng có đô thị sầm uất cùng công nghệ cao; có ý vị nhân tình nồng hậu, cũng có vô số mỹ thực. Trong lúc giật mình Tiêu Hòa phát hiện, cho dù tính cách hắn có ngang ngạnh như thế nào, cho dù hắn có lựa chọn rời nhà đi chu du khắp nơi trong khoảng thời gian cuối cùng của cuộc đời, cội nguồn của hắn thủy chung đều ở nơi này, thời điểm muốn thu xếp cho một người thì nơi đầu tiên nghĩ tới chính là chỗ ấy. Hắn có một loại cảm giác, hắn cảm thấy Tiểu Viêm cũng sẽ thích nơi đó. Hắn vẫn luôn muốn mua một tòa nhà bên hồ nước cạnh ngọn núi lớn kéo dài tới ngoại thành. Phía sau là núi, phía trước là hồ, kiến trúc kiểu Trung Quốc, khoảng sân không lớn không nhỏ, cao hai tầng là được, mái nhà chính là ban công ngoài trời thật to. Tiểu Viêm có thể tùy ý đi chân trần trong phòng hay trong sân; Tiêm Đầu cũng không cần lo lắng bị mèo một ngụm cắn rụng cái đầu nhọn của nó; Mân Côi chỉ cần đừng đi quấy rối trẻ con xung quanh, hẳn sẽ không bị người ta nhìn ra nó yêu dị. Hắn có thể trong thời gian còn sống mang bọn Tiểu Viêm đi tham quan khắp nơi, mệt mỏi trở về nhà nghỉ ngơi một lát. Nơi đó trở thành cảng tránh gió của bọn họ, trở thành ngôi nhà nhỏ có thể làm cho bọn họ an tâm. Còn có bốn năm nữa, bọn họ hẳn là có thể nhanh chóng dung nhập xã hội này, vả lại cũng sẽ học được che giấu cùng bảo vệ mình. Như vậy coi như là hắn đang làm một việc tốt trên đoạn đường cuối cùng trong đời người của mình. Chờ cho thời khắc cuối cùng tiến đến, hắn sẽ yên lặng rời đi. Khoác áo khoác màu đen, dựng thẳng cổ áo, giữa trời nhá nhem tối trong màn tuyết rơi lả tả quay đầu lại lưu luyến nhìn khung cửa sổ ấm áp một cái. Bọn họ vẫn không biết hắn rời đi, nhiều năm sau bọn họ nhận được một phong thư, trong thư nói cho bọn họ biết, hắn đã không còn trên nhân thế, mà hắn đem toàn bộ của cải để lại cho bọn họ, hi vọng nhìn thấy bọn họ vĩnh viễn hạnh phúc… A a a! Tiêu Hòa xúc động, đắm chìm vào bi kịch hoàn mỹ nhất trong đời: tự mình hy sinh tự mình thăng hoa. Tiểu Viêm, Tiêm Đầu, còn có Mân Côi, bọn họ sẽ nhớ kỹ ta cả đời. Đợi cho Tiểu Viêm có con, nó sẽ nói với con của nó…Nói… Từ từ! Con của Tiểu Viêm? Từ đâu lòi ra một thằng tiểu quỷ vậy? Tiêu Hòa nhíu mày, phi thường khó chịu nghĩ tới hình ảnh Tiểu Viêm nhỏ xíu cởi truồng chạy tới chạy lui khắp nơi. “Đúng rồi, thằng nhóc đó đi mua cơm sao tới giờ còn chưa quay lại?” Tiêu Hòa liếc mắt qua cái gương. Hai tay Mân Côi mở ra, Tiêm Đầu chi chi hai tiếng. “Không phải là cái thùng nước gạo kia chính mình xơi trước đó chứ?” Tiêu Hòa mở cửa xuống xe, tính toán hít thở không khí. Mân Côi Tiêm Đầu đồng thời ngậm miệng. Thùng nước gạo? Nói ai vậy? Dù sao không phải bọn tôi nói à nha. “Chẳng lẽ nó không biết chúng ta còn tiếp tục dừng lại ở chỗ này phút nào thì nguy hiểm phút ấy hay sao?” Tiêu Hòa không phải ngu ngốc, tuy rằng hắn rất cẩn thận, nhưng không dám đảm bảo không có kẻ có tâm để ý một ngàn vạn của hắn. Hắn lựa chọn giám định ở thành phố nhỏ này, cũng là vì bọn họ sẽ rất nhanh rời khỏi nơi đây. Nếu giám định ở thành phố lớn, thứ nhất là sẽ khiến cho chủ tiệm hoài nghi, thứ hai là cũng sẽ mang tới một đám ruồi nhặng đáng ghét. Tiệm châu báu trong thành thị nhỏ thì ít phiền phức hơn, chỉ cần có tiền là dễ dàng xử lý. Hơn nữa nơi này nhỏ thì nhỏ, vẫn sẽ có quầy chuyên doanh nổi tiếng, thiết bị phân tách đặc biệt trong quầy cũng rất đầy đủ. Tuy rằng như thế, nhưng cũng không thể hoàn toàn yên tâm. Cũng bởi vì thủ tục kiểm hàng ở tiệm châu báu tại địa phương nhỏ tương đối đơn giản, đồng dạng tính bảo mật của nó cũng không có gì bảo đảm. Đặt cái túi vào tay ước lượng, Tiêu tham tiền nhịn không được lại hắc hắc nở nụ cười. Một bóng đen xẹt qua bên người Tiêu Hòa với tốc độ cực nhanh. Tiêu Hòa vừa cảm thấy hai má mát lạnh, nhấc tay, tay trống không. “A! Kim cương của mình!” Tiêu lão đại gấp đến phát điên, mạnh mẽ xoay người. “Bắt lấy… A?” Viêm Chuyên xách theo một túi thực phẩm lớn đang đứng ở trước mặt hắn. “Tiểu Viêm? Cậu, cậu có thấy kim cương của tôi đâu không? Có phải cậu lấy hay không?” Tiêu Hòa cố gắng trấn định tâm thần hỏi. Ngoại trừ người này ra, còn có ai lại có tốc độ biến thái như thế nữa? Viêm Chuyên yên lặng giơ tay phải lên, chỉ thấy trong tay phải của y nắm lấy một cái túi nhung đen, lại còn quơ quơ. Tiêu Hòa yên tâm, đồng thời nhịn không được liếc mắt, duỗi tay ra, “Trả lại cho tôi.” Điều khiến Tiêu Hòa không ngờ chính là, Viêm Chuyên lại lắc đầu, còn lui về sau một bước. “Này! Cậu có ý gì hả? Mau trả cho tôi!” Tiêu Hòa trừng mắt. Viêm Chuyên rất nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, duỗi tay trái ra. Tiêm Đầu ngửi được mùi hương chạy ra, kích động chi chi kêu. Có ăn có ăn! “Không phải cái này, tôi muốn cái kia.” Tiêu Hòa nén giận, chỉa chỉa tay phải Viêm Chuyên. Viêm Chuyên nghiêng đầu nhìn cái túi nhung đen trong tay phải của mình, lắc đầu, lại đưa túi thực phẩm ở tay trái ra. “Tiểu Viêm!” Tiêu Hòa nóng nảy, nhào tới đoạt. Tay Viêm Chuyên vụt qua, khiến cho Tiêu Hòa bổ nhào vào khoảng không. “Nè, cảnh cáo cậu, lời hay chỉ nói một lần thôi, cậu rốt cuộc có đưa tôi hay không?” Lần này Viêm Chuyên trực tiếp nhét cái túi nhung đen vào túi quần của mình, đồng thời xách theo túi thực phẩm đi về phía cửa ghế lái đang rộng mở. Tiêu Hòa tức giận đến vung hai cái nắm tay lên không trung, cũng bất chấp tất cả, nhào tới lưng Viêm Chuyên. Ta đào! Ta sờ! Viêm Chuyên bắt được cái tay đang sờ loạn túi quần mình, đem cái tay kia hướng về phía đũng quần. “Tiểu sắc quỷ!” Tiêu Hòa một ngụm cắn lên lỗ tai Viêm Chuyên. Mân Côi trừng to mắt nhìn ra ngoài cửa xe, đối với màn này bày ra bộ dạng thiếu nhi không nên nhìn. Tiêm Đầu ngồi xổm bên cạnh túi thực phẩm đặt ở trên ghế sau, trái ngửi ngửi, phải ngửi ngửi, hận không thể đem đầu của mình vùi vào trong túi. Viêm Chuyên trở tay vỗ vỗ mông Tiêu Hòa. Ăn cơm. Đợi lát nữa chơi với ngươi. Tiêu Hòa không rõ dụng ý Viêm Chuyên chụp mông hắn, xuất phát từ phản xạ có điều kiện, sợ hãi chính mình đợi lát nữa chưa kịp ăn cơm trước tiên đã bị người ta xơi tái, lập tức nhảy xuống khỏi lưng Viêm Chuyên. Viêm Chuyên di chuyển một vòng từ một bên cửa xe khác ngồi vào ghế sau, Tiêu Hòa cũng lên xe từ bên này. Mân Côi cùng Tiêm Đầu kẹp giữa hai người, Viêm Chuyên mở túi thực phẩm, lấy ra một hộp cơm, một hộp thức ăn đầy đến không đóng nổi nắp, đưa cho Tiêu Hòa, sau đó mình cũng lấy một phần của mình, mở ra liền sột soạt sột soạt bắt đầu ăn. Tiêu Hòa cơ bản đã quen hành động của người này. Không tồi, còn biết trước tiên hiếu kính nhất gia chi trường là hắn. Chỉ có điều hi vọng thằng bé chia cho Tiêm Đầu ăn vậy thì còn không bằng chính mình động thủ cho nhanh. Tiêu Hòa lấy ra một phần đồ ăn từ túi thực phẩm, mở ra thả vào trên ghế, Tiêm Đầu lập tức “Chi” một tiếng lao tới. “Cái hàng cơm này thật đúng là phúc hậu, đồ ăn lẫn cơm đều đầy đủ a.” Cầm lấy hộp cơm của mình, Tiêu lão đại tán thưởng một câu. Chuyển qua nhìn Mân Côi đang coi Tiêm Đầu ăn cơm, cảm giác mình thiện tâm nhận nuôi con robot nhỏ cũ nát này con mẹ nó thật sự rất có lợi. Ngươi gặp qua đứa trẻ nào không cần ăn cơm cũng có thể nuôi sống chưa? Đây chính là một ví dụ. Cũng không phải nói nó không ăn bất cứ thứ gì, nhưng cái này rất ít nha, chủ yếu nhất là món ăn của nó chính là bùn đất. Ừm, không tồi. Chỉ có điều tuy nói không ăn cơm, nhưng cứ như vậy nuôi không cũng có hại a. Tiểu gia khỏa này có thể làm cái gì đây? Tiêu Hòa vừa ăn cơm vừa quét qua Mân Côi. Mân Côi cũng không biết có phải cảm thấy phần khí tức âm hiểm tham lam kia hay không, di chuyển về phía sau từng tấc một. Nửa giờ sau, xác nhận toàn gia đều đã cơm no nước đủ, Viêm Chuyên lau miệng, thực tự giác đem rác rưởi bỏ vào trong túi thực phẩm, mở cửa xe tiện tay ném một cái, rất chính xác! Trực tiếp trúng mục tiêu miệng thùng rác cách đó không xa. Lập tức xách Mân Côi cùng Tiêm Đầu lên ném tới ghế trước, thò người khóa cửa xe lại, thuận tay mở đài ra. Âm nhạc vừa bật, người nào đó phản ứng cũng không chậm, xoay người liền đi mở cửa xe. Đáng tiếc… “Mới vừa cơm nước xong đã vận động kịch liệt đối với thân thể không tốt không tốt.” Người nào đó còn muốn dựa vào lý lẽ tranh thủ một phen. Ta biết. Viêm Chuyên duỗi cái lưng mỏi, ôm cổ Tiêu Hòa, ủn ủn đầu vào cổ của hắn. Tiêu Hòa nhân cơ hội đi sờ túi quần Viêm Chuyên. Viêm Chuyên há mồm cắn cổ của hắn. Tiêu Hòa thuận lợi lấy được túi kim cương, còn chưa kịp cao hứng, “A ô” một ngụm, có người cắn cổ tay hắn. Kim cương rớt xuống dưới ghế xe. “Thằng nhóc chết tiệt này! Tao cho mày làm!” “Ngao ô!” “Đang làm người tự dưng học động vật kêu làm chi, ngu ngốc.” Ngươi nói ai ngu ngốc. Nhéo mông. “Oái!” Mân Côi cùng Tiêm Đầu ngồi ở ghế trước, đã có chút quen hành vi oánh lộn tiêu thực sau bữa cơm, rất không tốt cho quá trình nhi đồng trưởng thành của hai vị “Gia trưởng” này. “Ai, tui thật nhớ mấy em chuột ở chỗ ông, lúc tui đi, mấy em ý gắng gượng kéo lấy tui hi vọng tui có thể lưu lại.” Tiêm Đầu có chút phiền muộn thở dài. Mân Côi ngẩng đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, nửa ngày mới nói một câu: “Tôi cũng nhớ bọn họ.” Tiêm Đầu biết bọn họ mà nó nói là ai, dùng cái đuôi ngoắc ngoắc Mân Côi an ủi, “Bọn họ sẽ tốt thôi. Nghe nói trẻ con loài người chết đi đều biến thành thiên sứ bay trên trời, còn không mặc quần áo nữa.” “Thiên Sứ là cái gì?” Mân Côi không hiểu. “Thiên Sứ a… “Tiêm Đầu ra sức nhớ lại những gì nó từng nghe qua liên quan tới thiên sứ. Tiêm Đầu còn chưa trả lời, người nào đó bên kia chỉ có thể nghe được Mân Côi nói chuyện liền cắt câu lấy nghĩa mở miệng nói: “Thiên Sứ chính là thiên kéo theo một đống phân. Mày tính trở thành thiên sứ? Tao khuyên mày bỏ ngay ý định đấy đi. Thiên sứ cùng thái giám không khác nhau là mấy, từ trên xuống dưới đều là trụi lủi, nhưng lại không có cơ hội đầu thai, nói cách khác mày một khi biến thành Thiên Sứ, phải làm thái giám vĩnh viễn. Cái kia đáng sợ lắm! Làm quỷ Trung Quốc là được rồi, chết còn có thể trở lại. Đời này nếu như là một thằng khố rách áo ôm, kiếp sau nói không chừng chính là phú hào siêu cấp. Quỷ con, trước khi tự sát nhớ báo cho tao một tiếng, tốt xấu gì tao còn có thể tìm sở nghiên cứu đem cái đứa phế vật như mày lợi dụng được chút gì đó.” “Viêm đại nhân, ngài có thể làm cho vị kia câm miệng được hay không?” Mân Côi phi thường bình tĩnh nói. “Phải kêu Viêm đại ca! Còn nữa thằng quỷ con mày bảo ai câm miệng? Mày ăn của tao uống của tao…Ưm ưm!” Tâm tình Mân Côi thực rối rắm. Nó sợ hãi vị Viêm … đại ca kia, cũng không thích cái gã loài người kêu Tiêu Hòa. Theo chân bọn họ đồng hành, hoàn toàn là tình thế bắt buộc, không còn cách nào khác! Chỉ là… “Hiện tại đều có quần áo vớ giày cho sủng vật, tại sao lại không có đồ cho chuột? Đây chẳng phải là kỳ thị hay sao?” Chi chi! Đúng vậy đúng vậy. Tiêm Đầu không ngừng phụ hoạ. “Dựa vào cái gì chuột ở Trung Quốc chúng ta bị người người đuổi đánh, chuột ở ngoại quốc lại được người người tranh nhau ôm về nhà?” Nghe giọng điệu nói chuyện của người này đúng là âm thanh tức giận, nhưng mà nhìn vẻ tươi cười cà lơ phất phơ rõ ràng giống như đang trêu đùa cái gì đó. Chi chi! Đúng đúng! Kháng nghị! Chúng ta phải yêu nước, con chuột cũng muốn sản phẩm trong nước! ─ Con nào đó bị đùa càng thêm hưng phấn. “Tiểu Viêm, cậu cảm thấy tôi sửa tên cho Tiêm Đầu, kêu Tiểu Tom Bruce có được không?” Tùy ngươi. Viêm Chuyên đối với việc đổi tên không có bất cứ ý kiến gì, chỉ cần đừng sửa tên của y là được. “Lại nói tiếp Tiểu Viêm cậu hình như còn chưa có tên tiếng Anh đúng không? Cái này không thể được. Hiện giờ sống trong xã hội này, không có tên Tiếng Anh coi sao được? Nên gọi là gì đây?” Tiêu Hòa một tay xoa xoa cằm, một tay ôm chặt Mân Côi, vừa nhìn lướt qua người máy nhỏ trong tủ kính vừa tự hỏi. Viêm Chuyên lắc đầu tỏ vẻ không cần, nhưng mà Tiêu lão đại đang hết sức chăm chú nghiên cứu tạo hình cùng giá cả của người máy, đến mức hoàn toàn không thấy được. Tiêm Đầu ở trong túi áo hắn thò đầu ra nhìn, bắt chuyện với Mân Côi: “Mân Côi, ông cảm thấy cái này thế nào? Người máy dạng ống tròn, tui từng thấy qua trên TV rồi.” Mân Côi bảo trì im lặng. Nó cũng chẳng quá hứng thú với việc đổi thân thể, nhưng mà người nọ một bộ nhiệt tình chưa mua cho nó một thân thể mới thích hợp thì quyết chưa từ bỏ ý định, khiến cho nó cũng không nỡ cự tuyệt. Huống chi Tiêm Đầu cũng nhận được quà tặng, bởi vì không mua được quần áo vớ giày cho chuột mặc, người nọ mua cho Tiêm Đầu một món đồ chơi hình trứng. Nghe nói đồ chơi kia kêu cái gì mà búp bê Nga. Tóm lại Tiêm Đầu cao hứng dị thường, cao hứng đến gần như kích động. Viêm đại ca càng nhận được nhiều quà tặng, từ đầu đến chân mua hai bộ quần áo theo người nọ nói là nhãn hiệu nổi tiếng siêu đắt tiền, sau đó người nọ còn mua cho Viêm đại ca một chiếc đồng hồ cực đẹp. Nó không biết Viêm đại ca có cao hứng hay không, có điều căn cứ vào hiện trạng, tâm tình Viêm đại ca hẳn là tốt lắm. Chứng cớ chính là… “Tiểu Viêm, cậu thấy cái tên George Washington Viêm được không?” Viêm Chuyên liếc mắt nhìn hắn. “Được rồi, vậy thì James Madison Viêm thế nào? Không được? Còn Abraham Hansen Viêm? Nếu vẫn không ưng, chúng ta đổi lại cái tên hấp dẫn nhất thịnh hành nhất được ưa chuộng nhất hiện nay, cậu sau này kêu Barack Obama Viêm!” Viêm Chuyên… Cúi đầu nhanh chóng cắn một ngụm ở ngoài miệng người nào đó. Người nào đó không kêu, cũng không có lập tức đấm lại. Đông cứng tại chỗ. Nơi đây chính là đường sá rộng lớn người đến người đi, đây chính là khu phố phồn hoa nhất náo nhiệt nhất trong tòa thành thị này. Cho dù người nào đó tự nhận da mặt dày hơn tường thành cũng không hề có ý muốn trình diễn trên đường phố giữa ban ngày ban mặt trời đất sáng trưng. Nếu như là hắn chủ động trêu chọc người thì không nói làm gì, vậy mà cái thằng nhóc chết tiệt kia lại dám… Khó chịu, cực kỳ khó chịu. Nhưng cái này lại không giống với lần trước thằng nhóc chết tiệt ép hắn khẩu giao, hắn khó chịu thì khó chịu, nhưng không có tức giận, càng đừng nói tới cảm giác phẫn nộ đến khổ sở bi ai. Lần này…Giống như bị điện giật một cái, trong nháy mắt toàn thân tê dại. Tiêu Hòa không biết có người chú ý tới bọn họ hay không, cũng không biết bên tai có người phát ra tiếng kêu sợ hãi hay không. Chờ hắn phục hồi tinh thần, Tiểu Viêm đã tiêu sái đi vào trong cửa hàng, hơn nữa rất nhanh liền bê một người máy đi ra. Trước khi Tiêu Hòa làm ra bất kỳ phản ứng nào, Viêm Chuyên đã ấn con robot nhỏ mới mua vào lòng Tiêu Hòa, xoay người bước đi. Tiêu Hòa ôm hai người máy, ngu ngơ ba giây, quát ầm lên: “Ai nói tôi muốn mua cái này? Đồ phá gia chi tử! Không biết thứ này đắt nhất à!” Mân Côi lập tức liền quyết định, nó muốn thân thể mới này! Tiêu Hòa bán đi một viên kim cương nhỏ nhất. Bởi vì hắn ở chỗ này không còn biện pháp nào khác, lai lịch kim cương cũng không có cách chứng minh, cuối cùng viên kim cương này bán đi với giá chưa bằng một nửa giá gốc. Nhưng Tiêu Hòa cũng không đặc biệt tức giận hay oán hận, viên kim cương này coi như là lộ phí của hắn, chờ hắn trở lại cố hương, chỉ cần có tiền lại có người, hắn đương nhiên có biện pháp lấy được giấy chứng nhận nguồn gốc của kim cương linh tinh. Đến lúc đó hiển nhiên không cần lo lắng hai mươi chín viên kim cương còn lại bán không được giá tốt. Con bà nó, chợ đen đúng là chợ đen, người buôn bán bên trong thật đúng là không phải lòng dạ hiểm độc bình thường! Tiêu Hòa nhịn không được vẫn mắng thầm một câu trong lòng. Quần áo, vớ giày, thức ăn, nước khoáng vân vân, vật thiết yếu cùng không thiết yếu mua một đống lớn nhồi vào hòm sau xe, Tiêu lão đại kiên quyết xa xỉ một phen cuối cùng vung tay một cái, lên xe, rời khỏi! Lên xe xong Tiêu Hòa liên tục quay đầu lại nhìn ghế sau. Phía sau rất rộng, chỉ có hai người máy một mới một cũ, còn có một con chuột nho nhỏ. Chi chi. Nhìn cái gì vậy? Tiêm Đầu kêu. Vô luận là người hay là chuột, bị người khác dùng loại ánh mắt nhiệt tình này nhìn chằm chằm, ai cũng chịu không nổi đi? Tiêu Hòa không thèm để ý tới Tiêm Đầu tự mình đa tình, ánh mắt của hắn vẫn luôn dán vào trên người Mân Côi. Lòng hiếu kỳ của hắn đối với Mân Côi còn nặng hơn so với Tiểu Viêm, đây rốt cuộc là yêu nghiệt gì? Sản phẩm công nghệ cao? Người ngoài hành tinh? Hay là yêu ma quỷ quái tu luyện thành? Hắn thật muốn nhìn nó rốt cuộc đổi thân thể như thế nào. Có lẽ nhìn xong hắn sẽ hiểu rõ. Nhưng mà cho tới bây giờ, Mân Côi vẫn bất động. Tiêu Hòa cũng không thúc giục, cười híp mắt nhìn nó. Thấy Mân Côi lông tóc dựng đứng, nếu nó có lông, hiện tại có lẽ lông toàn thân đều xù hết lên rồi. “Nhìn cái gì mà nhìn?” So sánh với tên tiểu nhân nào đó, Mân Côi hiển nhiên vẫn còn non nớt lắm, cuối cùng chịu không nổi mở miệng kêu lên. “Mân Côi, tại sao còn chưa đổi thân thể mới kia? Hay là mày muốn tắm rửa trước khi đổi thân thể?” Tiêu ba ba tự nhận là trưởng gia thực thân thiết thực quan tâm hỏi han. “Không liên quan tới ngươi.” Mân Côi hung dữ trả lời. Đừng cho là ta không biết ngươi tại sao mua thân thể mới cho ta, không phải là muốn nhìn đến nguyên thân của ta sao. Hừ, đừng hòng! Tiêu ba ba sắc mặt nghiêm nghị, “Trẻ con mà nói chuyện với người lớn thế hả? Một chút gia giáo đều không có. Đi ra ngoài đừng bảo là người Tiêu gia ta nghe chưa.” “Ai muốn làm người nhà ngươi.” Mân Côi khinh thường. Tiêu Hòa giận tím mặt, quay đầu lại rống với Viêm Chuyên: “Tiểu Viêm, bình thường cậu dạy dỗ nó kiểu gì thế hả? Tại sao còn ngang hơn cả cậu?” Viêm Chuyên đột nhiên xoay người lại túm lấy Mân Côi ấn vào lòng Tiêu Hòa. Cho ngươi chơi, đừng có ồn. Chiếc xe lệch hướng khỏi quỹ đạo ban đầu. Trong nháy mắt, tiếng còi chói tai vang lên từ bên trái. “Tiểu Viêm!” Tiêu Hòa nắm lấy Mân Côi sợ tới mức rống to. Chiếc xe một lần nữa khôi phục đường thẳng. Tiêu Hòa thấy an toàn, thở ra một hơi, cúi đầu nhìn con robot nhỏ cũ nát trong lòng mình. Mân Côi cảm thấy ánh mắt của nhân loại này thật sự rất đáng sợ, giống như là đem nó lột sạch mở ra phân tích. Ô ô, ta không muốn ở cùng một chỗ với người này, ta muốn về nhà. “Ô ô.” Tiêu Hòa nhíu mày. Viêm Chuyên tập trung tinh thần lái xe. “Ô ô.” “Mày đây là đang khóc?” Tiêu Hòa không xác định hỏi. Mân Côi không để ý tới hắn, tiếp tục phát ra tiếng khóc nức nở tương tự trẻ con nhân loại. Nó còn giơ tay lên dụi dụi mắt. “Tiểu Viêm, người máy biết khóc sao?” Không biết. “Tiểu Viêm, cậu làm nó khóc, cậu phụ trách dỗ nó.” Tiêu Hòa hai tay cầm lấy Mân Côi đưa đến bên mặt Viêm Chuyên. Mân Côi khóc càng lớn tiếng. Tiểu Viêm liếc xéo Mân Côi một cái. Tiếng khóc im bặt. Như thế cũng có hiệu quả? Tiêu Hòa âm hiểm cười thu Mân Côi về ôm vào trong lòng. “Được rồi, thành thật khai báo rốt cuộc mày là cái gì biến thành. Tao cũng sẽ không đem mày đi bán.” Tao hiện tại có tiền, mày có thể giữ lại chờ tiền tăng giá. “Oa ──!” Tiêu Hòa nhìn Mân Côi oa oa khóc lớn ở trong lòng của hắn, hoàn toàn bế tắc. Tiếng khóc này thật sự rất khó nghe, còn là gào khan không có nước mắt. “Được rồi được rồi, mày không muốn nói thì không muốn nói. Khóc đi khóc đi, mày tới ghế sau từ từ mà khóc.” Tiêu Hòa bị nó khóc đến đau đầu, lại xác định nuôi trẻ con là một trong những chuyện đáng sợ nhất trên thế gian, vội vàng đem Mân Côi thả lại ghế sau. Tiêm Đầu nhảy đến trên người Mân Côi còn đang ô ô khóc an ủi nói: “Thật lợi hại nha! Còn biết chiêu này. Dạy tui khóc như thế nào đi.” Mân Côi ngừng khóc, xách Tiêm Đầu lên ném xuống gầm ghế. “Chi chi! Làm cái gì vậy!” Tiêu Hòa nghe không hiểu tiếng chuột phía sau, đương nhiên không rõ hai đứa nhỏ tại sao lại đánh nhau. Thở dài, ai thán chính mình nuôi một đám quỷ lớn nhỏ đều không biết nghe lời. Không có một tên nào bớt lo! Cái tên đáng lo nhất trong đó thì đang lái xe. Đúng rồi, nó đang đi về hướng nào vậy? “Tiểu Viêm, nhầm rồi nhầm rồi, không phải đường này, lẽ ra ở giao lộ lúc nãy phải rẽ qua một đường cao tốc khác. Không phải tôi nói chúng ta không đi Vân Nam nữa sao?” Đúng vậy. Ta nhìn thấy biển chỉ đường đi Vân Nam ở bên kia. “Tới ven đường phía trước dừng xe lại, để tôi lái cho.” Không cần. Một cái giao lộ lại một cái giao lộ vụt qua bên cửa kính xe. Tiêu Hòa muốn khóc. Không nghĩ tới Tiểu Viêm nhà hắn vậy mà thuộc loại khăng khăng cố chấp “Một khi đã nắm tay lái rồi thì cóc cần nghe đứa nào.” “Ách, Tiểu Viêm, cậu lái xe lâu vậy cũng mệt chết rồi đúng không, để tôi lái thay cho?” Tiêu Hòa ngồi trên ghế phụ lại một lần nữa kiên nhẫn khuyên bảo. Viêm Chuyên lắc đầu, bộ dạng không mệt chút nào. Tiêu Hòa thở dài, nhìn nhìn cột mốc đường xa xa, phương hướng hiện tại của bọn họ hoàn toàn đảo ngược. Hắn hiện tại muốn về quê nhà bán kim cương đi mua biệt thự làm phú ông, Vân Nam có lẽ để sau này hẵng đi. Tiền tài không thuộc về chính mình, nếu không vội vàng biến nó thành của mình, như vậy nó rất nhanh sẽ thuộc về người khác. Đây chính là kinh nghiệm xương máu của hắn. Hắn cũng không muốn tiền tài đưa tới tay lại phun ra. Thừa dịp người mất của còn chưa tìm tới cửa, dùng con đường nhanh nhất an toàn nhất xử lý nó sạch sẽ mới là hành động sáng suốt nhất. Nếu là trước kia, hắn tuyệt đối sẽ không nóng vội như thế. Hắn nhất định sẽ an an ổn ổn đợi thêm dăm ba năm nữa, bán từng viên kim cương một đi, như vậy mới là cách làm an toàn nhất. Nhưng mà ai kêu hiện tại hắn thiếu nhất chính là thời gian chứ? Nếu không thể từ từ, vậy cũng chỉ có thể càng nhanh càng tốt. “Tiểu Viêm, chúng ta nhầm hướng rồi. Bốn km phía trước có một cái trạm phục vụ, chúng ta nghỉ ngơi ở đó một chút, nhân tiện quay xe. Tôi nhớ nơi đó có con đường có thể thông tới trạm phục vụ trước mặt.” Viêm Chuyên quay đầu nhìn hắn. Nhầm hướng? Không đâu, y rõ ràng đi theo phương hướng trên bảng chỉ dẫn mà. “Tiểu Viêm! Nhìn đường phía trước!” Tiêu Hòa nhanh chóng đưa tay kéo mặt của y về phía trước. Để cho tên tiểu quỷ chỉ được cái lớn xác này lái xe, đối với hắn căn bản chính là một loại đau khổ. Tuy rằng thằng nhóc này học rất nhanh, nhưng cũng chỉ là biết lái mà thôi. “Đây là đường đi Vân Nam, chúng ta không đi Vân Nam. Chúng ta tới thành phố N, tôi có chuyện quan trọng cần làm.” Chuyện gì? Viêm Chuyên lại quay đầu nhìn hắn. “Nhìn phía trước!” Tiêu lão đại đành phải lại vươn tay ra uốn nắn. “A đau!” Thằng nhóc chết tiệt lại dám há mồm ra cắn vào tay hắn một cái. Tiêu Hòa muốn đưa tay đánh người, lại trong khoảnh khắc giơ tay lên, thấy trong mắt thiếu niên đang nhìn về phía trước lộ ra ý cười nhàn nhạt. Người nào đó giật mình, nâng cánh tay, nhìn thiếu niên bên cạnh, trái tim không ngừng run rẩy vài cái. Vội ho một tiếng dịch chuyển tầm mắt, Tiêu Hòa nhìn bầu trời đã hơi hơi tái đi ngoài xe, không muốn đi sâu đào móc tâm tư của mình. Tuy rằng không giải thích được Tiêu Hòa tại sao muốn quay đầu tới thành phố N, nhưng đối với Viêm Chuyên cũng không có mục tiêu nhất định mà nói, đi nơi nào cũng như nhau, chỉ cần để cho y lái xe là được. Thế nên y lái vào trạm phục vụ mà Tiêu Hòa nói. Viêm Chuyên mở cửa xe đi xuống, giơ đồng hồ đeo tay lên nhìn nhìn, 17:45. Vẫn đang là mùa xuân, trời tối rất nhanh. Đây là đồng hồ Tiêu Hòa kiên quyết mua cho y, y không biết cái gì là nhãn hiệu, cũng không hiểu được chiếc đồng hồ kia là tốt hay xấu, nhưng kiểu dáng của nó khiến y rất vừa lòng. Tiêu Hòa cũng xuống xe duỗi lưng một cái. Nhìn Tiểu Viêm giống hệt một đứa trẻ đạt được đồ chơi yêu thích, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn đồng hồ, lát sau lại kiểm tra. Khóe môi không khỏi cong lên. Tiểu Viêm như vậy thực mâu thuẫn, bề ngoài càng ngày càng thành thục, càng ngày càng hướng tới từ “Đàn ông”, ấy thế mà tâm hồn lại bảo lưu nguyên vẹn tính trẻ con. Còn có năng lực vừa thần bí vừa đáng sợ, bản năng giống như dã thú. Một người đàn ông mâu thuẫn chẳng khác nào mị lực? Tiêu Hòa khinh thường bĩu môi. Gõ gõ cửa kính xe. Mân Côi kéo cửa xuống nhìn về phía hắn. “Hai đứa ở nguyên trong này, tao với Tiểu Viêm đi vào bên trong xem một lát, thuận tiện mua chút gì ăn. Chú ý đừng xuống xe chạy loạn.” Mân Côi gật đầu, nó khác biệt với sinh vật trên thế giới này, điểm ấy nó vẫn hiểu rõ. Cửa kính xe một lần nữa đóng lại. “Tôi đi xếp hàng mua đồ ăn, cậu trước tiên đi tiểu tiện, sau đó ra đại sảnh tìm tôi.” Tiêu Hòa phân phó. Viêm Chuyên gật gật đầu, khóa cửa xe lại đi về phía toilet nam. Khâu Phương không rõ gã họ Đỗ tại sao lại biết hướng mà xe của đối phương chạy, lại còn dừng xe ở chỗ nào. Hắn cũng không muốn hiểu tường tận. Hiện giờ hắn chỉ cần biết một điều. Đó chính là kể từ bây giờ đoạt được kim cương trong tay đối phương giao cho gã họ Đỗ, hắn sẽ có ba trăm vạn, chuyện này coi như xong. Vì thế, hắn ôm ý định nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, tuyệt không tính toán tham gia vào ân oán giữa hai bên. Tài xế phụ trách lái xe dừng xe lại giữa bãi đỗ trong trạm phục vụ. “Bọn họ ở trong này?” Khâu Phương giả vờ không nhìn thấy lái xe thu hồi dụng cụ tương tự thiết bị dẫn đường. “Đúng vậy.” Lái xe rất ít nói, cả chặng đường đi tính ra mở miệng chưa quá hai câu. “Tôi đi trước, cậu tìm cơ hội, lấy được đồ gì đó tới ngay trạm phục vụ phía trước tìm tôi. Lấy không được cũng như vậy. Một tiếng.” Nói xong tài xế đóng cửa xe liền đi. Khâu Phương cũng không hỏi nhiều. Tình huống như vậy đã phát sinh hai lần. Nhưng mà hai lần hắn đều không có cơ hội gì. Hắn không phải kẻ ngu ngốc, thế lực gã họ Đỗ hẳn là không nhỏ, tại sao không chính mình trực tiếp lấy kim cương từ phía đối phương mà phải tìm hắn, rõ ràng bên trong có chuyện mờ ám. Ít nhất cũng thuyết minh người hiện tại cầm kim cương trong tay cũng không dễ chọc. Hắn một mực chờ cơ hội đối phương sơ hở, cũng một mực quan sát đối phương. Qua theo dõi, hắn không nhìn ra đối phương có điểm gì đặc biệt, ngoại trừ dáng người tương đối cao và cường tráng ra, thoạt nhìn bộ dạng cũng không giống vượt qua hai mươi tuổi. Còn về một tên khác, xem qua giống như là người rất thông minh lanh lợi rất từng trải, người như thế nếu có thể không đối đầu thì tuyệt đối đừng nên đối đầu. Huống chi hắn chỉ có một người, cho dù hiện tại hắn có chút năng lực đặc thù, nhưng cũng không thể đảm bảo không có sai sót nào. Đây là cơ hội tốt nhất từ trước tới giờ. Trời đã tối sầm, hai người trong mục tiêu tách nhau đi về đại sảnh và toilet, ở bãi đỗ xe cũng không còn người nào. Có lẽ do trời lạnh cùng thời gian, mọi người không phải đứng ở đại sảnh ấm áp thì cũng là bên trong xe. Khâu Phương đi ngang bên cạnh chiếc Mondeo kia của đối phương, giả vờ lơ đãng nhìn thoáng qua bên trong xe. Bởi vì do lớp giấy chắn sáng nên thấy không rõ ràng, chỉ mơ hồ nhìn thấy ghế sau xe dường như để một loại đồ chơi gì đó. Toilet bên kia, mục tiêu của hắn đi ra. Khâu Phương nhanh chóng bước tới nghênh đón.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.