Trở về tiếp nhận phê phán gần như không có gì khác với trước kia, trở thành một người chuyện gì cũng không làm được hoặc cũng không còn tư cách làm, ngoan ngoãn đi con đường mà mẹ sắp đặt sao?
Ngay cả kì nghỉ đông tự do cuối cùng cũng mất đi tự do. . . . . . Cô chỉ có thể cầm điện thoại di động đứng tại chỗ không nhúc nhích, cuối cùng nghe điện thoại di động truyền đến tín hiệu đô đô, sau đó tự động đóng máy.
Không ngờ cứu vớt cô lại là không có pin điện thoại, giờ phút này cô cũng không biết mình nên khóc hay nên cười.
Về phần tại sao muốn nói dối chuyện này với Nghiêm Khuynh, chính cô cũng không rõ ràng lắm.
Bọn họ đi tới hôm nay đã vượt qua rất nhiều chướng ngại, nhưng trong lòng cô cũng rõ ràng, một cửa ải khó vượt qua nhất thật ra vẫn chưa tới, đó chính là gia đình của cô.
Mẹ chỉ biết cô chọn một chỗ thực tập không quá lý tưởng cũng đã mất khống chế thành ra như vậy rồi, nếu như phát hiện cô và Nghiêm Khuynh ở chung một chỗ. . . . . . Cô hoàn toàn không dám nghĩ đến kết quả.
Cho dù ngày đó sớm hay muộn sẽ đến, cô cũng hi vọng có thể trễ một chút, chậm hơn một chút. Tốt nhất dfienddn lieqiudoon trễ đến khi cô đã có cuộc sống độc lập thuộc về mình, kinh tế và tâm lý đều độc lập, sau đó sẽ đối mặt ngày đó cùng với Nghiêm Khuynh.
Trước đó, cô cũng không hi vọng tạo thành gánh nặng gì cho Nghiêm Khuynh.
***
Cô nhóc trong phòng bệnh chỉ mười tuổi, luyện ballet đã năm năm.
Ngay khi Vưu Khả Ý bắt đầu tiến vào trung tâm đào tạo dạy múa, cũng đã theo cô bé ròng rã ba năm.
Cô bé tên là Hữu Hữu, gia cảnh rất tốt, nhưng cha mẹ ly dị, từng người gây dựng lại gia đình của mình. Khi cô bé mới lên năm thứ tư tiểu học, cũng đã bắt đầu ở trường, Chủ nhật hoặc là trở về nhà ba ăn một bữa, hoặc là trở về nhà mẹ ăn một bữa. Nhưng diễn đàn lê quý đôn mặc kệ đi đâu, cô bé đều giống như một đứa bé dư thừa.
Cha mẹ đều có đứa trẻ mới bầu bạn, người nhà hoặc gia đình cái gì cũng không phải của cô bé, cô bé chỉ là một người làm khách trong nhà người khác, chỗ chân chính thuộc về cũng chỉ là phòng ngủ nhỏ đến thương cảm còn phải chia đều cho sáu người ở trong trường học.
Vưu Khả Ý vốn muốn về nhà, đã nói với quản lý đổi anh ta đến chăm sóc đứa bé này, cho đến khi cha mẹ đứa bé chạy tới thành phố Z. Nhưng khi cô nhìn thấy cô bé trên giường bệnh nước mắt lưng tròng lôi kéo tay của cô, nhẹ giọng hỏi cô "Cô Vưu, cô có thể ở lại với em hay không?", lập tức không thể nói ra lời tối nay muốn rời đi.
Hữu Hữu là đứa bé rất nhạy cảm, thấy cô có dáng vẻ hơi khó xử, lập tức hiểu ý tứ của cô, vì vậy rất nhanh lại buông lỏng tay ra: "Nếu như cô có chuyện, em sẽ không làm cô chậm trễ. . . . . ."
Cô bé quá hiểu chuyện, còn nhỏ tuổi mà đã biết nhìn sắc mặt người khác làm việc, chính sự trưởng thành sớm như vậy làm Vưu Khả Ý mềm lòng trong nháy mắt.
Đối diện cặp mắt tràn đầy thất vọng kia, Vưu Khả Ý dừng một chút, rốt cuộc quyết định ở lại, ngồi ở trên ghế bên giường bệnh lần nữa, cười nói với Hữu Hữu: "Cô không đi, cùng em chờ ba mẹ."
Sau đó liền ra cửa gọi điện thoại cho Nghiêm Khuynh, khi trở về thì Hữu Hữu đỏ mắt chờ mong cô, giây phút nhìn thấy cô rốt cuộc trở lại phòng bệnh, lập tức thả lỏng như trút được gánh nặng.
Cô cảm thấy buồn cười, ngẫm lại nhưng lại cảm thấy lòng hơi chua xót.
Kinh nghiệm ngồi ở trong phòng bệnh chờ người như vậy, thật ra thì cô cũng từng có, hơn nữa không chỉ một lần.
Khi còn bé thân thể cô không tốt, thường phát sốt cảm, sau đó bị đưa vào bệnh viện truyền dịch. Nhưng diễnđànlêquýđônba mẹ đều bận, thường xuyên mang cô tới bệnh viện rồi sau đó liền đi, mà cô luôn nhận được câu kia "Một lát nữa con truyền hết nước thì ba mẹ sẽ tới đón con."
Nhưng "một lát nữa" là bao lâu đây?
Khái niệm thời gian này quá mức mơ hồ, mơ hồ đến có thể rất ngắn, cũng có thể rất dài.
Nhưng chạy tới chỗ Vưu Khả Ý nơi này, có lẽ "một lát nữa" cũng chỉ ý nghĩa thứ hai rồi.
Ở trong trí nhớ của cô có vô số thời khắc mong chờ nhìn cửa phòng bệnh, mỗi khi có người mở cửa, hai mắt cô đều sẽ tỏa sáng, nhưng hầu như đều là y tá mở cửa, khi nhìn rõ áo khoác trắng của đối phương, ánh mắt của cô lại ảm đạm đi.
Mà giờ phút này, chẳng phải Hữu Hữu chính là cô lúc trước sao?
Vưu Khả Ý nghe Hữu Hữu nhỏ giọng nói chuyện bình thường ở trong trường học, lắng nghe, đến khi cô bé trên giường không có tiếng động. Cô cúi đầu nhìn, Hữu Hữu đã tựa vào trên gối đầu ngủ thiếp đi.
Cô cúi người xuống đắp kín chăn cho Hữu Hữu, cũng trở về ghế sofa đơn ngủ lim dim.
Mơ mơ màng màng ngủ chừng nửa giờ, điện thoại di động đột nhiên rung lên.
Là Nghiêm Khuynh gọi tới.
Cô đột nhiên ngạc nhiên mừng rỡ từ trong giấc mơ, vui mừng hớn hở như đứa bé lặng lẽ ra cửa, đi tới trước cửa sổ cuối hành lang nhận điện thoại.
"Alo?"
Bên trong phòng bệnh có hơi ấm, đột nhiên ra ngoài có chút lạnh, cô không nhịn được rụt cổ một cái.
Cô nghe Nghiêm Khuynh hỏi cô: "Ở nơi nào?"
"Bên ngoài phòng bệnh." Cô nói.
Nghiêm Khuynh lại hỏi: "Bệnh viện nào hả?"
Lần này Vưu Khả Ý dừng một chút, "Anh hỏi cái này làm gì?"
Nghiêm Khuynh cười, "Trước kia đến thành phố Z, còn từng ở bệnh viện nơi đó, hỏi một chút xemcó phải chỗ anh từng ở hay không?"
Vưu Khả Ý cười xì ra tiếng một cái, nói lên tên bệnh viện, cuối cùng còn nghịch ngợm hỏi một câu: "Là chỗ anh từng ở sao?"
Nghiêm Khuynh không lên tiếng nữa.
Cô loáng thoáng nhận ra được hình như anh đang đi bộ, vì vậy lại hỏi: "Anh ở bên ngoài sao?"
Nhìn màn hình điện thoại di động một chút, chín giờ rưỡi tối. Cô không yên tâm nói: "Nếu như anh có chuyện, về nhà rồi gọi lại cho em, không quan trọng."
"Không có việc gì." Anh lời ít mà ý nhiều, hình như giọng nói mang một ít ý cười, sau đó chợt chuyển đề tài hỏi cô, "Có lạnh hay không?"
"Không lạnh."
Hình như ma lực của điện thoại di động đó là có thể vượt qua khoảng cách rất xa, đưa giọng nói của người bạn nhớ nhất đến trước mặt bạn, để cho bạn sinh ra một loại ảo giác chốn xa xôi cũng tựa như gần.
Giờ phút này, Vưu Khả Ý quả thật có loại ảo giác thật ra thì Nghiêm Khuynh đang ở bên cạnh cô, bằng không tại sao giọng nói của anh nghe gần như vậy, gần như vậy, gần đến giống như ——
Sau một phút, toàn thân cô cứng đờ.
Nguyên nhân là có người khoác áo khoác ngoài ở trên vai của cô.
Cô cứ như vậy đứng ngơ ngác tại chỗ, ngơ ngác duy trì tư thế điện thoại di động dính vào bên tai, sau đó ngơ ngác xoay người, bình tĩnh.
Đây là. . . . . . Chuyện gì xảy ra?
Cô trừng mắt nhìn, không thể tin nhìn người trước mắt, suýt nữa cho là mình đang nằm mơ.
Tại sao anh, anh lại ở chỗ này?
Vậy không nên!
Miệng cô khẽ mở rộng, không nhúc nhích ngẩng đầu nhìn anh như vậy, gần như hóa thân thành một pho tượng.
Nghiêm Khuynh đứng ở trước mặt cô, chặn lại một chiếc đèn trên hành lang cách bọn họ gần nhất, cúi đầu xuống nở nụ cười dfienddn lieqiudoon nhìn vào trong mắt cô, bóng lưng bị đèn nóng sáng dính vào một tầng vầng sáng vừa nông vừa mỏng, giống như tiên nhân trong đồng thoại.
Anh tự tay cầm lấy điện thoại di động của cô, sau đó cắt đứt trò chuyện, lại nhét về trong tay của cô lần nữa. Nhận thấy được đầu ngón tay của cô lạnh đến mức không có nhiệt độ, anh lại giống như trách cứ chỉnh sửa cổ áo thay cô, hoàn toàn không thấy cô ngây người như phỗng, chỉ bình tĩnh thong donghỏi ngược một câu: "Cái này gọi là không lạnh?"