Cô tức giận thở hổn hển bước vào thang máy, nhấn xuống tầng lầu anh ở lần nữa, trong không gian yên lặng nhỏ giọng hỏi: "Anh tức giận?"
Nghiêm Khuynh dừng một chút, lắc đầu bình tĩnh nói: "Không có."
"Anh có!" Vưu Khả Ý hơi sợ, đứng ở bên cạnh anh nghiêng đầu nhìn anh, "Anh tức giận!"
Giọng nói trấn định, còn mang theo chút cảm xúc tâm sợ tính loạn, ánh mắt của cô rất lo lắng.
Nghiêm Khuynh cũng xoay đầu lại nhìn thẳng vào mắt cô, sau đó nói rõ ràng câu chữ cho cô biết: "Vưu Khả Ý, anh không tức giận."
Nếu như anh nói hung ác một chút, lạnh lùng một chút, hoặc là mất mác trong giọng nói rõ ràng một chút, có lẽ tim cô sẽ không đập rộn lên như vậy, bởi vì những thứ kia đều ở trong mong đợi của cô. da.nlze.qu;ydo/nn Nhưng bây giờ vẻ mặt Nghiêm Khuynh bình tĩnh, bình tĩnh không nổi lên một ít gợn sóng, ngược lại làm Vưu Khả Ý luống cuống tay chân.
"Là bởi vì biểu hiện vừa rồi của em có đúng hay không?" Cô cắn môi, sắc mặt khó coi.
Nghiêm Khuynh yên lặng lắc đầu một cái, "Em cũng không làm gì sai."
"Là bởi vì em không thừa nhận anh, em biết rõ!" Cô có chút bối rối phối hợp thừa nhận sai lầm, trong lòng lại ảo não như đưa đám.
Nghiêm Khuynh nhỏ giọng gọi tên cô: "Vưu Khả Ý ——"
Vưu Khả Ý lại cho rằng ý nghĩ của mình là chính xác, tâm hoảng ý loạn đưa tay ra níu ống tay áo của anh lại, dáng vẻ nóng nảy hơi áy náy nói: "Là em không đúng, em không nên phủ nhận quan hệ của chúng ta ở trước mặt chị, nói lung tung một mạch. . . . . . Đúng là em, em cảm thấy có chút quá sớm, chúng ta vừa mới ở chung một chỗ, em còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt để đối mặt. . . . . . Để đối mặt với những vấn đề có thể xảy ra. Nhưng Nghiêm Khuynh, anh phải tin tưởng em thật sự không sợ, em chỉ hy vọng quan hệ của chúng ta ổn định hơn chút nữa, cho đến lúc này ——"
"Vưu Khả Ý."
"Em thật sự chỉ vì nhất thời quá hốt hoảng cho nên mới làm theo bản năng như vậy, nếu như anh muốn, chúng ta có thể đi tìm chị một lần nữa. Chị ấy thương em nhất, đối xử với em rất tốt, chị ấy sẽ hiểu cho chúng ta, chỉ cần em nói chuyện với chị ấy. Nếu không hiện tại em gọi điện thoại ——"
Cuối cùng cùng lúc với "Vưu Khả Ý" lên tiếng, Nghiêm Khuynh giơ tay lên, dùng ngón trỏ mảnh khảnh ngăn chặn môi của cô.
Thật ra thì cũng không thể nói rõ là chặn lại, bởi vì anh chỉ nhẹ nhàng kề ngón trỏ vào trên môi của cô, xúc cảm lạnh như băng, tư thê êm ái.
Vưu Khả Ý lại lập tức không có âm thanh.
Cô duy trì tư thế khẽ ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt hốt hoảng mà mờ mịt, ánh mắt mang theo tìm kiếm muốn cẩn thận quan sát rốt cuộc anh đang suy nghĩ gì, có bao nhiêu tức giận, da.nlze.qu;ydo/nn định để cho chuyện này trôi qua như vậy hay không?
Nhưng dưới ánh sáng chói mắt của ánh đèn thang máy, dáng vẻ của người đàn ông trước mặt cô rất bình yên, mặt mũi như thường, không có một chút tức giận nào.
Cả trái tim cô cũng treo ở giữa không trung, lo sợ bất an.
Trong không gian yên lặng, cô nghe Nghiêm Khuynh chậm rãi mở miệng nói: "Vưu Khả Ý, anh không tức giận, bởi vì em cũng không làm gì sai."
"Nhưng ——"
Nhưng anh trước đi nha.
Anh không đợi cô.
Đó không phải tức giận thì là cái gì?
Cô muốn nói chuyện, đôi môi lại bị ngón trỏ của anh đè lại một lần nữa, lần này, anh khẽ dùng sức, ngăn trở động tác mở miệng của cô.
"Hãy nghe anh nói." Anh bình tĩnh nhìn vào trong mắt cô, "Anh hay em đều biết thân phận của anh, chúng ta vốn chính là người không cùng một thế giới, nói khác biệt trời vực cũng không quá đáng. Dưới tình huống này, coi như ở cùng một chỗ, hai người quyết định không để ý đến những thứ hay không đều được, cũng cho rằng chỉ cần ở chung một chỗ là tốt rồi, nhưng người khác cũng sẽ không nghĩ như vậy."
". . . . . ."
"Đó là chị em, em không hi vọng cô ấy thất vọng về em, anh có thể hiểu." Anh thấy cô không có khuynh hướng cướp lời, cho nên dời ngón trỏ đi, sau đó giúp cô sửa lại tóc tai bởi vì vừa rồi chạy mà có chút rối loạn, "Huống hồ làm việc sai cũng không phải em ——"
Dừng một chút, anh mới nói ra hai chữ cuối cùng: "Là anh."
Vưu Khả Ý nghe xong lời này, còn tưởng rằng anh muốn nói bọn họ ở chung một chỗ là một việc sai, anh không nên đồng ý với cô ..., lòng cũng xoắn lại.
Lại tới thật sao?
Anh lại muốn bắt đầu nói đạo lý, sau đó cho ra kết luận không thể ở chung với nhau sao?
Cô sắp khó chịu đến chết rồi.
Nhưng tốt nhất anh nên chết tâm! Bởi vì mặc kệ anh nói gì, cô đều tuyệt đối sẽ không dễ dàng đầu hàng! da.nlze.qu;ydo/nn Cho dù anh cầm dao chém cô, chém chết cô thì cô cũng sẽ không thỏa hiệp!
Cô lại bắt đầu lấy ra tư thế chiến đấu, chuẩn bị phản kích bất cứ lúc nào, ngay một phút trước khi cô mở miệng, Nghiêm Khuynh lại đưa tay che ở trên gò má của cô.
Anh cúi đầu nhìn cô, câu nói sau cùng trầm thấp và nhẹ nhàng giống như rỉ tai nỉ non, gần như thấp đến trong bụi bặm.
Ánh mắt của anh rất sâu giống như nhìn không thấy đáy, quá nhiều tình cảm phức tạp dao động khiến cho người ta không thể nào nắm bắt.
Anh nói: "Vưu Khả Ý, là anh làm sai, là anh chọn sai đường."
Từng chữ khắc sâu giống như muốn rút dao cắm ở trên quả tim.
***
Anh nói ——
Vưu Khả Ý, anh chưa từng hối hận khi mình đi lên con đường này, dĩ nhiên cũng cho rằng đây mới là cuộc sống mà một người hai bàn tay trắng nên có.
Anh không cảm thấy mình như vậy có chỗ nào không ổn.
Đều là ông trời sắp xếp.
Cũng là con đường duy nhất mà anh có thể đi tiếp.
Nhưng bởi vì gặp em, anh hiểu cái gì là tự ti, cái gì là khát vọng.
Cuối cùng anh bắt đầu hối hận khi mình lựa chọn con đường nhìn như không có kết cục hoặc là kết cục cũng không lạc quan như vậy, bởi vì người như anh vốn không có tư cách đứng ở bên cạnh cô.
Mà anh vẫn ngu xuẩn đứng lại, hơn nữa vọng tưởng muốn để cho mọi người thấy một màn như vậy.
Anh quên bản thân anh không xứng.
Mà anh cũng quên phải buông tay thế nào.
Ngày đó rốt cuộc anh nói cái gì, thật ra thì Vưu Khả Ý cũng không nhớ rõ lắm, có lẽ anh nói không văn nghệ như vậy, không mơ mộng như vậy, không có nhỏ nhẹ như vậy, cũng không có thâm tình chân thành như vậy.
Rất nhiều năm sau thậm chí cô cũng không nhớ rõ nội dung chính của đoạn hội thoại này, da.nlze.qu;ydo/nn nhưng dù sao vẫn nhớ rõ khi hốc mắt cô ướt át ngẩng đầu nhìn anh thì trong đôi mắt kia lấp lánh ngàn vạn ánh sao.
Là tất cả ánh sao trên thế giới đồng thời tỏa sáng.
Là tất cả trân châu rực rỡ cùng nứt ra trong biển sâu.
Là người đáng để cô đặt ở trong lòng cả đời, cả đời nhớ lại.
***
Sau khi yên lặng thời gian dài, cửa thang máy mở ra.
Anh kéo tay của cô đi về phía hành lang tối đen, lại nghe thấy cô nhỏ giọng nói: "Không phải, không phải như vậy."
Dừng ở cửa, anh nghiêng đầu nhìn cô, không nói gì, chỉ chờ đợi đoạn sau của cô.
Anh nghe thấy Vưu Khả Ý nói: "Cuộc sống dài như vậy, ai cũng không biết con đường tương lai, trước giờ vốn không nên dùng thân phận hiện tại hoặc là tài phú để đánh giá giá trị của một người."
Anh cúi đầu xuống nhìn ánh mắt của cô xoay chuyển dao động trong bóng tối, đen nhánh sáng ngời giống như chấm nhỏ nơi chân trời.
"Nghiêm Khuynh, em thấy cũng không phải thân phận của anh hoặc là cái gì khác, anh thấy nơi này ——" Cô đưa tay che ở trên ngực trái của anh, có chút gấp gấp nói, "Là nơi này nói cho em biết, anh là người đáng để em kính trọng và yêu mến."
Bởi vì anh tốt như vậy.
Tốt như vậy.
Trừ bỏ chữ tốt này, cô vốn không tìm ra từ ngữ thích hợp để khen anh.
Dưới bàn tay là trái tim mạnh mẽ đập từng phát từng phát.
Chủ nhân trái tim yên lặng chốc lát, đột nhiên dùng sức ôm cô vào trong ngực, sau đó nhấn ở trên cửa lạnh lẽo.
Bởi vì xúc cảm sau lưng lạnh như băng khiến toàn thân Vưu Khả Ý run rẩy thì trước mắt đột nhiên tối đen như mực, da.nlze.qu;ydo/nn ngay cả một chút ánh sáng cuối cùng cũng biến mất không thấy gì nữa.
Có cái gì đó mềm mại đè lại, khắp trời đất đều là hỗn hợp mùi vị của mùi thuốc lá nhàn nhạt và vị bạc hà, ấm áp như vậy, yêu thương lại khẽ dùng sức đè lại, hình như xen lẫn gì đó khó có thể chống đỡ và cảm xúc đè nén đã lâu.
Cô trợn to hai mắt, cảm nhận sau lưng lạnh lẽo và phần môi nóng bỏng.
Giờ khắc này, có lẽ cũng không phải thân thể run rẩy, mà là tâm hồn, là khát vọng tự do đã lâu trong thân thể này, mà nay rốt cuộc được phóng thích linh hồn.