Dữ Quỷ Vi Thê

Quyển 3 - Chương 278: Sự thật




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit/ Beta: Hải Đường Tĩnh Nguyệt

4175134-under-the-water

Ngụy Thời chẳng có bất kỳ áp lực tâm lý với chuyện đùa giỡn em trai nhà mình.

Nhưng mà, anh chà chà đầu ngón tay mình, sao thân thể Ngụy Hân giống như khối băng vậy kìa, không có chút hơi ấm nào thì cũng được đi, vậy mà cả trong xương cốt cũng lạnh nữa. Trong thuật Mao Sơn, khi khí lạnh xuất hiện không bình thường nói lên âm khí nơi này rất nặng, mà lúc chung quanh xuất hiện ý lạnh rùng mình một cách không tầm thường, thì chứng tỏ nơi này có khả năng có oán khí.

Ngụy Thời có chút lo lắng, anh nghiêm túc nói với Ngụy Hân, “A Hân, nếu có chuyện gì, nhất định phải nói với anh, đừng có để trong lòng rồi một mình buồn, nói ra hai người chúng ta có thể đồng thời nghĩ biện pháp giải quyết.”

Hai chân thon dài thẳng tắp của Ngụy Hân bước ra khỏi cái quần rơi xuống trên mặt đất, quần lót cũng cởi theo luôn, Ngụy Thời thoải mái liếc nhìn giữa chân Ngụy Hân một cái, trong lòng cảm thán “Thằng em rốt cục cũng trưởng thành, lớn như vậy, cũng không biết khiến bao nhiêu em gái phải tan nát cõi lòng đây”, loại cảm giác vui sướng cùng xót xa trong lòng khi nhà mình có con trai nhỏ trưởng thành này là gì đây.

Thừa dịp Ngụy Hân thay quần áo, Ngụy Thời đi tới nhà bếp bưng đồ ăn còn nóng tới, chờ Ngụy Hân mặc xong quần áo, liền dẫn cậu lại ăn cơm.

Tư thế cầm đũa của Ngụy Hân có chút cứng ngắc, ngón tay không nghe sai sử, nhiều lần thiếu điều đũa rơi ra khỏi tay, cậu dùng sức cầm lấy đôi đũa, cố gắng chọt chọt đồ ăn trong chén, nhưng mãi vẫn không thể nào gắp đồ ăn được.

Ngụy Thời nhìn cậu thử một lần rồi lại một lần, yên lặng xoay người đi phòng bếp cầm cái muỗng, sau khi trở về ngồi ở bên cạnh Ngụy Hân, lấy đôi đũa trong tay cậu ra, “Anh đút em ăn.” Anh múc một chút cơm rồi lại một muỗng đồ ăn, đưa tới bên miệng Ngụy Hân.

Ánh mắt Ngụy Thời có chút xót xót.

Em trai của anh, em trai nuôi từ nhỏ cho đến lớn…

Ngụy Hân chậm rãi hé miệng, đôi mắt đen sâu nhìn Ngụy Thời không chớp.

Gương mặt xinh đẹp không chút biểu tình lại khiến Ngụy Thời nhìn thấu được một chút ngượng ngùng.

Ngụy Hân chậm rãi giơ tay lên, khẽ khàng lau mặt Ngụy Thời  một chút.

Ngụy Thời qua loa lau mặt mình, lại nhanh chóng múc đồ ăn đưa tới bên miệng Ngụy Hân, “Ăn ngon không? Buổi tối ngày mai em muốn ăn cái gì, anh mua đồ ăn về để thím làm cho em, ăn nhiều một chút, anh của em đến tuổi này thì không thể lớn thêm được nữa nhưng em còn có thể cố gắng một chút.”

Ngụy Hân chậm rãi gật gật đầu.

Một người đút một người ăn như vậy, một chén cơm không đầy ăn một lúc đã xong.

Ngụy Thời cầm chén lại, đứng lên định đi ra ngoài, rồi lại chần chờ dừng lại, “A Hân, em có muốn đi bệnh viện kiểm tra một chút hay không, có vấn đề gì thì cũng có thể tìm ra được sớm một chút…”

Ngụy Hân chậm rãi lắc lắc đầu.

Ngụy Thời cảm thấy mình số lần mình thở dài đêm nay sắp bằng cả năm, “Được rồi.”

Khi còn bé tính tình Ngụy Hân vốn đã bướng bỉnh, muốn làm chuyện gì thì dù có chín đầu trâu kéo lại cũng không ngăn được, lần này trở về rồi, Ngụy Thời phát hiện, chỗ khác cậu có lẽ hoặc nhiều hoặc ít đều có thay đổi, chỉ riêng mỗi cái tính tình này thì một chút cũng không sửa, trừ phi là đánh cậu ngất xỉu đưa đi bệnh viện, muốn bản thân cậu tự đi, đó là chuyện tuyệt đối không có khả năng.

Nghĩ vậy, Ngụy Thời sờ sờ cằm, có lẽ thật sự nên suy xét đến chuyện đánh người ngất xỉu.

Nhưng mà, cái này chỉ là nghĩ thôi, Ngụy Thời cũng biết là không có khả năng.

Thứ nhất là anh không muốn làm trái ý Ngụy Hân; thứ hai, có lẽ ở sâu trong tâm anh biết, tình huống trên người Ngụy Hân, cho dù có đi bệnh viện cũng vô dụng.

Vào ban đêm, Ngụy Thời cũng không có ngủ ở nhà, mà là bắc một cái thang từ bên trong tường trèo ra ngoài, lúc rạng đông, trời đã có vài tia sáng, trở về trạm xá, khi anh nằm ở trên giường, một đêm không ngủ vốn hẳn là mỏi mệt không chịu nổi vậy mà tinh thần lại thanh tỉnh vô cùng, trợn tròn mắt, nghe tiếng động bên ngoài từ không đến có, đó là sức sống mà người dậy sớm mang đến cho thế gian này.

Ngụy Thời cảm thấy bản thân thật vô dụng.

Anh không giúp được Ngụy Hân, cũng không tra ra nguyên nhân thực sự khiến ba Ngụy mất tích, một loại cảm giác bất lực với hết thảy mọi chuyện đánh xuống thần kinh anh đau đớn quá đỗi, cho tới nay, Ngụy Thời đều là kẻ mạnh mẽ, gặp phải chuyện lớn, cái đầu tiên anh làm là khiến bản thân mình tỉnh táo lại, rồi sau đó cố gắng tìm kiếm biện pháp khác, nhưng mà, lúc này đây, có lẽ liên quan đến người thân nhất của mình, anh có chút sợ hãi, nếu như mình không làm được thì sẽ ra sao? Nếu như mình không thành công thì sẽ như thế nào?

Loại suy nghĩ này tra tấn anh.

Khiến anh ăn không ngon ngủ không yên, trải qua ba ngày như thế, dưới mắt đã có một quầng đen.

Người cùng đánh bài bên cạnh còn cười anh là “Muốn vợ đến thân thể sắp héo rồi “, Ngụy Thời cười cười không nói lời nào, muốn vợ cái rắm ấy, nếu dùng cả đời không vợ đổi cho Ngụy Hân bình an vô sự, anh đều nguyện ý, đáng tiếc, trên đời này không có loại giao dịch như thế.

Bởi vì phát hiện ra buổi tối sẽ không biết tung tích Ngụy Hân đâu, cho nên mấy buổi tối nay Ngụy Thời đều ở vòng vòng quanh nhà, muốn nhìn rốt cuộc cậu buổi tối không ngủ lại đi làm cái gì, đó cũng là một trong những nguyên nhân gây ra quầng đen dưới mắt anh.

Hai buổi tối đầu tiên, không đuổi kịp được người.

Rõ ràng nhìn thấy Ngụy Hân từ trong nhà đi ra, nhưng lúc đi theo lại không thấy bóng dáng đâu.

Đến buổi tối ngày thứ ba, Ngụy Thời nếm đủ mùi rồi, anh phẩy một vòng “phấn bướm đen” ở trước cửa nhà, bướm đen là một loại thiêu thân, trên cánh màu đen có hoa văn màu đỏ sậm, sinh trưởng ở trong khe suối chốn thâm sơn rừng già, mài xác loại thiêu thân này thành phấn, dùng trên người vật còn sống, rồi lại dùng bùa dẫn đường vẽ từ “phấn bướm đen”, là vật truy tìm tung tích tốt nhất.

Sở dĩ trước kia Ngụy Thời không dùng tới cái này, là vì anh vẫn luôn không muốn dùng những thủ đoạn mình âm thầm học được trên người Ngụy Hân, nhưng mà, bây giờ anh đã đổi ý rồi.

Mặc kệ dùng loại thủ đoạn nào, chỉ cần có thể đuổi kịp Ngụy Hân, làm rõ ra chuyện cậu rốt cuộc đang làm cái gì là được.

Phù dẫn đường màu đen vốn là một tờ giấy mềm oặt không đứng được, sau khi Ngụy Thời niệm vài câu chú, còn dùng ngón tay vẽ vài đường lên bùa xong, soạt một chút đã đứng thẳng tắp lên, Ngụy Thời không chút do dự đi theo hướng tấm phù chỉ. Ngụy Hân đi rất nhanh, giống như chạy vậy, Ngụy Thời đi theo phù dẫn đường một hồi cũng chưa đuổi kịp người, mãi cho đến bờ sông nhỏ ở thôn Ngụy kia, Ngụy Thời nhìn phù dẫn đường giống như bị nước làm ướt vậy, rũ xuống mềm oặt.

Phù dẫn đường vô dụng.

Ngụy Thời đứng ở bờ sông nhỏ, bên bờ sông mọc đầy cây cối cao to, bóng cây trùng điệp, cành lá lay động, thoáng như quỷ ảnh hỗn loạn.

Bờ sông không có dấu chân, mà cây cầu gỗ kia chỉ khoảng một trăm thước. Nói cách khác, dù dùng tới phù dẫn đường, anh vẫn mất dấu Ngụy Hân.

Chỉ có hai loại tình huống khiến “phấn bướm đen” mất đi hiệu lực, một là nếu vật mà “phấn bướm đen ” dính phải không còn là vật sống, phù dẫn đường vẽ từ  ” phấn bướm đen ” sẽ không có tác dụng, một loại khác chính là vật còn sống dính phải “phấn bướm đen”, mà năng lực vật đó còn cao hơn Ngụy Thời gấp nhiều lần, thì có thể hoàn toàn ngăn chặn phép thuật Ngụy Thời.

Ngụy Thời cầm phù dẫn đường trên tay ném xuống mặt sông, tấm phù hóa thành đống giấy ướt nhẹp trôi theo dòng nước.

Ngụy Thời đứng trong chốc lát, mới chậm rãi nghiêng người, những làn mây đi qua nửa vầng trăng non, không một tiếng động, ánh trăng rọi xuống mặt nước lấp lánh, lại mang theo khí lạnh đến thấu tim người.

Khóe mắt Ngụy Thời có chút ươn ướt.

Cho dù anh cưỡng ép tìm cớ cho đủ loại dị trạng trên người Ngụy Hân, giờ này khắc này, sự thật khiến anh muốn tránh cũng không thể tránh được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.