Dữ Quỷ Vi Thê

Quyển 3 - Chương 209: Chiêu hồn




Nửa giờ sau, cô gái hoảng hốt bất an ấy cuối cùng vẫn chết trong hoảng sợ.

Cái chết của cô đến sớm hơn vài ngày so với Ngụy Thời dự đoán.

Như vậy thì thời gian của Ngụy Thời thoạt nhìn không còn nhiều nữa.

Ngụy Thời biết Biên Hiểu Huệ nhất định đã xảy ra chuyện.

Cống thoát nước trong buồng vệ sinh giống như bị chặn lại, bắt đầu toát ra mùi hôi tanh tưởi.

Ngụy Thời sờ sờ túi áo mình, mấy lá bùa anh chuẩn bị hồi sáng ngoan ngoãn nằm ở bên trong, anh có chút lo lắng, chậm rãi đi vào trong nhà vệ sinh.

Phòng rửa mặt đối diện cửa chính, vừa xem liền biết, chẳng có gì để nhìn.

Ngụy Thời nhẹ nhàng đi qua phòng tắm, tới cửa nhà cầu.

Nước vẫn chảy ào ào, chưa từng dừng lại, ngoại trừ tiếng nước thì chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, tiếng động thỉnh thoảng vang trên hành lang giờ đây cũng bặt tăm chẳng còn tung tích. Càng đi vào trong, mùi tanh càng nồng, giống như bên trong có thi thể đang trong thời kỳ phân hủy mạnh, mùi hôi xông người gần hôn mê bất tỉnh.

Ngụy Thời kéo khăn quàng cổ lên quấn quanh mũi và miệng mình thật kỹ

Khi anh đi đến nhà cầu, vừa nhìn vào trong thì thấy Biên Hiểu Huệ đưa lưng về phía anh, đứng rửa tay trước bồn, đầu cúi xuống, không ngừng rửa tay, hai tay cô chà xát vào nhau, giữa ngày đông lạnh như vậy mà dường như cô chẳng cảm thấy gì.

Ngụy Thời nhìn cô, dùng chân đá ngã cây lau nhà ở bên cạnh.

Tiếng loảng xoảng vang lên, xen lẫn tiếng nước chảy ào ào không dứt.

Biên Hiểu Huệ nghe được thanh âm cây lau nhà ngã thì từ từ xoay đầu lại. Ngụy Thời nhìn thấy trên tóc, trên mặt, trên cổ Biên Hiểu Huệ đều là nước, thứ nước đó chảy ra từ da cô, ào ào chảy dọc theo cánh tay rồi hòa lẫn với dòng nước từ vòi xả.

Nước không ngừng chảy ra từ người Biên Hiểu Huệ chưa từng dứt.

Từ trong mắt, trong cổ, trong lỗ tai.

Tờ tiền giấy vốn nằm trong tay Biên Hiểu Huệ giờ tắc lại trong miệng cô. Nước rào rạt chảy từ miệng cô ra ngoài mà tờ tiền giấy kia lại chẳng sứt mẻ miếng nào, thậm chí vẫn khô rang, chẳng hề dính một giọt nước. Nửa tờ tiền giấy rũ xuống cằm Biên Hiểu Huệ giống như đầu lưỡi quỷ treo cổ, nhấp lên nhấp xuống theo động tác chà tay của cô.

Nước trên mặt đất dường như bị chặn lại, từ từ dâng lên, mực nước càng ngày càng cao, nước hơi có màu vàng, còn có vài thứ không rõ đọng lại trong đó tản ra mùi hôi nồng nặc —— sắc mặt Ngụy Thời đại biến, cái mùi này là mùi xác hư.

Đôi mắt Biên Hiểu Huệ vừa chảy ra thứ nước tanh tưởi, vừa nhìn Ngụy Thời, vẻ mặt ngỡ ngàng. Cô duỗi tay tới vòi nước, vẫn không ngừng chà chà hai tay mình, nước từ trên người cô dọc theo hai cánh tay ào ào chảy xuống.

Hóa ra tiếng nước mà Ngụy Thời nghe được lúc đứng bên ngoài cửa phòng vệ sinh là phát ra từ người cô.

Dòng nước vừa nhanh vừa xiết, nước đọng cũng càng sâu, đã gần dâng lên khỏi mặt chân, Ngụy Thời lui một bước, đứng ở chỗ phòng tắm, phòng tắm và nhà cầu có độ cao khác nhau, phòng vệ sinh hơi thấp một chút, nhưng mà rất nhanh, mực nước đã vượt qua khỏi bậc thang kia.

Ngụy Thời im hơi lặng tiếng liếc nhìn Biên Hiểu Huệ một cái, từ từ lui về phía cửa phòng vệ sinh.

Chờ anh lui đến cửa phòng thì cả phòng vệ sinh ngập nước, mùi hôi thối nồng nặc tràn đầy không khí khiến người ta hít thở không thông. Lúc Ngụy Thời còn đang suy nghĩ phải giải quyết chuyện này như thế nào thì phía sau truyền đến tiếng bước chân, cậu chàng ở cùng phòng với Đinh Mậu Thụ mang dép lê lệt xệt đi tới vừa đi vừa lớn tiếng càm ràm, “Sao lại hôi thế? Phòng vệ sinh lại bị nghẹt nữa à?”

Hai cậu học sinh này hiển nhiên là bị cái mùi tanh tưởi nọ lôi ra, phòng vệ sinh bị nghẹt không chỉ xảy ra một hay hai lần

Đứng ở đó bên người cậu nam sinh kia, cùng đi với cậu tới đây là một người nam sinh khác. Bộ dạng nhìn khoảng hai mươi mốt tuổi, là một người nhìn có vẻ chín chắn, trưởng thành so với bạn đồng trang lứa hơn một chút, kiểu con nhà người ta, giỏi giang xuất sắc, vừa nhìn thấy liền biết là loại hình trò ngoan, bạn hiền, cán bộ học sinh ưu tú.

Ngụy Thời chẳng bao giờ giao thiệp tốt được với kiểu người này.

Theo cách nói của anh thì chính là tam quan* của anh và loại người đó không giống nhau, tuy rằng tất cả mọi người cùng sinh sống trên trái đất, nhưng là hiển nhiên không phải là người cùng một thế giới.

*Tam quan có nhiều cách giải thích khác nhau nhưng nói chung là cái nhìn ở ba phương diện. Theo truyền thống thì ba phương diện này là thế giới, đời sống và các giá trị tinh thần (trong triết học của Marx). Tam quan mới do Hồ Cẩm Đào đề xuất thì là triển vọng nghề nghiệp, đạo đức công việc và thành tựu. Edit bừa từ baidu

Cậu nam sinh kia chỉ vào người nhìn xuất sắc nọ nói, “Đinh Mậu Thụ, là bọn họ tìm cậu đấy.”

Từ lúc Đinh Mậu Thụ đi tới thì Ngụy Thời đã nhận ra, dù sao bọn họ cũng đã từng gặp qua ở chợ quỷ trên cồn giữa sông Tương Giang, trong đôi mắt Đinh Mậu Thụ lộ ra một chút ngạc nhiên, rồi lập tức lại khôi phục bình tĩnh, đương nhiên cũng đã nhận ra Ngụy Thời, chẳng qua hai người vẫn làm như đây là lần đầu tiên cả hai gặp nhau nên cho nhau cái gật đầu chào hỏi.

Cậu nam sinh kia bịt mũi la,, “Hôi quá, tôi đi gọi người đến thông đường ống, đúng rồi, cô bạn đi cùng với cậu đâu?” Cậu nhìn Ngụy Thời hỏi.

Ngụy Thời giải thích, “Cô ấy còn ở bên trong. Cậu đi gọi người tới đi, cổ hẳn là sẽ mau ra đây thôi.”

Cậu nam sinh chạy xuống dưới lầu.

Bên trong hành lang chỉ còn lại Ngụy Thời cùng Đinh Mậu Thụ.

Đinh Mậu Thụ cau mày, xem ra cái mùi bên trong thật sự rất hơi, hắn cũng chỉ làm ra vẻ bình tĩnh. Ngụy Thời cảm thấy cảm xúc Đinh Mậu Thụ thật ra có phần nôn nóng, nửa người trên của hắn trên không động, nhưng gót chân lại không ngừng nhích tới nhích lui.

Đinh Mậu Thụ đột nhiên nói, “Cậu tìm tôi có chuyện gì?”

Ngụy Thời chỉ nói hai chữ, “Trình Dao”, đồng thời xòe tay ra, cho hắn thấy nhìn tờ tiền giấy kia trong tay mình.

Sắc mặt Đinh Mậu Thụ có chút trắng bệch, vẻ mặt hắn mang theo nghi ngờ nhìn Ngụy Thời, “Cậu là ai? Trình Dao đã chết hai năm trước, cảnh sát đã sớm điều tra qua, không liên quan gì tới tôi cả.” Hắn giống như không thấy được tờ tiền giấy kia, mở miệng làm một tràng.

Ngụy Thời không nói hai lời lấy ra tấm ảnh tìm được từ trong phòng Trịnh Đào. Trên bức ảnh, khí đen che mất đi gương mặt Trình Dao, ngũ quan có chút mờ mờ không rõ, cố gắng lắm mới có thể nhận ra. Đã được Ngụy Thời xử lý nên thứ có thể hại người ở  bên trong tấm ảnh đã bị anh giam lại, chẳng những đọng lại hình thể, hơn nữa cũng không cách nào ra ngoài hại người được nữa.

Tay Đinh Mậu Thụ hơi hơi run, nhưng mà vẫn cố gắng bình tĩnh.

Hắn đẩy tấm ảnh lại, “Tôi không biết cậu đây là có ý gì.”

Ngụy Thời nhếch miệng cười cười, nói với hắn, “Cậu sẽ hiểu.”

Nước trong phòng vệ sinh  đã tràn ra đến hành lang, ngoằn nghèo chảy tới thang lầu.

Ngụy Thời và Đinh Mậu Thụ đứng trong nước đối mặt với nhau, không để ý mùi nước tanh tưởi cùng lạnh như băng, hai người dường như đang giằng co, vẫn không nhúc nhích. Đúng lúc này, mặt nước bắt đầu cuộn sóng từng vòng, tiếng nước ào ào từ xa truyền tới gần, Ngụy Thời và  Đinh Mậu Thụ đồng thời quay đầu nhìn về cửa phòng vệ sinh, Biên Hiểu Huệ đứng ở giữa phòng tắm, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa.

Ngụy Thời bị cô nhìn đến mức sau lưng phát lạnh.

Phản ứng lớn hơn nữa chính là Đinh Mậu Thụ, hắn xoay người chạy về hướng thang lầu

Biên Hiểu Huệ nâng tay lên, giơ thẳng ra, dường như phải bắt được thứ gì đó, sau đó lại buông thõng xuống rồi cả người ngã ầm ra đất, mặt chôn dưới nước.

Tiếng nước ào ào rốt cục cũng ngừng lại.

Dòng nước sắp tràn đến cửa thang lầu, giống như rắn, nhanh chóng trườn trở về.

Trong nháy mắt, trên mặt đất chỉ còn lại chút nước ẩm ẩm, chỉ có dưới thân Biên Hiểu Huệ là còn đọng lại một vũng nước.  Từ mái tóc ướt đẫm của Biên Hiểu Huệ đến quần áo, tiếng nước cứ rơi tí tách, tí tách…

Ngụy Thời nhìn cô, thở dài, gọi điện thoại báo cảnh sát.

Cảnh sát rất nhanh đã tới, cả tầng phòng bị niêm phong lại làm hiện trường, học sinh bên trong bị chuyển tới tầng khác trong ký túc xá, Ngụy Thời thân là người trong cuộc bị cảnh sát vây quanh thẩm vấn.  Kết quả giám định pháp y rất nhanh đã có, trên người Biên Hiểu Huệ không có ngoại thương, là bị chết đuối, không ai biết làm sao cô lại chết đuối ở phòng vệ sinh trong  ký túc xá nam.

Gương mặt Biên Hiểu Huệ xanh tím, miệng hơi mở, ánh mắt lồi ra, nằm ở trên mặt đất lạnh như băng.

Nửa giờ sau, cô gái hoảng hốt bất an ấy cuối cùng vẫn chết trong hoảng sợ.

Cái chết của cô đến sớm hơn vài ngày so với Ngụy Thời dự đoán.

Như vậy thì thời gian của Ngụy Thời thoạt nhìn không còn nhiều nữa.

Mà ác hàng trên người Biên Hiểu Huệ theo cái chết của cô đã chuyển qua cho người kế tiếp. Trong dãy lầu này, đứng gần cô nhất chính là Ngụy Thời và Đinh Mậu Thụ, mà trên người Ngụy Thời vốn đã có ác hàng, nói cách khác, hiện tại ác hàng cực kỳ có khả năng chuyển đến người Đinh Mậu Thụ.

Không biết Đinh Mậu Thụ khi biết chuyện này sẽ có sắc mặt như thế nào.

Tình trạng khi chết của Biên Hiểu Huệ rất đáng sợ, Ngụy Thời muốn biết rốt cuộc cô đã chết như thế nào. Vì thế anh phải tìm cho ra được hồn phách của cô, năng lực gặp quỷ của Ngụy Thời khi linh khi không, khiến cho đôi khi nếu anh không nhìn kỹ thì sẽ không phân được kẻ trước mắt là người hay là quỷ.

Ngụy Thời là nhân chứng quan trọng cho nên bị đưa đến cục cảnh sát lấy khẩu cung, chờ đến khi anh rời khỏi cục thì đã hơn tám giờ tối, cùng bị đưa đến cảnh cục còn có  Đinh Mậu Thụ, lúc ấy cũng ở tại hiện trường.

Đinh Mậu Thụ hạ quyết tâm giả ngu đến cuối cùng, mặc kệ Ngụy Thời đi thẳng vào chủ đề hay quanh co lòng vòng thì hắn vẫn quyết không mắc câu, Ngụy Thời cũng không có biện pháp nào khác, anh cũng không thể bóp cổ hắn, bắt hắn khai hết mọi chuyện cho anh.

Người này xem ra chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Trước khi Ngụy Thời rời đi, anh vẫn là đưa số điện thoại di động của Tằng Lượng mà anh hiện tại đang tạm dùng cho hắn, muốn hắn  “Nhớ ra cái gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho tôi”, Đinh Mậu Thụ xem ra là bị anh hỏi đến sợ, không từ chối tờ giấy anh đưa tới.

Trải qua một ngày nặng nề áp lực như thế, Ngụy Thời đã không còn chút sức nào.

Tới khi trở lại phòng thuê, đặt cái mông tê liệt xuống ghế, thì tin tức tốt duy nhất thu được hôm nay đại khái chính là lúc anh trở về nhìn thấy Ngụy Hân còn ngoan ngoãn ngủ ở trên giường. Lúc anh rời đi buổi sáng cậu như thế nào thì bây giờ vẫn như thế ấy.

Ngụy Thời nhặt sợi tóc anh lưu lại trên mặt Ngụy Hân hồi sáng, thuận tay vứt xuống đất.

Anh vỗ vỗ mặt Ngụy Hân, nói, “Thật ngoan.”

Phòng này âm khí rất nặng, không thích hợp cho người ở, nhưng lại rất lý tưởng để chiêu hồn.

Ngụy Thời mở cửa sổ ra, gió lập tức từ ngoài cửa sổ thổi vào làm bức màn lay động không ngừng. Chân tay Ngụy Thời vừa mới ấm lên được một chút thì đã bị cơn gió này thổi bay đi mất, thân thể không tự chủ được mà run rẩy vài cái.

Không có nước cách đêm, Ngụy Thời trực tiếp dùng nước trong cái chén đặt ở trên bàn, nước lạnh đã để qua một ngày để thay thế —— nước đặt trong căn phòng âm khí nặng qua một ngày thì hiệu quả thông linh chắc sẽ không khác biệt gì mấy với nước cách đêm, có khi còn tốt hơn nữa.

Ngụy Thời lấy ra vài cái dĩa nhỏ, mỗi cái đổ một chút nước vào trong rồi đặt tại cửa sổ, cửa ra vào. Nếu có hồn phách đi vào thì nước trong dĩa sẽ có phản ứng, đồng thời nước này cũng có tác dụng dẫn hồn nhất định, Ngụy Thời dọn dĩa xong, lại lấy ra hơn mười sợi tơ hồng to hơn cọng tóc một chút, xoắn các sợi lại thành một, ngâm một chút trong nước còn dư lại, sau đó đặt một đầu sợi tơ ở cửa sổ, đầu còn lại cột trên chân ghế dựa.

Ngụy Thời lấy ra một sợi tóc thật dài.

Đây là trước lúc cảnh sát đến, Ngụy Thời bứt xuống từ người Biên Hiểu Huệ.

Anh quấn sợi tóc ấy vào tơ hồng, sau đó ngồi trên ghế, lấy ra một xấp bùa rồi nâng tay để gần miệng, hà hơi thổi ấm xong mới cầm lấy cây bút bắt đầu vẽ lên bùa, là bùa chiêu hồn của Đạo gia.

Thoăn thoắt, Ngụy Thời dùng tốc độ cực nhanh vẽ xong từng cái.

Sau đó, anh đốt từng lá, từng lá bùa vào một cái tô to đặt trên mặt đất, có lẽ là do phòng này âm khí rất nặng, bùa mới vừa đốt đi thì lập tức biến mất, chỉ lưu lại chút bụi âm ẩm nhìn như tro tàn.

Chờ đến khi anh dùng hết xấp bùa trong tay, sợi tơ hồng vẫn chẳng mảy may dao động

Ngụy Thời không chút nản lòng, lấy ra một xấp bùa khác, tiếp tục vẽ, vẽ xong lại tiếp tục đốt.

Không biết đã đốt bao nhiêu lá bùa, không khí bốn phía càng ngày càng lạnh, cây hòe cổ thụ bên ngoài lao xao rì rào.

Ngụy Thời dừng động tác vẽ bùa, đôi mắt không chớp không nháy nhìn chằm chằm sợi tơ kia.

Vừa rồi cho dù gió thổi ào ạt thế nào thì sợi tơ vẫn chẳng hề lay động, nhưng bây giờ lại rung rung rất nhẹ, nước đọng từ ngoài phòng lan vào đến tận trong phòng, tiếp tục chảy đến bên cạnh cái tô to, sau đó hoàn toàn đi ngược lại với các định luật vật lý, chạy dọc theo cái tô, leo lên cao rồi chảy vào bên trong tô.

Ngụy Thời bình tĩnh nhìn chút nước đọng này, lòng bàn tay lại hơi hơi đổ chút mồ hôi.

Nước đọng trộn lẫn với tro bụi, Ngụy Thời thấy cục tro đen ướt ướt không ngừng biến hóa thì biết lần gọi hồn này thành công được một nửa, về nửa còn lại, thì là đưa hồn phách trở về.

Ngụy Thời cầm lấy bút, viết xuống vài chữ trên lá bùa —— “Ai giết cô”.

Sau đó, đốt lá bùa, ném vào trong cái tô to.

Lá bùa này cũng cháy thành tro ngay lập tức, chút tro tàn hòa vào đám tro đen kia. Tro đen ngoằn nghoèo, khó khăn hiện lên hai chữ —— Trình Dao.

Đáp án này vừa nằm trong dự kiến của Ngụy Thời cũng vừa nằm ngoài ý muốn.

Trong sự kiện chết người hàng loạt này thì Trình Dao không hề nghi ngờ là nhân vật quan trọng nhất, cô thậm chí có thể là ngọn nguồn của ác hàng, nhưng cái Ngụy Thời thật không ngờ chính là, Biên Hiểu Huệ hóa ra là do Trình Dao trực tiếp giết chết. Khó trách thời gian Biên Hiểu Huệ chết còn sớm hơn vài ngày so với tính toán của Ngụy Thời.

Nhưng mà, tại sao Trình Dao lại muốn giết chết Biên Hiểu Huệ?

Ngụy Thời suy nghĩ một chút, trực tiếp hỏi hồn phách Biên Hiểu Huệ.

Cục tro kia vặn vẹo cả  nửa ngày nhưng lại không tạo ra hình gì, đương nhiên nó không có cách nào trả lời vấn đề này, Ngụy Thời không còn biện pháp đành phải thay đổi câu hỏi —— ” Là ai hạ ác hàng?”

Lá bùa cháy hết, tro tàn lẫn vào bên trong cục tro.

Bụi đen không ngừng biến hóa, biến thành vài chữ —— Trần Chi Lan.

Đó là một cái tên xa lạ.

Ngụy Thời suy nghĩ một chút, không ôm bất kỳ hy vọng gì viết xuống câu hỏi trên lá bùa —— “Làm sao để cởi bỏ ác hàng này?”

Đầu tiên tro đen không hề có động tĩnh, sau đó, lại bắt đầu mãnh liệt biến hóa dưới đáy tô, rồi lập tức nhảy vọt lên không trung, nhưng ngay sau đó lại rơi ngược xuống trong tô, giống như nó muốn nhảy ra ngoài cái tô, nhưng lại bị cái tô cùng với một bức tường vô hình trên đầu tô ngăn lại.

Bình bịch, bình bịch, tiếng động vang lên không dứt bên tai, trên cái tô xuất hiện vết nứt rất to, chẳng bao lâu thì sẽ bể.

Sắc mặt Ngụy Thời đại biến.

Đưa hồn, so với chiêu hồn càng khó khăn hơn nhiều.

Có câu châm ngôn người xưa nói rất hay, mời thần thì dễ, tiễn  thần mới khó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.