Xung quanh đầy bọn linh hồn im lặng, dưới sự chú mục của chúng Trần Dương bị Ngụy Lâm Thanh kéo lấy hiên ngang rời khỏi biệt thự. Khi ra cả hai ra khỏi rồi thì cửa bỗng vang lên tiếng kẽo kẹt rất lớn, cửa bị đóng lại.
Trần Dương quay đầu, anh trông thấy dáng Đinh Mậu Thụ đứng đó mờ ảo giữa đám linh hồn đang u ám nhìn mình, Trần Dương không chút do dự chĩa ngón giữa với hắn ta. Ánh mắt Đinh Mậu Thụ càng u ám thêm.
Đến khi ra khỏi khu biệt thự, Trần Dương bỗng dừng lại. Chuyến đi này là anh đến tìm di động mà? Hiện bị khiếp sợ đến mức này, nhưng còn di động đâu? Nhìn hai bàn tay trống trơn của mình, Trần Dương buồn khổ.
Đôi hoa tai đầu lâu đã biến về dáng vẻ vốn có, yên bình treo trên cổ anh.
Song khi nhớ lại tình cảnh vừa rồi chúng lớn lên, một trái một phải dừng trên vai mình thì Trần Dương đau đầu lắm. Nếu đến bây giờ mà anh còn không biết hai đầu lâu này là gì, vậy anh đã ăn uổng phí biết bao nhiêu muối trong hơn hai mươi mấy năm rồi. Trần Dương nhìn Ngụy Lâm Thanh, chẳng thể nào hiểu nổi sao kẻ ấy lại lấy đầu lâu của bản thân và của thằng quỷ nhỏ làm hoa tai mà còn đưa cho anh. Anh thừa nhận trong lòng anh có một chút chờ mong, nhưng chính vì thế mới khiến anh càng thêm buồn bực.
Đang định vung kiếm trảm nghiệt duyên lại bị kẻ khác giữ chân níu lại, đau lòng lắm chứ.
Trần Dương vừa đi vừa hỏi, “Mọi người tìm được ác hồn kia rồi?”
Đèn đường hiu hắt, rừng cây rậm rạp gió buốt thổi qua, chẳng những khiến đám lá cây xào xạc mà còn khiến bóng hình mờ ảo của Ngụy Lâm Thanh tựa thể như tan ra. Thanh âm Ngụy Lâm Thanh truyền tới từ trong gió, lơ lửng lập lờ, “Rồi sẽ tìm được thôi.”
Thế nghĩa là chưa tìm được, Trần Dương ngập ngừng bảo, “Chừng nào chuyện này xong rồi thì anh lấy hoa tai về đi, thứ này thấy ghê quá. Tôi cũng đâu còn nhỏ nữa, không chơi mấy loại này nữa đâu.”
Im lặng một thoáng Ngụy Lâm Thanh mới bảo “Ừ”.
Thần kinh căng thẳng của Trần Dương giãn ra.
Đến khi đến nơi nhiều người rồi, Ngụy Lâm Thanh mới biến mất cùng thằng quỷ nhỏ. Trần Dương trở về nhà. Anh cân nhắc thấy rằng dù thế nào anh Hồ vẫn luôn đối xử với anh rất tốt, không thể giương mắt nhìn anh ấy nhảy vào hố lửa được. Nhưng người bình thường sao có thể tin mấy loại chuyện thần quái này. Hơn nữa vụ làm ăn này đã lâu thế rồi, điều kiện tiên quyết của bỏ vốn đầu tư là nếu không thu được lời chắc chắn sẽ bị tổn thất nghiêm trọng. Nhiều người còn phải nuôi gia đình sống qua ngày, tiếp sau còn nhiều hợp đồng đang chờ nữa.
Hiện tại cách duy nhất có thể nghĩ ra được là để cảnh sát bắt Đinh Mậu Thụ.
Hôm sau Ngụy Thời gọi điện nói với anh, Phương Chí đã tra được chủ nhân căn biệt thự kia không phải là Đinh Mậu Thụ mà là anh Bưu xã hội đen.
Trần Dương cúp điện thoại, sau đó đổ hết đống sơn và thuốc màu được bỏ thêm nguyên liệu vào cống thoát nước rồi thay bằng sơn và thuốc màu mới. Anh lấy cả những nguyên liệu khác bên tổng công ty cung cấp cho Ngụy Thời xem, đến khi xác định không thành vấn đề mới dùng. Nói tóm lại anh hạ quyết tâm không để Đinh Mậu Thụ thực hiện được âm mưu của hắn.
Sau khi chú Trương mất tích được ba ngày, cảnh sát rốt cuộc đã tìm tới cửa.
Đương nhiên cuối cùng họ chẳng tìm được manh mối gì. Trần Dương đã tận mắt thấy chú Trương bị đám hồn ma trấn trạch xé nát ăn sống. Đến cùng cảnh sát còn có cả Trương Phỉ con gái chú Trương, cô khăng khăng đòi đến nơi chú Trương đã xuất hiện lần cuối.
Hôm đó lúc đến biệt thự, chú Trương đã bị máy quay ghi hình lại.
Nhưng kỳ lạ ở chỗ rõ ràng Trần Dương cũng đến nơi ấy, nhưng máy quay lại không ghi hình được anh, Trần Dương thắc mắc. Do cảnh sát điều tra nên phải ngừng làm việc trong ba ngày, anh Hồ còn bận lo liệu với bên tổng công ty và cảnh sát, thế là anh ấy giao nhiệm vụ đi với Trương Phỉ cho Trần Dương.
Trương Phỉ là một cô gái khoảng hai mươi lăm tuổi, diện mạo và dáng người ưa nhìn. Sắc mặt tiều tụy, hai mắt hoe đỏ, song cô vẫn gắng hết sức kiềm lại lo lắng trong lòng. Lúc gặp và quan sát cô, Trần Dương đã mém nữa kể hết chuyện phát sinh đêm đó.
Trong đại sảnh nơi lầu hai biệt thự, Trương Phỉ đột nhiên nói, “Tối qua tôi mơ thấy bố tôi cả người đầy máu đứng trước mặt tôi.”
Dù trái với lòng, Trần Dương bật ra lời an ủi, “Chỉ là mơ thôi, cô đừng lo quá.”
Một nụ cười nhăn nhó lộ ra trên gương mặt trắng nhợt của Trương Phỉ, cô lắc đầu, thì thào bảo, “Không, tôi biết đó không phải là mơ, tôi…” Cô tựa như định nói gì nữa nhưng lại không nói hết, “Cám ơn cậu đã ở cùng tôi, để tôi mời cậu bữa cơm.”
Hai người đến tiệm cơm gần đó.
Trương Phỉ không ăn gì, còn Trần Dương do trong lòng cũng có việc nên anh ăn không vô. Trong khoảng thời gian dùng cơm Trương Phỉ không ngừng hỏi lúc ở biệt thự chú Trương thường làm gì, có gì khác lạ hay không. Trần Dương nói lại lần nữa những lời anh đã kể với cảnh sát, còn thêm vào vài câu an ủi.
Trò chuyện môt hồi, bầu không khí giữa hai người tốt hẳn lên.
Trương Phỉ dụi đôi mắt hoe đỏ, ngượng ngùng bảo với Trần Dương, “Xin lỗi quá, tôi thất lễ thế này. Mẹ tôi qua đời sớm, tôi chỉ còn mỗi bố là người thân. Nếu bố tôi thật xảy ra chuyện gì, tôi chẳng biết làm thế nào nữa.”
Trần Dương không thể nhìn phụ nữ khóc, nhất là phụ nữ đẹp mà còn phần nào có hoàn cảnh giống anh.
Vì thế anh đành tiếp tục an ủi. Trần Dương rất có nghề dỗ phụ nữ, mới vài ba câu đã dời được sự chú ý của Trương Phỉ khiến cô không khóc nữa. Hai người cơm nước xong, Trương Phỉ bảo mình đi xe tới nên để cô đưa anh về, xem như cảm ơn anh đã ở cùng cô.
Trong mười mấy phút đồng hồ lái xe, Trương Phỉ và Trần Dương câu được câu không trò chuyện.
Tình hình giao thông khá tốt, lưu lượng xe cộ không quá nhiều, chỉ cần qua ngã tư phía trước là sẽ vào khu phố xá sầm uất. Ngay vào lúc xe sắp đến ngã tư đường, Trần Dương bỗng nghe thấy tiếng nhạc đưa tang. Tiếng kèn sắc-xôn đinh tai nhức óc lấn át mọi tiếng động xung quanh, Trần Dương nghe mà đau cả óc.
Còn cả thanh âm thô ráp của một người đàn ông đang cao giọng, “…Xin mượn đường…”
Trần Dương quay đầu, “Nơi này sao lại có người đưa tang?”
Trương Phỉ nhìn Trần Dương đầy lạ lùng, “Đưa tang gì? Sao lại có người đưa tang?”
Trần Dương bối rối, “Cô không nghe thấy tiếng kèn sắc-xôn à? Thổi vang lắm!”
Trương Phỉ lắc đầu, “Cậu nghe lầm rồi hay sao ấy…”
Tiếng kèn sắc-xôn kia cứ mãi ngân lên, thanh âm ngày một lớn, sao anh nghe lầm được. Dòng xe cộ bên ngoài ngày một chậm, cuối cùng dừng hẳn. Bốn năm chiếc xe trước mặt họ dừng lại. Ngay giữa ngã tư trống huơ trống hoác, không một chiếc xe nào băng qua.
Trần Dương thấy tín hiệu đèn giao thông không ngừng đổi qua đổi lại ba màu xanh đỏ vàng hệt như con cừu đang nổi cơn điên. Anh chỉ tín hiệu đèn giao thông cho Trương Phỉ, Trương Phỉ liếc qua rồi bĩu môi bảo, “Sao lại là đèn đỏ, mới vừa đèn đỏ mà nhỉ.”
Trần Dương biết tình hình kỳ lạ của đèn giao thông chỉ mỗi mình anh thấy, hiện màu đèn đang thay đổi liên tục. Tín hiệu đèn ở mọi hướng chuyển thành màu đỏ, sau đó xe cộ ngừng lại hết. Trương Phỉ nhịp nhịp tay lên tay lái, dường như chẳng hề phát hiện ra sự khác thường này.
Tiếng kèn sắc-xôn và tiếng kêu đưa tang ngày một lớn, và ngày một gần hơn. Trần Dương thấy rất nhiều nam nữ khoác bộ đồ tang cầm theo chiếc gậy lớn. Họ khiêng chiếc quan tài đen tuyền bước tới trước, đi đầu là một người đàn ông trung niên cầm theo tấm phướn chiêu hồn màu trắng.
Đội ngũ đưa tang này đi rất chậm.
Tiền giấy ném rơi đầy đất, cơn gió buốt thổi qua khiến mớ giấy bay đầy cả bầu trời rồi che ngập cả một vùng. Đang giữa trưa mà trời đen kịt, cả người toát mồ hôi lạnh.
Tiền giấy khắp mọi nơi, tiền giấy rơi trên xe. Có xe chỉ mới lác đác vài tờ tiền giấy, có xe lại gần như bị đống tiền giấy chôn vùi.
Chỉ cần là xe bị đống giấy tiền vàng bạc ấy chôn vùi, thì người lái xe và hành khách bên trong sẽ xuống xe rồi đi sau đội ngũ đưa tang. Có người còn bò ra khỏi xe hoặc có thứ dính đầy bùn. Đó là xác chết được chôn ở gần đó, chúng cũng cầm tiền vàng mã trong tay, bước theo sau.
Chỉ thoáng chốc như thế, người khoác áo đưa tang đã tăng lên một nửa.
Trần Dương xanh mét, vì tiền giấy rơi trên xe anh đang ngồi ngày một nhiều, sắp che đến lưng tấm kính trước. Trương Phỉ nhịp nhịp tay chẳng chút vội vàng, cô còn quay đầu nói với Trần Dương trông rất sốt ruột, “Cậu nôn nóng làm gì, có chút xíu mà chờ không được. Có hai mươi mấy giây thôi, nói mấy câu là xong ấy mà.”
Trần Dương nhăn nhó mặt. Hai mươi mấy giây. Anh nuốt khan liếc đội đưa tang, chỉ sợ đội ngũ đó đã đến được mười mấy phút. Trương Phỉ đã bị mê hoặc rồi, cô ấy không cảm nhận được sự lưu động của thời gian, cô cứ tưởng chỉ cần chờ hai mươi mấy giây nữa là xong.
Trần Dương không nói rõ với cô ấy.
Đội ngũ đưa tang đi đến giữa ngã tư, người đàn ông cầm tấm phướn chiêu hồn đi mãi đằng trước. Trần Dương thấy người đó hơi quen quen, anh suy nghĩ một hồi, đó không phải là bác Ngô ư? Biết sự tình không đúng, Trần Dương liếc đám tiền vàng mã còn đang rơi xuống rồi bảo với Trương Phỉ, “Tôi ra ngoài xem một lát, cô đừng đi đâu hết, nhớ không được đi đâu hết.”
Trương Phỉ hét lên, “Cậu định làm gì! Giữa đường thế này xuống xe làm chi!”
Trần Dương không muốn giải thích nhiều, anh gân cổ rống to át giọng cô, “Không muốn chết thì hãy nghe tôi, đừng xuống xe, nhìn thấy gì cũng đừng lên tiếng, cô hiểu không?”
Hoảng sợ, Trương Phỉ gật đầu theo bản năng.
Ra khỏi xe Trần Dương mới thấy bên ngoài u ám, gió buốt mạnh đến mức như thổi bay người. Anh vội vàng đóng cửa xe lại, mắt đảo qua chiếc xe tối tù mù bên cạnh, chẳng rõ liệu người trong xe còn sống hay không.
Anh lấy tay ném đống tiền giấy trên xe đi.
Tiền vàng mã rơi khắp trời hệt như bông tuyết rơi, anh phủi đi chúng càng rơi nhiều hơn. Anh lúng ta lúng túng, nhưng chiếc xe vẫn từ từ bị đống tiền giấy phủ kín. Đến khi chiếc xe thật sự bị chôn vùi rồi, Trương Phỉ ngồi trong xe nhất định phải chết.
Trần Dương hận không thể mọc thêm hai tay. Đột ngột cửa xe như bật mở, anh phóng tới đạp cửa xe lại. Trong xe vang lên tiếng đập cửa rầm rập, Trương Phỉ đang hét ầm bên trong, “Trần Dương, cậu hãy để tôi xuống, để tôi xuống xe. Tôi muốn xuống xe, họ đi mau quá, tôi theo không kịp…”
Chưa từng thấy người nào vội vàng muốn chết như vậy, Trần Dương ra đầy mồ hôi.
Anh đưa tay vào túi tìm thử, rồi hai mắt tỏa sáng. Sau đó, anh lấy hộp quẹt ra.