Dữ Quỷ Vi Thê

Quyển 2 - Chương 154: Quỷ nhỏ




Trần Dương đứng từ xa nhìn nơi ấy dày đặc quỷ khí và âm khí, trong lòng hơi sợ.

Xem tình hình phía đối diện thì đây hẳn là người tu luyện tà môn pháp thuật gì dó. Bầu trời tối đen như mực chẳng chút ánh sáng nào, trong không khí còn thoảng qua mùi máu tươi rất nồng và thứ mùi tanh tưởi. Trần Dương không cẩn thận hít vào thì thiếu điều nôn ra, anh vội chạy đến nhà vệ sinh lấy một chiếc khăn ướt bịt mũi lại.

Ban ngày không cảm thấy gì, đến tối mới trông rõ nơi đây âm khí nặng nề tới mức người không thở nổi. Trước kia anh hay đến nơi này nhiều lần và ở cách đây không xa, nhưng chưa bao giờ trải qua cảm giác hiện tại.

Trần Dương chắc chắn rằng mọi chuyện đều liên quan tới kẻ trong tầng ba bên tòa nhà kia.

Bọn hồn ma trắng chạch rít lên trong câm lặng rồi bay tới bay lui. Chúng bò trên tường, lướt trên mặt đất, ở khắp xung quanh, xuyên tường vào căn hộ kia. Một lúc lâu sau Trần Dương mới phát giác không phải bọn hồn ma chủ động mà dường như căn hộ đó có một loại lực hút gì với chúng và đang kéo tất cả bọn chúng lại gần. Thật ra bọn hồn ma bò tới bò lui đang ra sức chống cự, tiếc là do sức quá yếu nên chẳng phản kháng được.

Trần Dương nhớ lại Mã Vân Tài đã từng kể với anh về một phương pháp luyện hồn khá giống cảnh tượng trước mắt này, anh không khỏi hoài nghi anh chàng trên lầu ba đang luyện hồn, nghĩa là đang luyện bọn cô hồn dã quỷ, thứ nhất là để sử dụng chúng, thứ hai là để tăng hồn khí và pháp lực của bản thân. Đó là một tà pháp trong Thái Âm, những người thuộc danh môn chính phái vốn rất phỉ nhổ và khinh thường.

Song trên đời này luôn có những kẻ vì đủ loại mục đích chó cùng rứt giậu nên việc gì cũng dám làm.

Trần Dương vốn định tự đến đối diện xem tình hình thế nào, nhưng anh quay lại. Hiện anh đã sửa mệnh, tuy thể chất cứ hay gặp quỷ không đổi được nhưng vẫn không rõ liệu có khiến bọn quỷ kiêng dè như trước đây không, thế là anh hơi do dự.

Thôi hãy cứ chờ Ngụy Thời đến rồi nói, Trần Dương định bụng thế.

Lúc này là mười hai giờ đêm, đang lúc Trần Dương định cất ống nhòm lên giường nghỉ ngơi, thì bất chợt trên cửa sổ xuất hiện một bóng người với gương mặt phóng đại dán chặt vào kính. Đó là một bà cụ, bà ta cười với Trần Dương, hàm răng lỗ chỗ đen vàng lẫn lộn.

Trần Dương bị bà lão dọa đến bước lui ra sau, anh thuê phòng tận lầu bốn đấy, ngoài cửa sổ sao có người được!

Rồi một cách nhanh chóng, bên cạnh bào lão lại xuất hiện một gương mặt nữa, là một cô gái rất trẻ với cái lưỡi đỏ chót thè ra khỏi gương mặt trắng chạch, cô ta cũng dán mặt lên cửa kính. Tiếp đó lại xuất hiện gương mặt thứ ba, là một thằng bé khoảng bảy tuổi, nó miết ngón tay lên tấm kính vang lên tiếng buốt óc khiến tóc gáy Trần Dương dựng đứng. Sau đó nữa là gương mặt thứ tư thứ năm…

Không lâu sau, đủ loại khuôn mặt vặn vẹo đáng sợ chen chúc nhau trên tấm kính.

Trần Dương hãi hùng khiếp vía nhìn, nhất định là kẻ đang luyện tà thuật đối diện phát hiện anh đang rình rập nên mới sai bọn quỷ sứ dưới quyền tới lấy mạng anh. Trần Dương lấy tấm bùa Ngụy Thời đưa cho trải lên đất thành một trận pháp đơn giản.

Lần trước trên chuyến xe ma kia chưa kịp dùng lá bùa này.

Những gương mặt quỷ đập vào cửa kính phát ra tiếng lộp cộp, thấy tấm cửa kính sắp nứt ra thì Trần Dương khẩn trương đến mức trán đầm mồ hôi. Vừa lúc đó, phòng bên cạnh vang lên thanh âm kỳ lạ.

Tiếng rền rỉ cao vút của phụ nữ và tiếng thở dốc khản đặc của đàn ông, đôi nam nữ kế bên lại không ngủ mà làm tình. Mẹ kiếp tinh lực dư thừa gớm. Giữa bầu không khí căng thẳng thế này mà lại xuất hiện thứ âm thanh đó, khóe môi Trần Dương giật giật liên hồi, gân xanh đập thình thịch trên trán. Nhưng anh nhanh chóng nhận ra có lẽ đây là một cơ hội tốt.

Liếc đám mặt quỷ như sắp xông vào, Trần Dương chẳng nói chẳng rằng nhấc cái ghế bên cạnh phang ngay gào tường, chọi ghế xong anh bắt đầu đập bàn ầm ĩ. Không dám mở cửa vì lo sẽ có bọn mặt quỷ cũng đang chờ ngoài ấy, anh cao giọng hét, “Đệt m* nó đang nửa đêm nửa hôm có để người khác ngủ không, kêu gì mà lạc thú khiếp thế, sao không ra ngoài đường kêu luôn đi…”

Trần Dương thao thao bất tuyệt hết những lời dơ bẩn tục tĩu mà anh đã nghe và còn nhớ, mắng chửi tơi bời đến mức ngay cả anh còn phải đổ mồ hôi nữa là, còn trong lòng thì tự lẩm nhẩm “Xin lỗi hai đồng chí đang vui xuân bên kia”. Quả nhiên Trần Dương chửi đổng được khoảng hai phút thì nghe tiếng gõ cửa rầm rập, tiếng xì xầm ồn ào bên ngoài. Có người nổi nóng hét lên, có kẻ lại nhân nhượng vì không muốn tự chuốc phiền phức…

Chắc là những khách xung quanh bị Trần Dương đánh thức và nhân viên công tác của khách sạn.

Trần Dương nhìn thoáng qua cửa sổ, sau khi nhân khí nhiều hơn thì bọn mặt quỷ dán chặt trên cửa kính đã lục tục rời đi. Trần Dương chầm chậm mở cửa ra, anh chàng bị anh quấy rầy còn đang trần nửa người trên bèn tung ngay một đấm, “Đậu má thằng kia, không có đàn bà để làm sao không lấy ống nước tự thông đi…” Bên cạnh gã ta là một người phụ nữ con đang mặc áo choàng ngủ mặt mũi đỏ lựng, thêm nhân viên khách sạn đang xấu hổ và vài vị khách khác sắc mặt hầm hầm lườm Trần Dương.

Trần Dương nhanh tay lẹ mắt giữ chặt tay cái gã đang thở hồng hộc lại rồi tránh sang một bên, rồi anh cười hì hì đưa một điếu thuốc, “Người anh em à, thì tại anh hăng hái quá mà, đang nửa đêm nghe thấy nên tôi sôi trào bốc hỏa thôi. Xin lỗi xin lỗi quá, sau này sẽ không thế nữa, hút thuốc đi rồi tha thứ cho tôi nhé, bớt giận nào bớt giận nào…”

Lời như thế thì thằng đàn ông nào chẳng thích nghe, thế là sắc mặt gã kia mới dịu đi một ít, sau khi chửi vài câu mới buông tha cho Trần Dương.

Đến khi đám đông người tụ tập trước cửa đi khỏi rồi, Trần Dương mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau cùng kẻ đối diện bên kia không giở trò gì nữa, đêm bình yên trôi qua. Trần Dương cả đêm không ngủ mở to đôi mắt đen xì cầm ống nhòm giám thị hành tung hắn. Dù gì cũng bị phát hiện rồi, Trần Dương chẳng cần kiêng dè gì nữa.

Không thể sơ hở hay bỏ sót chút hành động nào của hắn, kể cũng khá áp lực.

Suốt cả ngày, ngoài những lần đi vệ sinh thì ngay cả ăn cơm Trần Dương kêu luôn cơm giao tới, sau thì ngồi lì trước cửa sổ. Đến khoảng tám chín giờ tối, không phụ sự nằm vùng của anh, một tên côn đồ lén lút liếc xung quanh rồi lên lầu ba, gõ cửa phòng chàng trai trẻ kia.

Trần Dương dùng máy ảnh kỹ thuật số chụp vài bức, tuy ảnh không rõ lắm nhưng không sao. Sau khi bước vào tên côn đồ kia ra ngay, còn kẻ ở rú suốt trong nhà một bước không rời cũng ăn mặt chỉnh tề ra ngoài.

Trần Dương biết, đã đến giờ dọn món.

Trần Dương do dự một hồi giữa đuổi theo và không đuổi theo, sau vài giây thì bất chấp, không thể bỏ qua cơ hội này được.

Trần Dương xuống lầu theo sau người nọ. Lăn lộn ngoài đời một thời gian nên anh ít nhiều biết theo dõi người. Kẻ trẻ tuổi kia đi vòng vèo mấy vòng trên đường rồi sau cùng bước vào một câu lạc bộ đêm. Trần Dương nheo mắt nhìn biển hiệu câu lạc bộ, nếu anh nhớ không lầm thì đây là đại bàn của lão đại xã hội đen kia, anh thường hay ra vào nơi đây tìm vui. Trần Dương dõi theo anh chàng trẻ tuổi nhìn như yếu ớt âm u phía trước cúi đầu đi vào câu lạc bộ, sau khi đợi một lúc anh theo vào.

Câu lạc bộ đêm này không thuộc loại cao cấp gì, bên trong lập lòe ánh đèn đủ màu, bóng người thấp thoáng náo nhiệt vô cùng.

Sau khi đi vào thì một lúc lâu sau Trần Dương vẫn chưa tìm được người kia. Anh cẩn thận đi sâu vào trong, sau đó bắt gặp hắn đang ngồi trên sofa trong góc phòng. Ngồi giữa một đám người nhìn rất hung tợn nhưng hắn chẳng hề sợ sệt chút nào, ngược lại trong mắt đầy kiêu ngạo và khinh thị. Hắn ta trò chuyện với lão đại xã hội đen mà Trần Dương đã từng gặp qua hai ba lần, sắc mặt tên lão đại không tốt lắm nhưng vẫn ráng nhẫn nhịn, xem ra là có phần kiêng kỵ tên trẻ tuổi.

Góc phòng ấy không dễ tới gần, Trần Dương uống hơn nửa ly rượu rồi rời câu lạc bộ đêm mà không đợi hắn ta đi trước.

Mục đích của anh đã đạt được, hiện anh đã biết kẻ biết tà thuật kia có liên quan đến lão đại xã hội đen.

Trên đường quay về khách sạn, Trần Dương miên man nghĩ ngợi phải trả thù cho A Tín và A Đóa thế nào, rồi bất chợt anh phát giác ra bầu không khí xung quanh hơi lạ. Tốp năm tốp ba người đi đường đang tránh ra, từ sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Trần Dương rùng mình rồi bước nhanh tới trước nhìn ngó xung quanh. Cách đó hơn mười mét là một cửa hàng đang bày biện mấy cây gậy trúc không biết để làm gì. Anh bước dài tới trước rút lấy một cây gậy sau đó xoay người nhìn đám người đang bu lại.

Là một đám côn đồ cầm theo vũ khí, đi đầu là một kẻ ngậm thuốc lá phun phèo phèo, hắn ta hét lớn, “Các anh em, lên nào.”

Tổng cộng mười người. Trần Dương liếm đôi môi khô nứt rồi cười độc ác, dám cản đường động đến ông nội chúng bây, không đánh cho bọn bây kêu gào ông sẽ viết ngược lại tên. Không thèm đợi bọn chúng lại gần Trần Dương đã sải bước đến quất ngang cây gậy trong tay đẩy chúng lui về sau, rồi một tay bắt lấy một tên chậm chạm đạp ngay một đá vào bụng hắn khiến hắn bay ra ngoài quỳ mọp trên đất ôm bụng lăn lộn.

Từ trước tới giờ, mỗi khi đánh nhau Trần Dương luôn xuống tay tàn nhẫn và tuyệt đối không để cho ai đường sống, hơn nữa anh còn chẳng sợ chết và không sợ bị thương.

Trận hỗn chiến này diễn ra không bao lâu, sau khi đập cho bọn kia lăn lê bò càng thì trên người Trần Dương có thêm vài vết thương. Anh lau máu dính nơi khóe miệng rồi nuốt máu tanh xuống, sau đó phóng ra giữa đường chặn một chiếc xe lại.

Tài xế bên trong quay cửa kiếng ló đầu ra nhìn, đang lúc anh ta định chửi đổng thì Trần Dương đập mạnh cây gậy lên kính trước khiến tấm kỉnh thủng một lỗ, anh chàng lái xe tái xám mặt. Trần Dương túm lấy kéo cả người anh ta ra khỏi xe, dữ dằn bảo, “Mở cửa mau.”

Anh chàng tài xề run rẩy mở cửa để kẻ sát tinh lên xe.

Trần Dương đẩy anh ta ra rồi tự ngồi vào vị trí người lái. Mấy tên kia không giải quyết được anh thì tên lão đại kia sẽ tiếp tục cử người đến, lần tới sẽ không chỉ có mười người, nên anh mới vội vã rời khỏi. Trần Dương nhấn chân ga phóng xe về trước. Anh trông thấy từ xa khoảng mấy chục người đang chạy tới từ mọi hướng, bọn chúng đều đến đây vì anh và đã gần như phong tỏa hết xung quanh.

Trần Dương lái xe lượn tới lượn lui, hướng về trung thâm thành phố G.

Đột nhiên, anh cảm giác trên vai mình lạnh buốt, anh liếc vào kính nhìn ra sau thì trượt tay lái thiếu nữa đã đâm sầm vào chiếc xe phía trước. Anh chàng tài xế ngồi cạnh sợ tới mức nhắm chặt mắt miệng lầm rầm cầu nguyện, anh ta lôi hết cả đống thần linh phương Tây phương Đông ra.

Trên vai anh là thằng quỷ con đang nằm đó, nó vui mừng lớn tiếng gọi anh, “Ba ơi, ba ơi…”

Thế thôi không tính, nhưng băng ghế sau còn chen chúc một đống nam có nữ có chật ních chung nhau.

Khi nào trên xe lại lắm quỷ thế này!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.